Gả cho gian hùng

Du Đồng không nhúc nhích, tùy ý để cái nóng ở lòng bàn tay hắn truyền qua y sam, nói khẽ: “Phu quân cảm thấy, điều thiếp để ý chỉ là những lời trách mắng của Tổ mẫu thôi sao?”
 
Phó Dục nghe nàng nói mà hơi sững sờ, không nghĩ ra được chuyện ở Thọ An Đường ngày đó còn có chỗ nào không ổn.
 
Du Đồng tự mỉm cười, chuyển đề tài câu chuyện, nói: “Ngày đó thiếp nói chuyện cùng Tần công tử ở nhã gian là bởi vì lá sách lúc ăn thịt nhúng ngày hôm nay. Món này cực kì dễ hỏng, nếu không phải trù sư có lòng thì sẽ không làm ra được mùi vị ngon, y quen biết một trù nương, từng dùng lá sách làm món ăn nên thiếp mới nói vài câu. Không giấu phu quân, thiếp rất muốn tìm vị trù nương đó về làm người giúp đỡ cho thiếp, chuyện này buộc phải nhờ Tần công tử giúp đỡ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Chuyện này dễ làm, ta sai người đi hỏi là được.”
 
“Nếu như thiếp muốn làm một phần lá sách cho y, trực tiếp gặp mặt y để nói chuyện này, phu quân có để ý không?”
 
Phó Dục sững sờ, mơ hồ hiểu được ý bên trong lời nói của nàng.
 
Nếp sống đương thời không coi là nghiêm khắc nhưng trong những gia đình quý tộc thì quy tắc cũng khá nhiều. Ví dụ như Thẩm thị, nếu không có Phó Đức Thanh ở đó, có chuyện buộc phải bàn bạc với ngoại nam, đa phần là đặt bình phong ngăn cách, gọi quản sự bên ngoài, do quản sự thay thế truyền đạt lời nói. Có lúc, làm việc còn không thuận tiện bằng các cô nương. Dòng dõi bậc này giống như Phó gia, bị vô số đôi mắt nhìn chằm chằm, Lão phu nhân lại rất xem trọng danh tiếng, quy tắc lại càng đặt nặng, hành bị ngày đó của Du Đồng trong mắt Phó Lão phu nhân chính là nói năng tùy tiện giống như những phu nhân phố phường, không đủ cao quý đoan trang.
 
Trong mắt Phó Dục, nếu đã nhìn trúng thân phận nữ quyến Phó gia, cũng không thể phá lệ mà làm việc.
 
Tức thì nói: “Nếu nàng thật sự muốn đi, ta sai người đi cùng. Trước khi đi thì nói với Tổ mẫu một tiếng.”
 
Du Đồng rủ mắt, sự thất vọng ở đáy mắt chợt lóe qua, nói: “Được.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngừng lại một lúc, mới nói: “Nhìn xem, thân phận thiếu phu nhân cao quý, gặp một người lại khó như thế.”
 
—— Cho dù nàng có chừng mực, sẽ không vượt quá quy củ chút nào nhưng vẫn phải nói rõ với trưởng bối, sau khi có được sự cho phép lại có một nhóm người nhìn chằm chằm. Nếu không như thế, bị người khác nhìn thấy, xúi giục gièm pha giống như Tô Nhược Lan, thứ chờ đợi nàng chính là những lời chỉ trích. Có lúc, những phu nhân phố phường mà Lão phu nhân địa vị tôn quý xem thường kia, thật ra còn tự do hơn nàng nhiều.
 
Nhưng những lời này không có cách nào nói ra.
 
Ở tại cao môn quý phủ, hưởng thụ sự tôn quý đó thì phải giữ quy tắc, thể hiện đủ dáng vẻ đoan trang giữ lễ, cá và tay gấu không thể cùng có được, cô hiểu. Thứ có thể để nàng cân nhắc lựa chọn, chỉ có lấy hay bỏ mà thôi.
 
Du Đồng thở dài một hơi dưới đáy lòng.

 
Tuy Phó Dục là Võ tướng nhưng dù sao cũng là xuất thân danh môn, từ khi còn trong tả lót thì đã lớn lên trong quy tắc. Phó Lão phu nhân và Điền thị, Thẩm thị lấy mình làm gương, lời nói và việc làm đều mẫu mực, trong lúc thay đổi một cách vô tri vô giác, những thứ đó đã in vào trong đầu, hòa vào xương cốt, sớm đã luyện thành thói quen, tùy tiện sao có thể nhận ra điều không ổn?
 
Hắn chỉ cảm thấy sự thở dài này thật quá trẻ con, chỉ cười bỏ qua.
 
“Ta biết rồi.” Phó Dục gật đầu.
 
Du Đồng nhướng mày, thăm dò nói: “Thế phu quân định…”
 
“Để ta suy xét.”
 
Chuyện này dĩ nhiên không thể ép được, đặc biệt là người nắm trọng quyền, quyền sinh sát trong tay như Phó Dục, Du Đồng biết điều không hỏi thêm nữa.
    ……

 
Dù sao Nam Lâu cũng là địa bàn của Phó Dục, hắn muốn ở lại, không ai có thể cản được.
 
Thế nên lúc Phó Dục từ Vọng Vân Lầu quay về, đi thẳng vào phòng, đến nội thất tắm rửa, Du Đồng chi có thể để mặc hắn đi vào, để tránh dùng sức quá mạnh, cử chỉ hơi sai lệch, làm cho hắn cảm thấy không thoải mái ở đâu thì ngay cả chuyện lớn cũng thất bại. May mà sau khi Phó Dục tắm rửa liền đến trắc gian lật sách xem, Du Đồng nắm bắt thời cơ, nhanh chóng leo lên tháp, ngủ say mất.
 
Đợi đến khi Phó Dục xem hết một quyển sách, đêm đã rất khuya, các nha hoàn đều đã lui ra gian ngoài đợi lệnh, chỉ có Chu Cô ngồi trên ghế ở cửa trắc gian thêu thùa may vá, thuận tiện nhìn chằm chằm ngọn nến, cắt cắt hoa đèn.
 
Đêm khuya để lộ sự yên tĩnh, chỉ có gió thổi ngọn trúc, hơi xì xào.
 
Phó Dục xoa hai đầu chân mày, khép sách đặt xuống.
 
Tùy Chu cô vùi đầu thêu thùa may vá nhưng mắt giống như mọc trên đầu vậy, lập tức đứng dậy nói: “Tướng quân muốn nghỉ ngơi rồi sao?”
 
Phó Dục dựa vào lưng ghế, không hề nhúc nhích, một lúc sau mới nói: “Chu cô.”
 
Chu cô là đầy tớ bên người Điền thị, nhìn Phó Dục trưởng thành, lúc nhỏ cũng từng bế hắn còn trong tả lót, dốc lòng chăm sóc. Hiện giờ Phó Dục tuổi trẻ tài cao, tay nắm trọng quyền, tuy bà kính trọng hắn là chủ tử nên không dám vượt quy củ chút nào nhưng trong tận đáy lòng cũng đối xử với chàng như con nuôi, mọi chuyện đều thỏa đáng.

 
Nhìn thấy hai đầu chân mày Phó Dục nhíu lại liền nói: “Tướng quân có chuyện dặn dò hay sao?”
 
“Thiếu phu nhân ——” Phó Dục ngừng lại một lúc, mở mắt nhìn thẳng đứng dậy, hỏi: “Bà cảm thấy tính tình nàng ấy thế nào?”
 
Chu cô dường như có hơi bất ngờ nhưng vẫn rủ mắt nói: “Thiếu phu nhân danh môn khuê tú, không chỉ xinh đẹp, tính tình dịu dàng nhã nhặn mà tấm lòng cũng lương thiện, đối xử cực kì tốt bụng với những người làm hạ nhân như chúng ta. Không giấu Tướng quân, trước đây Nam Lâu quá yên tĩnh, mọi người cũng giữ bổn phận thậm chí cực ít huyên náo, sau khi Thiếu phu nhân đến, ngược lại náo nhiệt hơn rất nhiều. Lúc Tướng quân hồi Kinh, mọi người ai cũng rất nhớ nàng.”
 
“Bà thấy rằng, nàng gả đến đây có thoải mái hay không?”
 
Vấn đề này lại có chút nan giải.
 
Nhất thời Chu cô không dám nói thẳng.
 
Phó Dục liền nói: “Bà là người bên cạnh mẫu thân, cứ nói đừng ngại.”
 
Điền thị đã quá cố có trọng lượng thế nào trong lòng phụ tử Phó Dục, Chu cô cực kì rõ ràng —— Phó Đức Thanh mới hơn bốn mươi, cũng coi như trung niên nhưng sau khi thê tử mất lại chưa từng thú thê khác, đối xử cực kì khoan hậu với tôi tớ ngày xưa của Điền thị, tuy tính tình Phó Dục kiêu ngạo hếch mũi lên trời nhưng lúc đến Nam Lâu thì đối xử với bà cũng mang theo vài phần khách khí.
 
Nếu chàng đã muốn nghe lời thật lòng thì Chu cô cũng không che giấu.
 
“Lúc Thiếu phu nhân mới đến, cuộc sống cũng không coi là thoải mái. Tương quân bận rộn việc công, cực ít đến đây, lúc đó Tô Nhược Lan cũng ở đây, mấy nha hoàn trong viện cũng có người không phục, bị ả ta xúi giục nên lười nhác. Thọ An Đường dung túng, nô tỳ cũng hết cách với Tô cô nương, Thiếu phu nhân còn non nớt, lại không có ai chống lưng, quả thực đã chịu khá nhiều uất ức, nô tỳ đều nhìn thấy cả.”
 
Phó Dục gật đầu, im lặng một lúc, lại nói: “Bây giờ thì sao?”
 
“Bây giờ nhìn chung đỡ hơn rồi. Nhưng mà tính tình Thiếu phu nhân hồn nhiên, nô tỳ cảm thấy, Tướng quân không cần quá khắt khe.”
 
Trong phòng phút chốc yên tĩnh, lúc Phó Dục đứng dậy, ngọn lửa trên bàn nhẹ lay động.
 
“Đã biết. Sau này bà chăm sóc nàng ấy nhiều hơn một chút, nàng ấy thích làm gì thì cố gắng giúp đỡ. Phiền bà rồi.”
 

Nói rồi, tự mình quay về gian trong nghỉ ngơi.
 
Chu cô cũng không dám theo vào, chỉ dập tắt ánh nến, bỏ màn trướng xuống, sau đó về sương phòng đi ngủ.
    ……

 
Đêm Xuân dài đằng đẵng, tuy trong phòng đã bỏ chậu than nhưng chăn bông vẫn dùng loại của đêm mùa Đông.
 
Tối qua Du Đồng ngủ sớm, giữa đêm cảm thấy trên người nóng nực, trong giấc mơ liền muốn đá chăn, ai mà biết lúc đó đang là lúc ngủ nông, vừa cựa quậy tay chân liền đã tỉnh dậy.
 
Trên người quả nhiên cực kì nóng, giống như đang ôm bình nước nóng vậy.
 
Nàng trở mình trong mơ hồ, phát hiện sau lưng bị túm lại, trong đầu có một suy nghĩ thoáng qua, một lát sau đã hơi tỉnh táo.
 
Mở mắt ra, bên trong màn trướng mờ tối, thứ đập vào mắt là lồng ngực của Phó Dục.
 
Hai chiếc nút thắt gần cổ đã nới lỏng, lộ ra chiếc cổ và cơ ngực bên trọng, hơi thở của nàng rơi vào lồng ngực của Phó Dục, thỉnh thoảng còn có thể bật ngược lại lên mặt nàng. Đầu của nàng không biết từ lúc nào đã gác lên cánh tay của Phó Dục, hai chân hơi cong lại, vừa hay rút vào trong lòng chàng, mà tay phải không biết từ lúc nào đã gác lên chiếc eo thon gầy cứng cáp của hắn.
 
Trong đầu Du Đồng gần như ‘ong’ lên một tiếng.
 
Muốn nhanh chóng trốn đi nhưng Phó Dục lại giống như phát hiện ra vậy, trong mơ thắt chặt cánh tay lại.
 
Tối qua Phó Dục lại ngủ rất muộn, lúc Du Đồng ăn thịt nhúng, còn mượn ánh nến mà nhìn thấy những sợi râu mơn mởn mọc ra trên mặt hắn, hiển nhiên là cực kì vất vả. Một người có tràn trề sức sống đến đâu đi nữa thì cũng không phải tường đồng vách sắt, sự nghỉ ngơi cần có cũng không thể thiếu, Du Đồng sợ làm hắn tỉnh giấc nên co lại không dám nhúc nhích.
 
Đầu Phó Dục hơi xê dịch, cọ vào đầu cô một lát.
 
Du Đồng chớp mắt, trong màn đêm yên tĩnh thì suy nghĩ dần dần rõ ràng nhưng tận đáy lòng không biết tại sao lại có hơi rối bời.
 
Lúc vừa mới gả vào Phó gia, Du Đồng chỉ cảm thấy con người Phó Dục này lạnh nhạt hung dữ, tính tình đáng ghét, tuy là dung mạo tuấn lãng đoan nghị nhưng không có chỗ thích hợp nào khác, tuyệt đối không phải lương phối. Với lại mấy lần ngủ cùng giường với Phó Dục đều bình tĩnh hòa nhã, cho dù có hơi căng thẳng, cũng sợ tâm tư người này khó đoán, nàng không dám chọc hắn không vui, dẫn đến phiền phức.
 
Lúc đó, dự định hòa ly cũng cực kì kiên định.
 
Hiện giờ nàng vẫn muốn hòa ly nhưng không biết tại sao, dần dần bắt đầu tâm tư bấn loạn.
 
Du Đồng hơi ngầng đầu, nhìn vào khuôn mặt ngủ say đó của Phó Dục, mở to mắt không ngủ được.

    ……

 
Sáng sớm hôm sau, Du Đồng bị đánh thức bởi tiếng động thức dậy của Phó Dục.
 
Mở mắt ra, sắc trời bên ngoài hơi sáng, hiển nhiên thời gian đã không còn sớm.
 
Mà bệnh tình của Phó Lão phu nhân bên kia chưa hết, mỗi ngày nhi tức tôn tức vẫn thỉnh an như thường, nàng cũng không có cách nào trốn tránh. Nhanh chóng ngồi dậy, sau khi rửa mặt mặc y phục trang điểm hoàn tất, Phó Dục cũng y phục ngay ngắn, phu thê hai người không nói gì nhiều, đi thẳng đến Thọ An Đường.
 
Đến bên đó, Thẩm thị và nhi tức còn chưa đến, chuyện bất ngờ chính là, thế mà còn có thêm một Thẩm Nguyệt Nghi. 
 
—— Người đó và Mai thị đều là khách tạm ở lại, theo lý thì không cần đến vấn an.
 
Du Đồng mang theo nghi hoặc này, cùng Phó Dục hành lễ, Phó Lão phu nhân ngồi thẳng trên tháp La Hán, gọi Phó Dục đứng dậy, nói như giải thích: “Tính tình Nguyệt Nghi dịu dàng chu đáo, ngược lại có thể giải buồn cho lão bà ta đây, ta giữ nàng ở trong Thọ An Đường, sớm tối cũng không đến mức lạnh lẽo buồn tẻ. Chốc nữa con gặp Thẩm đại nhân thì nói với ngài ấy, mẹ con hai nàng ở trong phủ rất tốt, nói ông ấy không cần gấp gáp đến đón.”
 
Phó Dục đồng ý, thấy Thẩm Nguyệt Nghi mỉm cười ngồi bên cạnh, nói: “Làm phiền Thẩm cô nương.”
 
“Tướng quân khách sáo rồi, Nguyệt Nghi có thể bầu bạn bên cạnh Lão phu nhân, là phúc khí của ta.” Giọng nói dịu dàng, tình cảm chân thành.
 
Lão phu nhân mỉm cười vỗ tay của nàng, lại hỏi: “Nghe phụ thân con nói, ngày mai con muốn khởi hành xuống phía Nam, đã sắp xếp ổn thỏa rồi?”
 
“Đã ổn thỏa rồi, Tổ mẫu yên tâm đi.”
 
Tổ tôn hai người đối đáp như bình thường, Du Đồng ở bên cạnh lại sững sờ, Phó Dục xuống phía Nam, dĩ nhiên là bởi vì đã đồng ý với Hứa Triều Tông sẽ giúp đỡ dẹp phản loạn, bên đó lưu dân cực kì nháo loạn, mấy tên đứng đầu cũng đều là người từng huấn luyện trong quân, chưa chắc kém cỏi hơn Thát Đát và Đông Đan. Hơn nữa phản quân dù sao cũng không giống với quân địch, Phó Dục ngàn dặm xuống phía Nam, không có quân đội hùng mạnh của Phó gia chống lưng, e rằng sẽ hơi hung hiểm.
 
Cho dù đã sớm biết sẽ có chuyện này nhưng thật sự nghe thấy, lại còn đến tận đây mới nghe thấy, vẫn bất giác làm nàng thấp thỏm trong lòng như cũ.
 
Du Đồng vô thức nhìn về phía Phó Dục, người đó cũng trùng hợp nhìn về phía nàng.
 
Ánh mặt chạm nhau, Du Đồng không kịp trở tay, sự ngạc nhiên và lo lắng dưới đáy mắt cũng không có cách nào che giấu.
 
Ý cười nơi khóe môi Phó Dục hiện lên trong nháy mắt, chỉ thuận miệng nói: “Vốn dĩ tối qua muốn nói với nàng nhưng quên mất.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui