Gả cho gian hùng

Chuyến hồi kinh lần này mất hơn nửa tháng, khi Du Đồng về đến Tề Châu, mùa xuân đang dần nở rộ.
 
Phó Đức Thanh có việc ra ngoài, Phó Đức Minh thì bận rộn chính vụ, phu thê hai người về đến phủ bèn đến Thọ An Đường trước.
 
Vào xuân, tiết trời ấm áp, những nơi khác đều đã thay rèm cửa mỏng nhẹ, riêng Thọ An Đường vẫn được che kín mít. Bức bình phong ở cửa được đổi thành bức hỷ tước đậu nhành mai trạm bằng gỗ tử đàn, bên trong phòng vẫn còn đốt chậu than, vừa bước vào đã thấy nóng hừng hực. Có lẽ là do quá nóng bức, hai vò nước đã được thêm ở hai bên góc phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vòng qua bức bình phong, bên trong nhiều bóng người, tiếng cười nói rổn rảng.
 
Phu thê hai người sánh bước đi vào, liền thấy châu báu lụa là bày đầy trước mắt, Phó lão phu nhân đang ngồi trên chiếc giường La Hán, cẩm y thêu hoa màu ô liu nhạt mới tinh, chiếc mũ giữ ấm trên đầu cũng được thay mới, ở giữa điểm xuyết một viên ngọc phỉ thúy nổi bật. Bên cạnh bà là Thẩm thị và vị Mai thị đã gặp ở Đào Thành, bên dưới một xíu là Phó Lan Âm và Thẩm Nguyệt Nghi.
 
Tiếng cười đó là của Thẩm Nguyệt Nghi, không lớn không nhỏ, mỉm cười nhìn lão phu nhân, điệu bộ nói đùa lấy lòng.
 
Dưới mái tóc bạc phơ, nét mặt Phó lão phu nhân trông khá vui vẻ, thấy đôi phu thê bước vào, bà đặt đôi giày trên tay qua một bên. Đợi phu thê hai người hành lễ xong thì nói: "Về rồi sao? Trên đường có suôn sẻ không?"
 
"Đều thuận lợi cả. Tổ mẫu dạo này có khỏe không?"
 
"Phấn chấn hơn dạo trước nhiều. Từ ngày Thẩm Nguyệt Nghi đến phủ —" Phó lão phu nhân vừa nói vừa mỉm cười nhìn qua Thẩm Nguyệt Nghi bên cạnh, ánh mắt lộ vẻ yêu thích, "Đứa trẻ này ân cần dịu dàng lại biết nói chuyện, bầu bạn giải sầu với bà già ta, chọc ta vui vẻ, ăn được thêm mấy muỗng cơm".
 
Trong lúc bà nói, Thẩm Nguyệt Nghi đứng lên, nhẹ nhàng hành lễ, "Bái kiến tướng quân."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc trước ở Đào Thành, bọn họ đã từng gặp nhau, Phó Dục tuy rằng không nhớ rõ dáng vẻ của nàng ta, nhưng hắn biết chuyện mẹ con Thẩm gia làm khách trong phủ, bèn gật đầu. Thẩm Nguyệt Nghi gặp lại Du Đồng, thái độ hòa nhã, cư xử chu đáo, dĩ nhiên Du Đồng cũng không thất lễ, sau đó, thấy Phó Lan Âm chừa chỗ trống bên cạnh cho mình, chị dâu em chồng hai người mỉm cười nhìn nhau, rồi nàng bước qua đó.
 
Phó Dục là nam nhân, có nữ quyến ngoài phủ đến, không nán lại lâu, nói rằng bên ngoài có việc nên đành rời đi trước.
 
Phó lão phu nhân không ngăn hắn, sau khi Phó Dục rời khỏi mới quay sang Du Đồng.

 
……
 
Trong phủ Duệ Vương, trước con mắt chằm chằm của mọi người, Từ Thục thừa nhận những lời nói năm đó đều là vu khống, chuyện này được những người dự tiệc ngày hôm đó truyền ra, tuy nhanh chóng lan khắp kinh thành, nhưng vẫn chưa đến được Tề Châu xa xôi. Phó Dục có ý muốn giúp Du Đồng, sao có thể im lặng ngồi nhìn?
 
Cùng ngày, hắn ra lệnh cho Đỗ Hạc chuyển tin này về Tề Châu.
 
Mọi người trong Phó gia hay tin, mỗi người đều mang tâm trạng riêng.
 
Lúc trước bàn chuyện hôn sự là do chính Phó Đức Thanh và Ngụy Tư Đạo qua lại bàn bạc, người khác ngoài việc chuẩn bị hôn lễ ra, gần như không hề nhúng tay vào.
 
Phó Đức Thanh là người chính trực ngay thẳng, nắm giữ nhiều sinh mạng trong tay, đôi mắt chỉ thấy được chuyện sinh tử đại cục, không quá xem trọng danh tiếng, khi đó chỉ hỏi việc Ngụy Du Đồng nhảy hồ, cũng chưa từng quan tâm đến thứ khác. Trùng hợp là Ngụy Tư Đạo tính tình nghiêm khắc, coi trọng thanh danh tổ tiên để lại, khi đó vốn đã không hài lòng việc Du Đồng nhiều lần đến tận cửa tìm Hứa Triều Tông, cảm thấy hành vi này không phù hợp, không muốn nhắc đến, thấy Phó Đức Thanh không hỏi, bèn không nói thêm.
 
Thế nên tin đồn truyền đến Tề Châu, đa số nữ quyến đều tin là thật, trong lòng sinh thành kiến.
 
Cho đến khi phu phụ Duệ Vương đích thân thừa nhận, rửa tiếng xấu cho Du Đồng, Phó Đức Thanh và Phó Lan Âm dĩ nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, thấy rằng mắt nhìn người của mình quả nhiên không tệ, nữ nhân này không quá quắt như những gì trong lời đồn. Còn khi Phó lão phu nhân hay tin, trong lòng bà thực sự bối rối một lúc — Năm ngoái Du Đồng gả vào phủ, bà mang theo định kiến, lạnh nhạt với nàng, nhiều lần chỉ trích Du Đồng, tất cả đều do cái tiếng xấu đó.
 
Bây giờ danh tiếng của nàng đã được rửa sạch, nhìn lại những việc trước đây, cách xử sự của bà không được ổn thỏa cho lắm.
 
—— Làm cho bà nhìn giống một người thiển cận, nhẹ dạ cả tin.
 
Phó lão phu nhân ũ rũ hai ngày, lúc này nhìn thấy Du Đồng, tâm trạng khá phức tạp nhưng vẫn bày ra tư thế đoan trang, không nóng không lạnh hỏi thăm gia đình nàng ra sao, lúc vào cung hoàng hậu cùng quý phi dặn dò những gì.
 
Du Đồng chỉ nói gia đình đều khỏe mạnh, gửi lời thăm đến bà, sau đó lại nói Hoàng hậu và Quý phi nhớ nhung lão phu nhân, nhờ nàng thay lời hỏi thăm.
 
Vì mẹ con Thẩm Nguyệt Nghi có mặt, nàng lược bớt chi tiết như Hoàng hậu đánh tiếng thăm dò, phu phụ Duệ Vương gạ gẫm, chỉ đem mấy món Ngụy gia tặng cho Phó Lão phu nhân, Thẩm thị cùng Phó Lan Âm dâng lên, do trước khi về kinh đã nghe Phó Dục nói Thẩm gia lần đầu đến Tề Châu, nữ quyến có khả năng ở lại phủ làm khách, nên cũng đã chuẩn bị cho mẹ con hai người một phần, mọi người đều vui vẻ.
 

Sau khi trò chuyện, hai mẹ con Thẩm thị và Thẩm Nguyệt Nghi ở lại chơi mạt chược với Phó lão phu nhân, Du Đồng trở về phòng cùng Phó Lan Âm.
 
Xa cách hơn nửa tháng, trong phủ đệ này, ngoài mọi người ở Nam Lâu và căn bếp nhỏ ra, người mà Du Đồng nhớ nhất chính là Phó Lan Âm.
 
Vừa nãy trong Thọ An Đường có trưởng bối và khách khứa, hai người đều giữ quy cũ, không dám tám chuyện.
 
Hiện tại không còn ai khác, khuôn mặt hơi bầu bĩnh của Phó Lan Âm nở một nụ cười vui vẻ, "Mấy ngày Tết đi dự tiệc các nơi, có rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng ngại quy tắc nên muội không thể ăn thoải mái. Mỗi lần như vậy đều nghĩ, nếu như có tỷ ở đây, hai ta có thể làm ra vài đĩa rồi từ từ nhấm nháp rồi."
 
“Chỉ nhớ mỗi thứ này!” Du Đồng cười, “Lát nữa cùng về Nam Lâu nhé? Ta mang về cho muội một ít đồ.”.
 
Phó Lan Âm dĩ nhiên vui vẻ đồng ý.
 
Đến Nam Lâu, Du Đồng tặng cho nàng ấy tất cả những thứ mà nàng mua được trên đường, tuy không phải đồ quý giá, nhưng mới lạ độc đáo. Trang sức lấp lánh tôn lên dáng vóc hơi đầy đặn cùng vẻ ngoài tươi tắn của nàng ấy.
 
Sau đó, chị dâu em chồng cùng làm vài đĩa đồ ăn từ mấy món nguyên liệu phong phú trong tết, rồi thích thú ăn uống với nhau.
 
……
 
Có lẽ vì ngày hôm đó trong quán trọ, nàng từ chối Phó Dục khiến hắn khó chịu, dấy lên lòng tự tôn của hắn, hoặc có thể do quân vụ tồn đọng hơn nửa tháng cần phải xử lý, mà từ sau khi trở về Tề Châu, Phó Dục vô cùng bận rộn, đi sớm về khuya, nhiều ngày liền không đặt chân đến Nam Lâu.
 
Du Đồng có được thời gian yên tĩnh, hứng chí nảy ra ý tưởng làm lá sách.
 
Nàng không thể tự mình dùng dao nên nhờ Chu Cô làm hộ, tìm một đồ tể có tay nghề, lúc mổ bò thì lấy phần lá sách ra đem đến cho nàng.
 
Việc này không khó, chỉ cần nguyên liệu giao tới, làm sạch kỹ lưỡng là có thể chế biến ra món ăn ngon.
 

Khó là khó ở chuyện khác — trước đây trên phố Song Quế, chỉ vì ngồi chung với Tần Lương Ngọc trong một nhã gian cách một bức bình phong, đã bị Tô Nhược Lan đặt điều, khiến Phó Lão phu nhân mượn cớ kiếm chuyện, gây ra một vụ ồn ào khó coi. Phó gia hùng cứ Tề Châu, quy tắc nghiêm ngặt, nàng đã gả vào, cũng không muốn đối đầu, chỉ có thể tuân theo quy tắc ở đây, tránh bị lão phu nhân hiểu lầm khiển trách.
 
Tuy nhiên, nếu muốn nghe ngóng thông tin từ Tần Lương Ngọc, chỉ nhờ người chuyển lời thì không được rõ ràng, không khỏi phải gặp mặt trực tiếp.
 
Nếu nói chuyện này với Phó lão phu nhân, bà ấy chắc chắn sẽ không đồng ý.
 
Chỉ đành đợi Phó Dục rảnh rang, thăm dò thái độ của hắn – dù sao người đó cũng là tướng quân chinh chiến sa trường, không nói tới khí thế oai hùng dũng mãnh, tư tưởng sẽ thoải mái hơn lão phu nhân tuổi cao suốt ngày sống trong nội trạch, cũng sẽ chịu nói lý lẽ hơn. Tình cảnh của nàng ở Phó gia, ở Tề Châu ra sao, chung quy đều phải phụ thuộc vào thái độ của Phó Dục.
 
Xét cho cùng, trong Phó gia, mặc dù địa vị Lão phu nhân tôn quý, nhưng người thực sự nắm giữ binh quyền, có quyền định sinh sát là phụ tử Phó Dục.
 
Nhìn thái độ của Phó Dục ở Thọ An Đường trước đây, hắn hẳn cũng hiểu rõ tính tình của tổ mẫu nhà mình, sẽ không phải loại người hẹp hòi cố chấp.
 
Nàng một bên âm thầm tính toán, nào ngờ hai ngày sau đã gặp được Tần Lương Ngọc.
 
Tháng giêng sắp kết thúc, tấm thảm địa cẩm thảo trên hàng rào Nam Lâu dần dần vươn sức sống, đâm chồi nảy lộc, những khóm hoa nghinh xuân* bên mặt nước cũng dần nở rộ, bừng bừng sức sống dưới ánh xuân rực rỡ. Nữ quyến đều cởi bỏ lớp áo dày dặn, khoác lên mình những chiếc áo xuân mỏng manh, đợi hoa nở rộ khắp nơi sẽ cưỡi ngựa ngồi xe, dạo chơi ngoại thành.
* Hoa nghinh xuân: hoa nhài mùa đông.
 
Ngay vào lúc này, Phó lão phu nhân lại bị ốm.
 
Ban đầu chỉ nhiễm chút phong hàn, uống hai liều thuốc đã đỡ hơn một tí. Bà ấy quanh năm sống ở Thọ An Đường, ít khi ra ngoài, hôm nay tinh thần phấn chấn, lại gặp dịp đẹp trời, có cô nương ăn ý như Thẩm Nguyệt Nghi ở bên cạnh, hiếm khi có hứng muốn dạo quanh ngoài vườn, nhìn ngắm phong cảnh.
 
Thẩm thị sợ bà nhiễm lạnh, có ý can ngăn, nhưng người già có tuổi, bướng bỉnh như trẻ con vậy.
 
Có lẽ vì tự biết bản thân già đi, không còn nhiều thời gian vui vẻ nữa, Phó lão phu nhân mới quyết tâm đi dạo xung quanh.
 
Thẩm thị không còn cách nào khác, ra lệnh cho người hầu chuẩn bị một chiếc áo khoác dày cho bà mặc, mang theo một chiếc ghế tre nhỏ đi lại xung quanh. Đất ở Tề Châu không đắt đỏ như kinh đô, Phó gia hùng cứ một phương, truyền qua mấy đời, diện tích tòa phủ đệ này khá lớn, Đông Viện Tây Viện rải rác các gian nhà, to lớn sang trọng không kể, còn mua lại hai căn phủ đệ gần đó, sửa thành hậu viện, dựng rạp hát, còn xây một đình đài chuyên biệt dùng để đãi tiệc, thư giãn.
 
Yến tiệc của Phó gia trong tháng giêng vừa rồi do Thẩm thị cùng con dâu của bà lo liệu, tổ chức ở đó hai hôm, đến nay, không khí náo nhiệt vẫn còn đọng lại.
 
Bước chậm dọc theo những con đường lát đá đan xen, nghinh xuân bên bờ nước buông thõng xuống như những chiếc dù, những chuỗi vàng li ti nổi trên mặt nước, đàn cá cùng vịt trời tung tăng bơi lội, xung quanh còn có vài bông mai nở muộn, liên kiều nở sớm, tuy không tính là rực rỡ sắc màu, nhưng lại là bức tranh phong cảnh tươi đẹp trong suốt một mùa đông ảm đạm.
 

Phó lão phu nhân tinh thần phấn chấn, đi dạo nửa ngày, trở về đánh một giấc nghỉ ngơi, buổi tối không buồn ngủ, giữ mẹ con Thẩm thị ở lại đánh mạt chược.
 
Hai năm qua bà ít khi vận động, sau một ngày như vậy, trước khi đi ngủ vẫn còn khỏe khoắn, qua ngày hôm sau tỉnh lại thì thấy người hơi lạnh, đầu óc mệt mỏi, cả người khó chịu. Bệnh cũ hôm trước chưa trị tận gốc lại tái phát, vị Từ Lang Trung vẫn hay bốc thuốc cho Phó gia không trị được, đành cho người mang lễ tới mời Tần Lương Ngọc đến xem.
 
Khắp thành Tề Châu ai lại dám không nể mặt mũi Phó gia?
 
Hơn nữa, người bị bệnh lại là lão phu nhân tôn quý trong phủ.
 
Tần Lương Ngọc biết tin liền qua đây bắt mạch cho bà.
 
Đến Thọ An Đường, nữ quyến trong phủ đã ngồi sẵn bên trong — Thẩm thị và hai người con dâu bên đại phòng, mẹ con Thẩm Nguyệt Nghi và Mai thị, hai chị em dâu Du Đồng cùng Phó Lan Âm. Vì bệnh tình của lão phu nhân cứ dai dẳng không dứt, bọn họ đều tập trung lại đây, chờ đợi chăm sóc bên gian ngoài.
 
Tần Lương Ngọc nổi danh tinh thông y thuật, trước đó đã đến Phó gia mấy lần.
 
Mẹ chồng con dâu Thẩm thị và Phó Lan Âm đều từng nhờ y chẩn mạch giúp, cũng không tránh đi.
 
Mẫu thân của Tần Lương Ngọc có mối quan hệ khá tốt với Thẩm thị, sau khi thay mặt mẫu thân hỏi thăm, ánh mắt dừng tại Du Đồng, y đột nhiên sững sờ—
 
Ngày đó gặp nhau trên phố Song Quế, y rất bất ngờ về vụ lá sách, nhớ được dung mạo và cách nói chuyện của nàng, nhưng không ngờ nàng lại là Thiếu phu nhân Phó gia. Tuy nhiên, hậu trạch có những kiêng dè gì y cũng rõ, sau khi nhìn lướt qua thì nhanh chóng giấu đi vẻ ngạc nhiên trong mắt, chỉ nhấc tay hành lễ chào hỏi.
 
Mặc dù cổ họng y bị thương, nhưng vẻ ngoài dịu dàng nho nhã, đôi tay thon dài, cử chỉ đẹp mắt.
 
Ngay cả Thẩm thị bình tĩnh như vậy, cũng không nhịn được nhìn thêm một cái.
 
Nghe tùy tùng bên cạnh y nói: "Phu nhân có thể kể ra Lão phu nhân có những triệu chứng gì không?"
 
“Đương nhiên.” Thẩm thị tươi cười mời y vào chỗ ngồi, gọi người dâng trà.
 
Du Đồng ngồi ở đây thực ra cũng không giúp được gì, nán lại cũng chỉ thêm phiền phức, bèn đi qua gian kế bên với Phó Lan Âm trước, ngay sau đó, Thẩm Nguyệt Nghi cũng đi vào.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui