Bên trong màn trướng tối om, trong khoảnh khắc khựng lại, Du Đồng mở mắt ra, bàn tay dưới lớp chăn nắm chặt trong vô thức.
Nàng hơi lo lắng.
Kể từ khi thành hôn đến nay, đã không ít lần ngủ chung giường với Phó Dục, lúc đầu hai người rất bình yên hòa thuận, lúc đi ngủ chỉ đắp chung chăn, không trò chuyện gì, thái độ của Phó Dục đối với nàng cũng khá hờ hững. Điều này khó tránh khiến nàng hiểu lầm, cho rằng hắn có khả năng kiềm chế hơn người, không hề hứng thú với nàng. Nào ngờ lần này về kinh, mọi việc lại dần trật khỏi đường rầy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Dục bắt nàng gọi phu quân, vuốt ve bàn tay nàng, thậm chí cố ý giật đứt nút áo, và ngay lúc này…
Vừa rồi ở đằng sau bức bình phong, bắt gặp ánh mắt ẩn chứa tia lửa của Phó Dục, nàng cảm thấy không ổn, cũng không thể ra ngoài giữa đêm khuya khiến người ngoài chú ý, chỉ đành trốn trong góc giường, hy vọng có thể bình an sống sót qua đêm nay. Thế nhưng hành động ban nãy của Phó Dục đã đập tan tia hy vọng này — hơi thở gấp gáp, cơ thể nóng ran, bàn tay mò mẫm, mỗi một dấu hiệu đều khiến nàng ý thức được nam nhân này có lẽ đã bộc phát thú tính.
Trước đây hắn mang thành kiến, coi thường nàng, không muốn chạm vào nàng, do đó tâm tĩnh như nước.
Bây giờ hiểu lầm đã biến mất, dù phu thê không hẳn có tình cảm, nhưng trong mắt nam nhân này, nàng là thê tử của hán.
Quan hệ phu thê gói gọn trong “thực” và “sắc”.
Trước đây Phó Dục từng nói nhiệm vụ của thiếu phu nhân không chỉ đơn giản là giúp hắn thay áo, chăm sóc sinh hoạt hàng ngày, mà đại khái còn phải giúp hắn giải tỏa mỗi khi có hứng thú. Nhưng trong thâm tâm Du Đồng lại không muốn thực hiện bổn phận phu thê một cách mập mờ như vậy. Mối quan hệ giữa hai người vốn đã tế nhị, nếu như dây dưa thêm chuyện này, khác gì tự đào hố chôn mình?
Lòng bàn tay đang siết ướt đẫm mồ hôi, Du Đồng bình tĩnh lại rồi mới trở mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tướng quân.” Nàng lại gọi thêm một tiếng, tựa vào góc giường, đối diện với ánh mắt của Phó Dục.
Cánh tay Phó Dục chống đỡ cơ thể, từ trên cao nhìn xuống, lòng bàn tay nóng hổi vẫn đặt trên eo nàng.
Du Đồng gỡ tay hắn ra, chỉ uyển chuyển nói: "Thiếp không được khỏe." Thấy chàng khẽ cau mày, cũng không dám nói thẳng, đành bấm bụng nói : "Sắp tới kỳ kinh nguyệt, phải nghỉ ngơi sớm, tránh làm chậm trễ chuyến hành trình ngày mai.” Ánh mắt của Phó Dục có chút đáng sợ, nhân lúc hắn không nói gì, nàng nhanh chóng ngồi dậy vuốt lại tóc.
Phó Dục cũng ngồi dậy, ngọn lửa nhàn nhạt trong mắt tắt dần, im lặng nhìn nàng.
Bên trong màn trướng, chớp mắt dường như rơi vào im lặng chết chóc.
Du Đồng cúi đầu, Phó Dục rũ mắt nhìn chằm chằm vào nàng, bàn tay không chạm được vào vòng eo mềm mại cảm thấy hơi trống rỗng.
Mấy năm nay hắn lăn lộn trên sa trường, biết rất ít về những chuyện của nữ nhân, hai chữ “kinh nguyệt” mỗi nghe thôi cũng thấy lạ lẫm. Nhưng hắn có thể nhìn ra thái độ của nàng, nàng đã có ý né tránh từ ban nãy, đến cả bôi thuốc cũng không chịu, lúc này đột ngột cắt ngang, không muốn có bất kỳ tiếp xúc da thịt nào với mình, khả năng cao là đang mượn cớ.
Không thể nói là do nhút nhát được.
Những lời nói ở Nam Lâu đêm đó lại hiện lên trong đầu, ánh mắt Phó Dục dần tối lại, hắn nói: "Nàng vẫn định rời đi sao?"
Giọng nói trầm thấp, lộ rõ vẻ không hài lòng sau khi bị từ chối.
Trái tim Du Đồng thót lên, biết nam nhân này kiêu ngạo, tính tình khó lường, không dám nhìn thẳng chỉ gật đầu.
Đáy mắt Phó Dục chợt hiện lên tia lúng túng, không muốn bị nàng nhìn thấy, bèn cúi đầu kéo thẳng vạt áo quấn thật chặt.
Hắn quả thực không ngờ tới phản ứng này. Lúc trước ở Nam Lâu, thái độ hắn lạnh nhạt thờ ơ, nàng từ vạn dặm xa xôi gả đến, chịu oan ức ở nhà chồng, giận hờn muốn rời đi đều có thể hiểu được. Nhưng sau đó hắn đã dần thay đổi, chống lưng cho nàng, chiều theo ý nàng đến Kim Đàn Tự, cùng nàng đến phủ Duệ Vương dự tiệc, đối xử với nàng rất tốt, chủ động hơn bao giờ hết.
Không ngờ, nàng vẫn không thay đổi chủ ý.
Phó Dục chưa bao giờ bị ai từ chối như thế này, hiếm khi thể hiện tình cảm nhưng hai lần liên tiếp bị nàng đẩy ra.
Lồng ngực dường như bị nghẹn lại, bức bối trong lòng.
Phó Dục cố gắng kiềm chế sự buồn bực của mình, nói, "Tại sao? Chẳng lẽ ..." Hắn nhấc khóe môi, "không vừa mắt Phó gia bọn ta?"
Mặc dù chỉ là lời trêu chọc, nhưng mang theo ý lạnh lùng, kiêu ngạo.
Du Đồng vội lắc đầu, "Tướng quân hiểu lầm rồi. Trên dưới Phó gia đều là anh hùng, không chỉ bảo vệ bình yên cho biên cương, còn được bách tính yêu mến; khắp thiên hạ này cũng ít có ai bì được bản lĩnh của tướng quân. Tuy Du Đồng hiểu biết hẹp, nhưng không dám tự cao tự đại tới mức đấy. Tướng quân phong thái hơn người, vô số người ngưỡng mộ. Chỉ là — " Nàng dừng lại, hạ giọng nói," Du Đồng tài đức tầm thường, cả đời chẳng qua chỉ muốn được làm theo ý mình, Phó gia tuy tốt nhưng không phải là nơi ta có thể ở lại lâu dài. "
Nói đoạn, liếc nhìn vẻ mặt của hắn.
Phó Dục không nói lời nào, im lặng nhìn nàng một lúc, sau đó đột nhiên xoay người xuống giường đi giày, vòng ra sau bức bình phong lấy chiếc áo khoác ngoài khoác lên người rồi bước ra phòng. Đi được hai bước, quay đầu thấy Du Đồng vẫn ôm chăn ngồi trên giường ngây người nhìn, chàng giễu cợt mở miệng, "Sao phải vòng vo."
Không đợi Du Đồng trả lời, hắn bước nhanh ra khỏi cửa, áo khoác khẽ đung đưa.
……
Bên ngoài quán trọ, cảnh đêm heo hút, đèn lồng trước cổng lụi tắt, trên đường không còn người qua lại.
Phó Dục tắm xong còn chưa lau khô tóc, gió đêm thổi đến, lạnh cả người.
Phó Dục không quan tâm, lầm lì đi được hai bước, chợt nghe phía sau có người nói: “Tướng quân?” Quay đầu lại thấy Ngụy Thiên Trạch xuất hiện từ lúc nào không rõ, trên người vẫn là bộ y phục đi đường ban sáng, tay còn xách theo một vò rượu đựng trong túi lưới nhỏ bện bằng dây rơm. Hắn ta có vẻ khá ngạc nhiên, tiến lên hai bước, cười nói: "Nửa đêm nửa hôm, lại gặp phải chuyện khó xử à?"
Phó Dục không trả lời, ánh mắt rơi vào vò rượu, "Vừa mới mua?"
"Rượu quanh đây cũng có chút tiếng tăm, rảnh rỗi không có việc làm, vừa nãy hỏi thăm phục vụ rồi đặc biệt đi mua một vò về."
Phó Dục biết sở thích của hắn ta, gật gật đầu.
Ngụy Thiên Trạch nói: "Chi bằng... vào uống vài ly?"
"Được."
Lúc cả hai đến phòng của Ngụy Thiên Trạch, bên trong vẫn còn sáng đèn. Đồ đạc đi đường của Ngụy Thiên Trạch đơn giản, trong phòng cũng trống toác, bởi vì đêm đã khá khuya nên cũng không tìm ly rượu, chỉ lôi hai ly trà ra, rót rượu vào.
Phó Dục buồn bực trong lòng, cầm lên uống cạn.
Liên tiếp ba ly, Ngụy Thiên Trạch mới nói: "Nếu là chuyện trong quân doanh, tướng quân sẽ không bao giờ uống rượu giải sầu. Sao thế, cãi vã à?"
Cãi vã sao? Còn không được như thế.
Nàng vẫn bình tĩnh ngồi đó, như không có chuyện gì xảy ra, nhưng điều đó chỉ khiến hắn thêm khó chịu.
Phó Dục nghĩ đến thái độ vừa rồi của Du Đồng càng thêm cáu kỉnh, ngồi vào bàn hậm hực nói: "Nữ nhân, phiền phức vô cùng!"
"Chẳng qua là ngài có phúc mà không biết hưởng. Thiếu phu nhân xinh đẹp như vậy, bao nhiêu người muốn cưới mà không được, trước đây cũng không thấy tướng quân phàn nàn cưới thê tử phiền phức. Còn lừa ta mua hạt dẻ ngào đường để lấy lòng nàng." Ngụy Thiên Trạch nâng ly, khẽ chạm vào ly của Phó Dục, rồi nói, "Thỉnh thoảng giận hờn thôi, nói ra thì ta đưa ra những lời khuyên này — người ngoài cuộc lúc nào nói cũng dễ hơn. "
Hai người quen nhau đã nhiều năm, giao tình khá sâu sắc, trong quân doanh quy tắc thứ bậc rõ ràng, còn trong cuộc sống hàng ngày thì thân thiết với nhau như bằng hữu.
Phó Dục chỉ khịt mũi trước sự châm chọc của hắn ta, nâng ly uống rượu.
Tiếp đó Ngụy Thiên Trạch cười nói: "Nữ nhân đều nên được yêu chiều, bọn họ có nhiều tâm tư phiền muộn, không giống chúng ta quen đấm đá, thẳng đuột như ngựa. Tướng quân là nam nhân, phải nhường nhịn, không thể cậy thế mà uy hiếp nàng. "
Phó Dục thở dài, uống thêm một ly.
Hắn không nhường nàng sao? Hai lần tỏ ý với nàng, lần nào cũng bị cự tuyệt, cậy thế ở đâu ra?
Có điều, Ngụy Thiên Trạch đề cập đến điều này khiến hắn có hơi chột dạ.
Trước đây Phó Dục chưa bao giờ quan tâm những chuyện như lấy vợ gả chồng, ngày trước một thân một mình vẫn rất thoải mái. Phó lão phu nhân nhàn cư nội trạch, không chỉ lo lắng cho Phó Dục, cũng thường xuyên hỏi thăm đến Ngụy Thiên Trạch thường hay qua lại với phụ tử Phó gia, có ý se duyên cho hắn ta. Phó Dục nghe qua rồi thôi, trước giờ không để ý — nam nhân cao ngạo, đầu đội trời, chân đạp đất, có ngàn vạn việc phải làm, quan tâm đến chuyện tình cảm của người khác làm gì?
Nhưng vào lúc này, Phó Dục đột nhiên nhướng mày nói: "Ngươi biết không ít nhỉ."
“Chỉ biết một chút vụn vặt thôi.” Ngụy Thiên Trạch khiêm tốn.
“Anh hùng không có đất dụng võ, quả thực đáng tiếc.” Phó Dục nâng mắt, giấu đi tia thăm dò bên trong, chỉ thản nhiên nói: “Tổ mẫu thường nói, cần phải để ý giùm ngươi, chọn cho ngươi một nữ nhân thật tốt. Chi bằng lần này trở về, nhờ bà để ý giùm ngươi? "
Ngụy Thiên Trạch cười lớn, "Không cần đâu."
"Tại sao?"
Ngụy Thiên Trạch vẫn cười, nâng ly uống cạn nhưng vẻ mặt có chút khựng lại.
Quen biết Phó Dục được vài năm, những thứ mà Ngụy Thiên Trạch quan tâm đến không chỉ có quân vụ chính sự, mà còn để ý đến tính khí, bản lĩnh cùng cách hành xử của nam nhi Phó gia. Phó Dục này lạnh lùng nghiêm nghị, dũng cảm quyết đoán, không bao giờ bộc lộ suy nghĩ của mình, vô cùng tỉ mỉ trong việc quân, sẽ truy cùng hỏi tận tin tức do trinh sát dò thám được, thế nhưng rất ít khi quan tâm đến những chuyện ngoài lề.
Như hôm nay, đột nhiên quan tâm đến hôn sự của hắn ta, còn hỏi han cặn kẽ, là điều chưa từng có.
Hắn ta lắc đầu thở dài: "Tướng quân oai phong lẫm liệt như vậy, còn phải uống rượu giải sầu vì nữ nhân, có thể thấy cưới phu nhân về cũng như rước rắc rối. Hiện tại ta vẫn chưa rèn luyện bản thân xong, mỗi chuyện chính sự đã đủ bận bịu, sao có thể phân tâm cho chuyện khác được? Trễ thêm 2 năm nữa cũng không sao, đến lúc đó hẵng nhờ lão phu nhân nhọc lòng sau. "
Phó Dục liếc nhìn hắn ta, nét mặt khẽ chuyển biến, nhưng chỉ nâng ly lên, uống một hơi cạn sạch.
……
Uống được nửa buổi, nỗi phiền muộn trong lòng theo đó nguôi ngoai, cộng với Ngụy Thiên Trạch vừa cười đùa vừa khuyên giải, cơn bực tức của Phó Dục mới dần dần biến mất.
Trở lại phòng, đèn đóm đã tắt.
Trên giường, Du Đồng sớm đã ngủ say, cuộn mình nằm nghiêng, tóc đen xõa bên gối, lông mày hơi cau lại, hô hấp đều đều.
Phó Dục tiến lại gần, cởi áo khoác ngoài bỏ sang một bên, ngồi xuống giường, rũ mắt nhìn nàng.
Cơn men không sâu, hiện tại hắn vẫn rất tỉnh táo, có thể lập tức thay y phục ra trận, giết địch thẳng tay. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của nàng, trong lòng vẫn có chút xao động. Đổi lại trước đây, với tình tình kiêu ngạo của hắn, khoan bàn tới việc không vừa mắt cao môn quý nữ trong ngoài thành Tề Châu, cho dù có xem trọng người nào đó một chút, bị từ chối những hai lần, cũng sẽ quên đi, không thèm ngó ngàng lại lần nào nữa.
Vừa nãy tức giận bỏ ra ngoài, hắn thậm chí còn nghĩ, nếu nàng đã không chịu ở lại Phó gia thì cứ để nàng đi!
Không có Ngụy Du Đồng, Phó Dục cũng sẽ không mất đi miếng da thịt nào.
Lúc trước chỉ có một mình ở Lưỡng Thư Các, nước sông không phạm nước giếng với nàng, không phải cũng tốt đó sao?
Nàng đã không có ý, cứ buông tay ra là xong!
Tuy nhiên, khi cơn tức giận đã nguôi bớt, nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này, Phó Dục lại cảm thấy... tiếng cười nói vui vẻ, khói bếp ấm áp ở Nam Lâu; hương thơm phảng phất bên gối, mỹ nhân từ tốn bình tĩnh; phu thê ăn ý, con tim rung động ở kinh thành, từng việc một, không biết từ bao giờ đã vô thức khắc trong tim hắn. Đêm đó ở lại Đào Thành, nàng đi trên con phố lúc mặt trời lặn bóng, dáng vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như hồ ly tự tại giữa núi, duyên dáng hớp hồn.
Cảnh tượng đó rõ ràng, sinh động như thật.
Phó Dục mơ hồ cảm giác, ở nàng có thứ gì đó khó chạm tới nhưng lại rất đỗi xinh đẹp, không có gông cùm xiềng xích, tự do thoải mái, có chừng có mực. Vừa rồi tức giận rời đi, hắn chưa từng nghĩ nhiều, nhưng bây giờ ngẫm lại, nàng nói điều mà nàng muốn là có thể sống theo ý mình, cũng không hẳn đều là kiếm cớ vòng vo.
Chỉ là thiên hạ rộng lớn, hoàng đế tôn nghiêm, quan tướng quyền thế còn không thể làm theo ý mình.
Một nữ nhân yếu đuối như nàng cầu vinh hoa phú quý là được, mong muốn những thứ mơ hồ hão huyền này chẳng phải là quá ngây thơ sao?
Hơn nữa, thê tử Phó gia làm đủ lục lễ rước về cho hắn, sao có thể để nàng nói muốn đi là đi? Ví dụ như đêm nay, Phó Dục bị nàng làm cho tức giận đến mức bỏ đi giữa đêm, bị Ngụy Thiên Trạch châm chọc mấy câu, còn nàng thì hay rồi, thoải mái nằm ngủ, vô tâm vô phế.
Phó Dục cau mày, hờn giận nhìn nàng, nằm xuống giường sau đó nắm lấy tay nàng.
Trong giấc ngủ, Du Đồng nhận thấy hơi ấm, ngay lập tức ngoan ngoãn nắm lại tay hắn.
Sáng hôm sau nàng thức giấc, hai người họ đã trong tư thế mười ngón đan xen.
Nàng lờ mờ nhận ra, khẽ giật mình, muốn nhanh chóng rút tay về nhưng Phó Dục dường như bị động tĩnh này đánh thức, đột nhiên mở mắt ra.
Hai người nhìn nhau, Du Đồng có chút ngượng ngùng, lén lút nhìn vẻ mặt của hắn.
Phó Dục ngồi dậy, mặt không cảm xúc liếc nhìn đôi bàn tay đang đan chặt vào nhau, sau đó nhẹ nhàng thả tay nàng ra, đứng dậy rời giường.
Để lại Du Đồng gục đầu, chỉ muốn tìm một cái hố chui xuống —
Tất nhiên nàng có thể nhìn ra mấy lời tối qua đã chọc tức Phó Dục. Với tính tình cao ngạo của hắn, tức giận bỏ đi, hóng cơn gió đêm trở về, dĩ nhiên không muốn đụng chạm nàng. Còn nàng, do sợ lạnh, đã có tiền lệ ôm tay hắn lúc ngủ, đêm qua sắp đến kỳ kinh nguyệt, bụng thấy khó chịu, là lúc thèm hơi ấm nhất, nhất định nàng lại giở thói cũ, lúc ngủ mò đến bên hắn sờ sẫm hưởng ấm.
Đêm qua Phó Dục mò mẫm tới, nàng từ chối, cuối cùng ...
Chẳng trách hắn lại có biểu cảm đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...