Huyện thành không phồn hoa lắm, mặc dù đã là căn nhà trọ tốt nhất tại đây, nhưng vẫn khá chật chội.
Du Đồng và Phó Dục ở trong phòng hạng nhất, là một phòng hai gian, bên ngoài có bàn ghế, thư án, bên trong chỉ có một cái giường, bồn tắm được ngăn cách bằng một bức bình phong. Sáng nay, nàng bị Xuân Thảo lôi ra khỏi giường từ rất sớm, cả ngày hôm nay xọc xạch trên xe ngựa, mặc dù dựa vào gối chợp mắt một lát nhưng cơ thể vẫn mệt mỏi, vào phòng quét mắt một lượt rồi lên giường nghỉ ngơi trước.
Phó Dục bận như con quay, vừa bước vào nhà trọ liền đi bàn chuyện với Đỗ Hạc cùng Ngụy Thiên Trạch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này chỉ có Xuân Thảo, Yên Ba ở bên, thấy nàng đang tựa trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt, Xuân Thảo khá lo lắng, đỡ Du Đồng nằm xuống, nói: "Hôm nay đã là hai mươi, kinh nguyệt của Thiếu phu nhân vẫn chưa tới sao?" "
Du Đồng lắc đầu.
Năm đó, nước hồ tháng chạp lạnh thấu xương lấy đi sinh mạng của nguyên chủ, cũng để lại bệnh vặt cho thân thể này.
Dòng nước lạnh làm hại cơ thể, tổn thương đến khí huyết. Sau trận ốm đó, kinh nguyệt của Du Đồng trở nên không ổn định. Hai tháng mà mãi không có, Tiết thị hoảng loạn, mời Lang Trung chẩn mạch, kê thuốc, điều dưỡng một khoảng thời gian, kinh nguyệt mới có trở lại. Khoảng thời gian đó, Du Đồng vô cùng khó chịu, đau bụng đau lưng, phải nằm trên giường suốt mấy ngày liền.
Sau này cẩn thận điều dưỡng, đến khi nàng xuất giá, thì cứ khoảng 15 hàng tháng sẽ tới kinh nguyệt.
Chỉ là tử cung nhiễm hàn, mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt lại cảm thấy rất khó chịu.
Bốn năm tháng qua, Du Đồng không hề nhàn rỗi, biết rằng thuốc thang chỉ có tác dụng nhất thời, không trị được gốc rễ, tuy ngày thường tham ăn, nhưng vẫn không quên kết hợp ăn uống bồi bổ khí huyết, rảnh rỗi lại rèn luyện cơ thể, kinh nguyệt cũng dần dần khôi phục, tuy có trễ 2,3 ngày, nhưng vẫn tính là khá chuẩn xác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Xuân Thảo đề cập đến, Du Đồng dường như ngộ ra, đột nhiên cảm thấy đau âm ỉ ở bụng dưới.
Nàng trở mình, nằm nghiêng trên giường, dặn dò Xuân Thảo: "Chắc là sắp đến rồi, ngươi đi kiếm bát canh gừng nóng đến đây đi."
Xuân Thảo vâng lệnh, Yên Ba giúp nàng thay bộ đồ ngủ, sợ nàng lạnh, còn đặc biệt chọn một bộ đồ ngủ dày dặn cho nàng.
Không lâu sau, Xuân Thảo mang canh gừng tới, phục vụ cũng mang đồ ăn đến, nói rằng Phó Dục dặn dò, bảo nàng ăn cơm trước, không cần đợi hắn.
Du Đồng vui mừng được nhàn hạ, uống hai bát canh gừng ấm bụng, tinh thần phấn chấn sau khi chợp mặt bèn dùng bữa trước. Sau đó tắm táp rửa ráy, ngâm mình ấm áp trong bồn tắm pha dược liệu, lại sợ bị Phó Dục xong việc quay trở lại bắt gặp, nàng nhanh chóng lau sạch người, sảng khoái leo lên giường đắp chăn đọc sách.
……
Khi Phó Dục trở về, trời đã khá khuya.
Đẩy cửa bước vào, bên trong yên tĩnh, ánh nến lập lờ. Yên Ba, Xuân Thảo đứng hầu ở cửa, thấy hắn đến liền hành lễ.
Phó Dục vung tay ra lệnh cho bọn họ đi ra ngoài, đi vài bước vào gian trong, thấy Du Đồng đang đắp chăn ngồi trên giường, chắc là nghe thấy động tĩnh, đúng lúc ngẩng đầu lên nhìn, mái tóc buộc lỏng, vài lọn rơi trên vai. Nàng xuống giường, mang giày đi tới bên rót cho hắn ly nước nóng, nói: "Tướng quân về muộn, có muốn ăn khuya không?"
Phó Dục ngờ ngợ nhìn nàng, đón lấy ly nước uống một hơi rồi nói: "Không cần."
"Vậy thì nghỉ ngơi sớm đi. Bên trong có nước nóng vừa được phục vụ mang vào."
Phó Dục "Ừm" một tiếng, thuận tay cởi áo ngoài đưa cho nàng, rồi ra sau bình phong tắm rửa.
Ở trong quân doanh đã quen, hắn không quen được tỳ nữ phục vụ, khi ở Nam Lâu, đều là đợi nha hoàn chuẩn bị xong nước rời đi rồi mới từ từ tắm táp, trên đường đi cũng không cần người hầu hạ. Du Đồng đã quen, chuẩn bị đồ ngủ cho Phó Dục từ trước, gấp gọn đặt bên cạnh bồn tắm, hiện tại không cần làm gì, liền trở lại trên giường.
Sau bức bình phong, tiếng nước róc rách.
Âm thanh này thật sự khiến người khác ngượng ngập — tại Nam Lâu, phòng tắm đều ở gian trong, bên ngoài không nghe thấy gì nên cũng không cần để ý tới.
Hiện tại thì hay rồi, bình phong tuy ngăn cách tầm nhìn, nhưng chỉ cách giường khoảng bốn năm bước chân, nhất cử nhất động bên đó đều có thể nghe rõ mồn một. Phó Dục vốc nước lau người, âm thanh nước chảy rõ ràng bên tai, thậm chí đến cả tiếng sóng nước khuấy động cũng vô cùng rõ ràng.
Hình ảnh đêm hôm đó Phó Dục phanh áo ngủ, bộ ngực nóng bỏng lượn qua lượn lại trước mặt nàng đột nhiên hiện lên.
Du Đồng chỉ biết ngồi cúi gằm, mặt mũi đỏ ửng.
Một lúc sau, bên đó đã im lặng, Phó Dục đột nhiên nói: "Thuốc mỡ ngày hôm đó, nàng còn không?"
Du Đồng sững người một lúc, rồi nói: "Cái gì?"
“Thuốc trị thương lần trước nàng bôi cho ta.” Tiếng nước bên đó khẽ vang, có vẻ Phó Dục vừa nâng cánh tay lên, “Vết sẹo này hơi sâu.”
Du Đồng nói, "Có mang theo, để ta nhờ Xuân Thảo tìm giúp."
Vết thương đó từ mấy ngày trước, theo lý mà nói sớm đã lành rồi, không cần dùng đến thuốc bột cầm máu. Nếu Phó Dục nói rằng sẹo khá sâu, chắc là không muốn để lại vết thương xấu xí trên cánh tay. Để cho chắc ăn, nàng bèn bảo Xuân Thảo lấy cả thuốc trị thương và thuốc ngừa sẹo đến, nhận lấy rồi đem vào gian trong.
Sau đó, bước chân của Du Đồng dừng lại.
Nàng ngập ngừng một lúc rồi mới nói: "Thuốc bôi đến rồi, ta để trên bàn, chốc nữa phu quân ra, ta bôi giúp chàng".
“Mang vào đây.” giọng nói Phó Dục trầm thấp.
Im lặng một lúc, thấy nàng không nhúc nhích, hắn lại nói: "Không dám sao?"
Trong giọng điệu mang theo chút ý khiêu khích.
Du Đồng ngước mắt, nhìn tấm bình phong đó. Có gì mà không dám? Tuy là Phó Dục trên chiến trường khí thể như hổ rình mồi, nhưng hắn cũng biết kiềm chế, chẳng lẽ có thể ăn thịt nàng sao? Vả lại, lúc này, nàng ăn mặc chỉnh tề, còn hắn ngâm mình trong bồn không một mảnh vải, đi vào ngắm nam sắc một chút, người được lợi cũng là nàng.
—— Mặc dù dự định sau khi trở về Nam Lâu, tránh khỏi ánh mắt của Ngụy Thiên Trạch và những người khác, sẽ nói rõ với hắn, không ngủ chung giường nữa, nhưng hiện tại xem một cái thì có hại gì?
Du Đồng cắn răng, mang theo thuốc bôi bước vào.
Hơi nước nghi ngút phía sau tấm bình phong, Phó Dục ngồi trong bồn tắm, lộ ra đầu, vai và nửa ngực.
Người này có lẽ đã giội nguyên một thùng nước thẳng từ đầu xuống, tóc ướt đẫm, vài giọt nước còn mắc ở trên, mặt cũng chưa lau khô. Bên dưới mày kiếm, đôi mắt sâu thẳm như đêm đen, sớm đã không còn vẻ thờ ơ lúc đầu, như thể có thể tóm gọn lấy ánh nhìn của nàng. Khuôn mặt góc cạnh, yết hầu ẩm ướt khẽ động, có chút quyến rũ. So với dáng vẻ chỉnh tề anh tuấn bình thường, bộ dạng này có hơi nhếch nhác, nhưng...
Du Đồng liếc mắt nhìn hắn, ý nghĩ muốn nhìn lén trong phút nông nổi vừa rồi đã biến mất, nhanh chóng cụp mắt xuống.
Cảnh trước mặt, e rằng nàng chịu không nổi.
Cảnh tượng nàng hùng hổ xông vào, lâm trận lại bỏ chạy, cúp mắt né tránh, Phó Dục đều đã thấy hết.
Nén ý cười trên môi, hắn đưa tay lên vai trái, nói, "Bôi giúp ta."
Sau cùng, Du Đồng vẫn quan tâm đến vết thương của hắn hơn, liếc nhìn cánh tay Phó Dục, vết thương sớm đã lành, để lại sẹo khá rõ, nhưng không nghiêm trọng, qua một thời gian sẽ tự mờ — trên vai hắn, vài vết sẹo nhỏ chinh chiến sa trường trước kia đều đã lành kha khá, gần như không nhìn ra được, hoàn toàn không có gì nghiêm trọng?
Thật là... kiếm cớ chỉ để sai bảo!
Du Đồng đặt bông băng thuốc mỡ lên chiếc ghế đẩu thấp bên cạnh, rồi xoay người rời đi.
Phó Dục bất ngờ vươn tay, nắm lấy cổ tay nàng.
Hắn vẫn đang trong bồn tắm, lòng bàn tay nóng hổi, ẩm ướt.
Du Đồng như chạm phải lửa, cánh tay giật bắn, nàng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Phó Dục.
Ánh mắt kia sâu thẳm, nồng nhiệt, mang theo chút ấm áp, khiến tim nàng đập nhanh. Thế nhưng, cuối cùng lý trí vẫn nhỉnh hơn, biết cảnh tượng này quá mờ ám, nàng bèn tránh ánh mắt đó, chầm chậm cạy ngón tay hắn ra, sau đó nhanh chóng chạy trốn trở về giường, đứng ngồi không yên.
Trong bồn tắm, cánh tay Phó Dục vẫn đang vươn ra ngoài, đầu ngón tay còn lưu lại xúc cảm mềm mại.
Tay nàng mềm mại, mềm đến mức tưởng chừng như không có xương, ngày đó hắn nắm lấy, từ đó trở đi, không tài nào quên được.
Cái đụng chạm vừa rồi khiến ánh mắt Phó Dục trở nên thâm trầm. Sóng nước vỗ ồ ập trước ngực, nàng xoay người bỏ chạy, hai má hơi ửng đỏ, sóng mắt ẩn giấu nét ngượng ngùng, dáng người mềm mại quấn trong chiếc áo ngủ kín mít, mái tóc đen xõa dài trên vai, trâm cài lơi lỏng như sắp rơi, quả thật khiến người khác không ngừng tưởng tượng.
Khí huyết khắp người như bị kích thích, dần dần khiến hắn cảm thấy nóng bừng.
Phó Dục nhanh chóng đứng dậy, nước trên người ào ào lăn xuống, giật lấy bộ áo ngủ thay vào, rồi sải bước ra ngoài.
Tình cảm nảy nở, sinh ra dục vọng.
Huống chi phu thê đồng sàng cộng chẩm, kiềm chế đã lâu, dục vọng đó như rượu ủ lâu ngày, càng ngày càng nồng.
Lúc trước khi Du Đồng muốn hòa ly, hắn nghĩ nàng vẫn còn nhớ nhung tên khốn Hứa Triều Tông, bèn giữ chừng mực, dù cho từng có mộng xuân, từng mơ tưởng, từng thèm muốn, nhưng lý trí kiêu ngạo vẫn chiến thắng cảm xúc, không muốn nghĩ thêm về nó. Nhưng qua chuyến đi này, hắn có thể thấy rõ, tâm tư của nàng không còn ở trên tên đó nữa, nàng sẽ lao đến lúc hắn gặp nguy, sẽ quan tâm đến vết thương của hắn, sẽ dịu dàng chăm sóc.
Nàng là thê tử của hắn, được cưới hỏi đàng hoàng, là vị thê tử quyến rũ mê người.
Phó Dục bước đến bên giường, thấy Du Đồng đã ngủ, đưa lưng ra ngoài, nép sát vào trong giường.
Hắn đứng ở đây vừa hay có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của nàng, rõ ràng là đang giả vờ ngủ.
Cơn gió đêm không biết thổi vào từ khe hở nào, làm cho những ánh nến lập lòe.
Lông mày Du Đồng nhíu chặt, hàng mi dày khẽ run, chóp mũi lấm tấm mồ hôi. Mặc dù quấn áo kín kẽ, nhưng hắn vẫn nhớ tới cảnh xuân quyến rũ mê hoặc nơi cổ áo. Chống gối lên giường, Phó Dục cúi người tiến lại gần, kề trong gang tấc, hương thơm nhàn nhạt trong tóc nàng lưu lại nơi chóp mũi, đôi môi đỏ mọng, làn da mỏng manh không tì vết, khuôn mặt tinh xảo, dái tai trắng nõn tinh tế, tất cả thu hút lấy ánh mắt hắn.
Ánh mắt Phó Dục đục ngầu, trong vô thức, tiến lại gần hơn.
Không thể không nói rằng, nữ nhân trước mắt quả thực xinh đẹp trời sinh, lại có sức hấp dẫn hoàn toàn khác với những người khác.
Cùng là mi mục như họa, nhưng ánh mắt nàng trong veo lém lỉnh tựa dòng suối ngày xuân.
Cùng là gò má hồng hào, nhưng đường nét của nàng xinh đẹp uyển chuyển, như được phác họa bởi bút pháp điêu luyện.
Cùng là dáng người yểu điệu, phong thái của nàng lại điềm đạm, uyển chuyển nhưng vẫn quyến rũ, hoạt bát.
Lồng ngực Phó Dục phập phồng, nhìn đôi mắt nhắm nghiền cùng lông mi run rẩy của nàng, đột nhiên xoay người dập nến, sau đó nhấc chăn bông lên chui vào.
Chăn bông được ủ ấm, trong bóng tối có thể nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương.
Bàn tay của Phó Dục chậm rãi vươn qua, đầu tiên là chạm vào lưng, sau đó đặt lên eo nàng. Lồng ngực hắn đập thình thịch. Lần đầu tiên trong đời, hắn bỏ đi dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày, với sự chủ đồng chưa từng có, ôm lấy nàng từ phía sau. Lòng bàn tay cố hết sức kiềm chế, không chạm vào đôi gò đào mềm mại, hai tay chống người tiến đến gần nàng.
“Tướng quân.” Trong bóng tối, Du Đồng đột nhiên lên tiếng, cơ thể và giọng nói đều có chút cứng ngắc.
Cách xưng hô này có chút chối tai, ánh mắt Phó Dục hơi tối lại, khựng lại trong chốc lát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...