Gả cho gian hùng

Phó Dục hiển nhiên không tự giác như vậy, thậm chí khóe môi chẳng biết tự lúc nào nén ý cười.
 
Ánh mắt mang theo độ ấm, dán trên mặt Du Đồng.
 
Trong phòng ánh đèn mờ ảo, nàng ngồi bên bàn, trên người là bộ áo ngủ cổ đứng màu đỏ hoa Hải Đường, mỗi một chiếc cúc áo đều được cài chặt. Tóc dài đã khô một nửa tựa như một dải lụa đen xõa trên vai, mái tóc đen nhánh tôn nổi lên làn da trắng trẻo mềm mại của nàng, còn đẹp hơn bức tranh thủy mặc trên lụa là.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đôi mắt kiều diễm mang theo nét kinh ngạc cụp xuống, tư thái nhu mì.
 
Mà trên gò má tinh tế của nàng, không biết tự bao giờ nổi lên sắc hồng khả nghi, vành tai trắng muốt cũng nhiễm đỏ như say rượu.
 
Phó Dục ngầm hiểu lí do, nhưng bất động thanh sắc, chỉ chậm rãi đi qua.
 
“Sao vậy, không muốn đi dự yến à?” Hắn lại hỏi.
 
“Không phải, điều thiếp mong đợi chính là thiệp mời này.” Du Đồng cúi đầu, nhìn thấy hắn lê bước lại đây, áo ngủ hơi lay động. Mí mắt khẽ nâng, nhìn thấy áo ngủ trước ngực Phó Dục vẫn phanh ra, bước đến gần hơn, ánh nến hơi nhòe đi, đường nét rắn rỏi trên khuôn ngực hắn được chiếu rọi hiện lên rõ ràng, từng nếp gấp ngang dọc có vẻ vô cùng rắn chắc, tựa hồ chứa đầy lực đạo.
 
Không hổ là chiến thần hãn tướng khiến người ta nghe danh đã sợ mất mật, dung mạo dáng người như thế này, chậc chậc.
 
Du Đồng cũng không phải là Thanh Đăng Cổ Phật tâm tựa nước ngưng, dựa vào danh xưng phu thê sống chung một phòng, toàn thân Phó Dục là hơi nóng, chỉ mặc mỗi áo ngủ, lấm tấm vài giọt nước chưa kịp khô, cảnh tượng dụ hoặc như thế này quả thực khiến người ta nghĩ hươu nghĩ vượn. May mà nàng không phải là người bị sắc đẹp làm hồ đồ, tính tình nam nhân này thâm trầm khó dò, lại tâm cao khí ngạo, đối với bản thân kiềm chế hà khắc, đối với người khác cũng không xem như rộng lượng, Phó gia đứng sau hắn lại càng là quy củ gò bó, nữ quyến khó gần, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta đau đầu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khắp người từ trên xuống dưới, ngoại trừ danh tiếng kia, thì hắn chỉ còn một ưu điểm duy nhất này thôi.
 
Vậy thì ngắm chút là được, ngắm chút thôi.
 
Du Đồng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, suy nghĩ đi dạo một vòng trong một Phật Tự, đè nén những ý niệm nổi lên, nhấp một ngụm trà.
 
Phó Dục vẫn không chịu đi, thậm chí khom người xuống, lấy đi thiếp mời chậm rãi đọc.
 
Hắn khẽ khom người, áo ngủ không cài khuy bèn lỏng lẽo thêm chút nữa, lộ ra nửa ngực trần, một chút cũng không che đậy.

 
Khí tức nam nhân nóng hầm hập, lập tức bao phủ quanh nàng, ánh mắt liếc nhìn qua, cảnh tượng bên trong cũng là nóng bỏng cả mắt.
 
Đến mức Du Đồng muốn hô cứu mạng, tựa như trốn tránh vội đứng lên, nghiêng đầu nhìn hắn, giả bộ như không có việc gì nói: “Từ Thục làm sai chột dạ, có chết cũng không chịu nhận việc ngụy tạo tin đồn lúc trước. Nhưng mà lúc ở Lưu Viên, thiếp đã đề cập đến, yêu cầu nàng ta và Duệ Vương phải giúp thiếp gột sạch tiếng dơ. Yến hội này là thời cơ tốt nhất, thiếp rất muốn đi.”
 
“Được.” Phó Dục trầm giọng nhìn thấy sắc hồng càng lúc càng đậm trên gò má nàng, đáy mắt nổi lên ý cười.
 
Du Đồng có thể cảm giác được ánh mắt của hắn, tựa như có gai cắm ở sau lưng.
 
Liếc mắt khẽ nhìn, người kia vẫn không chịu mặc y phục đàng hoàng.
 
Nàng không thể nhịn thêm được nữa mới nhắc nhở: “Trong phòng không có đốt lò sưởi, chàng mau mặc y phục tử tế vào, coi chừng nhiễm lạnh.”
 
“Ừ.” Phó Dục cúi mắt nhìn áo ngủ của mình, dùng một chất giọng gần như vô tội nói: “Cúc áo bung rồi.”
 
Du Đồng ngạc nhiên nhìn qua. Lúc nãy ánh mắt của nàng bị lồng ngực của hắn hút lấy, cơ hồ không hề để ý đến áo ngủ, bây giờ quan sát kĩ, quả nhiên nhìn thấy cúc áo ngủ lỏng lẻo treo trên đó, khe nhét cúc cũng bị rách phân nửa. Cũng không hiểu Phó Dục ngủ kiểu gì, đều là cúc áo cẩn thận dùng chỉ khâu lại, nhưng của nàng thì vẫn còn chắc chắn, còn của hắn thì lại thành thế kia!
 
Nhưng mà, điều này cũng xem như thiếu phu nhân trên danh nghĩa là nàng tắc trách.
 
Du Đồng không có cách nào khác, chỉ hướng ra phía ngoài rèm gọi một tiếng: “Xuân Thảo, mang hộp kim chỉ đến đây.”
 
Xuân Thảo vâng lệnh mang vào, Phó Dục đột nhiên quay người bước vào gần giường, lưng đối diện với các nàng, chỉ để lộ ra đằng sau đầu.
 
Du Đồng có cảm giác xúc động muốn nâng trán. 
 
……
 
Thành hôn gần nửa năm, đối với Phó Dục người này, bây giờ Du Đồng cũng có chút hiểu sơ sơ.
 
Bên ngoài là Binh mã Phó sứ uy phong lẫm liệt, thủ đoạn tàn bạo, thiết kỵ bách chiến bách thắng, làm việc nghiêm nghị cẩn trọng, khắp Tề Châu không người dám chọc vào hắn. Nhưng khi về nội trạch, mới để lộ ra chút tâm tư nho nhỏ—— tựa như lúc ăn lẩu giấu viên tôm đi để sau đó chậm rãi thưởng thức, cũng giống như lúc sau khi bị nàng lật mặt thì cố ý uy hiếp hù dọa nàng, hay thí dụ như lúc này quay đầu vào trong, hiển nhiên không chịu để người ngoài có thể nhìn thấy lồng ngực phía trong áo ngủ của mình. 
 

Du Đồng không có cách nào khác chỉ có thể để Xuân Thảo xỏ kim giúp mình, sau đó lui ra.
 
Rèm được hạ xuống, trong phòng chỉ còn phu thê hai người đơn độc.
 
Du Đồng cầm kim chỉ đi qua, muốn Phó Dục cởi y phục ra, nhưng ý niệm đột ngột luân chuyển, bên trong áo ngủ của Phó Dục e rằng chỉ còn mỗi quần lót, nếu như lúc này bảo hắn cởi sạch sành sanh, bầu không khí sẽ xấu hổ đến cực hạn. Bởi vậy bỏ đi ý tưởng này, chỉ nhắc một câu: “Phu quân ngồi xuống đi, để thiếp may lại, mặc tạm thời, mai gọi người đổi bộ mới.”
 
Phó Dục hồi thần, liếc nàng một cái: “Mặc tạm thời?”
 
“Kỹ năng có hạn, hổ thẹn quá.” Du Đồng mặt dày, bám lấy áo ngủ của hắn, chậm rãi khâu vá.
 
Phó Dục liền đứng ở nơi đó, cổ áo rộng mở, mặc nàng tùy ý.
 
Hai người sát gần vào nhau, nàng để tóc xõa trên vai, đầu cúi xuống dán vào trước hắn, tư thế cẩn thận may vá thật dịu dàng. Cũng không biết lúc nàng tắm gội dùng dầu gì, mái tóc tỏa ra hương thơm thoang thoảng, thật dễ ngửi.
 
Phó Dục nhịn không được, khẽ hít một cái.
 
Động tĩnh này không thể thoát khỏi lỗ tai mẫn cảm của Du Đồng, nàng sợ bầu không khí xấu hổ, gắng gượng nghĩ ngợi, rất nhanh liền có chủ đề nói chuyện.
 
"Ngày mười sáu thiết yến, nếu như quá mức đột ngột, chưa hẳn có thể khiến người bên ngoài tin phục. Thiếp nghe nói hai ngày sau Kim Đàn Tự ở bên ngoài thành tổ chức pháp hội cầu phúc, hàng năm đều có rất nhiều quan lại cùng công hầu phủ đệ người đến đó, cũng có bách tính dâng hương. Không bằng chúng ta mời Duệ Vương cùng đi, trước tiên truyền chút tin tức ra bên ngoài. Rất nhiều người trong Kinh thành đều thích đàm tiếu, sự tình truyền ra, chờ lúc Duệ Vương phủ thiết yến, người bên ngoài sẽ cố ý nghe ngóng, chuyện này liền có thể ít tốn sức mà thành công.”
 
Lúc nàng nói xong, bàn tay cũng thoăn thoắt như mạng nhện vội vàng khâu lại cục, sau đó lấy kéo bạc cắt chỉ, ngẩng đầu nói: “Phu quân cảm thấy như thế nào?”
 
Phó Dục từ chối cho ý kiến, chỉ trêu đùa nói: “Thật là nhọc lòng quá.”
 
“Vì những lời nhục mạ ô danh này, thiếp đã chịu không ít khổ đâu. Nếu như đã rửa sạch, thì tự nhiên nên sạch sẽ hoàn toàn, phải náo nhiệt hơn lúc bị hắt nước bẩn.”
 
Mỹ nhân đang độ trăng rằm dịu dàng đứng bên rèm đỏ, mày mắt diễm lệ uyển chuyển, sóng mắt quyến rũ tự nhiên, trong lời nói thần sắc, lại lộ ra vẻ kiên quyết nhất định phải đạt được. Bất giác không khỏi nhớ tới ngày hôm đó tại Thọ An Đường, nàng đứng thẳng tựa cây trúc, không kiêu căng sắc bén, cũng không khúm núm lùi bước, bên ngoài nhu mì bên trong cứng cỏi.
 
Những chuyện thị phi ở Tề Châu đột ngột trào dâng dưới đáy lòng, sự ấm ức mà nàng phải chịu đựng, hắn hiểu rõ.

 
Ngày đó không hề có tình ý với Du Đồng, những chuyện này đều để ngoài mắt, mặc nàng tự mình xử lý.
 
Bây giờ trái tim đang từ từ bị tơ tình cột chặt, hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, liền cảm thấy đau lòng áy náy.
 
Trước khi gả xa đến Tề Châu, lúc nàng đi dạo trong Kinh thành, trên người gánh chịu sự bàn tán sỉ nhục, chỉ chỉ trỏ trỏ, sẽ khó chịu đến mức nào? Bị người ta vứt bỏ, phản bội, tính kế, những sự miệng lưỡi điêu ngoa, âm hiểm nói móc, rơi trên người một thiếu nữ mới mười bốn tuổi, chưa chắn dễ gánh hơn mưa tên mũi giáo trên chiến trường.
 
Phó Dục mười năm chinh chiến trên lưng ngựa, quyết ngạnh, nợ máu trên tay từng đống, trước nay đều không biết mềm lòng là tư vị gì.
 
Nhưng giờ khắc này, ngắm nhìn dáng vẻ yểu điệu nhưng mỏng manh của nàng, trong trái tim có một thứ xúc cảm kì lạ trào dâng.
 
Màu mắt hắn thẫm dần, đợi lúc Du Đồng đặt hộp kim chỉ xuống, đang định lên giường nghỉ ngơi, hắn đột nhiên giơ tay ôm lấy nàng. Một cái ôm thật đột ngột, giữ nàng dán tại lồng ngực mình, không nói lời nào, động tác cũng không nặng nề.
 
Du Đồng không một chút phòng bị đập vào ngực hắn, vị kia vẫn chưa khép cổ áo, má nàng dán lên, đôi môi vững vàng hôn lên lồng ngực hắn. Xúc cảm là sự rộng rãi nhưng không xem như lạnh lẽo cứng rắn, mang theo nhiệt độ nóng hôi hổi, thêm cả khí tức mạnh mẽ của nam nhân, tựa như dời núi lấp bể ập đến, cơ hồ có thể khiến người ta chết chìm trong đó.
 
Trong đầu nàng ong lên một tiếng, sửng sốt một hồi lâu, mới cảm thấy hành động này có vẻ không thỏa đáng lắm.
 
Hơi nóng đột nhiên bốc lên mặt, tựa như bị nướng trên lò lửa, cơ hồ khiến mặt nàng đỏ bừng.
 
Du Đồng trốn thoát khỏi ngực Phó Dục, đôi mắt xinh đẹp tựa như chú nai con mở to nhìn hắn, ảo não mà không hiểu sao.
 
Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, bầu không khí có chút vi diệu.
 
Phó Dục là hãn tướng kiên cường cứng cỏi, kiêu ngạo sống hai mươi năm nay, không gần nữ sắc, kén chọn hà khắc, càng chưa hề để lộ nhu tình với bất cứ ai. Hắn cũng không biết vừa nãy là phát điên hay sao, ho khan một tiếng, tính tình lạnh lùng dưỡng thành từ nhiều năm nay khiến bản thân không thể giải thích nổi tình cảm phức tạp vừa nãy, đối mắt với nàng một lúc, mới nhìn vào tóc nàng nói: “Thơm lắm.”
 
Lý do này thật là khó hiểu.
 
Du Đồng cảm giác Phó Dục đang nói dối, nhưng lại không tìm ra lý do cho sự bất thường đột ngột của hắn.
 
Nàng chưa tình trải qua tình cảnh như vậy, chỉ cảm giác bầu không khí mờ ám kì lạ. Bốn mắt đối diện nhau, nàng tựa hồ có thể bắt được một thứ có vẻ như là sự ôn nhu dưới đáy mắt hắn, tim đập rất nhanh, không biết là vì hoảng hốt hay vì sao nữa. Tóm lại là đầu óc đang rối bời, tràn ngập hình ảnh lồng ngực, khí tức, ánh mắt, dáng người,... của Phó Dục không thể nào bình tĩnh suy nghĩ!
 
Du Đồng ngây ngốc một hồi, mới giận dỗi nói: “Ngủ đây!”
 
Sau đó không thèm để ý đến Phó Dục, đạp bay giày ngọc trèo lên giường chui vào trong chăn, bao bọc một nửa thuộc về nàng, mắt quay vào trong nằm xuống.
 
Phó Dục ngắm nhìn đằng sau gáy của người con gái hiển nhiên đang tức giận hầm hừ kia, chậm rãi đóng cúc, sau đó dập nến ngủ bên cạnh nàng.

 
Mơ hồ cảm thấy, hắn dường như đã đắc tội nàng rồi thì phải.
  
…… 
 
Du Đồng mãi đến sáng sớm hôm sau mới phát giác được manh mối.
 
Tối qua bị Phó Dục ôm đến mức đầu óc mơ hồ, sau khi lên giường nàng không dám nhúc nhích, tựa như đà điểu rụt đầu trong chăn.
 
Cũng may Phó Dục tự cảm thấy hành động của mình không thỏa đáng, không hề loạn động.
 
Bình an vô sự ngủ một đêm, sáng nay hắn dậy từ sớm, cái bộ áo ngủ chết tiệt gây ra sự mờ ám kia thay xong vứt lên giường, đường kim mũi chỉ tựa như mạng nhện nàng khâu trong lúc vội vàng vô cùng rõ ràng. Du Đồng dù sao cũng đảm nhiệm chức trách Thiếu phu nhân, muốn dặn dò Xuân Thảo mang đi sửa, lời còn chưa kịp cất ra, sáng sớm trong đầu óc vô cùng thanh tỉnh kia, một ý niệm vừa xẹt qua——
 
Đang yên đang lành, áo ngủ cùng với cúc áo sao lại có thể bị bứt đứt chứ?
 
Phó gia hùng cứ Tề Châu, tuy không phô trương xa hoa như hoàng gia nhưng đồ dùng sinh hoạt đều là thượng đẳng, không dám sơ suất.
 
Đặc biệt là người có thân phận và tính cách như Phó Dục, ai dám lơ là?
 
Áo ngủ này là do Chu Cô đích thân dặn dò người may sau đó đưa tới đây, Chu Cô cẩn thận tỉ mỉ, nếu quả thực là có sai sót, sao dám đưa đến trước mặt Phó Dục cơ chứ? Những cúc áo còn lại đều toàn vẹn không sứt mẻ, chỉ mỗi hai cái cúc kia là vỡ một nửa đứt cả chỉ, trong lúc ngủ Phó Dục cũng không hề xé rách vằn vò áo ngủ, làm sao có thể đến mức độ bứt đứt cả chỉ.
 
Nghĩ tới nghĩ lui, Du Đồng đều cảm thấy, cúc áo này là do Phó Dục cố ý làm hỏng.
 
Nghĩ đến dáng vẻ tối qua hắn cố ý phanh áo để lộ lồng ngực, đảo qua đảo lại trước mặt nàng, Du Đồng đã chắc chắn tám phần.
 
Cũng giống như đêm đó hắn mượn rượu làm loạn, đè nàng ở trên giường, đều là trêu đùa nàng cả!
 
Suy đoán này càng lúc càng rõ ràng, Du Đồng thầm cắn răng.
 
Đêm khuya canh thâm, trêu đùa người ta có vui không!
 
Nàng phồng má, trừng mắt nhìn áo ngủ kia một lát, mới tức giận nằm xoài trên giường.
 
Nếu như đã cố ý xé rách, vậy thì cứ mặc tạm đi, lười sửa lại giúp hắn! 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui