Gả cho gian hùng

Nội thất ở Tây Các vô cùng tinh xảo.
 
Vừa vào cửa bèn gặp bình phong gỗ Đàn hương, trên mặt gỗ đàn có những đường vân tinh tế khắc tạc một gốc mai già cành cong khúc khuỷu, trên đó vài nụ mai nở lác đác,cổ điển thanh nhã. Trên rèm bình phong dùng tơ tằm thêu nên bạch hạc, đôi hạc kiêu ngạo mà đứng, lông cánh như tuyết, mặt trời đỏ rực. Ở hai bên là lư hương Bác Sơn khắc vân mây, trong lô đang đốt Ngọc Hoa Hương thượng đẳng, làn khói lượn lờ.
 
Đi vào bên trong rèm trướng rủ xuống, xuyên qua mành châu, có thể mờ mờ nhìn thấy Lâm Tuyền Đồ treo trên tường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trên kệ trưng bày cổ vật gần cửa sổ bày biện toàn đồ vật trân quý, lọ ngọc bình vàng.
 
Bày trí như vậy, vừa thưởng trà vừa đàm đạo văn thơ là thích hợp nhất, nhưng cho Từ Thục đi vào, không khỏi làm ô nhiễm phí hoài.
 
Du Đồng dừng chân trước Lăng Hoa Môn, không đi vào trong.
 
Từ Thục đi vài bước phát hiện nàng không theo sau, không khỏi dừng chân ngoảnh nhìn, chỉ thấy Du Đồng lạnh lùng nhìn ả, môi mím chặt.
 
Không khí không biết tự bao giờ trở nên lạnh lẽo, cho dù trong phòng đốt hương ấm áp, trong khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, cũng khiến Từ Thục cảm thấy rét lạnh. Ả ta đằng hắng một tiếng, không muốn hạ xuống thân phận, bèn lồng hai tay vào trong ống áo, trưng ra dáng vẻ vương phi cao quý, nói với Du Đồng: “Đi vào bên trong đi, có gì thì chúng ta rót chén trà, từ từ nói chuyện.”
 
Du Đồng khẽ nâng mí mắt, lạnh nhạt nói: “Không cần.”
 
“Không phải ngươi muốn nói chuyện riêng với bản cung sao? Điện hạ đã đặc biệt căn dặn rồi, khách phương xa tới, không được thờ ơ.” 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Thục vừa nói, cũng không quan tâm thái độ Du Đồng như thế nào, thẳng đường đi vào bàn vuông đã bày sẵn trà bên trong, ngồi ở chủ vị,chậm rãi nhúng lá trà, nói: “Để mà nói thì chúng ta cũng đã biết nhau năm sáu năm rồi. Cho dù bây giờ như thế nào, thì trước đây cũng là bạn tương giao, lần trước tại Phượng Dương Cung bởi vì gấp gáp, lại có mẫu hậu và quý phi nên không thể tâm sự thoải mái. Hôm nay nếu đã tụ họp tại Lưu Viên này, nào—— pha hai tách trà, chúng ta muốn nói gì thì nói cho ra nhẽ.”
 
Trong lúc nói chuyện đã rót trà vào trong chén sứ mỏng tinh tế, đưa về Du Đồng phía xa.
 
Hôm nay tiếp khách, ả hiển nhiên ăn diện cẩn thận, từ đầu đến chân đều là kim thoa cẩm y, không chỗ nào là không quý giá.

 
Lúc nâng chén, ống tay rộng hơi rung rung, tư thái trầm ổn chậm rãi, đến cả nét cười trên mặt cũng đoan trang đúng mực, không mất đi phong phạm của Vương phi.
 
Du Đồng nhìn nữ nhân ngồi quỳ trên bồ đoàn, nhắm mắt lại, vẫn nhớ rõ cảm giác tuyệt vọng khi nguyên chủ tung mình nhảy vào hồ băng lạnh giá giữa tháng Chạp.
 
Người trong lòng phản bội tất nhiên khiến nàng vô cùng thương tâm, nhưng hành động của bạn thân chốn khuê các há nào không phải một nhát dao đâm vào trái tim của nguyên chủ?
 
Du Đồng thu thay áo đứng đó, lạnh lùng nói: “Chẳng ai thèm uống trà với ngươi, ta sợ trong trà có độc.”
 
Lời này quá thẳng thắn, sắc mặt Từ Thục lập tức biến hóa: “Hỗn xược!” Tay cầm chén trà run rẩy dữ dội, nước nóng rơi trên mu bàn tay, ả bất giác buông lỏng. Chén sứ rơi xuống, phát ra âm thanh trầm đụ, nước trà nóng hổi xối trên mặt bàn. Nét mặt của ả ngay tức khắc tràn ngập sự giận dữ: “Du Đồng, bản cung có ý tốt chiêu đãi ngươi, ngươi đừng có mà được voi đòi tiên.”
 
“Được voi đòi tiên thì sao?” Du Đồng tiến lên trước nửa bước: “Ngươi làm gì được ta?”
 
Từ Thục giận dữ trừng nàng, Du Đồng trước mặt đứng thẳng tắp, hai mắt sắc bén, thần thái lạnh lùng.
 
Ả siết chặt tay, cực lực khắc chế cơn giận, cười lạnh nói: “Không sai, trong thời điểm mấu chốt bây giờ, điện hạ quả thực có điều cậy nhờ Phó gia, cả hai bên đều hiểu điều này. Yến tiệc ngày hôm nay, điện hạ quả thật đã dặn dò, nói bổn cung phải tiếp đãi ngươi, giải tỏa khúc mắc trong lòng ngươi. Nhưng mà Ngụy Du Đồng, cái gì cũng có giới hạn của nó, cho dù trong lòng ngươi oán hận, nhưng cũng phải biết dừng lại đúng lúc. Điện hạ ở bên ngoài, ngươi điên đảo tôn ti như thế này, có thế nào cũng không biện minh được.”
 
“Ồ? Vậy mời Duệ Vương vào đây, xem xem có phải không biện minh được không?”
 
Từ Thục nghẹn họng, môi hơi động đậy, nhưng lại chẳng thốt nên lời.
 
Duệ Vương quả thực đang ở bên ngoài, nhưng ở bên cạnh hắn bây giờ còn là Phó Dục.
 
Người đó hành xử lạnh lùng quyết tuyệt, trong triều trước nay đều là nửa khen nửa chê, không phải là người hiền lành gì. Vừa nãy trước khi đến tây Các, ánh mắt lạnh lùng ẩn tàng ý tứ uy hiếp của Phó Dục, Từ Thục vừa nghĩ đến đã kinh sợ——Giả dụ lúc này náo loạn không vui, Phó Dục phất tay áo bỏ đi, tâm huyết của Duệ Vương chẳng phải đổ sông đổ bể sao? Ả phải ăn nói như thế nào?
 
Từ Thục gắng gượng áp chế lửa giận, tận lực nhẫn nhịn.

 
“Tấm lòng điện hạ khoan dung độ lượng, nếu như bản cung đã thiết yến chiêu đãi, cũng không đến mức chấp nhặt như thế.”  Ả nói.
Đây chỉ là có chết cũng cứng miệng mà thôi.
 
Du Đồng cười lạnh một tiếng: “Chi bằng nói cho rõ ràng đi. Hôm nay vì sao Duệ Vương chiêu đãi ở nơi này, mà không yết kiến ở Duệ Vương phủ, ngươi còn chưa hiểu sao? Từ Thục, ân oán giữa ngươi với ta, không liên quan đến thân phận, chỉ hỏi lương tâm. Kể cả Duệ Vương có đến chăng nữa, cũng chưa chắc có thể ỷ thế hiếp người. Nếu như không tin, ngay bây giờ ngươi mời hắn đến đây, xem hắn sẽ xử lý như thế nào?”
Hứa Triều Tông sẽ xử lý như thế nào?
 
Thành hôn đã lâu như vậy, tính tình của Hứa Triều Tông như thế nào, chất chứa biết bao hoài bão cùng tâm sự, Từ Thục lẽ nào không biết?
 
Nữ nhân trước mặt này là một cái gai, chôn giấu trong tim Hứa Triều Tông, cũng nằm chắn giữa phu thê hai người.
 
Lệnh Quý phi lúc ở trong cung đã ân cần dặn dò, sáng nay Hứa Triều Tông lại nói tủi thân cho ả rồi, ý nghĩa của chúng là gì, trong lòng Từ Thục minh bạch.
 
Sự tôn quý giả tạo của Vương phi không thể gắng gượng hơn nữa, sắc mặt Từ Thục vô cùng khó xử.
 
Ngừng lại một chút, ả mới đứng dậy, nói: “Được, vậy bỏ qua thân phận đi. Ta biết, vì chuyện của điện hạ, ngươi hận ta. Cảm thấy ta ngang ngược cướp tình, trong cười chứa đao. Nhưng mà Ngụy Du Đồng này, ngươi đã từng nghĩ xem chưa, kể cả không có ta, điện hạ sẽ cưới ngươi chăng? Duệ Vương điện hạ là hoàng tử, bầu bạn bên cạnh người chàng phải là nội trợ hiền thục, có thể vì chàng phân ưu giải khó. Thử hỏi, dựa vào thế lực của Ngụy gia, có thể giúp chàng bao nhiêu?”
 
“Đây là lý do ngươi đâm sau lưng ta sao?”
 
“Ta chẳng qua chỉ là nói cho rõ ràng mà thôi.”
 
“Vậy sau đó thì sao?”Lông mày Du Đồng hơi nhướng lên, nhìn chằm chằm Từ Thục: “Những chuyện sau đó, ngươi giải thích như thế nào?”
 
Ánh mắt của Từ Thục hiển nhiên là có ý tránh né: “Sau đó... những chuyện nào cơ.”

 
“Những lời đồn thất thiệt khắp Kinh thành, vô vàn những tin rêu rao sỉ nhục, mỗi câu đều đâm vào trái tim. Duệ Vương phi, những chuyện này, ngươi thực sự là không biết sao.” Du Đồng mỉm cười, rảo bước đến bên người ả: “Lúc trước, Ngụy Du Đồng ta đây đối đãi với ngươi không tệ phải không? Coi như là nhân duyên thiên định, ngươi và Duệ Vương đều có lựa chọn riêng mình, sao phải tạo ra phong ba ở Kinh thành? Miệng đời khó lường, đâm vào xương tủy, những lời bàn luận trào phúng kia còn sắc nhọn hơn dao, rõ ràng là muốn ép người ta vào đường cùng. Từ Thục——”
 
Du Đồng giơ tay, đè lên trái tim của mình: “Nơi này, không biết đau hay sao?”
 
Chỉ cách nhau một tấc, Từ Thục hơi nghiêng đầu, tránh né ánh mắt của nàng.
 
Du Đồng nhìn góc nghiêng mặt ả, gò má Từ Thục hơi nhô lên, tựa hồ như đang cắn chặt răng, hơi hơi run rẩy. Phấn trát lên cũng không che nổi những khuyết điểm trên gò má ả, cũng không giấu nổi sắc mặt trắng xanh. 
 
Ả nhìn chằm chằm nước trà vương trên bàn, cổ họng động đậy, mới nói khẽ: “Những chuyện đó, ta chỉ là được nghe nói mà thôi.”
 
“Hừ!” Du Đồng cơ hồ bị ả ta chọc tức đến phát cười: “Lúc đó tiếng xấu ngập trời, Ngụy gia không thể phản kích, che lấp cả những lời nói của ngươi. Nhưng Từ Thục, chẳng có ai ngu ngốc cả, những lời đồn đó truyền ra từ đâu, có thể tra ra nguồn gốc. Nói ra những lời lừa mình dối người như vậy, ngươi đây là coi thường ta, hay là coi thường chính bản thân ngươi?”
 
Từ Thục không thốt nên lời, chỉ đột ngột xoay người, tránh né ngón tay đang chỉ vào ngực ả, quay lưng lại.
 
Du Đồng lấy khăn gấm ra, chậm rãi lau sạch ngón tay, thuận tiện vứt luôn bên cạnh.
 
Nói tiếp: “Đợt tin đồn đầu tiên, ta chỉ xem như ngươi chột dạ, sợ người ta chỉ trích. Nhưng đợt thứ hai thì sao? Biết rõ rằng lời đồn thất thiệt có thể ép người ta đến đường cùng, nhưng ngươi vẫn dựa vào việc này mà tạo tin đồn đâm chọt người khác. Tính mạng con người, ở trong lòng ngươi là có thể dễ dàng giẫm đạp như vậy sao? Ngươi đã từng nghĩ đến chưa, một người con gái đã từng coi ngươi như là tỷ muội, là bạn bè thân thiết khuê mật, chịu đựng những lời nói lạnh lùng tàn nhẫn như vậy sẽ cảm thấy như thế nào? Lòng dạ của ngươi, quả thực là ác độc còn hơn rắn rết,cứng rắn còn hơn gang thép!”
 
“Được rồi! Đừng nói nữa!” Từ Thục đột ngột lên tiếng, âm điệu có phần the thé.
 
Lập tức, vai của ả bắt đầu run rẩy, tựa hồ gắng gượng nhẫn nhịn.
 
“Ta biết, ngày trước có một số việc là ta có lỗi với ngươi.” Giọng nói của Từ Thục run rẩy, lúc ngoảnh đầu lại, hai mắt không biết tự bao giờ xuất hiện tơ máu, xương gò má phiếm hồng, hai hàm răng nghiến chặt, vẻ mặt có chút dữ tợn. Ả cúi đầu ngước mắt, đối diện với ánh mắt của Du Đồng, thở dốc vài lần, mới nói: “Những chuyện đó đã qua rồi, ta không muốn nghe! Ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc muốn gì?”
 
Muốn gì ư?
 
Du Đồng lạnh lùng nhìn khuôn mặt dần dần tái đi trước mắt.
 
Nếu như nguyên chủ có phần mộ bài vì, Du Đồng hận không thể áp giải đôi phu thê này đến đó, quỳ trước mộ phần mười tám năm ròng!

 
Nhưng nàng vẫn còn sống, kể cả muốn bọn họ quỳ thì cũng chỉ có thể đến đền chùa mà thôi.
 
Thiếu nữ kiêu căng nhưng đơn thuần đó đã tuyệt vọng lìa xa cõi trần thế, giờ phút này, việc mà nàng có thể làm, tạm thời chỉ có thể vì nàng ấy rửa sạch tiếng nhơ.
 
—— Hứa Triều Tông vì muốn đoạt được hoàng vì, tạm thời vẫn cần mượn sự trợ giúp của Từ gia, tuy rằng có điều cậy nhờ Phó gia, nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ mặc Từ gia. Vì địa vị của Từ Thái phó, nếu như nàng đường hoàng vạch trần tội ác của Từ gia, Hứa Triều Tông nhất định liều mạng đè ép xuống. Kinh thành dù sao vẫn là địa phận của Hoàng gia, dục tốc bất đạt, ngược lại sẽ làm dấy lên sự cảnh giác của đối phương.
Chi bằng dựa vào ngôn từ nhỏ nhẹ im ắng tựa tiếng suối chảy róc rách từ từ, ngược lại khiến người ta càng thêm tin tưởng.
 
Du Đồng từ trước khi đến đã định sẵn chủ ý, bây giờ đã phá bỏ được phòng tuyến của Từ Thục thì càng dễ dàng hơn nhiều.
 
Bèn lùi về sau vài bước, nghiêm túc nói: “Khôi phục thanh danh của ta.”
 
Từ Thục kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt chợt lóe, nói: “Đây đâu phải là điều mà ta có thể khôi phục.”
 
“Chuyện này, e rằng chỉ có ngươi và Duệ Vương làm được.” Du Đồng tạm thời thu lại thần thái sắc bén, trầm giọng nói: “Ngày đó vô vàn lời đồn, chỉ có xoay quanh ba người chúng ta, những chuyện này là thật hay giả, trong lòng ngươi tự hiểu rõ. Dạo gần đây phủ đệ khắp nơi thiết yến, đang là lúc nó nhiệt. Ngươi và Duệ Vương ra mặt xóa bỏ lời đồn, lẽ nào không đủ để kết luận hay sao?”
 
Yêu cầu này, không khác gì khiến Từ Thục tự tát vào mặt mình.
 
Tơ máu trong mắt Từ Thục vẫn còn, sắc mặt khó xử tái nhợt.
 
Du Đồng cũng lười nhìn ả ta, nói: “Hôm nay ở Lưu Viên này là vì việc riêng, nếu như ngươi nghĩ thông rồi, lại gửi đi thiếp mời dự yến, trước mặt mọi người, ngươi vẫn là Duệ Vương phi. Dù sao điều ta muốn là thể diện cho toàn bộ Phó gia. Là điện hạ mời phu quân ta đến dự yến, lựa chọn như thế nào, ngươi từ từ suy tính đi.”
 
Dứt lời, lập tức xoay người đi ra ngoài.
 
Rời khỏi Lăng Hoa Môn, quay đầu liếc gương mặt trắng bợt của Từ Thục, tựa hồ như kinh hồn lạc phách, ý niệm chợt lóe, nhếch môi cười lạnh nói: “Phải rồi. Duệ Vương phủ vô cùng rộng rãi, nếu như có ngày phải ngủ một mình, ngươi thử nghĩ xem, nếu như ta thực sự đã chết rồi, vong hồn oán niệm, có phải hay không sẽ đến tìm người. Dù sao thì đường trong Duệ Vương phủ ta vô cùng quen thuộc.”
 
Lời này nói ra vô cùng đột ngột, Từ Thục nâng mi, chỉ thấy thần tình của Du Đồng lạnh tựa sương băng, ánh mắt rất kì lạ.
 
Ả không biết vì sao toàn thân rét lạnh, lại thấy Du Đồng mở cửa phòng, đơn độc ra ngoài. 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui