Gả cho gian hùng

Khác hẳn với Từ Thục đang ngấm ngầm phẫn nộ, trong Phượng Dương Cung, Tôn hoàng hậu giờ phút này lại có phần thư thái.
Lúc nãy tuy suýt chút nữa đã giương cung bạt kiếm, nhưng dù sao cũng hòa hoãn rồi. Du Đồng tuy bất kính với Duệ Vương phi, nhưng thái độ đối với bà lại hết sức cung kính, không hề lạnh nhạt. Từ Thục đó vốn dĩ có thù oán với Du Đồng, Du Đồng chỉ nhằm vào Duệ Vương phi, cũng không xem như nghịch lại thể diện của hoàng gia. Từ Thục rơi vào cảnh khó xử đó, cũng là tự làm tự chịu mà thôi——
Ai bảo nàng ta đã ngang ngược cướp tình, lại còn giẫm đạp nạn nhân, không để cho đối phương một con đường sống?
Nếu như không giẫm chết được, bây giờ người ta thanh toán nợ cũ, cũng là điều khó tránh khỏi.
Bà đứng bên cửa sổ, ngẫm lại mọi chi tiết tình cảnh vừa nãy, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng của Phùng Trung, liền bước đến cửa điện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hi Bình Đế được Phùng Trung đỡ đi vào.
Hao tâm tốn sức hồi lâu, tinh thần của ông không tính là quá tốt, sắc mặt nhợt nhạt ốm yếu, sau khi vào phòng trước tiên tựa trên giường nghỉ ngơi.
Tôn hoàng hậu vội vàng sai người bưng chén thuốc bổ thân thể tới, hầu hạ Hi Bình Đế uống xong, đợi đến khi sắc mặt của ông hồng hào một chút, mới cho cung nhân cáo lui. Cung nữ thiếp thân đều ra ngoài hết, cẩn thận khép chặt cửa điện, cả Phượng Dương Cung rộng lớn, lúc nãy chỉ còn lại phu thê hai người ngồi đối diện nhau.
Hi Bình Đế thở dốc một hơi: “Lúc nãy tình hình bên đây như thế nào?”
“Thần thiếp cảm thấy, vẫn khá ổn. Ngụy thị vẫn canh cánh việc Duệ Vương cưới thê, không hề nể mặt Duệ Vương phi. Người trẻ tuổi thích ghi thù, không sao cả. Đối với thần thiếp và Lệnh Quý phi, con bé nhất mực cung kính, chắc là Phó Dục đối đãi nó không tệ, đã nghĩ thông chuyện của Triều Tông—— nếu không, sẽ vô cùng khó xử.”
Hi Bình Đế gật đầu nói: “Phó Dục quả thực đối đãi con bé không tệ.”
“Hoàng thượng cũng nhìn ra sao?”
“Dù sao cũng là người trẻ tuổi, Phó Dục anh dũng thiện chiến, gặp phải đàn bà cũng khó qua được ải mỹ nhân, anh hùng xốc nỗi mà. Trẫm cũng đã từng có một thời trai tráng, từ nét mặt tư thái kia có thể nhìn ra. Nàng đã dò hỏi rõ ràng chưa?”
Tôn hoàng hậu gật đầu đáp: “Có vẻ những lời đồn đại kia là sự thật.”
Ngày đó khắp thành bàn tán xôn xao, thanh danh Ngụy Du Đồng rơi xuống vũng lầy, không có vinh quang mà Duệ Vương Hứa Triều Tông đem đến, liền chỉ còn bại hoại khó coi. Chớ nói danh gia quý tộc, liền đến quan viên nhỏ bình thường, cũng chưa chắc nguyện ý cưới nàng. Thân phận như Phó gia, vào lúc đó lại ngược đời, đi cầu hôn Du Đồng, khó tránh khỏi mọi người không hiểu.

    —— Trong đó có cả Hi Bình Đế thâm cư ở hoàng cung.
 
Dù sao, một người là nữ tử Tiên đế chọn trúng, một người xuất thân từ phủ Tiết độ sứ hùng bá Tề Châu, khiến người ta không thể không chú ý.
Danh gia vọng tộc kết thông gia, nếu không phải tình cảm đôi lứa, thì chỉ có bàn về xuất thân gia thế.
Nếu như Ngụy gia quyền cao chức trọng, là cận thần bên cạnh hoàng đế như Từ Thái sư, thì có thể coi như Phó gia do thám tin tức, liên minh triều thần. Nhưng Ngụy gia lại không nằm trong đầu não của triều đình, Ngụy Tư Đạo tuy làm quan cần cù chăm chỉ, nhưng năng lực bình thường, chỉ trông coi một số hồ sơ cũ rách của Binh bộ, thường ngày ít người đến thăm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đó nữ nhi chịu uất ức, ông đến cả nước bẩn Từ gia hắt đến cũng không gột sạch được, sao có thể hữu dụng?
Trong thời điểm mọi người đều thắc mắc, liền có tin tức truyền ra, nói rằng Ngụy Du Đồng năm xưa từng cứu mạng Phó Dục.

Lời này là thật hay giả, không thể biết được.
Hi Bình Đế lúc đầu không tin, để ý hồi lâu, Ngụy gia vẫn an phận thủ thường, không có vẻ như đang giúp đỡ Phó gia lôi kéo triều thần, mới dần dần thôi lòng nghi kỵ.
Lần này Tôn hoàng hậu ra mặt ở Phượng Dương Cung, nửa là vì lôi kéo, nửa là vì dò thám.
Bây giờ, Tôn hoàng hậu quan sát cẩn thận, từ trong vẻ mặt cử chỉ của Du Đồng cũng càng tin tưởng chắc chắn hơn nữa.
Võ tướng dũng mãnh trượng nghĩa, rất có tinh thần hào hiệp, nếu như tin đồn không sai, Du Đồng quả thật trong lúc vô tình cứu giúp Phó Dục, trong lúc rơi vào tình cảnh kia Phó gia ra tay tương trợ, hóa giải tiếng xấu cho Ngụy gia, cũng không xem là đột ngột. Vả lại Phó gia cây cao bóng cả, binh quyền trong tay, hô phong hoán vũ tại Tề Châu, vốn cũng không cần dựa vào quan hệ thông gia trợ lực. Du Đồng mỹ mạo yêu kiều, dù tình tình kiêu căng phách lối một chút, nhưng cũng xem như dễ thương, Phó Dục ham mê sắc đẹp cưới về, lại thêm được thanh danh có tình có nghĩa, xem ra cũng còn hợp tình hợp lý.
Mà bộ dạng Du Đồng cũng khác biệt hoàn toàn so với trước đây. 
So với cô nương không hiểu thế sự trong ký ức, lúc này Du Đồng dung quang sáng chói, cử chỉ thong dong, có thể thấy được sống ở Phó gia không tệ. Cô nương đương thì trăng rằm, coi trọng nhất là tình yêu, không dễ dàng vứt bỏ, lúc trước vì Hứa Triều Tông tìm chết, có thể thấy được quả đúng như vậy. Nếu không phải có niềm vui mới, nàng sao có thể dễ dàng thoát khỏi việc của Hứa Triều Tông, vân đạm phong khinh?

Tôn hoàng hậu đắn đo hồi lâu, dần dần thôi lo lắng, lại hỏi tình hình ở Lân Đức Điện.

Hi Bình Đế nhíu mày, tựa hồ có chút não nề chậm rãi uống trà.

......
 
Sau khi Du Đồng rời đi, Lân Đức Điện chỉ còn Hi Bình đế cùng Duệ Vương, Anh Vương, Phó Dục bốn người ngồi đối diện nhau.

Quân thần với nhau, đương nhiên sẽ không giống như ở Phượng Dương cung, có thể mặt mũi tràn đầy hòa ái thân mật nói chuyện nhà. Hi Bình Đế dù sao cũng là thiên tử, không thể quá ôn hòa với thần tử, giản lược hỏi chút chuyện huynh đệ Phó Đức Thanh, liền đem chủ đề quay về triều chính quân vụ.
Phó Dục bẩm báo toàn bộ quân tình chính vụ ở Tề Châu với ông.
Đề cập đến việc cứng rắn trấn áp sự quấy nhiễu của Thát Đát, phụ tử ba người đều tán dương Phó gia trị quân nghiêm chỉnh, mấy ngàn thiết kỵ huấn luyện đến mức dũng mãnh thiện chiến, quả thực là phân ưu vì vua, bảo vệ biên giới, an lòng dân chúng.
Sau đó, Hi Bình Đế một cách tự nhiên nhắc đến việc phản loạn phía nam, nói lúc trước mấy lần điều binh xuôi nam trấn áp, lại đều xôi hỏng bỏng không, bây giờ dân sinh nhiều gian khó, ngân khố triều đình hơn phân nửa mang đi hỗ trợ thiên tai, khó có thể cung cấp cho quân tư. Bây giờ phản tặc hung hăng ngang ngược làm càn, nếu không có nhân lực xoay chuyển tình thế, sẽ chỉ khiến dân chúng khổ thêm.
 
Hứa Triều Tông tiếp lời, liền hỏi Phó Dục, Tề Châu phải chăng có thể điều động tướng lĩnh giúp đỡ một chút.  
Phó Dục lúc ấy chưa biểu lộ thái độ rõ ràng, nhưng xem thần sắc, lại phảng phất có chút dao động.
Hi Bình Đế nghĩ đến tình hình lúc đó, thở dài: “Phó Dục này đánh trận tuy ra tay hung ác, nhưng trong lòng vẫn còn con dân bách tính. Không giống như Tây Bình Vương, dù là trơ mắt nhìn xem sinh linh đồ thán, cũng không chịu giúp trẫm bình định phản loạn, còn đưa ra điều kiện như vậy! Cũng đành xem Hứa Triều Tông, nếu như nó có thể thuyết phục Phó gia, trẫm liền yên tâm.”

 
“Chỉ mong Phó gia chớ như Tây Bình Vương giống như, sư tử há mồm bình chân như vại.”

Hi Bình Đế thở dài: “Triều Tông dự định mở yến tiệc chiêu đãi, lại đàm phán với hắn một phen, kiên nhẫn chờ tin tức thôi.”

......

Thiệp mời của Hứa Triều Tông, chạng vạng tối ngày kế tiếp liền đưa đến trước cửa Ngụy gia.

Là Trưởng sử của Duệ Vương phủ tự mình đưa tới.

Thiếp mời là do Hứa Triều Tông tự tay viết, ngôn từ khẩn thiết, tán dương Phó gia một hồi, sau đó nói hôm nọ trong cung chưa thể thoải mái tâm tình, đặc biệt mời Phó Dục ngày kia tụ họp tại Lưu Viên. Cuối thư còn lưu ý nhắc đến, nếu như Du Đồng có hứng muốn đi cùng, hắn sẽ an bài người bầu bạn, chiêu đãi chu toàn.
 
Lưu Viên là một nơi nổi danh trong Kinh thành, ở gần hoàng cung, tuy không xa hoa uy nghi như cung đình vương phủ, nhưng là thắng cảnh u nhã an tĩnh, bên trong có cầu cong suối chảy, tú lệ lung linh, bày biện cũng toàn là vật phẩm trân quý, là nơi chỉ hoàng thân quốc thích mới có thể mở tiệc đặt chân đến. Nếu không phải Hoàng đế mở kim khẩu, hoặc là vương gia công chúa giá lâm thiết yến, bình thường công hầu phủ đệ cũng khó có thể tùy tiện đến đây.
Hứa Triều Tông lựa chọn nơi này để gặp mặt, thế nhưng tốt hơn so với Vương phủ.
Phó Dục nhận lấy thiếp mời, về đến khách viện, Du Đồng đang nhàn tản trong viện, đợi Phó Dục trở về.
Khách viện rộng rãi hơn so với chỗ ở ban đầu, bố trí chỉnh tề sạch sẽ, trên tường đông khảm mấy bia đá mài vuông vức, bên trên rồng bay phượng múa, chữ viết được khắc góc cạnh rõ ràng, bức tranh bên dưới sinh động như thực, là ngòi bút của một danh gia trong Kinh thành——Ngụy gia tuy quyền thế bình bình, nhưng bởi vì lão thái gia ngày trước có chút tài danh, những đồ như thế nào cũng không phải ít.
Thời khắc này chiều tà bóng ngả, mang theo chút ánh sáng vàng nhạt, tựa như những mảnh ngọc mạ vàng rải trên tường đông.
Mà Du Đồng dáng người thon thả, váy dài chấm đất, Khởi La* thêu phù hoa đan xen, Tố Lăng* hoa văn gợn sóng nước, vô cùng vừa vặn tôn lên dáng người yểu điểu. Bởi vì thời tiết ấm dần, áo choàng trên người nàng đổi thành áo mỏng, bờ vai kiều lệ, vòng eo tinh tế, đứng một mình trong gió đêm, tựa như châu ngọc lấp ló, yểu điệu thướt tha.
 
*Khởi La, Tố Lăng: là những loại lụa quý giá thượng phẩm
 
Nghe thấy cửa có động tĩnh, nàng quay người lại, giữa lông mày liền hiện lên ý cười.


“Phu quân.” Thanh âm vui vẻ nhu hòa, xem ra tâm tình không tệ.
Phó Dục trầm ngâm đi vào, bước chân hơi ngừng lại, bất giác hướng về tường đông, ánh mắt rơi trên bia đá trên đó: “Đây là?”
“Tổ phụ mời người khắc tạc, là tích xưa trong kinh phật.”
 “Ồ?” Phó Dục ngắm nhìn mãnh hổ khắc trên đó, lại lướt qua hai bức tranh bên cạnh.
Hắn từ nhỏ luyện võ, sách đọc phần lớn là thư tịch kinh sử cùng binh pháp thao lược, đến cả thơ văn đều rất ít chạm đến, càng chớ bàn đến sách Phật với cả tích xưa. Sau khi tòng quân, trước hết là tôi luyện trui rèn, ở trong đao thương luyện ra bản lĩnh thực sự, sau đó chấp chưởng quân vụ, mới hai mươi tuổi đã thống lĩnh những binh tướng lão thành quân công siêu việt, càng không có tâm tư rảnh rỗi.
Lúc trước mỗi lần đến Kim Chiêu Tự, cũng đã từng thấy những bức họa màu tích xưa trên mái cong hành lang, nhưng bởi vì một bụng quân vụ mà chưa từng ngâm cứu.
Bây giờ dưới cảnh gió đêm đình viện, mỹ nhân bên cạnh, tự dưng cảm thấy hứng thú.
Bèn nhướng mày nhìn nàng: “Nói nghe xem thử.”
Trong bụng Du Đồng tuy chẳng có nhiều tài hoa lắm, nhưng lại chứa không ít tích xưa, bèn bước đến vị trí đầu tiên, giảng cho hắn nghe.
Gió đêm tà dương, đình viện sâu thẳm,rời xa chinh chiến chém giết trên sa trường âm mưu tính toán chốn triều đình, trong những chuyện xưa tích cũ chầm chậm mà kể này, có sự bình thản khoan hậu khác thường. Nàng nâng mép váy khom người chỉ điểm, sóng mắt lưu chuyển, ý cười dịu dàng, mang theo mấy phần xinh xắn linh động mà thiếu nữ tươi trẻ nên có.
Phó Dục đứng im nơi đó, tựa như vác cả Hoa Nhạc, ánh mắt dần dần nhuốm sự ấm áp.
Lần rời nhà đi xa này, hắn thường xuyên chú ý hành động cử chỉ của nàng.
Nhìn ra được, bộ dạng nàng lúc ở bên ngoài, hoàn toàn khác biệt lúc ở Tề Châu. So với sự cẩn thận gò bó ở Nam Lâu, giờ phút này nàng thẳng thắn ôn hòa, không có phòng bị ngụy trang, càng không có che giấu tránh né. Lúc thoải mái giảng giải, mặt mày xinh đẹp uyển chuyển, giọng nói nhẹ nhàng tự nhiên, thế nhưng có chút ôn nhu của phu thê nhàn nhã tâm sự với nhau.

Bộ dáng nhu hoà, khiến người khác muốn ôm vào lòng.
 
Trong nháy mắt,Phó Dục đột nhiên nhớ những lời phụ thân nói khi say

“Mỗi lần chinh chiến trở về, cởi bỏ chiến giáp,việc đầu tiên chính là trở về chỗ ở, ngắm nhìn mẫu thân của con tưới hoa, đọc sách, cho dù là ngồi ghế hóng mát, cũng khiến người ta vui vẻ. Ta liều mạng đánh trận, chịu nhiều gian khổ, vì sự an ổn của bách tính Tề Châu, vì những tướng sĩ phó thác cả sinh mệnh. Nhưng quan trọng nhất, là vì nàng.”

“Ta chịu đựng khổ ải nơi biên cương, nghĩ đến nàng có thể nhàn nhã ở trong phòng, dạy bảo huynh muội các con, liền cảm thấy vui vẻ.”

Lúc nói lời này, trong mắt phụ thân đã đọng chút ánh nước.

Lúc đó, mẫu thân lâm bệnh qua đời đã gần ba năm.

Trên vai phụ thân gánh vác vô số binh mã dưới trướng Vĩnh Ninh cùng sự an nguy của toàn bộ bách tính Tề Châu, khôi giáp cứng rắn, khí chất uy mãnh, không lộ ra ngoài chút mảy may mềm yếu. Sự cương mãnh oai hùng lúc cầm kiếm giương cung, hiệu lệnh xông lên tiêu điều, sự anh dũng can đảm xâm nhập trận địa địch trực tiếp bắt giữ chủ tướng, cũng có thể khiến quân địch chỉ cần nghe tên đã sợ hãi mất mật.


Nhưng lúc nói những lời này, trên khuôn mặt say rượu của phụ thân lộ ra thần sắc ôn nhu.
Vẻ mặt đó vẫn còn mới nguyên trong ký ức Phó Dục.
Khi đó Phó Dục từng suy nghĩ, nơi nào có thể khiến hắ nhớ mong?
 
Nam Lâu quạnh quẽ vắng vẻ, không có chút khói lửa, bên trong Lưỡng Thư Các kiếm rỉ treo cao, tựa như ánh trăng bàng bạc trên như cánh đồng hoang vu mênh mông, không chút ấm áp. Những nữ nhân kia trong thành Tề Châu, càng đẹp đẽ cũng càng giả tạo rắn rết, ra vẻ đoan trang, hắn không thèm để vào mắt, càng không có một chút tham luyến. Cũng chỉ có thể lẻ loi độc hành, lạnh lùng mà cao ngạo.

Mãi đến khi hắn trở về từ nơi vùng biên cương sát phạt, nhịn không được xông qua gió đêm đi đi về phía Nam Lâu, mới mơ hồ phát giác thứ mà mình quyến luyến.

Mà giờ khắc này, Phó Dục nhìn nữ nhân sát gần bên, dưới đáy lòng có một suy nghĩ dần dần rõ ràng.
Dù cho chưa biết rõ nguyên nhân, nữ nhân này so với người khác có vị trí khác biệt hoàn toàn trong lòng hắn.
Đứng dưới tường đông, ánh mắt rảo quanh giữa gò má Du Đồng với bia đá.
Du Đồng làm sao biết những tâm tư này của hắn, lần lượt kể xong, bắt gặp Phó Dục một mực nhìn nàng không nói gì, suy đoán người sát phạt quyết đoán, nắm giữ quyền cao như hắn chưa hẳn thật sự hào hứng với chuyện xưa.
Liền thay đổi đề tài nói chuyện: “Phu quân hôm nay về sớm nha.”
 
“Thay phụ thân viếng thăm một số người bạn cũ liền trở về.” Phó Dục lập tức hoàn hồn, sau đó nâng tay đặt trên vai nàng: “Lại đây, có lời muốn nói với nàng.”

Hai người đi vào phòng, đóng cửa lại, Phó Dục liền đem thiếp mời đưa tới trong tay nàng.

Du Đồng mở ra, thiếp mời mạ vàng quý giá, chữ viết phía trên vô cùng quen thuộc. Nàng sửng sốt một chút, lại không nhiều lời, đọc hết nội dung, mới ngạc nhiên ngẩng đầu.
Phó Dục cũng đang nhìn nàng.

“Muốn đi không?” Hắn hỏi.

Du Đồng nghênh đón ánh mắt thâm thúy trong suốt lại hàm ý không rõ của hắn, hơi chần chờ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui