Gả cho gian hùng

Bầu không khí trong Phượng Dương Cung, sau câu nói tưởng chừng như là trêu đùa của Chiêu Quý phi, bỗng nhiên trở nên vô cùng khó xử.
 
Du Đồng không hề muốn chọc giận Tôn Hoàng hậu nên cũng không vội tiếp lời.
 
Từ Thục kể từ khi gả vào Duệ Vương phủ, số lần qua lại với Chiêu Quý phi nhiều vô cùng không đếm xuể, sao có thể không nghe ra ngụ ý? Vị đó hiển nhiên đang muốn thêm dầu vào lửa, châm ngòi ly gián, xem náo nhiệt càng muốn việc xé ra to! Trùng hợp là Tôn Hoàng hậu và Lệnh Quý phi đều không trách mắng hành động ngang ngược của Ngụy Du Đồng, mà ngược lại quăng cho ả ánh mắt trách cứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mà Ngụy Du Đồng lại càng…
 
Mấy luồng ánh mắt cùng nhau ném tới, trách cứ, xem kịch, chê cười, tựa như từng đốm lửa thiêu đốt trên mặt ả.
 
Từ Thục ngay lập tức cảm thấy khó xử cùng cực, móng tay giấu sau ống áo tựa hồ bấu chặt vào da thịt, gấm vóc lụa là mềm mại thượng đẳng thấm đẫm mồ hôi, dán chặt vào người, nụ cười của ả càng trở nên dúm dó, nhưng cũng biết rằng, tình cảnh này không thể vạch mặt bóc trần.
 
Cho dù là vì thể diện của Lệnh Quý phi, cũng phải làm cho bầu không khí hòa nhã quay trở lại.
 
Bèn đành phải gắng gượng trấn định, nói: “Quả thực vô cùng vui vẻ, thật ra lúc trước khi xuất các, Du Đồng giúp đỡ ta rất nhiều thứ, chỉ là trẻ người non dạ lo liệu không chu toàn, nhiều chuyện chưa nói rõ ràng, e rằng có điều hiểu lầm. Du Đồng gả xa đến Tề Châu, ta vô cùng nhớ mong, lo lắng nàng không quen phong tục tập quán bên đó, chịu uất ức.”
 
Tình hình giữa ả và Du Đồng như thế nào, những người ngồi đây đều sáng tỏ trong lòng.
 
Nhưng cảnh thái bình giả tạo, rất nhiều lúc phải trợn mắt nói dối, hư tình giả ý mong được hòa khí ngoài mặt mà thôi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời nói khẩu thị tâm phi này, Từ Thục gần như phải cắn lưỡi mà nói ra.
 
Du Đồng ngồi đối diện nhếch mép cười, giấu đi ý tứ trào phúng, ánh mắt tuy không đến mức sắc nhọn, nhưng tựa như mũi dao rạch trên mặt Từ Thục.
 
Trên gương mặt tỉ mỉ trang điểm của Từ Thục, nét cười đã căng cứng, hai gò má gần như đỏ rực, cho dù đã thoa một lớp phấn quý giá, cũng không che giấu được. Không có được tư thái tôn quý, thì trâm cài vàng ròng trên đầu, châu ngọc trang sức, càng trở nên nực cười, tựa như một con hát đã trang điểm kĩ càng, nhưng quên mất lời thoại, chỉ đành phải cố gắng ra vẻ bình tĩnh.
 
Du Đồng liếc nhìn ả, đáy mắt nổi lên trào phúng lạnh lùng.

 
—— Mới nói mấy câu như vậy đã không chịu nổi rồi sao?
 
Lúc nãy nàng chỉ vạch trần sự thật, không hề nói điêu nửa lời mà.
 
Lúc đó khắp Thành đều là đồn đại phỉ báng, từng lời sỉ nhục ập tới, tất cả đè lên người một Ngụy Du Đồng mới mười bảy tuổi. Những lời trào phúng chê cười, những ánh mắt chỉ trỏ bàn tán đó, so với hôm nay còn sắc bén tàn nhẫn gấp trăm gấp vạn lần!
 
Hai người âm thầm giao tranh, Lệnh Quý phi bên cạnh sợ rằng Chiêu Quý phi lại giở trò phá hoại, bèn nhanh chóng tiếp lời.
 
“Lần này Ô Ô trở về, dự định ở lại bao lâu?”
 
Du Đồng thu hồi ánh mắt, cúi đầu gạt đi vẻ mỉa mai dưới đáy mắt, nhàn nhàn đáp: “Vẫn chưa chắc chắn, để xem phu quân thu xếp như thế nào.”
 
“Khó khăn lắm mới về được một lần, phải ở lại lâu một chút” Lệnh Quý phi dù sao cũng nếm trải đủ sự đấu đá chốn cung đình, nhiều lần trải qua những màn tranh sủng, liếc nhìn Từ Thục đang vô cùng khó xử, biết rằng tâm tư không dễ dàng hóa giải được, bèn nói đỡ hộ ả: “Dù sao cũng là người quen cũ, trước đây bộn bề trăm việc, bây giờ tết nhất rảnh rỗi, bèn dành chút thời gian tụ tập tâm sự.”
 
Người quen cũ ư, Từ Thục cũng được tính, Lệnh Quý phi cũng được tính, Tôn Hoàng hậu cũng vậy.
 
Du Đồng dù gì cũng không thể làm mất mặt Tôn Hoàng hậu, bèn trả lời một cách hàm hồ: “Đúng là phải nên ôn lại chuyện xưa rồi.”
 
Tôn Hoàng hậu bên cạnh âm thầm thở phào một hời, biết rằng việc này cứ tránh là tốt nhất, liền chuyển chủ đề: “Lão phu nhân bên đó bản cung đã gặp qua vài lần, bà rất hay đi lễ Phật, vả lại Phó gia cả nhà là võ tướng, nếu được Thần Phật phù hộ, đám nữ quyến cũng an lòng một chút. Bản cung có hai món pháp vật, đều được cao tăng niệm chú, sau này đem về Tề Châu, coi như chút lòng thành.”
 
Du Đồng thuận nước đẩy thuyền, mỉm cười nói: “Vậy thần phụ thay mặt tổ mẫu đa tạ nương nương.”
 
Sau đó lại nói chuyện tự nhiên, không thèm cùng Từ Thục đối đáp dù chỉ nửa chữ.
 
Vẻ khó xử trên mặt Từ Thục vẫn còn, cơ hồ bấu rách cả tay áo. Chỉ là e ngại có mặt trưởng bối, tạm thời không dám phát tác, lặng lẽ cắn răng.
 
… … 
 

Chuyện trò xong, Tôn Hoàng hậu sai người hộ tống Du Đồng ra khỏi Phượng Dương Cung.
 
Lệnh Quý phi cũng dẫn theo Từ Thục quay về tẩm cung của bà.
 
Đến nơi cho hầu cận thoái lui, ý cười trên mặt Lệnh Quý phi tắt ngúm, đợi đến khi cửa điện khép chặt, bèn chau mày nói: “Thường ngày ngươi biết cách ăn nói, hành xử chu toàn. Hôm nay tự dưng làm sao vậy? Nếu không phải hoàng hậu đỡ lời, lúc đó sẽ vô cùng khó xử. Ngày trước ở nơi này, ngươi đã đồng ý với bản cung như thế nào?”
 
Lời nói tuy chưa đến mức mắng mỏ, nhưng đã mang theo ý tứ trách cứ.
 
Từ Thục biết rằng việc ngày hôm nay đã hỏng, khom ngời đáp lời: “Mẫu phi bớt giận, thái độ đó của Ngụy Du Đồng, quả thực… nằm ngoài dự đoán.”
 
Lúc nói chuyện, ánh mắt chất chứa ảo não.
 
Trước lúc đến Phượng Dương Cung, Lệnh Quý phi quả thực đã nhắc nhở ả, nói rằng Hứa Triều Tông cần cầu cạnh Phó gia, Du Đồng lại là thiếu phu nhân Phó gia, gánh trên mình bộ mặt của Phó gia, đến hoàng hậu còn phải lấy lòng, hai người càng không thể phụ lòng thánh ý. Yêu cầu Từ Thục nhẫn nhịn, hòa hợp trót lọt việc này, đến lúc đó phải nói mấy lời mềm mỏng, cho dù không thể hóa giải hiềm khích cũ, cũng nên hòa nhã qua lại.
 
Vì tiền đồ của Hứa Triều Tông, cho dù chịu đựng vài lời sắc bén, cũng phải tạm thời nhẫn nãi, lấy lòng Phó gia một chút.
 
Lúc đó Từ Thục đã vâng lời, dù sao nhiều năm như vậy, ả luôn biết cách lấy lòng trưởng bối , cũng từng giả vờ hòa hảo với Du Đồng.
 
Tính cách của Ngụy Du Đồng như thế nào, bụng dạ ra sao, nhược điểm và tim đen ở chỗ nào, Từ Thục đều nằm lòng.
 
—— Thật dễ dàng nắm bắt đối phó!
 
Nhưng không thể nào nghĩ đến, đến lúc thực sự gặp mặt Du Đồng, tất cả đều nằm ngoài suy tính của ả.
 
So với bộ dáng kiêu căng ngạo nghễ trong kí ức, Ngụy Du Đồng dường như biến thành người khác, thần thái, ánh mắt, cử chỉ, tất cả đều một trời một vực khác xa lúc trước.
 
Thậm chí ngay vừa mới trùng phùng, đã thị uy với ả trước mặt mọi người, ả không hề truy cứu sao lúc trước có thể dỗ dành Du Đồng, bởi vì thân phận ngang nhau, ả mới có thể hạ mình bầu bạn, chẳng may rước đến vinh hoa phú quý. Nhưng bây giờ thời thế thay đổi, dùng thân phận vương phi cao quý nghênh tiếp hoàng hậu, quý phi dễ dàng như trở bàn tay, nhưng lại nói lời mềm mỏng với một dân phụ, sao có thể như vậy được? Càng không nói đến, dân phụ đó còn bại dưới tay ả, thù oán sâu nặng.
 

Tư thái khinh thường không thèm để ý của Du Đồng, Từ Thục mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy toàn thân như bị kim châm.
 
Ả không có cách nào biện hộ cho hành động thất sách ở Phượng Dương Cung, chỉ đành phải khéo léo thăm dò: “Thực ra, chuyện ở bên ngoài có điện hạ lo liệu, Phó gia tác chiến kiêu dũng, hành động như thế nào, chưa chắc đã chịu ảnh hưởng bởi nữ nhân. Thân phận mẫu phi cao quý như vậy, sao phải thế này? Con nhìn thấy thái độ Du Đồng, những chuyện trước đây chưa chắc đã có thể bỏ qua, nếu như nàng ta không nể tình mà chúng ta cứ nhất mực lấy lòng, ngược lại sẽ làm tổn hại thể diện mẫu phi.”
 
Trước mặt trưởng bối, ả luôn luôn nhu thuận như nước, thanh âm dịu dàng, tư thái cung kính ngoan ngoãn.
 
Bởi vì biết rằng vai của Lệnh Quý phi thường xuyên mỏi nhừ, thậm chí còn di chuyển đến bên cạnh bà, chầm chậm bóp vai.
 
Lệnh Quý phi nghe vậy, càng thêm đau đầu.
 
Ngày trước lúc Từ gia hắt nước bẩn vào Ngụy gia, đạp Ngụy Du Đồng xuống bùn nhơ, ý đồ vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn, bà đã thấy không thỏa đáng. Chỉ là Từ Thái phó sợ nữ nhi gánh chịu tai tiếng ngang ngược cướp tình, cố chấp sai người làm việc, bà mới đành bỏ mặc. Ai ngờ đến lúc này, lại là gậy ông đập lưng ông.
 
Nhưng việc đã qua rồi, hối hận vô ích.
 
Lệnh Quý phi chỉ đè thấp thanh âm, nói: “Ngươi có biết, Chiêu Quý phi vì lôi kéo Tây Bình Vương, đã đưa ra bao nhiêu lợi ích? Chúng ta làm như thế này, so với bọn họ chẳng bằng tép riu. Lấy lòng được Du Đồng, Phó gia chưa chắc đã tương trợ. Nhưng nếu chúng ta lạnh nhạt, khiến cho nàng ta oán giận, để Phó Dục nghĩ rằng chúng ta không nể mặt mũi, đến lúc đó thì phải dùng càng nhiều lợi ích hơn để đổi lấy. Lời thì thầm bên gối lợi hại như thế nào, ngươi không phải là không biết.”
 
“Nhưng mà, chúng ta chưa chắc chỉ có thể cậy nhờ Phó gia.”
 
“Hả?” Mắt phượng của Lệnh Quý phi hơi nhướng lên, có chút hứng thú mà quan sát ả: “Vậy ngươi nói xem, còn có thể tìm ai?”
 
Từ Thục câm như hến.
 
Ả ta lớn lên trong phủ Thái sư, chưa từng sờ đến đao kiếm, nào biết những việc như võ tướng đánh trận.
 
Chỉ nói nhỏ: “Triều đình nhiều binh tướng như vậy, kiểu gì cũng tìm được một người giúp đỡ điện hạ?”
 
“Nếu ngươi tìm được, thì nghe ngươi——” Lệnh Quý phi ngừng lại một lúc, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: “Thì phải nghe bổn cung, dỗ dành Du Đồng. Ít nhất không được để nàng ta thì thầm bên gối Phó Dục, gây trở ngại cho Triều Tông. Tất cả đều vì Triều Tông, cứ vậy mà làm đi.”
 
Dứt lời, tựa như cảm thấy mệt mỏi, bước đến ghế mỹ nhân, nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần.
 
Từ Thục cũng không dám nhiều lời, gọi cung nhân vào hầu hạ, cáo lui đi ra.
 
Hành lang cung đình đỏ rực, hiên mái nguy nga, đây là nơi uy nghi tôn quý nhất thiên hạ, cũng là chỗ mà Từ Thục luôn mơ tưởng.

 
Vương phi cao quý, đủ đến khiến quý nữ mệnh phụ khắp Kinh thành cung kính hành lễ với ả, nhưng không thể xóa bỏ sự uy áp của hoàng hậu và quý phi. Nếu một ngày trở thành Thái tử phi, thậm chí hoàng hậu, về sau trên thế gian này, ả chỉ cần quỳ trước một người duy nhất là Hoàng đế. Vị trí chí tôn vô song đó, vinh hoa vàng ngọc chất thềm, chỉ cần nghĩ đến đã khiến ả không dằn lòng nổi, tham luyến.
 
Ả khát khao vị trí đó, tình nguyện làm bất cứ chuyện gì, kể cả tay có phải nhuốm máu tươi.
 
Nhưng còn về Ngụy Du Đồng…
 
Từ Thục nhớ đến một màn ở Phượng Dương Cung, phẫn nộ kìm nén từ trước cùng sự mất mặt không nhịn được bộc phát, khiến ngón tay của ả bất giác run rẩy. Ngụy Du Đồng ngang nhiên bất kính, Lệnh Quý phi và hoàng hậu lại trách mắng ả, ả đường đường là vương phi cao quý, lại rơi vào cảnh khó xử, đã thế còn phải nói lời mềm mỏng—— Mặt mũi đều vứt xuống đất!
 
Từ Thục càng nghĩ càng hận, cuối cùng chịu không nổi, tàn nhẫn xé rách khăn tay lụa trong tay áo.
 
Tùy tùng Phương Linh đã hầu hạ ả mấy năm, sao có thể không đoán được tâm tình của ả, nhân lúc xung quanh không có người bèn nói nhỏ: “Lúc nãy vị Phó Thiếu phu nhân thật sự quá hống hách, vẫn không có giáo dưỡng như lúc trước. Vương phi đừng tức giận, đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng để vì kẻ đó mà làm tổn hại thân thể.”
 
“Ả ta là cái thá gì!” Từ Thục đè thấp thanh âm, cơn tức trào ra.
 
Phương Linh vội vã vuốt lưng giúp ả kiềm chế,
 
Từ Thục vẫn chưa nguôi ngoai, bước lên xe ngựa về phủ, vẫn còn tức giận oán trách: “Phó gia có ra sao chăng nữa, cũng chỉ là triều thần, sao có thể chấn động Kinh thành. Về quan chức, cũng chỉ là tứ phẩm Binh mã Phó sứ mà thôi! Phó gia chẳng hề có tước hầu, Du Đồng cũng không phải cáo mệnh phu nhân, đến cả một mệnh phụ còn không được tính, ả ta càn rỡ cái gì!”
 
“Đúng vậy.” Phương Linh thuận theo tâm ý của ả: “Người là chính phi mà điện hạ dùng lục lễ nghênh rước về, con dâu hoàng gia đã bái tế tông miếu, thân phận cao quý mức nào chứ! Dựa vào phẩm cấp của nàng ta, đáng lẽ khi gặp người, phải quỳ gối khấu đầu hành lễ. Vương phi hảo tâm chuẩn bị lễ mừng, nàng ta còn dám cố ý làm mất mặt, thật là không biết trời cao đất dày.”
 
Những lời này quả thực đã nói trúng suy nghĩ trong lòng Từ Thục.
 
Nhân lúc bên cạnh không có người ngoài, tàn nhẫn đem khăn gấm xé toạc làm đôi, cười lạnh nói: “Hãy chờ xem, coi ả ta hống hách được mấy ngày.”
 
Sau khi phát tiết, đến lúc về Duệ Vương phủ, bước xuống xe ngựa, trên mặt ả lại khôi phục dáng vẻ ôn hòa đoan trang.
 
Ngước đầu nhìn lên, biển hiệu vương phủ ngự bút ban tặng huy hoàng tôn quý, hai bên có thị vệ túc trực, nhưng vẫn không so được với sự uy nghiêm của hoàng cung.
 
Vinh hoa phú quý đã từng là ước vọng xa vời, nay lại gần ngay trước mặt. Điều còn thiếu chỉ còn mỗi sự tương trợ của binh mã Phó gia.
 
Vì đạt được đến sự vinh hiển đó, lẽ nào ả thực sự phải tìm cách làm hòa với Ngụy Du Đồng?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui