Sáng sớm hôm sau, gió ngừng thổi tuyết thôi rơi, mặt trời chói lói ló mặt qua tầng mây, tuyết đọng dần tan chảy, hơi lộ ra chút ấm áp của mùa xuân.
Tâm tư trăn trở của Phó Dục tối qua không một ai biết, lúc Du Đồng tỉnh lại chỉ thấy sảng khoái thoải mái.
Gia đình Thẩm Phi Khanh và thuộc hạ của Tây Bình Vương đã khởi hành rời đi lúc sáng sớm, Phó Dục không gấp gáp lên đường mà bảo Du Đồng lưu lại khách điếm cùng với hai thị vệ, sau đó đem theo Đỗ Hạc đi ra ngoài. Trước khi đi, lúc Du Đồng giúp hắn mặc y phục đã thấy bên dưới áo ngoài dày dặn của hắn là một lớp giáp mỏng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng vó ngựa lộc cộc rời đi, Du Đồng đứng ở hành lang tầng hai, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp căng chặt của Phó Dục, hơi hơi nhíu mày.
Nhìn ra được, biểu tình của Phó Dục căng thẳng hơi mọi ngày, phần nhiều là vì những vị khách ồn ào ngày hôm qua.
——Thuộc hạ của Tây Bình Vương
Lúc ở Kinh thành, Du Đồng bị giam ở trong nhà, không biết nhiều về việc bên ngoài, mặc dù thi thoảng cũng nghe thấy tin tức, nhưng cũng chỉ là những mẩu chuyện dã sử thú vị mà những cô nương yêu thích, đàm tiếu lúc rảnh rỗi thì được, nhưng không liên quan đến thế cục chính trị. Kể cả lúc ở chỗ của Hứa Triều Tông, nguyên chủ cũng chỉ nghĩ tới yêu đương nam nữ, đối với những chuyện bên ngoài Kinh thành đều không có hứng thú.
Gả đến Phó gia, tình hình đã có chút thay đổi.
Phụ tử Phó Dục tay nắm trọng binh, hùng bá một phương, lúc Du Đồng đến Thọ An Đường, thi thoảng cũng sẽ gặp mặt huynh đệ Phó Đức Thanh, nghe bọn họ cùng lão phu nhân bàn về chuyện bên ngoài. Trí tuệ tầm nhìn của Tiết độ sứ so với những quan văn như Ngụy Tư Đạo là vượt bậc, Du Đồng nghe nhiều rồi, cũng đã học lỏm được nhiều thứ.
Hiện nay thiên hạ dần loạn, hoàng gia tuy được hưởng tôn vinh, nhưng nội bộ dần dần mục ruỗng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bá chủ hùng cứ một phương như Phó gia, triều đình không những không thể áp chế, thậm chí còn phải cậy nhờ vài phần.
Mà trong những thế lực hùng cứ này, Phó Đức Minh nhắc đến nhiều nhất chính là Tây Bình Vương-Ngụy Kiến.
Ngụy Kiến không phải tông thân hoàng thất, tổ tiên cũng giống như Phó gia, đều là xây dựng cơ đồ từ hai bàn tay trắng, dựa vào những vô số chiến công mà nên ngày hôm nay. Điểm khác biệt là, từ sau khi Phó gia nắm lấy quyền bính, liền là bá chủ Tề Châu, nhưng phụ thân của Ngụy Kiến chỉ là phó tướng của Tiết độ sứ Định Quân.
Hơn hai mươi năm trước, Tiết độ sứ Định Quân lâm bệnh trọng, phụ tử Ngụy Kiến nhân cơ hội đoạt quyền soán vị, tạm thời nắm giữ quyền bính. Tiết độ sứ Định Quân trấn thủ biên cương phía tây, năm đó vì đoạt quyền mà nội loạn, dẫn đến giặc ngoài xâm phạm. Phụ tử Ngụy Kiến hành động dứt khoát, không chờ bình định nội loạn, đã tập hợp đại quân nghênh giặc.
Sau vài trận ác chiến, những binh tướng bất mãn với hành động đoạt quyền của Ngụy gia đều chết trận sa trường, những người còn lại hoặc là ủy hộ Ngụy gia, hoặc là gió chiều nào xoay chiều nay, đều nhất loạt quy thuận.
Đợi giặc ngoại xâm rút lui, Ngụy gia đem binh khải hoàn, lập tức chiếm được sự tán tụng khắp Thành, cũng nhân cơ hội này diệt trừ phản loạn, một mũi tên trúng hai đích.
Sau đó Ngụy Kiến khai gian tình hình, chỉ nói quân địch chưa lui, đang rục rịch muốn ngóc đầu trở lại công kích, xin triều đình gửi lương thảo cứu viện.
Triều đình lấy đâu ra tiền mua lương thảo, cách xa nghìn dặm nên cũng không do thám được tình hình thực sự, thấy Ngụy gia hơi có ý uy hiếp, sợ rằng biên cương thật sự xảy ra bạo loạn, cũng là vì lôi kéo lòng người, bèn phong cho Ngụy gia tước Tây Bình Vương. Ngụy gia cũng xem như lấy ân đáp ân, mấy năm nay trấn thủ biên cương phía Tây yên bình an ổn, bình thường hành xử cũng nể mặt triều đình vài phần. Mười mấy năm qua đi, đã thâu tóm được mấy châu xung quanh, binh hùng tướng mạnh.
Nhìn khắp thiên hạ, có thể đối địch cùng với Phó gia, e rằng chỉ còn mỗi Ngụy gia.
Mà bây giờ nội loạn nổi lên khắp nơi, những quan viên nắm binh mã trong tay đều có mưu đồ riêng, từng cặp mắt nhìn chằm chằm vào Kinh thành. Mà lần này Phó Dục hồi kinh, đâu chỉ đơn giản là dắt vợ về nhà, bái kiến nhạc phụ, Ngụy gia giương cờ gõ trống xuất hành, nhất định cũng có tính toán.
Vậy còn nàng thì sao?
Ở trong Kinh thành, không chỉ có mẹ hiền Tiết thị và người nhà Ngụy gia của nàng, còn có cả Hứa Triều Tông và Từ Thục.
Chuyện cũ cuồn cuộn trào tới, Du Đồng hướng mắt về phía Kinh thành, con ngươi tối dần.
……
Tuyết rơi đường trơn, tốp khách hôm qua rời đi, khách điếm hôm nay làm ăn có vẻ vô cùng tiêu điều.
Du Đồng ở trong phòng không có việc gì làm, đọc sách một lúc cảm thấy mỏi mắt, bèn đi ra ngoài ngắm cảnh tuyết rơi.
Tuyết trên mái nhà đã tan được một nửa, tiểu thương gấp gáp lên đường, sau khi qua ba ngày đầu năm mới, các cửa tiệm đều đã khai trương trở lại.
Đối diện bên kia đường có một tiệm trang sức, nhìn trang trí bên ngoài vô cùng hoa lệ.
Số lần Du Đồng ra khỏi cửa lúc ở Tề Châu là vô cùng ít, lúc chuẩn bị lễ vật cho Tiết thị cũng là đồ có sẵn trong Phủ, nàng chẳng thêm vào bao nhiêu. Mà bây giờ hướng mắt về phía xa chợt nhớ Tiết thị vô cùng thích ăn diện, bèn dự định sang đó chọn một vài món hợp mắt đem đến Kinh thành tặng cho Tiết thị, tuy rằng không quý giá tinh tế như đồ ở Kinh thành, nhưng cũng xem như tấm lòng thơm thảo của nàng.
Nghĩ vậy bèn dẫn theo Xuân Thảo, Yên Ba, đi đến cửa hàng đối diện.
Trang sức trong cửa hàng còn rất mới, có vẻ như khai trương chưa được bao lâu, trâm cài làm ra cũng vô cùng sáng tạo, rực rỡ muôn vẻ, tinh xảo lạ mắt.
Du Đồng rơi vào thế giới châu ngọc trước mắt, bởi vì nhàn rỗi không có việc gì, liền chậm rãi cầm từng cái lên xem, nhìn thấy món nào hợp mắt, bèn sai người gói lại, hoặc là đem đến Kinh thành tặng Tiết thị, hoặc là đến lúc về Tề Châu đưa cho Phó Lan Âm, hoặc tự mình dùng, cũng coi như thêm vài món đồ cho mình.
Cẩn thận chọn lựa như vậy, bất giác thời gian trôi qua rất mau, đến lúc rời khỏi đã là gần chạng vạng, sắc trời tối dần.
Sau khi mặt trời lặn, một chút ấm áp cũng bị từng cơn gió lạnh thổi tiêu tan, đi trên phố, toàn thân cảm thấy rét buốt, trong bụng cũng trống rỗng.
Hôm qua Du Đồng ăn đồ ăn của khách điếm, quả thực là nhàm chán vô vị, tuy rằng chưa đến mức độ không nuốt nổi, nhưng cũng không hấp dẫn khẩu vị, thật là tốn tiền nguyên liệu thực phẩm. Nhìn sang bên đường thấy có tiệm hoành thánh, còn có cả bánh bao nóng hổi và bánh xèo thơm nức, dứt khoát dẫn Xuân Thảo Yên Ba đi đến, vừa vào trong đã thấy hơi ấm sực nức, hương thơm đồ ăn truyền vào trong mũi.
Cửa tiệm không rộng, bên trong có vài thực khách, đều là người đi đường, trước mặt bày hai lồng bánh bao, vừa trò chuyện vừa dùng bữa.
Du Đồng gọi ba bát hoành thánh, nửa lồng bánh bao nhân thịt, nửa lồng bánh bao rau cải nấm hương, nửa lồng bánh bao sốt thịt, lại thêm đĩa bánh xèo mỡ hành. Tiểu nhị phục vụ chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi, hành động mau lệ, nhiệt tình mời các nàng ngồi xuống, rót ba chén trà táo đỏ mời, sau đó đi vào bên trong lấy bánh bao.
Không đến nửa khắc, bánh bao và bánh xèo mỡ hành đều được bưng lên, nóng hôi hổi.
Bánh bao tuy rằng nguyên liệu đơn giản, nhưng hương vị cực ngon, vỏ mỏng nhân đầy, chỉ cắn một miếng, sốt thịt hòa lẫn với nước dùng, khiến người khác thèm thuồng, bánh bao rau cải đông cô kia, nhân cũng được băm nhuyễn, không chút dầu mỡ. Kì diệu nhất vẫn là món bánh xèo mỡ hành kia, chỉ dựa vào bột mì, muối, hành, dầu ăn, không thêm chút phụ liệu khác, mà được chiên vàng, bên ngoài giòn tan, bên trong mềm mại, hương vị mỡ hành hòa lẫn, càng ăn càng ngon.
Hoành thánh cũng vỏ mỏng thịt nhiều, rưới chút canh gà, ăn vào miệng trơn tuột thơm ngon.
Đã ba bữa này Du Đồng ăn ở trong khách điếm mất hết khẩu vị, lần này được một bữa no nê, chỉ cảm thấy mỹ thực trong thiên hạ trăm vàn món, thực sự là ăn không hết. Bởi vì bụng đã no đến tám phần, cũng không dám tham lam, chỉ gọi một phần bánh xèo mỡ hành nữa, định bụng mang về nửa đêm lôi ra nhấm nháp.
Tất cả những mỏi mệt do đi đường, đều đã tiêu biến hết dưới sự an ủi của mỹ thực.
Nàng không phải là người nuôi chí lớn, nhân sinh ngắn ngủi có trăm năm, có thể tùy tâm sở dục, không bị trói buộc, là chuyện hạnh phúc nhất.
Giờ phút này tuy du hành, đi đường lắc lư mỏi mệt, nhưng không có nhiều quy củ trói buộc như trong Phủ đệ quý tộc.
Du Đồng đi trên đường gió rét căm căm, nhưng bụng no toàn thân ấm áp, tâm trạng của nàng cực tốt, thậm chí còn muốn ca hát.
Từ phương xa Phó Dục và Ngụy Thiên Trạch phi ngựa đến, áo bay phần phật.
Trong lòng Phó Dục đang có suy tính, không chú ý đến phương xa, ngược lại Ngụy Thiên Trạch nhìn thấy, không nhịn được cười: “Kia là Thiếu phu nhân à?”
“Đâu?”
“Kia kìa.” Ngụy Thiên Trạch nắm dây cương, chỉ chỉ.
Phó Dục nhìn về bên đó, bèn thấy trên đường ánh đèn mờ tỏ, người qua lại đều co rúm lại, hận không thể chui vào trong áo choàng chắn gió, bay nhanh về nhà. Du Đồng lại tựa như đi ngao du, bước chân không nhanh không chậm, dáng người yểu điểu thon thả giấu trong lớp áo choàng, đầu đội một chiếc mũ lông, thi thoảng quay lại cười đùa với hai nha hoàn. Thi thoảng còn nhảy lên một cái, chạm vào cành cây trên đỉnh đầu, bước chân nhẹ nhàng khoan khoái, là dáng vẻ ngây thơ từ trước đến giờ chưa từng biểu lộ trước mặt chàng.
Tựa hồ đêm tối gió rét không nề hà, chỉ có khung cảnh không trói buộc không gò ép này là quý giá nhất.
Phó Dục ngắm nhìn nàng, tựa hồ nhìn thấy thỏ con tiêu tự tại ở trong rừng, tuy rằng không đủ đoan trang, nhưng lại có vẻ tiêu dao khoan khoái mới mẻ.
Dáng vẻ uyển chuyển tiêu sái đó, khoan khoái mà thích thú.
Ánh nhìn của Phó Dục dính trên người nàng, đáy mắt thâm thúy lạnh lùng dần dần nổi lên ý cười.
Đi đến trước cửa khách điếm, hắn xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt Ngụy Thiên Trạch chìa tay ra.
Nguy Thiên Trạch ngạc nhiên, hỏi: “Cái gì?”
“Thứ mà ta bảo ngươi vừa mua.”
“Ồ, thì ra là cái này.” Ngụy Thiên Trạch giật mình nhớ ra, cúi đầu rút từ trong túi một gói hạt dẻ.
——mới vừa rồi cưỡi ngựa vào thành, sắc trời đã tối, hai người vội vàng trở về nghị sự, vốn dự định tới khách điếm dùng bữa, ai ngờ đi qua một sạp hạt dẻ bên đường, Phó Dục bỗng nhiên ghìm ngựa, sai Ngụy Thiên Trạch thuận đường mua hai gói. Ngụy Thiên Trạch rất kinh ngạc, không ngờ tới Phó Dục xưa nay vô cùng nghiêm túc cũng sẽ tham ăn vặt, còn trêu ghẹo hai câu.
Lúc đó Phó Dục ngồi ngay ngắn ở trên ngựa, chỉ nhàn nhạt phủ nhận: “Ta không tham cái này.”
Ngụy Thiên Trạch còn tưởng Phó Dục nhớ tới sở thích của mình, có ý tốt nhắc nhở, bèn mua hai gói đem theo, trước khi ngủ lôi ra nhâm nhi.
Bây giờ Phó Dục đòi, bèn giơ tay ra, định chia cho hắn một nửa.
Ai dè Phó Dục tay nhanh như điện, chưa kịp đợi Ngụy Thiên Trạch phản ứng kịp, đã giật được hai gói hạt dẻ cầm trong tay mình, sau đó thả vào tay hắn vài đồng ngân lượng: “Cảm ơn nhé! Tí nữa gọi Đỗ Hạc, sang phòng ngươi nghị sự.” Dứt lời, cũng không quan tâm Ngụy Thiên Trạch đang chết trân vì ngạc nhiên, đưa ngựa cho tiểu nhị, sau đó đi thẳng đến cửa.
Trong gió đêm, áo choàng của Du Đồng hơi lay động, dịu dàng bước tới.
Nhìn thấy hai người, đầu tiên tươi cười vẫy tay, bởi vì thần sắc Ngụy Thiên Trạch nhìn Phó Dục hơi kì lạ, nên còn đặc biệt quan sát hắn ta một chút.
Phó Dục tựa hồ không biết, không thèm ngoảnh mặt lại nhìn, chỉ gương tay đưa đồ đến trước mặt nàng.
Dây gai bó thành một bọc, bên trong có một lớp giấy thấm dầu, bên trên ghi dòng chữ xiêu vẹo “Hạt dẻ”
Đáy mắt Du Đồng tức khắc lộ ra vẻ vui mừng, kinh ngạc nhìn hắn: “Là cho thiếp à?”
“Ừ.” Phó Dục gật đầu, lắc lư vật cầm trên tay.
Du Đồng mừng rỡ quá đỗi, lập tức đưa tay nhận lấy: “Đa tạ ——phu quân!”
Nàng vốn đã trời sinh kiều diễm, mắt hạnh mày ngài, con ngươi đen nhánh, một đầu tóc đen được búi lên, kim thoa cài nghiêng treo một hạt hồng ngọc, tôn lên dung nhan tuyệt mĩ. Thần thái sảng khoái bước đến lúc nãy hơi thu lại, giờ phút này ý cười trên mặt lộ ra, ánh mặt tựa làn thu thủy, trong sáng mà quyến rũ.
Trước khách điếm ánh đèn mờ mờ, nàng ngẩng mặt cười, hai mắt cong cong.
Ánh mắt Phó Dục dừng lại trong chốc lát, mới đưa tay khép chặt tà áo đang mở rộng của nàng, nói: “Ta sẽ về muộn chút.”
Du Đồng hiểu ý, nhìn sang dáng vẻ trợn mắt há mồm tựa như nhìn thấy quỷ của Ngụy Thiên Trạch bên cạnh, tuy cảm thấy Phó Dục diễn kịch hơi quá lố, nhưng vẫn cười đáp: “Được, vậy thiếp đợi phu quân trở về.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...