Gả cho gian hùng

Trong Nam Lâu, giờ phút này vẫn đèn đuốc sáng trưng.
 
Thiếu phu nhân chưa về, không ai dám đi ngủ trước, thế là cả đám ngồi quây quần bên bếp lò, nướng hạt dẻ khoai lang tím, chế biến vài món ăn vặt cùng đón giao thừa. Nghe thấy cổng bên ngoài phát ra tiếng động, lập tức vội vàng nghênh đón, người vén rèm, người bưng nước, bởi vì đã chuẩn bị kỹ càng nên không lộ chút hoảng loạn.
 
Du Đồng sợ rằng Phó Dục vẫn còn khúc mắc tức giận chuyện lúc trước, bèn không dám lười biếng, thấy Phó Dục cởi áo choàng bị vướng bởi Điệp Tiệp phía trong, nhanh chóng đến giúp đỡ, đợi hắn cởi xong thì đưa tay ra tiếp lấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phó Dục hơi ngạc nhiên, lông mày nhướng lên, nhưng vẫn đưa cho nàng.
 
Sau đó từng người đi rửa mặt súc miệng, Du Đồng sau khi uống rượu vô cùng buồn ngủ, nhanh chóng rửa xong đi ra ngoài thì đã không thấy bóng dáng Phó Dục.
 
Nàng cũng không dám tự ý đi ngủ trước, ngồi trên giường rất lâu, chống cự hai mí mắt đang sụp xuống, mới thấy Phó Dục đi vào.
 
Sau đó hắn dập nến nằm xuống giường, trong bóng tối chỉ còn hơi thở và men say giao hòa.
 
Du Đồng nằm nép vào bên trong, cơn buồn ngủ đã ập tới, ngáp ngắn ngáp dài, đang định đi tìm Chu công thì chợt nghe thấy bên tai có tiếng Phó Dục cất lời: “Không phải đang chờ hòa ly sao?” Âm thanh của hắn vẫn lạnh lẽo như mọi ngày, nay ở trong màn đêm tĩnh mịch lại càng trở nên rõ ràng, khiến Du Đồng không khỏi giật mình thon thót, vội vàng mở to mắt.
 
Sắc trời lờ mờ, ngoái đầu khẽ liếc cũng chỉ nhìn thấy góc nghiêng mặt hắn, không thấu rõ biểu tình.
 
Vài lần phu thê ngủ chung giường, đều là trùm kín chăn gấm không nói chuyện, tự giấu tâm tư của mình đi ngủ, không ai hé răng nửa lời.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà hôm nay tự dưng Phó Dục nổi hứng nói chuyện, nàng tất nhiên không thể giả vờ ngủ cho qua chuyện, ngẫm nghĩ một chút, đoán rằng Phó Dục là vì chuyện hôm nay đến Tà Dương Trai, bèn đáp lời: “Tuy rằng như vậy, nhưng thiếp cũng đã đồng ý với phu quân, ở tại Nam Lâu này thì phải có chút bộ dáng của Thiếu phu nhân. Du Đồng ngu đần, không thể lấy lòng tổ mẫu, đến lúc có thể góp chút sức mọn, sao có thể đùn đẩy trốn tránh?”
 
Phó Dục mơ hồ “ừ” một tiếng, nói tiếp: “Hầu hạ cởi y phục cũng vậy sao?”
 
“Đây cũng là bổn phận của Thiếu phu nhân.”
 
Phó Dục im lặng chốc lát, sau mới nói: “bổn phận của Thiếu phu nhân, không chỉ có mỗi như vậy.”
 

“Dạ?” Hơi men cuốn theo cơn buồn ngủ, Du Đồng lơ mơ không hiểu.
 
Phó Dục tiếp lời: “Phó gia cưới hỏi đàng hoàng, tam lễ lục sính*, cưới nàng về đến bên cạnh ta, lẽ nào chỉ để nàng ngâm cứu mỹ thực sao?”
 
*tam lễ lục sính: ba nghi lễ và sáu sính vật trong nghi thức cưới hỏi thời xưa.
 
Trong lúc nói chuyện, dường như hắn xoay lại, dịch thân đến gần nàng, hơi chống người dậy.
 
Hai người ngủ chung một chăn, tuy rằng ở giữa Du Đồng vạch ra ranh giới đến ba bốn tấc, nhưng cũng là gần trong gang tấc. Phó Dục di chuyển, giường cũng hơi lung lay, chăm gấm vang lên tiếng sột soạt, hơi thở của hắn sát lại gần, mang theo men rượu, ấm áp phả vào mặt nàng.
 
Nam nhân đầu hai mươi tuổi, đang giữa lúc thân thể kiện tráng, hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, cách một tầng y phục, khí tức mạnh mẽ của nam nhân lập tức bao bọc nàng.
 
Du Đồng bị dọa đến mức hô hấp khó khăn, đến lúc này mới hiểu được ý tứ của Phó Dục ——
 
Giữa phu thê với nhau, ngoại trừ sinh hoạt thường ngày, ngủ chung một giường, thì chuyện có thể làm là rất nhiều.
 
Hắn đây là muốn… … 
 
Chuông cảnh báo trong lòng Du Đồng réo vang, cảm giác hình như hơi thở của hắn nặng nề hơn trước, mở mắt ra nhìn, gương mặt của Phó Dục cách đó không xa, đôi mắt thâm thúy đang chăm chú nhìn nàng, thần sắc thờ ơ, nhưng hầu kết lên xuống, phát ra âm thanh nuốt nước bọt rõ ràng. Đây là muốn mượn rượu làm sằng, xác thực danh phận thê tử luôn sao?
 
Phó Dục không phải là tâm cao khí ngạo, chướng mắt nữ nhi Ngụy gia thanh danh bại hoại, không thèm quan tâm đến sao?
 
Giờ phút này, phải khước từ làm sao đây?
 
Du Đồng bị bộ dáng của hắn dọa sợ, cơn buồn ngủ tức khắc không cánh mà bay, đầu óc thanh tỉnh tuyệt đối, lập tức dịch thân vào bên trong, trên mặt cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Nhưng trong lòng đã hoảng loạn mịt mờ, tình hình khác nàng còn có thể nghĩ cách ứng phó, còn như thế này phải làm sao bây giờ? Nếu quá cứng rắn, e rằng chọc giận Phó Dục, nếu không làm căng, thì lại có lỗi với bản thân mình.
 
Trong một khoảnh khắc, hàng trăm vạn ý nghĩ luân chuyển trong đầu nàng, nhưng vẫn chưa biết phải làm như thế nào mới là đúng chừng mực.
 
Phó Dục chăm chú nhìn nàng, thấy sắc mặt vốn luôn bình tĩnh ung dung nay đã hơi biến sắc, trong đôi mắt mỹ lệ đã lộ ra sắc thái hoảng loạn.

 
Màn giường được xông hương ấm áp thơm nức, hắn chiếm một nửa lãnh địa, nhìn thấy thần sắc khẩn trương của nàng, đột nhiên cảm thấy một sự khoái chí khó diễn tả thành lời.
 
Sự khoái chí này, khiến phiền muộn từ trước tích tụ ở trong ngực hắn bị trừ khử hơn phân nửa.
 
Môi Phó Dục tạo thành một độ cong khó mà phát hiện, sau đó hắn ngả người về sau, nói: “Nhưng mà yên tâm. thân thể này của nàng, quá gầy yếu.”
 
Dứt lời, bày ra dáng vẻ thờ ơ quay trở lại vị trí cũ, không thèm nói chuyện nữa.
 
Trong phòng trở về tĩnh mịch, trái tim đang treo ngược trên cành cao của Du Đồng cũng khôi phục bình thường, âm thầm thở phào một hơi, nghĩ đến giọng điệu dáng vẻ gần như khinh thường lúc cuối của Phó Dục, trong lòng lại trở nên bực bội—— vừa qua giao thừa, nàng mới mười sáu tuổi, làm sao có thể trổ mã nhanh thế được? Dáng người yểu điệu bây giờ, so với nữ nhi cùng tuổi, đã là vô cùng xuất chúng rồi. Lẽ nào hắn nghĩ tuổi này đã có thể trước lồi sau vểnh, nở nang quyến rũ được sao?
 
Vừa nãy là cái thái độ ghét bỏ khinh thường gì chứ!
 
Du Đồng âm thầm trợn mắt, nhưng không dám để lộ ra cảm xúc ra mặt.
 
Nhưng mà thế này cũng tốt, hắn không vừa mắt, nàng mới có thể yên tâm một chút!
 
Chỉ là cơn buồn ngủ vừa nãy bị hắn dọa sợ mà tiêu tan mất, bây giờ trống ngực vẫn đập thình thịch, đầu óc căng thẳng tỉnh như sáo. Trong lòng vẫn còn hoảng hốt, nàng nằm một lát vẫn chưa ngủ được, người bên cạnh thì dường như đã ngủ say, hô hấp đều đều, sườn mặt anh tuấn lạnh lùng.
 
Du Đồng không ngủ được, hầm hừ trừng hắn, mãi sau mới hiểu đó vốn chỉ là một trò đùa, hận không thể đấm vài cái cho Phó Dục tỉnh lại, nhưng rốt cuộc không có lá gan đó.
 
Tức bực hồi lâu, mới mơ hồ ngủ thiếp đi.
 
… ….
 
Hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã lên cao ba sào, Du Đồng ngủ chưa đủ, muốn ôm chăn gấm đánh nồng tiếp.
 
Làm sao vẫn nói năm mới đổi vận mới, thế nhưng nàng trở thành thê tử người khác, còn không thoải mái tự tại như hồi thiếu nữ, chỉ đành ngáp ngắn ngáp dài bò dậy rửa mặt chải đầu. So sánh với nàng, ngược lại tinh thần Phó Dục có vẻ phấn chấn, nghe nói sớm tinh mơ đã dậy ra ngoài luyện kiếm, sau đó tùy tiện ăn chút cháo, sau đó vui vẻ đến Lưỡng Thư Các rồi.

 
Du Đồng hơi bĩu môi, không thèm để ý nữa.
 
Mùng một Tết vô cùng nhàn rỗi, mùng hai đã bắt đầu bận rộn hơn, có rất nhiều người đến viếng thăm.
 
Du Đồng mất nửa buổi sáng tiếp khách, nửa buổi sáng sau đó đến Nam Lâu, chuẩn bị lễ vật đem về Kinh thành. Nàng và Phó Dục dự định ngày mùng bốn khởi hành về Kinh, ngoại trừ về lại mặt nhà vợ, Phó Dục tựa hồ còn phải đến thăm vài người quen của Phó gia, bà bà bên Thọ An Đường cũng chuẩn bị một số đồ, sai người khiêng đến Nam Lâu, để cùng một chỗ với lễ vật của Du Đồng, đến lúc đó tiện chuẩn bị xe ngựa.
 
Mà Phó Dục cũng rất ăn ý không quay về Nam Lâu lần nào nữa, phu thê hai người chỉ có vài lần chạm mặt đều là ở Thọ An Đường hoặc là khi tiếp khách.
 
Đến ngày khởi hành, Du Đồng dậy từ rất sớm, ăn mặc trang phục tiện cho việc ngồi xe di chuyển, đợi Xuân Thảo Yên Ba cùng ra ngoài.
 
Phó Dục đợi ở Lưỡng Thư Các, vẫn là áo đen giày đen thường ngày, lại khoác lên mình bộ áng của Phó sứ binh mã, uy nghi tuấn tú.
 
Lần này hắn về Kinh thành, không giống với tuần biên tác chiến thông thường, bên người chỉ đem theo Đỗ Hạc và hai người tùy tùng. Đến bên ngoài Phủ, vài chiếc xe ngựa có khắc gia huy Phó gia đã được chuẩn bị xong, ngay ngắn dừng trên đường lát đá xanh. Trước cửa Phủ có người đang ngồi trên yên ngựa, khí thế hùng dũng, đó chính là người hồi trước đã có duyên gặp gỡ ở chùa- Ngụy Thiên Trạch.
 
Thấy Phó Dục ra ngoài, Ngụy Thiên Trạch xuống khỏi lưng ngựa, ôm quyên với Phó Dục: “Tướng quân!”
 
Sau đó lại hành lễ với Du Đồng: “Thiếu phu nhân.”
 
Du Đồng theo sau lưng Phó Dục, trả lễ một cách đoan trang.
 
Liền nghe thấy Phó Dục nói: “Đã chuẩn bị xong rồi?”
 
“Yên tâm, đều ổn thỏa. Đến lúc đó gặp mặt ở đâu?”
 
“Mùng sáu, tại Đào Thành.”
 
“Được, vậy ta đi trước.” Ngụy Thiên Trạch lại liếc nhìn Du Đồng một cái, nhanh chóng leo lên lưng ngựa, ôm tay cáo biệt với Phó Dục, giật dây cương ngựa, phi nước đại rời đi.
 
Phó Dục cũng xoay người lên ngựa, cùng với đám Đỗ Hạc đi đằng trước, Du Đồng và Yên Ba Xuân Thảo ngồi cùng xe, đi ở phía sau.
 
Ngày hôm nay đi đường cũng xem như thuận lợi, buổi tối tìm một khách điếm nghỉ chân, mọi việc đơn giản nhanh gọn.
 
Ngày hôm sau tỉnh lại, bên ngoài âm u, đẩy cửa ra xem, bên ngoài mây đen vần vũ, không biết từ lúc nào tích tụ, có vẻ như sắp có tuyết rơi. Khách trên đường đều vội vàng, bọc mình trong áo choàng, chỉ có trẻ con ham chơi, kể cả bị gió rét thổi đến mặt đỏ ửng, cũng túm năm tụm na lại nô đùa đuổi bắt.

 
Du Đồng đứng nhìn chốc lát, cảm thấy hôm nay lạnh hơn hôm qua nhiều, quay về phòng đổi y phục ấm.
 
Trước lúc lên đường, lại lấy ra từ hành lý lò ủ tay Kim Tử, đổ đầy than vào xong mới lên xe.
 
May mà Du Đồng chuẩn bị chu đáo, e ngại trên đường có lúc phải cùng xe với hắn mà buồn tẻ khó xử, nên đã đem theo vài cuốn sách hay. Đợi Phó Dục đi vào, bèn lấy ra một cuốn đưa cho hắn, hai người tự mình đọc sách, không quấy rầy lẫn nhau.
 
Bên ngoài gió rét thổi vù vù, nhưng thành xe khá dày, vả lại dưới thềm còn đặt thêm vài lò than, vẫn coi như khá ấm áp. Lúc đọc sách giết thời gian, bất tri bất giác đã thấy sắc trời tối dần, đã sắp đến chạng vạng. Nơi này cách Lệ Thành không xa, nếu như không phải do tuyết rơi đường trơn khó đi, đáng lẽ giờ này đã vào Thành nghỉ ngơi, nhưng hôm nay muộn một chút, Phó Dục cũng không có dự định tìm khách điếm khác, chỉ ra lệnh cho phu xe đi nhanh hơn, kịp trước khi đóng cổng Thành phải vào được bên trong.
 
… … 
Đào Thành nằm chỗ giữa sông, địa thế dựa núi gần sông, lại là nút thắt giao thông từ Bắc xuống Nam, bởi vậy vô cùng phồn hoa.
 
Đợi lúc đám người Du Đồng vào Thành thì sắc trời đã tối đen, tuyết rơi trời lạnh, trên đường tuyết tích tụ chưa tan, bị giẫm lên tạo thành từng vết bánh xe. Gió rét luồn qua khe áo, khiến người ta lạnh cóng hận không thể chui vào trong ló sửa, phố xá ít người, việc kinh doanh tảm đảm, đa số cửa tiệm đều đa đóng cửa, chỉ có xung quanh khách điếm là còn náo nhiệt hơn chút.
 
Xe ngựa dừng trước của khách điếm, Đỗ Hạc sai người vào trong đặt chỗ, Du Đồng được Xuân Thảo đỡ xuống xe, vừa mới ra ngoài, bèn cảm nhận thấy gió lạnh cắt da cắt thịt.
 
Nàng lập tức co rụt người lại, cầm mũ lông trên tay đang định đội lên đầu, nhưng tay bị đơ cóng vì giá rét, ngay lúc đó cảm giác đằng sau có người giơ cao mũ lông, tức khắc, chiếc mũ đã vững vàng bao phủ đầu nàng. Bởi vì quá rộng, nên dường như trùm qua cả mắt. Thế này lại thuận tiện, nàng dứt khoát rụt cổ lại, chỉ chừa ra mỗi đôi mắt trông ra bên ngoài, bước nhanh đi vào trong khách điếm.
 
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Phó Dục ngẩng đầu sải bước dài đi vào trong, Xuân Thảo Yên Ba đứng ở bên cạnh, trợn mắt há hốc mồm.
 
 ——Tư thế lúc nãy của tướng quân, đến tột cùng là giúp Thiếu phu nhân, hay là ỷ vào chiều cao bắt nạt nàng.

 
Hai người nhìn nhau khó hiểu, nhưng cũng không dám chậm trễ, mặc kệ phu xe và tùy tùng dàn xếp xe ngựa, nhanh chóng theo vào đứng cạnh Du Đồng, giúp nàng cởi mũ. Cũng may búi tóc vẫn chưa bị rối tung, hơi chỉnh lại một chút là lại xinh đẹp.
 
Tâm tư của Du Đồng lúc này đang dán trên người Phó Dục.
 
Sau khi xuống xe Phó Dục đi thẳng đến quầy, chưa kịp đứng vững thì từ trên cầu thang có vài người đi ra, thấy hắn bèn ra vẻ vô cùng vui sướng, lập tức vây quanh. Bọn họ có vẻ là người một nhà, nam tử trung niên cử chỉ đoan chính, là dáng vẻ của văn nhân, nhưng nhìn tư thái điệu bộ thì xem ra là làm quan trong triều. Bên cạnh là một phụ nhân xinh đẹp và một cô nương đang độ trăng rằm. Mẫu thân nữ nhi hai người dung nhan tương tự nhau, mặt trái xoan, mắt đan phượng, gấm vóc lụa là, trang sức tinh xảo, được nha hoàn vú già đứng hầu xung quanh.
 
Phó Dục vẫn đứng ở bên đó, không biết nói câu gì, ánh mắt bèn hướng về phía này.
 
Du Đồng không dám chậm trễ, nhanh chóng đi qua.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui