Gả cho gian hùng

Một ngày tiết trời ấm áp, trong phòng bếp lửa khói bốc lên nghi ngút, nha hoàn bà vú đều đang làm việc ở trong Viện.
 
Thanh âm lạnh lùng truyền ra từ Sương phòng, mọi người đều biết tính khí của Tô Nhược Lan, nhìn thấy ả ta đi ra, đều âm thầm để ý.
 
Dưới đình Ba Tiêu, Du Đồng tựa lưng trên ghế, trong tay tùy tiện lật lật vài trang sách, đến lúc Tô Nhược Lan lại đây, bèn cười như không cười mà nói: "Thật tốn thời gian. Ngươi khó mời thật đấy." Mày đẹp hơi nhướng lên, ánh mắt lộ ra ý tứ trách cứ, liếc nhìn ả ta một cái, thấy ả vẫn thẳng lưng không chịu nhận sai, nàng bèn làm như không có việc gì cúi đầu đọc sách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tô Nhược Lan đứng đó một lúc lâu, thấy Du Đồng chỉ lo đọc sách không quan tâm tới ả, tựa hồ cảm thấy điều gì đó không ổn.
 
Ả ta nín nhịn, mới không tình nguyện nói:" Có việc làm chậm trễ. Mong Thiếu phu nhân không trách tội."
 
"Ừ". Du Đồng giương tay nhận lấy lò sưởi mới thay than từ Yên Ba, làm ấm ngón tay một lát mới dặn dò. "Nhà kho đằng sau Nam Lâu chứa nhiều đồ vật rất lâu rồi chưa thu dọn tích nhiều bụi, như vậy một số đồ quý sẽ hỏng mất, đáng tiếc lắm. Trong Viện này có tỷ tỷ và Chu Cô là đắc lực nhất. Hôm nay thân thể Chu Cô không khỏe, việc này đành giao cho tỷ tỷ —— Đợi một lát mang theo hai người, thu xếp nhà kho, về sau lấy đồ ra dùng thì sẽ không phải bới tìm lộn xộn."
 
Tô Nhược Lan nghe vậy, sắc mặt càng khó chịu.
 
Tình trạng của nhà kho đó như thế nào, ả biết rõ nhất.
 
Nam Lâu vốn là chỗ ở của Phó Dục, lúc hắn còn trẻ cũng từng thi thoảng ở lại đây, lão phu nhân và Thẩm thị đưa tới quá nhiều đồ tốt không bày trí hết đành tạm thời để vào nhà kho, định kỳ lôi ra lau sạch dùng. Sau này Phó Dục càng ngày càng bận, quanh năm bôn ba bên ngoài, gần như là không bao giờ đặt bước tới nơi này nữa, nha hoàn cũng không còn cần mẫn bày trí.
 
Nhà kho đó đã bị bỏ mặc hai năm, tích đầy bụi bẩn, không ai dám đụng đến.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ Phó Dục thành hôn cũng là đem đồ mới tới chứ không lấy ra từ nhà kho.
 

Đến lúc này bụi bẩn ở nhà kho cũng phải tích được ít nhất ba bốn năm, hơi đụng nhẹ cũng bụi bay tứ tung nghẹt mũi người khác, ả làm sao dám vào?
 
Tô Nhược Lan nghe vậy liền biết rằng Du Đồng cố ý trừng trị ả.
 
Ả vốn đã khó chịu với thiếu nữ thanh danh bại hoại không biết xấu hổ chiếm vị trí Thiếu phu nhân này, sau hai tháng dò xét cũng biết được nàng ta nhu nhược dễ bắt nạt, đất khách quê người, bị người khác khinh thường, không có được chút quyền lực. Nhìn thấy bộ dạng của Phó Dục, tất nhiên cũng chẳng thích nàmg, chỉ là tuân mệnh phụ thân, không thể không cưới về. Để mà so sánh, nàng tuy là nha hoàn, nhưng sinh ra tại Phó gia, có sự coi trọng của lão phu nhân, số ngày quen biết Phó Dục càng hơn xa Du Đồng.
 
Nhìn thấy Du Đồng mang theo vẻ thương lượng, Tô Nhược Lan làm sao có thể trở thành tấm gương mềm yếu khuất phục, bèn lập tức nói: "Nô tì gần đây phải may đồ cho lão phu nhân, Thiếu phu nhân nên tìm người khác thì hơn."
 
"Lần nào cũng vì bận việc mà đùn đẩy cho người khác, không thể đổi lí do sao?"
 
Tô Nhược Lan dường như bị đâm trúng tim đen, sắc mặt khó coi nói: "Trong Viện kiểu gì cũng có người nhàn rỗi."
 
Du Đồng nhướng mày: "Nói như vậy là không chịu làm sao?"
 
Tô Nhược Lan ngoảnh mặt đi nơi khác không hé răng, một bộ dạng nước đổ ngoài tai.
 
Ý cười trong mắt Du Đồng cũng biến mất hoàn toàn, nàng đặt sách lên bàn, gương mặt trầm xuống.
 
Hai người âm thầm giằng co một lát, Du Đồng mới nói: "Trong mắt ngươi, lời nói của ta, vị Thiếu phu nhân này không hề có trọng lượng phải không?" 
 
Đây là ỷ thế bức người.
 
Tô Nhược Lan đứng đến nỗi chân tê bì, thấy Du Đồng ỷ vào thân phận lên mặt với ả, bắt ả phải vô cớ đứng trân trân hồi lâu, trước mắt bao người, ả chỉ cảm thấy mặt mũi đều mất hết. Ả tức bực, cơn giận đã kìm nén hai tháng nay cũng cuộn trào, lại tưởng tưởng đến cảnh Đại nha hoàn được lão phu nhân coi trọng là ả phải đến thu dọn nhà kho đầy bụi bặm, thế là giận càng thêm giận.
 

Tiếp đó cười lạnh nói: "Cóc ghẻ mà đòi hóa thiên nga, làm bộ cái gì chứ? Thiếu phu nhân nghĩ rằng mình có đủ đức hạnh để xứng với thân phận này sao."
 
Lời này nói ra, toàn Viện nha hoàn bà vú đều hít một hơi lạnh.
 
Sắc mắt Du Đồng không thay đổi, từ tốn nói: "Vậy ngươi nói ta nghe xem, từ ngày gả vào Phó gia, đức hạnh của ta có chỗ nào không tốt?"
 
Lời nói giương cung bạt kiếm, trong nháy mắt không khí khắp Viện rét lạnh như mùa đông tháng Chạp.
 
Mọi người im lặng không dám hé răng. Bên ngoài rặng trúc, Phó Lan Âm nghe thấy những lời này càng là kinh ngạc chết lặng.
 

 
Từ sau ngày ấy được hưởng thụ bánh chiên sợi củ cải và bánh bột lọc nhân cua ở Nam lâu, Phó Lan Âm liền thường xuyên lui tới bên này thưởng thức mỹ vị, lần nào Du Đồng cũng chiêu đãi chu đáo. Thi thoảng nhân lúc gặp nhau ở Thọ An đường sẽ hỏi nàng muốn ăn cái gì để chuẩn bị cho nàng thưởng thức. Sau nhiều lần tiếp xúc, Lan Âm cũng thấy được rõ ràng nhị tẩu đối nhân xử thế hiền hòa khoan dung, đối xử với Chu Cô cùng với tiểu nha hoàn cũng vô cùng quan tâm, bình dị gần gũi.
 
Nàng vô cùng thích bầu không khí khi chế biến mỹ thực ở Nam Lâu, dần dà ngày qua ngày, tự động sẽ rảo bước tới đây.
 
Bởi vì gần đây Phó Dục đã trở về, sợ Du Đồng sẽ e ngại tính tình lạnh lùng hờ hững của nhị ca không chịu vào bếp, nàng vốn dĩ vẫn còn có chút thất vọng. Ai dè thừa dịp buổi trưa trời nóng tản bộ hóng mát lại đây thì đã ngửi thấy mùi hương từ xa.
 
Chỗ xuất phát của mùi hương, không cần phải đoán nữa rồi.
 
Phó Lan Âm thích chí vô cùng, chạy thẳng đến Nam Lâu. 
 

Nàng sinh ra trong gia đình quý tộc ở Tề Châu, từ nhỏ đã cao quý hơn người khác, nhận được hết sự sủng ái. Trong suy nghĩ của nàng, nha hoàn bà vú tất nhiên là phải kính cẩn nghe theo mệnh lệnh. Nội tình ở chỗ Du Đồng, nàng chưa thực sự rõ ràng nhưng sau khi tiếp xúc lâu với nhau cũng đã nắm bắt được một phần. Chỗ dựa của Tô Nhược Lan kia nàng cũng biết rõ, đó chính là tổ mẫu ở Thọ An Đường. Người bên cạnh trưởng bối, ngày thường nàng cũng sẽ nhường vài phần, bởi vậy dạo trước vài lần tới Nam Lâu thấy bộ dạng Tô Nhược Lan lười biếng, nàng cũng chẳng nói gì.
 
Nhưng chủ tớ tôn ti trật tự rõ ràng, hành động này của Tô Nhược Lan chẳng khác nào khinh thường chủ tử, vô cùng đáng ghét.
 
Phó Lan Âm không tiện nhúng tay vào việc này, nghĩ một lát bèn đi đến Lưỡng Thư Các tìm Phó Dục.
 
Hôm nay Phó Dục cũng được coi như nhàn rỗi, sau khi xử lý vài việc vặt vãnh bèn tìm cuốn tạp chí danh lam thắng cảnh ngồi đọc. Nhìn thấy muội muội ruột tìm đến, tuy rằng cảm thấy phiền toái nhưng vẫn rời gót ngọc, đi đến Nam lâu một chuyến.
 
Lưỡng Thư Các cách Nam Lâu không xa, đến lúc chàng lại đây Du Đồng với Tô Nhược Lan vẫn còn giằng co.
 
Trong phòng bếp món ăn đã làm xong, khắp Viện hương thơm nức mũi  nhưng không ai dám thưởng thức. Từng người đứng nép mình trong góc khuất, lặng yên nín thở. Mà ở dưới đình Ba Tiêu, Du Đồng dựa trên ghế, nét mặt ẩn chứa sự phẫn nộ, bên cạnh nàng Yên Ba cùng Xuân Thảo đã nổi giận đùng đùng. Tô Nhược Lan thẳng lưng đứng đó, rất có tư thái kiêu ngạo.
 
Trong số toàn bộ người trong Viện, Du Đồng nãy giờ mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía cửa là người đầu tiên nhìn thấy chàng, chậm rãi đứng dậy.
 
"Phu quân."  Nàng chào hỏi một tiếng, nét mặt không vui.
 
Đương nhiên phải không vui. Mặc dù Du đồng thanh danh bại hoại nhưng từ lúc gả vào Phó gia chưa từng phạm lỗi gì. Mối hôn sự này cả hai bên đều được lợi, tuy nàng phải hành xử cẩn thận nhưng không có nghĩa là nhẫn nhục chịu ức hiếp.
 
Lời nói của Du Đồng vừa cất lên, Tô Nhược Lan cũng lập tức phản ứng.
 
Ả ta ngàn vạn lần không thể ngờ được Phó Dục sẽ tới đây vào giờ phút này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức xoay người cung kính hành lễ, một tiếng "Tướng quân" còn chưa kịp nói ra liền nghe thấy Phó Dục trầm giọng trách mắng: "Quỳ xuống."
 
Thanh âm không cao, nhưng nghiêm nghị lạnh lùng, ẩn chứa tính uy hiếp.
 
Tô Nhược Lan hoảng sợ ngẩng đầu lên bèn nhìn thấy sắc mặt Phó Dục trầm trọng không có một chút cảm xúc nào, chỉ còn cặp mắt trầm lắng kìm nén nửa giận, khiếp đảm lòng người.
 
Phó Dục chỉ huy vạn quân, tính tình lạnh lùng tàn nhẫn, trước giờ hạ thủ không lưu tình, giáp sắt uy nghi, đến các tướng sĩ dũng mãnh dưới trướng đều kính sợ hắn bảy phần. Bởi vậy chỉ cần hắn hơi nhóm lên lửa giận, nha hoàn nô bộc cả Viện đều không dám đối mặt với hắn.

 
Tức khắc, Tô Nhược Lan chợt thấy da đầu tê rần, hai đầu gối nhũn ra, lập tức quỳ xuống.
 
Nha hoàn nô bộc khắp cả Viện cũng tựa như bị một tiếng mắng giận này làm kinh sợ, vội vàng hành lễ, thậm chí có nha hoàn nhát gan sợ tới mức quỳ xuống dập đầu.
 
Lúc Phó Dục đi vào, ánh mắt chàng giống như một thanh kiếm lạnh lẽo đâm ở trên người nàng.
 
Tình hình vừa rồi ở Nam Lâu Phó Lan Âm đã nói sơ qua. Phó Dục không biết duyên cớ nội tình nhưng biết được là chủ tớ giằng co, sau khi bước vào trước tiên quát lớn Tô Nhước Lan vô lễ, sau đó nhìn về phía Du Đồng.
 
Trước khi thành hôn, Phó gia đã tra xét Du Đồng. Tuy rằng đúng là có nhiều tin đồn vớ vẩn bôi nhọ nhưng Ngụy Du Đồng kiêu căng ngạo mạn lại là sự thật. Phó Dục không biết có phải hôm nay nàng bệnh cũ tái phát hay không, nhưng chỉ dựa vào việc vô duyên vô cớ bị chuyện cỏn con của nữ nhân phiền toái là đã đủ để hắn cảm thấy không vui.
 
Phó Dục nhíu mày, nét mặt nghiêm nghị, ỷ vào chiều cao chằm chằm nhìn xuống Du Đồng, tựa như là trưởng bối chất vấn hài tử.
 
"Có chuyện gì vậy?" Hắn hỏi.
 
Du Đồng dịu dàng đứng ở dưới đình, không hề né tránh ánh mắt của hắn, thong dong nói: 
 
"Quản giáo nha hoàn."
 
Tác giả có lời muốn nói:Nội tâm Du Đồng: Tuy rằng chàng là cứu binh mà cô em chồng tìm đến nhưng nha hoàn nhà chàng không tuân thủ quy củ, còn có mặt mỗi hỏi ta à? =.=






 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận