Giữa tiết trời buốt giá của mùa đông tháng Chạp, đây chính là lúc hồng mai nở rộ. Sau nhiều đêm tuyết rơi, cuối cùng trời cũng hửng nắng, ánh dương chan hòa chiếu lên lưu ly hồng mai rực rỡ như áng mây chiều, tạo thành mỹ cảnh nhân gian. Vạn gốc mai ở Phủ Việt Quốc Công từ lâu đã nức tiếng khắp chốn Kinh thành. Hôm nay bèn mở tiệc thuê gánh hát, mời mọi người đến ngắm mai nghe tuồng.
Bên rừng mai, Lầu Đài cao ngất, Noãn Các tinh xảo, hương lô Bác Sơn Ô Kim tỏa ra từng làn hương, hơi ấm từ chậu than tràn ngập khắp phòng. Bên trong toàn là cao môn quý nữ, trên người gấm vóc lụa là, ngọc ngà châu báu. Thế nhưng, ẩn dưới vẻ ngoài hoa lệ kia, lại là những lời nói cay độc.
“Ngụy Du Đồng có đến không? Đã chờ lâu như vậy rồi.” Có người hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Gây ra chuyện như vậy, nàng ta làm gì có mặt mũi nào tới đây nữa?’’
Có người che miệng cười nói: “Nếu là ta, dùng cách nhảy xuống hồ tự vẫn để ép gả như vậy, thì cho dù được cứu sống cũng mất mặt chết đi được.”
“Da mặt người ta dày lắm, nghe nói hôm qua còn đến Kim Quang Tự, thắp hương cho Bồ Tát, nhờ Thần Phật chỉ điểm.” Người đó cười nhạo một cách ghen tức, ngữ khí mang ý châm chọc: “Theo như ta nghĩ, cho dù Thần Phật có từ bi như thế nào, cũng độ không nổi một người không biết xấu hổ như nàng ta, biết rõ Duệ Vương điện hạ chướng mắt thế mà vẫn còn quấn lấy không buông."
"Nhưng cuối cùng cái cành cao mà nàng ta nằm mơ cũng muốn trèo đó, lại phải trơ mắt nhường cho người khác. Hừ!" Đó là tiếng cười vui sướng khi người khác gặp họa.
Trong phòng bàn luận sôi nổi, phần nhiều là ngữ điệu khinh thường miệt thị, bỗng nhiên truyền tới một thanh âm ôn hòa: "Đều là do nàng một lòng tình si, tình cảm quá mức sâu đậm…"
Tuy nhiên, ý kiến này ngay lập tức bị người khác phản bác.
"Cái gì mà tình si? Người mà Duệ Vương điện hạ cưới chính là Từ tỷ tỷ, ý chỉ đều đã ban bố rồi, trong Kinh thành ai mà không biết chứ? Nàng ta còn đi khóc nháo bức bách, đây gọi là lì lợm quấn lấy, si tâm vọng tưởng."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"......"
Từng lời nói lọt vào lỗ tai, tuy rằng ồn ào như vậy, nhưng nghe đi nghe lại cũng chỉ là năm sáu người đang luân phiên cười nhạo.
Cách một bức mành trướng thật dày, Du Đồng đứng ở ngoài Noãn Các, giữa mày xẹt qua một ý bực bội.
Nha hoàn tùy thân Xuân Thảo nghe vậy không chịu nổi mới oán giận nói: "Đó là giọng nói của Từ Miểu, nhất định là muốn hủy hoại thanh danh của tiểu thư. Tiểu thư khó khăn lắm mới vực dậy, nàng ta đây là muốn bức người…"
"Ta biết." Du Đồng cắt lời nàng, cúi đầu phủi phủi tay áo.
Nàng đương nhiên biết Từ gia đang có mưu tính gì, cũng biết nguyên do của những lời bàn luận ngày hôm nay.
…….
Cái tên Ngụy Du Đồng, trong kinh thành rất nhiều người đã từng nghe qua.
Tổ phụ nàng là thư đồng của Văn Xương Hoàng đế, năm đó cùng Hoàng gia giao tình thâm hậu, thường xuyên đi theo Thánh giá. Tên nàng cũng là Văn Xương Đế đặt - "Hòa loan ung ung, vạn phúc du đồng"*, ẩn sâu trong câu chữ là ý nghĩa cao quý phượng tê ngô đồng**.
*"Hòa loan ung ung, vạn phúc du đồng": Lấy ý bài thơ " Liệu Tiêu" của Tiên Tần Dật, cả câu nghĩa là mọi cái phúc của thiên hạ đều tụ họp nơi tiếng hòa loan vang lên. (Hòa, loan là tên gọi chuông nhỏ, cũng để chỉ tình cảm vợ chồng)
**Phượng tê ngô đồng: Chim phượng hoàng thường đậu trên cành ngô đồng, ý chỉ người con gái có mệnh hoàng hậu.
Đặt tên như vậy, đã hoàn toàn biểu lộ niềm ưu ái.
Thuở nhỏ, Du Đồng thường được bế vào cung chơi đùa, chiếm được sự yêu quý Hoàng đế.
Đứa cháu trai mà Văn Xương Hoàng đế thương yêu nhất, sau phong thành Duệ Vương Hứa Triều Tông, lớn hơn Du Đồng ba tuổi, Hoàng đế vô cùng thích triệu hai người tới bên người để bầu bạn, nghe nói còn từng nhắc đến chuyện hôn ước với Ngụy lão thái gia, đợi hai đứa trẻ này lớn lên, bèn kết thành loan phượng. Lời đồn này không rõ thật giả, đến khi cả hai lão nhân gia tạ thế cũng không ai biết thực hư.
Thế nhưng đôi thanh mai trúc mã, cho dù Văn Xương Hoàng đế băng hà, cảm tình vẫn sâu đậm, chưa từng bị nhạt đi.
Con cháu Hoàng gia tất nhiên là khôi ngô tuấn tú, Du Đồng cũng là tuổi trẻ mỹ mạo, quốc sắc thiên hương, trong Kinh thành không ai bì kịp.
Đến tuổi hạt đậu tình chớm đâm chồi, đôi thiếu niên nam nữ lưỡng tình tương duyệt, Hứa Triều Tông sẽ không cưới ai khác ngoài nàng, Ngụy Du Đồng cũng đối đãi với hắn một lòng một dạ, quan tâm ân cần, tỉ mỉ chăm sóc, thậm chí đã từng nhiều lần xả thân cứu giúp trong hoàn cảnh hung hiểm.
Nàng đã thật lòng coi Hứa Triều Tông là người mà nàng yêu nhất.
Khắp Kinh thành đều nhận định Hứa Triều Tông sẽ cưới Ngụy Du Đồng, bởi vậy cực kì khách khí với người con dâu hoàng gia tương lai này. Ngụy Du Đồng cũng cho rằng mình hơn người, dồn hết tâm tư vào Hứa Triều Tông. Được cung phụng như vậy, tính khí của nàng dần dần cao ngạo hơn, thi thoảng đối nhân xử thế có phần khinh người, liền bị chụp cái danh kiêu căng ngạo mạn.
Những cô nương trong Kinh thành ngoài mặt vẫn giữ hòa khí với nàng, nhưng thực ra đều nói xấu sau lưng nàng, chỉ là e ngại hứa Triều Tông, không dám cuồng ngôn.
Hai tháng trước, Hứa Triều Tông tròn mười bảy tuổi chuẩn bị lễ vật cầu hôn, mọi ánh mắt đều hướng về Ngụy gia, nhưng đoàn người bưng lễ lại đi về hướng nhà của Từ Thái phó đang được Đương kim Hoàng đế coi trọng nhất, muốn cầu hôn với cháu gái của Từ Thái phó-Từ Thục.
Tin tức vừa được lan truyền giống như sét đánh giữa trời quang, tàn nhẫn đâm vào trái tim của Ngụy Du Đồng.
Từ Thục là bạn thân của nàng, ra ngoài du ngoạn luôn như hình với bóng, nàng nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, Hứa Triều Tông thế nhưng sẽ cưới người khác. Mà người kia, lại là bạn thân của nàng.
Không để cho Du Đồng bình tâm lại, những lời bàn tán xì xầm trong Kinh thành giống như sóng dữ đổ ập về phía nàng. Trong một đêm, từ một người được muôn người ngưỡng mộ, nàng đã biến thành hòn đá bỏ đi. Du Đồng đi tìm Hứa Triều Tông, muốn hỏi rõ ràng, hắn lại tránh mặt không gặp, cho đến khi lần thứ ba nàng khóc lóc tới cửa, mới bằng lòng lộ diện, nói rằng hai người duyên phận mỏng manh, kiếp này khó kết lương duyên, chỉ mong nàng có thể tìm được giai ngẫu.
Nhưng mười mấy năm tình cảm, thứ tình cảm mà nàng moi tim móc dạ hiến dâng cho hắn, chỉ một câu duyên phận mỏng manh là có thể cắt đứt hay sao?
Người thương thay lòng đổi dạ, bạn thân phản bội đoạt tình, Ngụy Du Đồng thương tâm cực kỳ, dù thế nào cũng không chịu tin tưởng, cũng không màng người nhà khuyên can, năm lần bảy lượt tới cửa Duệ Vương Phủ, ngóng trông Hứa Triều Tông có thể giải thích rõ ràng, hồi tâm chuyển ý.
Hứa Triều Tông hình như đã hạ quyết tâm, trước sau tránh mặt không thấy. Mà ở sau lưng, đủ loại lời đồn đãi nảy sinh, thêm mắm dặm muối cho câu chuyện nàng tới cửa tìm hắn, đủ kiểu lời đồn khó nghe đều có, thậm chí mấy lời đồn như nàng lấy sắc dụ dỗ, lấy chết ép gả, vì yêu sinh hận nguyền rủa Hứa Triều Tông cùng Từ Thục không chết tử tế cũng lan truyền, thật sự vô cùng đặc sắc sinh động.
Mấy năm nay, cuộc sống được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, cái danh kiêu căng ngạo mạn của Ngụy Du Đồng vốn dĩ đã rước tới nhiều sự ghen ghét đố kị.
Đồn đại ồn ào như vậy, ban đầu vài người còn thương cảm cho nàng, giờ cũng mắng nàng chẳng biết xấu hổ, Ngụy gia không biết dạy con.
Ngụy Du Đồng mười bốn năm qua cẩm y ngọc thực, nào đã từng chịu bàn luận như vậy?
Lời đồn đãi cùng nước bẩn giống như từng mũi tên nhọn đâm vào người, khiến nàng vỡ nát, thương tích đầy mình, mà thái độ né tránh của Hứa Triều Tông càng như một thanh loan đao xẻo vào tim nàng, khiến trái tim vẫn còn vương chút hơi ấm của Ngụy Du Đồng chảy cạn máu. Nàng tránh ở trong phủ cả ngày rơi lệ, không dám ra cửa gặp người, cuối cùng, vào một đêm đông gió rét, nàng thương tâm tuyệt vọng mà thả người nhảy xuống hồ nước lạnh thấu xương.
Đến lúc tỉnh lại, thay đổi linh hồn, trở thành Du Đồng của hiện tại.
……
Cố gắng chống đỡ thân thể run cầm cập, Du Đồng tốn rất nhiều thời gian mới sắp xếp rành mạch kí ức của nguyên chủ.
Quá khứ từng màn rõ ràng hiện lên, khi còn bé làm bạn chơi đùa, trẻ nhỏ vô tư, lúc niên thiếu đôi lứa đi chơi, cảnh sắc mỹ lệ. Lúc này nhớ lại, tuy rằng nàng chẳng mảy may xao xuyến nhưng hiểu rõ nguyên chủ đã từng vui mừng, thấp thỏm, nhớ thương.
Hồi tưởng chuyện xưa, Du Đồng có thể tin tưởng, nguyên chủ thật lòng yêu Hứa Triều Tông.
Rất nhiều lần, khi thú dữ trong lồng phá tan hàng rào lao tới, khi đá dưới chân núi bị sụt lún, khi Hứa Triều Tông bị người ám toán, Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha.... Ngụy Du Đồng đều vì nghĩa quên thân mà che ở phía trước, liều mình cứu giúp, chẳng sợ vì thế để lại vết sẹo, suýt nữa hủy dung, bỏ mạng, cũng chưa từng do dự nửa phần.
Thế mà tấm chân tình ấy chỉ đổi lấy một câu duyên phận mỏng manh, cùng những lời đồn từ trên trời rơi xuống.
Là một xuyên không giả đã gánh chịu nhiều điều tiếng, Du Đồng đương nhiên biết loại lời đồn nghiêng về một phía thế này đáng sợ như thế nào.
Nhưng mặc dù hàng loạt mũi tên đang nhắm vào nàng, nàng cũng không thể lùi bước tránh né, bằng không sẽ đúng với tâm ý của Từ gia.
Từ lúc ban đầu trào phúng Ngụy Du Đồng si tâm vọng tưởng, lì lợm la liếm, về sau lại lấy việc nàng nhảy hồ tự sát ra mắng chửi, hết sức cay độc bôi nhọ nàng, lấy dư luận lôi kéo mọi người tới phỉ nhổ Ngụy gia, điều Từ gia mong muốn đơn giản là Ngụy Du Đồng không chịu nổi đả kích, chết một cách êm đẹp.
Nhưng kẻ đào chân tường bạn, phản bội đoạt tình đâu phải là nàng, dựa vào cái gì muốn nàng chết?
Từ gia càng mong nàng chưa gượng dậy nổi, nàng càng muốn đi ra ngoài, càng muốn sống một cách đường đường chính chính.
Giờ phút này, đứng trước thềm Hồng Mai Các của Phủ Quốc công, từng lời trào phúng lọt vào tai, Du Đồng bất giác dựng thẳng sống lưng, hai tay giấu trong áo choàng, ưỡn ngực, nghiêng đầu nói: “Xuân Thảo, nhìn dung nhan của ta, có gì không ổn không?”
“Tiểu thư trời sinh mỹ mạo, cho dù không tô son điểm phấn, vẫn vượt xa những người đố kị tiểu thư.”
Du Đồng nghe thế chỉ mỉm cười, hắng giọng, nâng bước hướng đến cửa, đường hoàng ung dung, an nhiên tự tại bước vào. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Tấm mành được nhấc lên, bên trong là bình phong mỹ nhân làm bằng gỗ Tử đàn, trong phòng nói cười rộn ràng, hương son phấn vảng vất.
Du Đồng vòng qua bình phong, không chút để ý liếc nhìn một vòng, rồi sau đó hướng tới chỗ trống cuối cùng. Nàng đến ngay trước màn tuồng, người trong phòng đều đã tụ họp lại đợi chờ xem tuồng, lúc nàng vào cửa, ánh mắt cả phòng đều đổ dồn lại đây.
Không thể không nói, gương mặt xinh đẹp này của Du Đồng thật sự gây chú ý.
Tóc dài xõa xuống như tấm lụa tuyền sắc, tóc mai trước trán như dùng mực vẽ lên, gương mặt kia lại trắng nõn như sứ, không thấy nửa điểm tì vết, khí sắc nàng cũng không tồi, hai má thoa chút phấn hồng, mềm mại dịu dàng. Đôi mắt nàng là đẹp nhất, mắt hạnh mày ngài, tựa như bức họa của danh gia, linh động mà huyền diệu, thêm vài phần uyển chuyển quyến rũ tự nhiên, sóng mắt thu liễm đúng mực.
“Yêu tinh!” Từ Miểu âm thầm mắng một câu, trộm liếc nhìn thần sắc của Ngụy Du Đồng, không khỏi cảm thấy thất vọng.
Vốn tưởng rằng qua chuyện này, Ngụy Du Đồng nhất định chịu đủ đả kích, cho dù miễn cưỡng tới dự tiệc, cũng nên buồn bực mất mát. Ai ngờ người trước mặt tuy gầy ốm rất nhiều, lại vẫn rực rỡ vạn phần. Đôi mắt kia thần thái sáng láng, linh động có hồn, thế nhưng so với trước càng thêm vài phần xinh đẹp.
Càng đừng nói châu thoa điểm xuyết, cẩm y trang trí, khuôn mặt lộ ra giữa áo choàng Chiêu Quân nhung bạch hồ trắng như tuyết, kiều diễm động lòng người.
Dung mạo này, tỷ tỷ của ả trang điểm thế nào, đều không bì kịp.
Nhưng thế thì làm sao? Có thể gả vào Hoàng gia chung quy vẫn là tỷ tỷ của ả, mà Ngụy Du Đồng thì chỉ còn cái túi da này và tiếng xấu đồn xấu khắp Kinh thành.
Từ Miểu nghĩ như vậy, trong lòng thoải mái một chút, tiếp tục xuân phong đắc ý, thanh âm cười như không cười: “Ngụy cô nương thế nhưng thân thể vẫn ổn chứ?”
“Khá hơn nhiều, đa tạ.” Du Đồng xoay người đem áo choàng đưa cho Xuân Thảo, hồng châu bên tai lắc nhẹ, dường như không để tâm đến ánh nhìn của mọi người.
Từ Miểu nhướng mày, tựa như không tin.
Bên cạnh có cô nương tiếp lời, cười nói: “Còn tưởng rằng bị hàn khí nhập thân, mấy tháng không thể ra ngoài. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Ngụy cô nương, sau này đừng làm việc ngốc như vậy, không nói đến việc khiến người nhà hổ thẹn, đến cả thanh danh chính mình bị huỷ hoại, sau này không cách nào làm người.”
“Đúng là…… Thật ngốc.” Du Đồng dường như không nghe ra ý tứ châm chọc chế nhạo, kéo dài âm cuối, ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người.
Hơn phân nửa là cười nhạo xem kịch hay, cũng có số ít thương cảm quan tâm, chỉ vì e ngại lời đồn đãi, đều do dự nghi vấn, không chịu đối mặt với nàng.
Nàng cười cười, đem tầm mắt cố định trên mặt Từ Miểu.
“Thật ngốc.” Nàng lại thở dài: “Ngày trước quá ngây thơ, cho rằng trên đời này phần lớn là người tốt, cảm thấy lời người khác nói đều là thật lòng thật dạ, tin tưởng một cách dễ dàng. Đáng tiếc tri nhân tri diện bất tri tâm, lòng người chung quy khó dò.”
Ở đây, mọi người còn tưởng nàng muốn oán giận Hứa Triều Tông thay lòng đổi dạ, liền chờ nghe nàng phun nước đắng, ai ngờ Du Đồng lại nói: “Từ cô nương, tỷ tỷ ngươi cùng ta cũng coi như tương giao, ngày trước ở Thượng Lâm Uyển, ta còn đã cứu nàng. Dạo này không gặp nàng ta, chắc là đang sung sướng mãn nguyện đợi xuất giá. Ngươi trở về nói với nàng một tiếng, kêu nàng sau này nên để ý, đặc biệt là những người bên cạnh hay nói lời ngon ngọt, càng nên đề phòng. Đừng như ta, bị người khác chà đạp tính kế mà không biết, vẫn một lòng giúp đỡ người ta.”
Lời này thực sự như một chậu nước sôi xối vào đầu, đến mức Từ Miểu mặt đỏ tai hồng.
Ngày trước, Từ Thục nhân danh bạn thân của Ngụy Du Đồng mới có thể đến gần với Triều Tông, trên dưới Từ gia trong lòng biết rõ ràng. Hiện giờ bị người khác trước mặt mọi người chọc đến chột dạ, tức khắc thẹn quá thành giận.
Mặt Từ Miểu đỏ lên, lập tức đứng dậy, chỉ vào Du Đồng nói: “Ngươi……”
“Ta là vết xe đổ, có lời tốt khuyên bảo. Ngươi gấp cái gì?” Du Đồng thong thả ung dung mà đứng dậy: “Mau mở màn đi, uống một ngụm trà giảm nhiệt.”
Nàng chỉ cần khiến đối phương nhột, sau đó liền dừng lại, không dây dưa nhiều.
Bên ngoài Thiếu phu nhân Phủ Quốc công vừa lúc mỉm cười bước vào, mời các cô nương đi xem tuồng thưởng mai.
Từ Miểu dù sao cũng là khách, thừa dịp chủ nhân không có bèn khua môi múa mép thôi, nào dám ở chỗ này nháo loạn, đành phải nén giận. Từng người ngồi xuống chỗ của mình, thi thoảng sẽ có vài cô nương châu đầu ghé tai, Du Đồng cũng chỉ coi như không nhìn thấy, an tâm ngồi xem tuồng—— Đầu bếp của Phủ Việt Quốc công là người trong cung điều tới, cực giỏi làm điểm tâm. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Uyên Ương Cuốn cùng Kim Nhũ Tô trước mặt nàng được làm một cách chỉn chu, thơm mềm ngọt ngào, vô cùng vừa miệng.
Du Đồng chậm rãi nhấm nháp, đến khi hai màn tuồng đã hạ, lại thấy Kim Châu- nha hoàn bên cạnh mẫu thân nàng đi tới: “Phu nhân nói có chuyện gấp, tiểu thư nhanh chóng hồi phủ.” Kim Châu nói xong bèn giúp nàng lấy áo choàng.
Du Đồng kinh ngạc: “Chuyện gì gấp gáp như vậy?”
“Nghe nói……” Kim Châu cắn môi chần chờ, ghé vào bên tai nàng thấp giọng nói: “Là có người tới cầu hôn.”
Có người cầu hôn? Thời điểm nàng bị cả Kinh thành đồn đại bừa bãi, đứng ở đầu sóng ngọn gió bị người khác thóa mạ, thế nhưng sẽ có người tới cầu hôn?
Du Đồng ngây ra.
Tác giả có lời muốn nói: Truyện mới!
Cưới trước yêu sau, yêu đương ngọt văn, moah moah! =w=
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...