Bắc Tề quốc vốn do một bộ tộc du mục phía bắc phát triển thành, giờ đây đã trở thành một quốc gia cường thịnh, ngăn cách với Tây Lương quốc bởi hai tiểu quốc khác vì thế hai nước hiếm khi có lui tới
Thế cục hiện tại của Tây Lương quốc: Minh Hoài đế bất tỉnh nhân sự, tân đế còn chưa đăng cơ, hậu cung không có hoàng hậu tọa trấn, trên triều đình thì văn võ bá quan tranh quyền đoạt lợi, tóm lại là hỗn loạn không chịu nổi.
Cố tình vào lúc này, hoàng tử được Bắc Tề vương sủng ái nhất lại tới thăm, chuyện cổ quái như thế, không thể không đề phòng
Khi Lục Hoài Khởi tiến cung thì cả hoàng cung đều sáng đèn, Tứ đại thủ phụ và vài vị đại thần nhị phẩm đã có mặt, vây quanh Cao Vân Trạm nói chuyện.
Nhìn thấy thân ảnh cao to tuấn mỹ đó, Lục Hoài Khởi mím chặt môi, mắt hồ ly cũng trở nên thâm trầm hơn.
Tiểu thái giám cất giọng hô “Lục đô đốc đến”
Không khí trong điện nhất thời trầm mặc hẳn.
Thân ảnh cao lớn kia nhìn về hướng cửa đại điện, nghênh đón ánh mắt của Lục Hoài Khởi
Tà lệ, ngoan tuyệt.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Lục Hoài Khởi đối với hắn
“Lục đô đốc, thật xin lỗi làm ngươi phải tiến cung giờ này” Cao Vân Trạm thu liễm cảm xúc rất nhanh, mỉm cười chào hỏi
“Cao hoàng tử là khách quý, Tây Lương quốc lại là quốc gia hiếu khách, bản giám tới gặp hoàng tử là chuyện nên làm, Cao hoàng tử không cần tự trách” Lục Hoài Khởi cũng mỉm cười đáp lời
Bầu không khí trong điện đột nhiên lạnh hơn vài phần
“Bản vương ở Bắc Tề may mắn nghe qua đại danh của Lục đô đốc.
Lục đô đốc quả là một người tài giỏi ah” Cam Vân Trạm nhẹ giọng nói, phong thái văn hoa, giữa lông mày lại lộ ra vài phần khí độ hoàng quyền
“Bản giám ở Tây Lương quốc cũng thường xuyên nghe người ta nhắc tới hoàng tử.
Hoàng tử hiền danh lan xa, cũng là người tâm tư kín đáo ah”
Lục Hoài Khởi cũng không kém cạnh, mày kiếm khẽ nhướng, anh tư bừng bừng, khí khái anh hùng
Bá quan văn võ bên cạnh không khỏi đem hai người so sánh với nhau
Cao Vân Trạm, dáng người cao ngất, cũng có đôi mắt hồ ly hẹp dài, bộ mặt góc cạnh rõ ràng, mũi cao thẳng, hai môi đỏ ửng, một thân thanh quý như trích tiên giáng trần khiến người ta không dám chạm vào.
Lục Hoài Khởi lại tuyệt thế vô song, thân phận Đông Hán Đô đốc làm cho trên người hắn lắng đọng khí thế lạnh thấu xương, khiến cho người ta sinh lòng khiếp đảm với hắn, không dám đối kháng chính diện
Cao Vân Trạm lại đột nhiên lên tiếng “Lục đô đốc là người Bắc Tề phải không?lần này bản vương đến Tây Lương đã gặp được một người, người nọ kể cho bản vương nghe rất nhiều chuyện thời niên thiếu của ngươi”
Nếu vừa rồi chỉ là thử thì sau khi nghe Cao Vân Trạm nói những lời này, Lục Hoài Khởi liền biết hắn ta đã biết được bí mật của hắn
“Bản giám lớn tuổi, có nhiều chuyện trước kia đều không nhớ rõ, hiện bản giám chỉ nhớ bản giám sinh là người Tây Lương, chết là quỷ Tây Lương” hắn thật lòng thích dân chúng và quốc gia này, vì đây là nơi đã thu lưu hắn khi hắn thê thảm chật vật nhất.
Thường có mưu sĩ của các quốc gia vì tìm kiếm người có thể thưởng thức tài hoa của hắn mà rời khỏi cố hương đi du ngoại khắp nơi, dù Lục Hoài Khởi có thật là người Bắc Tề thì chỉ cần không có chứng cớ chứng minh hắn là gián điệp do Bắc Tề phái tới thì không thể làm gì hắn.
Vì vậy bá quan văn võ cũng không mấy để ý lời của Cao Vân Trạm
Cao Vân Trạm tươi cười như gió xuân “sau này, nếu có thời gian, ta nhất định sẽ mời người bạn cũ kia của Lục đô đốc đến Tây Lương quốc để hai người có thể cùng nhau ôn lại chuyện cũ”
Lục đô đốc khẽ nhướng mày, mắt hồ ly lóe ra tinh quang “được.
Bản giám mỏi mắt chờ mong’
Chỉ là hàn huyên vài câu nhưng giữa hai người lại là không khí giương cung bạt kiếm
Lễ bộ thượng thư lên tiếng “Cao hoàng tử, không biết lần này ngươi tới Tây Lương quốc là có chuyện gì?sẽ ở lại đây bao lâu” chiêu đãi ngoại khách là việc của Lễ bộ, hắn phải nắm rõ thông tin thì mới có thể an bài tốt được
Cao Vân Trạm tươi cười với Lễ bộ thượng thư khiến hắn thụ sủng nhược kinh
“Phụ hoàng bản vương luôn khuyên bản vương nên đi nhiều một chút để mở rộng tầm mắt, giúp con dân Bắc Tề.
Bản vương nghe nói Tây Lương quốc dân phong thuần phác, nên rất muốn tới đây, trùng hợp là bản vương biết Hoàng thượng của ngươi bệnh nặng, bất tỉnh nhân sự, bản vương lại mang theo ngự y giỏi nhất Bắc Tề nên muốn tiến cung một chuyến, xem ngự y Bắc Tề chúng ta có thể giúp được cho quốc quân các ngươi hay không” hắn nói với Lễ bộ thượng thư nhưng khóe mắt lại nhìn về phía Lục Hoài Khởi, khóe môi cong lên, cười mà như không cười “mặt khác…”
Bá quan văn võ đều bị lời của hắn thu hút, mọi người tập trung nhìn, liền thấy hắn lấy trong ống tay áo ra một cái hộp gấm nhỏ “đây là cửu chuyển kim long đan.
Khi bản vương rời đi, phụ hoàng sợ bản vương ở bên ngoài gặp chuyện ngoài ý muốn nên đã tặng nó cho bản vương.
Hôm nay bản vương nguyện ý tặng thuốc này cho hoàng đế Tây Lương quốc, hi vọng hắn sớm ngày khang phục”
Cửu chuyển kim long đan còn có tên là bách độc tán, tương truyền có thể giải trừ hơn nửa loại độc trên thế gian.
Trên đời chỉ có năm viên, hơn nữa năm viên này đều ở trong tay hoàng thất Bắc Tề.
Cao Vân Trạm chỉ ra ngoài du ngoạn thôi, hoàng đế Bắc Tề lại lo hắn gặp chuyện không may mà tặng cho hắn thuốc quý trọng như thế, có thể thấy được hắn ở Bắc Tề được sủng ái đến nhường nào
Tứ đại thủ phụ đưa mắt nhìn nhau, vui mừng ra mặt.
Nếu Minh Hoài đế có thể tỉnh lại, sẽ có thể duy trì thế cục trên triều đình, như vậy Lục Hoài Khởi không để độc quyền độc tài được nữa.
Đương nhiên văn võ bán quan hết sức vui mừng, liên tục cảm tạ Cao Vân Trạm
Cao Vân Trạm cười tít mắt, nhìn vừa thuần lương vừa thanh quý, khiến cho nhiều người rất nhanh đã có hảo cảm với hắn.
Hắn khiêm tốn nói “mọi người quá khen rồi.
Bản vương muốn cứu quân vương quý quốc là có tư tâm.
Chờ quân vương quý quốc tỉnh lại, bản vương sẽ đưa ra yêu cầu của mình” hắn đưa mắt nhìn Lục Hoài Khởi “Lục đô đốc, đến lúc đó còn nhờ ngươi thành toàn”
“Cao hoàng tử lại coi trọng bản giám rồi, bản giám chỉ là một Đông Hán đô đốc nho nhỏ mà thôi Cao hoàng tử sao lại có chuyện cần được bản giám thành toàn” Lục Hoài Khởi lập tức cự tuyệt
Cao Vân Trạm cũng không giận, khóe môi cong lên “không, chuyện của bản vương thực sự rất cần Cao đô đốc thành toàn” nói xong, hắn như ý thức mình lỡ miệng, vội nói “xin lỗi, là Lục đô đốc, bổn vương lại ngu ngốc đến mức ở trước mặt Lục đô đốc lại gọi Cao đô đốc.
Lục đô đốc, xin chớ chấp nhặt với bản vương”
Hắn thực sự vô tình mới là lạ
Lục Hoài Khởi mỉm cười đầy nguy hiểm “không sao, bản giám chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, Cao hoàng tử chỉ cần không lỡ miệng chuyện nhỏ thế này, người nhắc tới ngươi còn khen không dứt miệng ah” nói xong, ánh mắt thâm trầm lạnh thấu xương nhìn thẳng vào Cao Vân Trạm
Cao Vân Trạm cong khóe miệng, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao
Không khí trong điện lặng ngắt như tờ, mọi người cùng đưa mắt nhìn nhau, mơ hồ cảm thấy hai người đang chống đối lẫn nhau
Cao Vân Trạm vừa mang người vừa mang thuốc đến trị liệu cho Minh Hoài đế, Lễ bộ thượng thư không dám đắc tội hắn, vội cười nói “không biết là ánh mắt của ty chức có vấn đề hay không, sao lại cảm thấy Cao hoàng tử và Lục đô đốc có chút giống nhau”
Trong điện còn trầm mặc hơn lúc trước
Cao Vân Trạm rũ mi, ánh mắt lóe lên tinh quang “cũng phải ah, bản vương nhìn Lục đô đốc cũng thấy thân thiết vô cùng, giống như là một thân nhân.
Lục đô đốc, ngươi trong nhà còn thân nhân không?”
Toàn thân Lục Hoài Khởi lại tỏa ra khí lạnh thấu xương “bản giám mệnh tiện, khắc phụ mẫu khắc huynh đệ khắc tỷ muội, bọn họ đều bị bản giám khắc chết.
Cao hoàng tử nếu muốn cùng thân nhân bản giám ôn chuyện, có thể đến âm tào địa phủ tìm bọn họ”
Cao Vân Trạm bị lời này của Lục Hoài Khởi làm nghẹn họng
Lục Hoài Khởi cười thâm trầm “Lễ bộ thượng thư, ngươi cũng đừng chậm trễ Cao hoàng tử, mau cho người đưa hắn đến hành cung nghỉ ngơi đi”
Lễ bộ thượng thư mẫn cảm nhận ra khí lạnh quanh thân Lục Hoài Khởi lại tăng thêm vài phần, vội rụt đầu, cho người đưa Cao Vân Trạm đi
Cao Vân Trạm đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu nói “Lục đô đốc, hôm nay có thể quen biết ngươi, bản vương thật cao hứng.
Chúng ta, lần sau lại gặp” nói xong quay đầu rời đi, tươi cười trên mặt cũng biến mất, thay vào đó là vẻ ngoan tuyệt.
Hắn bắt đầu có chút nôn nóng muốn xuống tay với Lục Hoài Khởi
Lục Hoài Khởi phẩy tay áo một cái, cũng cất bước rời
Đám quan viên lăn lộn trên quan trường nhiều năm, tuy không biết giữa Lục Hoài Khởi và Cao Vân Trạm có mâu thuẫn gì nhưng có thể nhìn ra bọn họ rất không hợp nhau
“Cái gì? Cao Vân Trạm thật là nhằm vào ngươi mà đến ?” Đồng Vạn Kim nghe tin hoàng tử Bắc Tề sau khi đến Tây Lương quốc liền tìm gặp Lục Hoài Khởi, lại nghe Lục Hoài Khởi nói Cao Vân Trạm luôn nhằm vào hắn lập tức nhảy dựng lên “Ta biết ngay mà, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi, năm đó ngươi…” nghĩ tới những chuyện mà Lục Hoài Khởi đã trải qua, hắn không dám nói tiếp nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho Lục Hoài Khởi “ngươi tính làm gì?nếu hắn thực sự cứu Minh Hoài đế tỉnh lại, ngươi sẽ giải thích với Minh Hoài đế về chiếu thư truyền ngôi kia thế nào?với lại, nếu Cao Vân Trạm mật báo với Minh Hoài đế, nói ra thân thế của ngươi thì phải làm sao? Lục Hoài Khởi ơi Lục Hoài Khởi, mệnh của ngươi sao lại khổ như vậy, năm xưa những người kia hại ngươi phải chạy khỏi đến Tây Lương quốc, vất vả lắm mới được nắm quyền quản lý triều đình, đám người đó lại xuất hiện”
Lục Hoài Khởi lại không lo lắng như Đồng Vạn Kim, vân đạm phong khinh nói “chỗ Minh Hoài đế, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để hắn tỉnh lại trong lúc mấu chốt này, dù bọn họ có cửu chuyển kim long đan đi nữa”
Đồng Vạn Kim nghe vậy, tâm tình bất an mới bình tĩnh lại, tuy nhiên hắn vẫn còn có chuyện khác để lo lắng “Lục Hoài Khởi, Cao Vân Trâm đến Tây Lương quốc, ngươi hãy nghe lời ta, tạm thời buông xuống chuyện của ngươi và Trầm Thanh Lê đi” nếu không phải năm đó, khi bọn họ bỏ trốn vẫn là những hài đồng, Lục Hoài Khởi lại liều cả tính mạng cứu hắn thoát chết dưới lưỡi đao của quân lính, hắn mới không thèm đối tốt với Lục Hoài Khởi như thế.
Lục Hoài Khởi mím môi, khẽ gật đầu.
Nếu là bình thường, hắn sẽ không để ý Đồng Vạn Kim lải nhải nhưng Cao Vân Trạm xuất hiện đột ngột, sợ hắn ta sẽ nhắm vào Trầm Thanh Lê cho nên hắn mới không phản đối lời khuyên của Đồng Vạn Kim
Trong hậu viện của Lục phủ, Trầm Thanh Lê tay ôm chậu chu sa tử bào, vẻ mặt có chút hoảng hốt
Nhiễm Mặc trêu ghẹo “Đô đốc gia ở bên ngoài vừa kiêu ngạo vừa bá đạo nhưng đối với tiểu thư…không có gì để nói” một nam nhân ở ngoài làm mưa làm gió, về nhà lại có thể hạ mình để dỗ tiểu thư nhà nàng, Lục Hoài Khởi quả là một vị hôn phu tốt, tiếc rằng hắn lại là một hoạn quan, không thể sinh con dưỡng cái, không thể cho tiểu thư một gia đình hoàn chỉnh
Nghe những lời của Nhiễm Mặc, Trầm Thanh Lê cảm thấy vừa chua xót vừa ngọt ngào, nhưng đến lúc lên giường đi ngủ, trong đầu lại hiện lên gương mặt tà ác ngoan tuyệt của nam nhân ác ma
Lưu Trực vừa hồi phủ, quản gia liền mang một cái hộp gỗ đến cho hắn “chủ tử, Bắc Tề hoàng tử Cam Vân Trạm vừa phái thân tín mang cái này đến cho ngài, thân tín kia truyền lời là Cao hoàng tử nói hắn sẽ ở lại Tây Lương quốc một thời gian, trong lúc này sẽ có rất nhiều chuyện cần ngài giúp,cho nên muốn ngài nhận lễ vật mà hắn tặng”
“Hắn thật biết cách làm người” Lưu Trực cười nhẹ, cho người mở cái hộp kia ra.
Nắp hộp vừa mở ra, trong hộp chất đầy những dạ viên minh châu to bằng nắm tay, chiếu sáng rực rỡ.
Lưu Trực làm Tây Hán Đô đốc nhiều năm, vơ vét được không ít của cải, dạ minh châu cũng có nhưng những viên dạ minh châu này sáng bóng nhu hòa, vừa nhìn liền biết là tuyệt phẩm
“Cao Vân Trạm này không đơn giản” Lưu Trực nói.
Vô sự hiến ân cần, không phải tặc thì là trộm
Quản gia vốn vẫn chú ý tới những viên dạ minh châu nên phát hiện trong đáy hộp còn có một tờ giấy, vội cầm lấy đưa cho Lưu Trực “chủ tử, còn có cái này”
Lưu Trực nhìn thoáng qua tờ giấy, khóe miệng cong lên, cười đến mặt đầy nếp nhăn.
Xem ra tiếng xấu của Lục Hoài Khởi đã lan truyền,đến cả người Bắc Tề cũng muốn hạ độc thủ với hắn
Sáng sớm hôm sau, trong cung có người đến truyền chỉ triệu Trầm Thanh Lê tiến cung.
Tuy hôm qua thân thế của nàng đã được công bố nhưng để phòng ngừa, vẫn nên để nàng và Minh Hoài đế trích huyết nghiệm thân
Kết quả chứng thật Trầm Thanh Lê đúng là thân nữ nhi của Minh Hoài đế
Trầm Thanh Lê đối với chuyện nàng là thân nữ nhi của Minh Hoài đế cũng không mấy vui sướng, nàng đã ở tuổi này, muốn cùng cha mẹ thân sinh bồi dưỡng cảm tình là rất khó
“Đại công chúa, vi thần đã cho người an bài chỗ của ngài ở trong cung, sau này ngài không cần trở lại Đô đốc phủ nữa” Thủ phụ Đỗ Trung nói với Trầm Thanh Lê
Trầm Thanh Lê lập tức cự tuyệt hắn ‘Đỗ đại nhân, ta quen biết Lục đô đốc khi còn nghèo khó, giờ ta vừa biết thân thế, càng không thể vứt bỏ hôn phu.
Ý tốt của Đỗ đại nhân, ta ghi nhớ trong lòng”
Lúc này nàng không đổi ý, sau này cũng vậy.
Ai đối tốt với nàng, nàng cũng sẽ thâu tâm đào phế mà đối đãi với người đó
Đỗ Trung nói rất nhiều nhưng thái độ của Trầm Thanh Lê vô cùng kiên quyết, cuối cùng đành cho người đưa Trầm Thanh Lê đi
Trầm Thanh Lê rời khỏi tẩm cung của Minh Hoài đế, đang đi đột nhiên bị Nhiễm Mặc ở phía sau khẽ đẩy lưng nàng một cái.
Nàng ngẩng đầu nhìn theo phương hướng nàng ta chỉ, vừa thấy…đồng tử kịch liệt co rút, hai chân như đóng cọc, đứng yên không nhúc nhích.
Khuôn mặt yêu nghiệt vẫn còn dây dưa trong giấc ngủ của nàng tối qua, lúc này lại ở cách nàng không xa
Trầm Thanh Lê sắc mặt trắng bệch, cho đến khi người nọ đến trước mặt nàng, nàng mới như nhìn thấy quỷ, không tự chủ mà lui ra sau vài bước.
Trước giờ bọn họ đều là ngầm gặp mặt, lần này hắn công khai xuất hiện như thế là muốn làm gì? Trong lòng nàng tràn ngập đề phòng
Cao Vân Trạm tươi cười như gió xuân “bản vương là Cao Vân Trạm, hoàng tử Bắc Tề.
Ngươi chính làm hoàng trưởng nữ Tây Lương quốc mới được nhận về? hạnh ngộ”
Hắn không ít lần nói bên tai nàng, giờ lại giả như hai người xa lạ, khách khí như thế.
Trầm Thanh Lê trong lòng cười lạnh, chân lại lui mấy bước, miễn cường cười nói “hạnh ngộ”
Cao Vân Trạm vẫn cười đến thiên chân vô tà “Hoàng trưởng nữ, bản vương còn việc phải xử lý, không thể cùng ngươi hàn huyên”
“Ngươi cứ tự nhiên” đáp trả rất kiệm lời
Bên người hắn vài cái tiểu thái giám hướng Trầm Thanh Lê nhẹ phúc phúc lễ, sau đó liền dẫn Cao Vân Trạm rời đi.
Trầm Thanh Lê nhẹ tránh sang một bên, khi Cao Vân Trạm đi ngang qua người nàng, cánh tay bị hắn đụng nhẹ.
Trầm Thanh Lê ngước mắt nhìn lại thấy hắn cười đầy tà lệ với nàng.
Phản ứng đầu tiên của Trầm Thanh Lê là nam nhân ác ma này nhất định lại đang tín kế nàng
“Nhiễm Mặc, chúng ta mau rời cung đi” Trầm Thanh Lê thấp thỏm bất an, ở trong cung thêm một chút, tâm tình nàng lại trầm trọng hơn một chút
Hai chủ tớ nhanh chóng rời đi, nhưng vừa đi qua một cái hành lang, Trầm Thanh Lê cảm thấy toàn thân mềm nhũn vô lực.
Nghĩ tới Cao Vân Trạm vừa rồi cố ý đụng vào cánh tay nàng, trong lòng chợt động, ngay sau đó trước mắt tối đen, toàn thân ngã quỵ xuống
“Tiểu thư” Nhiễm Mặc sợ tới mức thét lên chói tai
Lục Hoài Khởi mới rời khỏi tẩm cung của Thập hoàng tử.
Thập hoàng tử trải qua nhiều năm sinh hoạt khó khăn, nay trở thành trữ quân còn chưa thích ứng được, vẫn cung kính với thái giám như hắn
“Chủ tử, không xong.
Vừa rồi người của Cảnh Lam điện đến báo, phu nhân dường như bị cảm nắng, đã hôn mê bất tỉnh, hiện vẫn đang ở trong Canh Lam điện”
Cảnh Lam điện ở kế bên tẩm cung của Minh Hoài đế, lúc này nơi đó người đến người đi, để Trầm Thanh Lê ở đó, Lục Hoài Khởi có chút không an lòng vì thế không chút do dự, lập tức đi đến Cảnh Lam điện, muốn ôm Trầm Thanh Lê về Đô đốc phủ.
Khi hắn đến Cảnh Lam điện lại không thấy Nhiễm Mặc ở bên cạnh Trầm Thanh Lê, Lục Hoài Khởi muốn ôm Trầm Thanh Lê đi nhưng khi cánh tay hắn vừa đụng tới nàng, Trầm Thanh Lê đã theo bản năng vươn hai tay ôm lấy cổ hắn, chủ động dáng lên người hắn
Trong tẩm cung của Minh Hoài đế, Tây Hán đô đốc Lưu Trực cùng Tứ đại Thủ phụ khách khí đưa Cao Vân Trạm rời đi.
Bọn họ đã cho Minh Hoài đế dùng cửu chuyển kim long đan, nếu Minh Hoài đế tỉnh lại, công lao hoàn toàn thuộc về Cao Vân Trạm, bọn họ là thần tử của Minh Hoài đế cũng nên đối xử có lễ với hắn
Đoàn người đang cười cười nói nói, một tiểu thái giám chạy tới, hoảng hốt bẩm báo “khởi bẩm các vị đại nhân, Trưởng công chúa vừa rồi hôn mê, đã được đưa đến Cảnh Lam điện.
Ngự y nói, Trưởng công chúa bị trúng độc”
Vừa được hoàng thất nhận về liền bị trúng độc, là ai gan to như thế, dám hạ độc nàng?
Cao Vân Trạm và Lưu Trực đưa mắt nhìn nhau, rất nhanh đã lảng tránh, xem nhau như người xa lạ
Cao Vân Trạm cười, khiêm tốn nói “các vị đại nhân tiễn đến đây thôi, các ngươi trước đi xem Trưởng công chúa của các ngươi đi”
Cao Vân Trạm đã nói như vậy, đám quan viên cũng không tiễn đưa hắn nữa, lập tức đi đến Cảnh Lam điện, chỉ thấy có một tiểu thái giám đứng canh cửa ở ngoài.
Tiểu thái giám kia thấy bọn họ như là thấy quỷ, vội vàng chạy vào trong điện.
Bộ dáng lén lút của hắn càng khiến mọi người nghi ngờ cảnh giác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...