“Tài nhân đến” lúc này ngoài điện vang lên thanh âm bẩm báo của cung nhân
Không lâu sau, Trầm tài nhân đã vội vã đi vào.
Đêm nay nàng ra sức cầu tình với Minh Hoài đế, Minh Hoài đế cũng nể tình Thái tử đang hấp hối trên giường bệnh mà đồng ý cho nàng ra ngoài, đến thăm Thái tử
“Hành nhi thế nào rồi? các đại phu có tra ra hắn trúng độc gì không?”Trầm tài nhân vừa vào trong đã vội vã chạy đến bên giường Thái tử, lo lắng hỏi phụ nữ Trầm Kính Phong
Trầm Kính Phong thở dài, lắc đầu
Sự trầm mặc của hắn như mũi dao sắc bén đâm vào lòng Trầm tài nhân, nàng vội lo lắng hỏi “vậy rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ?”
Trầm Thanh Kiểu mắt lóe tinh quang, kéo tay áo Trầm tài nhân, hai mắt đẫm lệ mông lung “mẫu phi, trước khi ngài đến, nhi thần và phụ thân đã bàn bạc với nhau,chúng ta cảm thấy lần này Thái tử trúng độc tuyệt đối là do Trầm Thanh Lê và Lục Hoài Khởi ở phía sau giở trò.
Theo nhi thần thấy, nếu chúng ta muốn cứu Thái tử chỉ có thể liều mạng với bọn họ, thắng thì lấy được giải dược, không thắng, nhi thần và hài tử trong bụng sẽ đi theo Thái tử điện hạ” nói tới đây, hai mắt đỏ hồng, tay vỗ về bụng…
Nàng như thế càng làm cho tâm tình lo lắng bất an của Trầm tài nhân càng thêm nóng nảy.
Trầm Thanh Lê đã làm nàng mất đi hậu vị, giờ lại tính kế với Hành nhi của nàng.
Nàng ta sao có thể lòng dạ ác độc như vậy?
“Huynh trưởng, ngươi cảm thấy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?” Trầm tài nhân hỏi ý Trầm Kính Phong.
Vì chuyện thích khách ở Hoa Dương điện mà đám người Liễu quý phi luôn chờ hễ nàng xảy ra chút sai lầm nào liền dâng tấu buộc tội nàng.
Nàng có thể tồn tại cũng nhờ vào Thái tử, cho nên tuy vẫn có thuộc hạ nhưng không dám tự mình đối phó Trầm Thanh Lê
Trầm Kính Phong nghĩ nghĩ “hay là gọi Lưu đô đốc đến, để hắn nghĩ cách đi”
Đến mức này, người của bọn họ không thể ra tay, người có thể dựa vào cũng chỉ còn Lưu Trực
Ban đêm, Bùi Diễm nhân lúc Lưu Trực trực đêm mà đến câu cá cùng hắn.
Lưu Trực đã câu được rất nhiều cá nhưng Bùi Diễm một con cũng không
Lưu Trực hai mắt lợi hại nhìn chằm chằm mặt hồ, cảm nhận cần câu trong tay trầm xuống, vội nhấc câu, một con cá theo cần câu của hắn bay lên khỏi mặ hồ.
Tiểu thái giám bên cạnh vội gỡ cá cho vào giỏ.
Lưu Trực tươi cười mỹ mãn “Bùi Diễm, xem ra hôm nay ta thu hoạch tốt hơn ngươi rồi”
Bùi Diễm nghiêng đầu nhìn thoáng qua giỏ trúc bên cạnh Lưu Trực, bên trong toàn là cá hắn câu được, thản nhiên nói “Lưu đô đốc, mặc dù ngươi câu được rất nhiều cá nhưng đều là cá nhỏ.
Ta chỉ cần câu được một con cá lớn là đủ thắng số cá nhỏ này của ngươi”
Lưu Trực thưởng thức Bùi Diễm tự phụ nhưng hắn đã đến câu ở hồ này nhiều lần, chưa từng câu được con cá lớn nào, ngư dân chung quanh cũng nói đến mùa xuân thì cá lớn trong hồ đều bơi đến thượng nguồn đẻ trứng.
Vì thế hắn cười cười khinh thị, cho rằng Bùi Diễm không biết trời cao đất dày
Đột nhiên trên mặt hồ vang lên tiếng nước, Lưu Trực nhìn qua, thấy Bùi Diễm giật cần, lôi lên một con cá.
Vừa nhìn thấy liền có cảm giác như bị đánh vào mặt, vừa rồi hắn còn khẳng định không thể có cá lớn nhưng Bùi Diễm lại câu được con cá dài đến hai ba thước
Lưu Trực nhìn con cá của Bùi Diễm liền ghét bỏ những con cá nhỏ mình mới câu được, lập tức vung cần câu, tiếp tục câu cá.
Bùi Diễm nhìn hắn, đôi mắt ưng lộ ra lạnh lùng thấu xương
Hai người câu thêm được một lát, liền có tiểu thái giám cầm đèn sừng dê hớt hải đi tới “khởi bẩm Lưu đô đốc, người bên cạnh Thái tử phi đến truyền lời, bảo Đô đốc ngài đến Đông cung một chuyến” Lưu Trực coi trọng Bùi Diễm, làm việc không kiêng dè hắn nên các tiểu thái giám bên cạnh Lưu Trực cũng không kiêng dè Bùi Diễm
“Nhất định là Trầm tài nhân có mặt ở đó, lại muốn chúng ta làm việc giúp nàng” hoàng cung luôn là nơi thượng đội hạ đạp.
Lưu Trực cảm thấy Trầm hoàng hậu đã bị biếm chức, hắn có thể từ chối, không cần làm việc cho nàng nhưng giờ Thái tử sinh tử chưa rõ, nếu hắn không giúp Trầm tài nhân làm chút việc, Thái tử lại chết đi thì những gì hắnđã trả giá trong mấy năm qua xem như công cốc
“Bùi Diễm, ngươi cứ thong thả, ta tiến cung một chuyến” Lưu Trực lên tiếng cáo từ
Bùi Diễm lại nói ‘Lưu đô đốc, ngài nên tiếp tục cùng ta câu cá đi.
Chuyện của Đông cung, ngài đúng là nên ra mặt nhưng không phải hiện tại.
Lúc này Trầm tài nhân bọn họ tuyên ngươi tiến cung, nếu ta đoán không sai, nhất định bọn họ lại muốn ngươi làm chuyện xấu xa dơ bẩn thay bọn họ.
Nhiều năm qua, ngươi giúp bọn họ làm những chuyện như thế này nhiều rồi, nhưng ngươi dường như đã quên một việc…”
Lưu Trực đã bước một chân đi, nghe Bùi Diễm nói vậy liền dừng lại
Bùi Diễm nói tiếp “hiện vẫn là Hoàng thượng ngồi trên ngai rồng, người mà Lưu đô đốc ngài nên trung thành là Hoàng thượng, điểm này Lục Hoài Khởi suy nghĩ thấu đáo hơn Đô đốc gia ngài nhiều” tuy trong lòng vô cùng chán ghét Lục Hoài Khởi nhưng hắn vẫn không thể không khâm phục
Lưu Trực nghe Bùi Diễm ca ngợi Lục Hoài Khởi mà hạ thấp mình, khẽ nhăn mặt, có chút không vui “nếu Hoàng thượng nhìn ta lâu thêm một chút, ta cũng sẽ một lòng trung thành nhưng tiếc là Hoàng thượng không thích ta, ta đương nhiên phải tìm một hướng đi khác, đứng về phía Thái tử” trong số các hoàng tử của Hoàng thượng chỉ có Thái tử là có chút tiền đồ, nếu sau này Thái tử đắc thế, hắn có thể dựa vào tình nghĩa lúc này mà mưu cầu tiền đồ
“Lưu đô đốc, ngài nghĩ vậy cũng không sai nhưng hiện Thái tử đang hấp hối trên giường, Thập nhị hoàng tử gần đây lại được Hoàng thượng khen ngợi.Dù lần này Thái tử gặp dữ hóa lành nhưng khi Thập nhị hoàng tử trường thành, phe cánh của Liễu quý phi nhất định sẽ giúp Thập nhị hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với Thái tử.
Lúc này Lưu đô đốc lại giúp Trầm tài nhân bọn họ làm việc, chỉ khi nào bọn họ cần làm việc không thể ra ánh sáng, bọn họ mới nghĩ tới ngươi, mà ngươi đến gần đám người Trầm tài nhân thì phe cánh Liễu quý phi sẽ quy ngươi cùng phe cánh với Trầm tài nhân.
Theo ta thấy, đêm nay Lưu đô đốc ngài không giúp bên nào cả, toàn tâm toàn ý trung thành với một mình Hoàng thượng, ngài khác lại nhìn tình hình mà hành động”
Triều đình đều cho rằng Minh Hoài đế mê muội mất cả ý chỉ, chỉ đắm chìm vào nghề mộc nhưng hắn lại cảm thấy Minh Hoài đế không phải là hôn quân, có rất nhiều chuyện đều hiểu trong lòng.Với tình thế hiện tại, toàn tâm toàn ý trung thành với Minh Hoài đế mới là thích hợp nhất
Lưu Trực đăm chiêu ngồi xuống, do dự một lát mới nói với tiểu thái giám “ngươi trở về bẩm báo với Trầm tài nhân, nói ta đột nhiên có việc phải rời khỏi Lương kinh”
Tiểu thái giám nhận lệnh rời đi
Trong Đông cung, đám người Trầm tài nhân không thấy Lưu Trực đến, cùng thương lượng một phen, cuối cùng bí quá hóa liều, vận dụng lực lượng trên tay bọn họ.
Tiếc là kế hoạch không theo kịp biến hóa, hôm sau có một du đại phu quần áo lôi thôi lếch thếch chủ động xốc hoàng bảng trước cửa Đông cung.
Từ khi Thái tử bị trúng độc, ai nấy trong Đông cung đều lo lắng bất an, cho nên mấy ngày qua hễ có người đến giật hoàng bảng muốn giải độc cho Thái tử, hạ nhân trong Đông cung đều một mực cung kính mời vào trong.
Hôm nay cũng vậy, du đại phu được mời vào tẩm điện của Thái tử, sau khi được mấy ngự y cho phép, du đại phu kia bắt đầu châm cứu cho Mộ Vân Hành.
Vì đã nhiều lần thất vọng cho nên lần này cũng không ai ôm hi vọng quá nhiều, thế nhưng sau khi được du đại phu kia châm cứu, Mộ Vân Hành đã tỉnh lại
Trầm Kính Phong kích động nắm tay du đại phu “lão tiên sinh, xin cho biết tôn tính đại danh? Rốt cuộc Thái tử đã trúng độc gì?”
Du đại phu vân chòm râu trắng bệch, nói “khởi bẩm Quốc công gia, thảo dân họ Cổ, tên một chữ Chân.
Độc trên người Thái tử điện hạ hẳn là Nhất diệp phi hoa, độc này không gây nguy hiểm tính mạng nhưng sẽ hôn mê suốt ngày như Thái tử hiện tại, ngày càng gầy yếu, mỗi ngày đều ho ra máu, cứ vậy một, hai năm sau sẽ suy kiệt mà chết.
Hiện thảo dân chỉ châm cứu để tạm thời áp chế độc tính trên người Thái tử mà thôi, nếu muốn triệt để giải độc này, cần phải…”
Trầm Kính Phong nhíu mày, truy vấn “phải làm gì?”
Cổ Chân gật đầu nói tiếp “thảo dân nghe nói Thái tử phi đang mang thai, mười tháng sau nếu Thái tử phi thành công sinh hạ hoàng tôn, đến lúc dùng cuống rốn của hoàng tôn pha chế cùng vài loại thảo dược khác, Thái tử ăn vào sẽ giải được độc trên người”
Trầm Kính Phong cảm thấy lời này có chút quái dị nhưng có một tia hi vọng còn hơn không
Cổ Chân như sợ Trầm Kính Phong không tin lời hắn, còn cẩn thận giải thích thêm “Quốc công gia, thảo dân từng gặp hai người trúng phải loại độc này.
Người thứ nhất trúng độc vừa lúc thê tử hắn đã mang thai chín tháng, người nhà làm theo lời thảo dân, ngay lập tức người kia đã được giải độc.
Bệnh nhân thứ hai lại không may mắn như vậy, hắn chưa thành thân nên không có hài tử để cứu” lại như nhớ ra chuyện quan trọng gì, lại nói tiếp “Quốc công gia, phải là thân sinh hài tử mới có hiệu quả, nếu là hài tử của người khác thì vô hiệu”
Trầm Kính Phong lại không để ý đến những lời này, hắn chắc chắn hài tử trong bụng của Trầm Thanh Kiểu là của Thái tử, như vậy có nghĩa là Thái tử được cứu rồi
“Cổ đại phu, ngươi đúng là đã giúp bản công một việc lớn.
Thời gian này ngươi ở lại Đông cung đi, chờ độc trên người Thái tử giải xong, bản công nhất định sẽ trọng thưởng”
Cổ Chân cười cười, theo người đi xuống nghỉ ngơi
Chờ Cổ Chân rời đi, Trầm Thanh Kiểu mới đi ra khỏi bình phong, nói “cha, du đại phu này lai lịch không rõ, chưa biết chừng hắn là do Trầm Thanh Lê phái đến để hại Thái tử”
Nàng xoắn nhẹ khăn tay, trong mắt lóe tinh quang.
Cổ Chân nói phải dùng cuống rốn của hài tử thân sinh, rõ ràng là do Trầm Thanh Lê an bài.
Nếu hài tử nàng sinh ra không cứu được Thái tử, vậy thì bí mật của nàng và Bát hoàng tử cũng sẽ bị bại lộ
Trầm Kính Phong tai mềm, nghe Trầm Thanh Kiểu nói vài câu liền thấy có lý,do dự một lát, quyết định tiến cung hỏi ý muội muội.
Không ngờ hắn vừa tiến cung, chuyện của Cổ Chân cũng đã được Đông Hán bẩm báo với Minh Hoài đế
Minh Hoài đế liền triệu kiến Trầm Kính Phong “An quốc công, trẫm nghe nói Cổ Chân đại phu đã đến Đông cung giải độc cho Thái tử.
Có thể ngươi không biết đến danh tiếng của Cổ Chân nhưng khi trẫm còn trẻ từng gặp hắn, hắn đã chữa bệnh chp phụ hoàng trẫm, y thuật cao siêu khiến phụ hoàng trẫm khâm phục không thôi.
Sau này phụ hoàng trẫm bệnh nặng còn cho người tìm kiếm hắn khắp nơi, tiếc là không tìm được.
Sau khi ngươi ra cung hãy đưa hắn đến đây, trẫm tự mình gặp hắn, xem hắn có phải là Cổ Chân hay không”
Minh Hoài đế ra lệnh, Trầm Kính Phong không thể không nghe, đành ra phải ra cung đưa Cổ Chân đến gặp Minh Hoài đế
Khi Lục Hoài Khởi biết việc này, mắt hồ ly lóe lên hứng thú
Thợ mộc đại sư Vạn Nhất Phi; Thánh thủ Tiếu thần y; Ti thế thần y Cổ Chân.
Người nào cũng là tiền bối oai phong một cõi, muốn mời được một người cũng khó, thế nhưng Trầm Thanh Lê lại mời được cả ba người.
Rốt cuộc nam nhân sau lưng nàng là ai? Sao lại có thủ đoạn cao đến thế?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...