Thanh âm lãnh khốc, tuyệt tình quanh quẩn bên tai, Trầm Thanh Lê ánh mắt chợt lạnh, ngước mắt nhìn bóng dáng hắn phản ra từ gương trang điểm
Đôi mắt “ác ma” âm u như mực lại lóe lê vẻ hiểm ác
Tiếu thần y giúp Trầm Thanh Lê cấy ghép da toàn thân, nhìn thoáng qua “ác ma”, e ngại nói’ “ta đã làm theo yêu cầu của ngươi mà giúp nàng thay da lần nữa, ngươi có thể bỏ qua cho vợ con của ta không?”
Ngón tay thon dài của “ác ma” khẽ vuốt ve gương mặt trắng noãn của Trầm Thanh Lê,cuối cùng dừng lại dưới cằm nàng
Trầm Thanh Lê cảm giác dưới cằm truyền đến đau đớn, đầu của nàng bị hắn kéo đến trước gương.
Ác ma kê mặt sát vào mặt nàng, chăm chú đánh giá từng tấc da thịt bên má nàng, cho đến khi vẻ hiểm quái trong mắt hắn tan đi, hắn mới buông cằm nàng ra
“Tiếu thần y, chuyện lần này ngươi xử lý rất tốt.
Ngươi có thể rời đi, ta sẽ bảo người thả vợ con của ngươi” ác ma nhếch môi nói
Tiếu thần y e ngại nhìn hắn, chắp tay, xoay người rời đi
Ngay lúc đó, nam nhân kia liền cầm trâm trân châu trên bàn trang điểm đâm vào cổ Tiếu thần y, nhanh tới mức Trầm Thanh Lê ngồi bên cạnh cũng không kịp có phản ứng
Tiếu thần y toàn thân chấn động, kinh ngạc quay đầu
Nam nhân kia tà ác cười, thản nhiên nói “ta đã đáp ứng để ngươi đoàn tụ với thê nhi, không phải ta đây đang đưa ngươi đi gặp vợ con ngươi sao?”
Đồng tử Tiếu thần y co rút kịch liệt, sau đó ánh mắt nhắm lại, trút hơi thở cuối cùng
Trầm Thanh Lê nhìn Tiếu thần y ngã trên vũng máu, trong mắt lóe lên vẻ không đành lòng.
Sở dĩ nàng gọi nam nhân trước mặt là ác ma là vì hắn tâm ngoan thủ lạt, vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn.
Thế nhân thường thóa mạ Lục Hoài Khởi giải dối, cuồng vọng nhưng nếu cho nàng chọn, nàng thà chọn hắn, ít nhất Lục Hoài Khởi không phải là kẻ tiểu nhân không giữ lời
Rất nhanh thân thể của Tiếu thần y đã bị kéo xuống, nam nhân kia xoay người nói với Trầm Thanh Lê “A Lê, vài ngày nữa ngươi cũng quay về Lục đô đốc phủ đi.
Không có ngươi, những người kia dường như sống rất an nhàn, bao gồm cả Lục đô đốc của ngươi”
Nhắc tới Lục Hoài Khởi, ánh mắt của hắn chợt lóe lên vẻ quỷ dị, tươi cười xấu xa nhìn vào mặt Trầm Thanh Lê “A Lê, có điều ngươi nói xem, nếu lúc này Lục Hoài Khởi nhìn thấy gương mặt này của ngươi, một hoạn quan như hắn có thể… hay là ngươi dùng gương mặt này thử xem , nói không chừng có thể giúp gã hoạn quan hắn…”
Trầm Thanh Lê hiểu ý hắn, trên mặt không nén nổi sự tức giận, cầm hộp phấn trê bàn trang điểm hung hăng ném lên lăng kính.
Lăng kính lập tức rạn nứt, nàng đứng dậy, nhếch cằm, đôi mắt đen âm u nhìn thẳng vào nam nhân kia ‘không sai, tính tới giờ ngươi đã cứu ta hai lần, thậm chí gương mặt hiện tại này cũng là ngươi chon ta nhưng tất cả cũng chỉ vì ngươi muốn lợi dụng ta làm việc cho ngươi thôi.
Ta hiện tại đã thành ra như vậy, ta nhận mệnh nhưng ngươi đừng dùng ta đánh chủ ý xấu xa lên người Lục Hoài Khởi” vẻ mặt nàng kiệt ngạo bất tuân, ánh mắt lại kiên nghị bất khuất
Nam nhân kia cũng nhìn thẳng vào nàng.
Hắn dùng rất nhiều thủ đoạn mới có thể khiến tiểu cô nương này nghe lệnh hắn nhưng bây giờ chỉ vì Lục Hoài Khởi mà nàng phản kháng lại
“Ngươi mau thu thập đi, vài ngày nữa ta sẽ sai người đưa ngươi rời khỏi nơi này” nam nhân kia phân phó một câu rồi phất tay áo rời đi
Trầm Thanh Lê ngồi phịch xuống ghế.
Nàng đã xem Lục Hoài Khởi là huynh trưởng của mình, nàng chán ghét kẻ nào làm hại tới hắn
Trong tiểu viện của Lục Hoài Khởi trồng rất nhiều cây trà.
Xuân đến, hoa trà nở rộ, muôn hồng nghìn tía
Lục Hoài Khởi một thân cẩm bào màu trắng đứng trong một mảnh hoa trà, người và hoa đan xen nhau, cùng làm nhau nổi bật, ngay cả họa sư nổi danh nhất cũng không thể vẽ ra một bức tiên cảnh như vậy
Trương Lực từ xa đi đến, dừng trước mặt Lục Hoài Khởi một khoảng không xa, bẩm báo “khởi bấm Đô đốc gia, trong cung cho người đưa tin, nói Hoàng thượng muốn mở tiệc chiêu đãi những học sinh đã thi đậu kỳ thi mùa xuân vừa rồi, Hoàng thượng hi vọng ngày mai Đô đốc gia cũng sẽ tiến cung”
Mấy tháng qua, Đô đốc gia nhà hắn không ngừng cho người tìm kiếm tung tích của Trầm Thanh Lê trong Lương kinh và vùng phụ cận nhưng vẫn luôn không có tin tức.
Theo thời gian trôi qua, tính tình Đô đốc gia nhà hắn cũng ngày càng trở nên hỏng bét.
Trước đó vài ngày đến Giang Nam, chưa được Minh Hoài đế phê chuẩn đã chém đầu muối thương lớn nhất Giang Nam là Phạm Đức, khiến cho Ngự sử đài liên tục buộc tội hắn.
May mà Phạm Đức vừa chết, các muối thương Giang Nam đều cảm thấy bất an, lập tức bổ sung cho triều đình khoản thuế mà bọn họ gian lận trong bao năm qua.
Có tiền thuế của muối thương lại thêm Minh Hoài đế che chở nên Đô đốc gia nhà hắn mới toàn thân trở ra
Lục Hoài Khởi không thích người đọc sách, không có hứng thú với thứ tự của các học sinh thi đậu trong kỳ thi mùa xuân, nhưng Minh Hoài đế đã cho người đến mời,hắn vẫn phải tiến cung một chuyến
Trương Lực đang muốn lui ra thì bị Lục Hoài Khởi gọi lại “chỗ Nhiễm Mặc có động tĩnh gì không?”
Một tiểu cô nương mất tích hơn hai tháng, người lạc quan cũng nghĩ là nàng lành ít dữ nhiều
Trương Lực châm chước tìm từ “khởi bẩm Đô đốc gia, thuộc hạ đã âm thầm theo dõi Nhiễm Mặc,cảm thấy phía nàng tựa như cũng không có tin tức của phu nhân”
“Ngươi đi xuống đi” Lục Hoài Khởi nhàn nhạt nói
Trương Lực rời đi, trong trà hoa viên chỉ còn tiếng gió thổi qua để lại hương hoa nhàn nhạt
Lục Hoài Khởi nhíu mi, không có Trầm Thanh Lê bên cạnh, hắn cảm thấy nhiệt tình trong người không biết đã đi đâu hết
Hôm sau, hoàng cung tổ chức yến tiệc linh đình tại Hoa Dương cung
Minh Hoài đế bưng chén rượu nhìn ba học sinh đang ngồi bên phải ở phía dưới,đây chính là những người đậu Tam Giáp trong kỳ thi vừa rồi “ba người các ngươi cùng những học sinh khác chính là lương đống tương lai của Tây Lương quốc ta, về sau trẫm còn phải dựa vào các ngươi”
Ba vị Tam Giáp cùng các học sinh khác vội cầm chén rượu lên, cảm tạ Minh Hoài đế đã tán thưởng
Lục Hoài Khởi tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
Tây Lương quốc tôn nho, dù là trên triều đình hay trong dân gian, nhắc tới Khổng Tử thánh nhân…người đọc sách liền sùng bái không thôi.
Nhưng hắn lại chán ghét người đọc sach, nhất làm đám quan văn trên điều đình, bọn họ mê hoặc Minh Hoài đế tăng thuế ruộng của nông dân lại giảm thuế cho thương nhân.
Đây không phải là hồ nháo sao, dân chúng thì cơm không đủno, đám muối thương Giang Nam lại đến thanh lâu vung tiền như rác.
Mà đối ngoại, đám quan văn cũng chẳng làm được chuyện gì tốt, không biết cách cầm binh đánh giặc liền lấy giấy viết là viết tấu chương, đã vậy còn không biết trời cao đất rộng mà tẩy chay và hạ thấp võ tướng.
Lục Hoài Khởi đang suy nghĩ đột nhiên cảm giác được một ánh mắt lợi hại đang nhìn hắn dò xét, theo bản năng nhìn qua thì bắt gặp một đôi mắt ưng âm trầm.
Hắn biết người này, chính là tân khoa Trạng nguyên Bùi Diễm
Lúc này trong điện bỗng vang lên tiếng hô nhỏ “Thái tử phi” mọi người nhìn qua liền thấy Thái tử phi Trầm Thanh Kiểu sắc mặt trắng bệch ngã vào lòng Thái tử Mộ Vân Hành
Mộ Vân Hành ôm nàng, sốt ruột sai người truyền ngự y
Trầm Thanh Kiểu lúc này lại chậm rãi mở mắt, khẽ kéo tay áo hắn, mím môi cười xấu hổ “không cần thỉnh ngự y, thiếp thân không sao” nói xong nàng liền gắng gượng đứng dậy, khom người hành lễ với Minh Hoài đế “phụ hoàng, nhi thần không sao, chỉ là không nghỉ ngơi tốt mà thôi, đã quấy rầy đến nhã hứng của phụ hoàng và các vị, nhi thần hổ thẹn”
Mộ Vân Hành vẫn không yên lòng, chắp tay nói với Minh Hoài đế ‘phụ hoàng, nhi thần mang nàng xuống cho ngự y xem mạch”
Minh Hoài đế nhìn bọn họ ân ái,nhàn nhạt gật đầu, giống như hắn năm đó cũng từng yêu một nữ nhân nhưng cuối cùng hắn lại đem vinh diệu hắn có cho một nữ nhân mà hắn không yêu.
Hắn nghĩ tới nữ nhân đã chết vào mười lăm năm trước lại nhớ tới Trầm Thanh Lê trước kia được Thái tử coi trọng.
Một cô nương khiến hắn thưởng thức, tiếc là…cứ như vậy chết đi
Trầm Thanh Kiểu nghe Mộ Vân Hành muốn rời khỏi yến tiệc mà cùng nàng đi gặp ngự y, liền tươi cười xinh đẹp hơn hoa mẫu đơn, cắn môi nói khẽ “Điện hạ…mấy ngày trước ngự y đã xem mạch cho thiếp, thiếp có thai” khi nàng nói những lời này, vẻ phong tình trên khuôn mặt xinh đẹp đã dễ dàng bắt trọn trái tim của nam nhân
Lần đầu tiên làm phụ thân, Mộ Vân Hành không kịp phản ứng, hồi lâu mới kinh hỉ kéo tay Trầm Thanh Kiểu, mặc kệ đang là lúc nào, vội bẩm báo với Minh Hoài đế “phụ hoàng, Thái tử phi nói nàng có thai”
Minh Hoài đế cũng lần đầu làm tổ phụ, nghe vậy vui vẻ vô cùng.
Chuyện Trầm hoàng hậu làm khiến hắn rất tức giận, sau này sẽ không thể sủng ái nàng nữa nhưng hiện dưới gối hắn chỉ có một mình Thái tử có thể đảm đương ngôi vị hoàng đế sau này.
Vì tổ tông xả tắc, hắn sẽ đối đãi với Thái tử và Trầm hoàng hậu khác nhau
Thái tử phi có thai, quần thần ào ào nâng chén chúc mừng Minh Hoài đế và Thái tử, nhất thời bầu không khí trong Hoa Dương điện náo nhiệt hơn
Mộ Vân Hành mỉm cười nhìn Trầm Thanh Kiểu ở bên cạnh.
Hắn sắp làm cha, nếu hài tử là do nữ nhân hắn yêu nhất sinh ra thì tốt biết bao, chỉ là chuyện này vĩnh viễn sẽ sẽ không xảy ra.
Tuy nhiên kết quả như bây giờ cũng tốt, hắn sẽ chậm rãi quên nàng, cố gắn trở thành một phu quân, một phụ thân tốt
Trầm Thanh Kiểu dựa người vào Mộ Vân Hành, đắc ý hưởng thụ sự xu nịnh của mọi người dành cho nàng
Bát hoàng tử Mộ Vân Húc nghe được tin này lại buồn bực vùi đầu uống rượu.
Nàng và Thái tử thành thân mới hơn hai tháng, vậy hài tử trong bụng nàng là của hắn hay là của Thái tử?
Trong không khí vui mừng, một tiểu thái giám lại vội vã chạy vào điện, quỳ xuống, bẩm báo với Minh Hoài đế ‘khởi bẩm Hoàng thượng, Lục đô đốc phu nhân đang ở ngoài điện cầu kiến”
Lục đô đốc phu nhân?không phải nàng đã chết rồi sao?
Trầm Thanh Kiểu nhíu mày, kinh ngạc nhìn về phía đại điện.
Trầm Thanh Lê là thân bất tử sao? sao giết mãi không chết?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...