Trầm Thanh Lê đoán không sai, tối hôm sau nàng đã gặp lại Trầm Thanh Kiểu/
Nàng vẫn xinh đẹp như trước, đầu đội châu ngọc, ra lệnh cho nha dịch đưa nàng đến mật thất chuyên để thẩm vấn tra tấn phạm nhân
Nhìn mật thất quen thuộc, Trầm Thanh Lê cảm thấy toàn thân ẩn ẩn đau.
Lần trước nếm trải hai đại hình của Tào Thu Vạn làm nàng hiểu rõ thế nào là khổ hình.
Lần này khác biệt là Trầm Thanh Kiểu ngồi sau bàn, Tào Thu Vạn lại đứng sau lưng nàng ta, giống như chủ nhân đại lao hình bộ là nàng ta chứ không phải hắn
Trầm Thanh Kiểu dựa lưng vào ghế, ánh mắt khó nén đắc ý “nghe nói chỗ đại nhân có khổ hình tên là rửa mặt chải đầu, ta rất tò mò, không biết hình phạt này như thế nào?”
Tào Thu Vạn giật mình, không nghĩ một nữ tử thanh xuân như Trầm Thanh Kiểu lại biết được loại khốc hình rửa mặt chải đầu này.
Xem ra là nàng muốn dùng trên người Trầm Thanh lê, nhìn không ra nàng lại là người tâm ngoan thủ lạt cũng khiến hắn thưởng thức vì sự ngoan độc của nàng.
Hắn vội cười đáp “phu nhân nói không sai, chỗ ta có loại hình phạt này, dùng móc sắt phá da thịt ở lưng người mà thành tên, người bình thường không thể chịu nổi loại hình phạt này, không đợi xương trắng lộ ra đã khí tuyệt bỏ mình.
Hình phạt này được xếp vào thập đại khổ hình, rất ít sử dụng, chỉ khi phạm nhân phạm tội ác tày trời mới dùng tới”
Trầm Thanh Kiểu ngắm nghía bộ móng tay sơn đỏ chót, hài lòng cười nói “xem ra hình phạt này rất hợp với ngươi, Trầm Thanh Lê.
Ngươi đối với ta chính là kẻ tội ác tày trời”
Trầm Thanh Lê nhìn nữ tử xinh đẹp độc ác trước mặt, trong lòng vô cùng chán ghét cũng không muốn phí lời với người bị cừu hận mù quáng che mắt
Nhìn Trầm Thanh Lê cúi thấp đầu, Trầm Thanh Kiểu âm trầm cười lạnh “nhìn ngươi bộ dáng này là không muốn để ý tới ta? Không sao, ta rồi sẽ có cơ hội làm cho ngươi mở miệng cầu xin ta.
Tào đại nhân, mang hình cụ kia lên đi, ta chờ không kịp nữa rồi”
Tào Thu Vạn lập tức lệnh nha dịch mang hình cụ tới.
Đó là mấy móc sắt đen tuyền, vô cùng sắc bén, trên đầu móc còn dính vết máu khô, khiến người ta nhìn thấy rung mình ớn lạnh
Trầm Thanh Lê đưa mắt nhìn hình cụ, thầm lo lắng cho hài tử trong bụng, nếu bị hình phạt này, không biết nàng còn đủ khí lực để bảo trụ hài tử hay không.
Nàng cũng biết Trầm Thanh Kiểu muốn từ từ tra tấn nàng, sẽ không để nàng chết dễ dàng, chỉ lo cho hài tử có thể chống đỡ nổi hay không./
Trầm Thanh Kiểu vừa nhìn thấy mấy móc sắt kia, hưng phấn nói “mau bắt đầu đi”
Ha nha dịch lập tức cầm móc sắt cào lên lưng Trầm Thanh Lê, xiêm y tù nhân trên người nàng lập tức bị phát nát, đầu móc móc vào da thịt nàng, đau đớn kịch liệt ập đến.
Trầm Thanh Lê cắn răng chịu đựng, nàng không muốn kêu ra tiếng, không muốn để hai kẻ kia đắc ý.
Đây chỉ mới là rách da thịt, nếu cào thêm vài lần, hẳn sẽ thấy xương
Trầm Thanh Lê cảm thấy rất bất an, cảm giác bụng ẩn ẩn đau.
Nàng híp mắt lại, sau lưng lại bị cào, lúc này nàng không biết sau lưng đau hơn hay là bụng đau hơn
Đúng lúc này bên ngoài vang lên thanh âm của nha hoàn của Trầm Thanh Kiểu “tiểu thư, thị vệ chúng ta bị một đám hắc y nhân giết rồi, những người đó đang xông vào đại lao Hình bộ, ngài mau ra đây”
Trầm Thanh Lê gian nan ngẩng đầu, nhìn thấy Trầm Thanh Kiểu sắc mặt âm trầm đi ra ngoài, Tào Thu Vạn cũng vội vàng đi theo, chỉ còn một mình nàng trong gian mật thất lạnh lẽo
Nha hoàn vừa nhìn thấy Trầm Thanh Kiểu, lập tức tiến lên bẩm báo “tiểu thư, đám hắc y nhân đã giết hơn phân nửa thị vệ của chúng ta, nô tỳ cũng vất vả lắm mới có thể tới đây gặp ngài” Nàng tóc tai tán loạn, quần áo dính bùn đất và cỏ dại, bộ dáng chật vật, xem ra là không nói dối
Tào Thu Vạn trầm tư, nếu đám hắc y nhân kia chỉ vì ám sát Trầm Thanh Kiểu mà đến thì dễ xử, nhưng nếu vì trọng phạm trong đại lao hình bộ của hắn thì đúng là làm khó hắn rồi.
Trầm Thanh Kiểu cũng sợ nếu đối phương xông vào, mình sẽ gặp nguy hiểm, liền nói với Tào Thu Vạn “Tào đại nhân, dưới tay ngài có bao nhiêu người có thể dùng? Nếu lỡ đối phương xông vào đại lao, ta và ngươi chống đỡ thế nào?”
Tào Thu Vạn nhăn mày, thuộc hạ của hắn nào có thể dùng được, toàn một đám công phu mèo quào, nếu đụng trúng cao thủ sẽ không đủ sức chống cự.
Hắn âu sầu đáp “thủ hạ của ta không nhiều, chỉ sợ hắc y nhân vừa vào, chúng ta sẽ lành ít dữ nhiều”
Trầm Thanh Kiểu nhướn mày, thầm mắng Tào Thu Vạn là phường giá áo túi cơm, quay sang hỏi nha hoàn “người bên ngoài đã truyền tín hiệu cho công tử chưa?”
Nha hoàn gật đầu “đã phát đạn tín hiệu, chỉ không biết người của công tử có tới kịp không”
Trầm Thanh Kiểu vò khăn tay, thầm nghĩ Lạc Nam nhất định phải tới, nếu không đêm nay nàng liền nguy hiểm
Bên ngoài đại lao Hình bộ, một đám hắc y nhân đang đấu cùng thuộc hạ của Lạc Nam, đám hắc y nhân biết bọn họ đã phát tín hiệu, sợ tiếp viện sẽ tới nên tốc chiến tốc thắng, thủ hạ của Lạc Nam đã không ít người ngã xuống.
Tuy nhiên rất nhanh quân cứu viện đã tới, còn tới gần năm mươi người, nhân số gấp đôi bọn họ
Cầm đầu hắc y nhân chau mày ra lệnh “lui” Đối phương người đông thế mạnh, nếu dùng cứng đối cứng, thua thiệt chính là bọn họ, lúc này rút lui mới là thượng sách/
Đến chỗ an toàn, thấy không có người đuổi theo, cầm đầu hắc y nhân liền nhảy lên nóc nhà, bẩm báo với chủ tử đã chờ sẵn ở đó “chủ tử, chúng ta thất bại, không thể cứu người ra cũng không thể thấy nữ nhân kia”
Đồng Vạn Kim xoay người, gật đầu, thật ra hắn đã dự liệu được kết quả này, lúc nhìn ánh sáng năm màu rự rỡ nơi chân trời, hắn liền đoán được đối phương sẽ có người đến trợ giúp.
Hắn cũng biết đối phương võ nghệ cao cường, thân phận thần bí khó lường, hắn sao có thể dễ dàng cứu thoát Trầm Thanh Lê dưới mí mắt của bọn họ.
Hắn chỉ vì thấy Trầm Thanh Kiểu ra vào đại lao Hình bộ, sợ nàng ta gây bất lợi cho Trầm Thanh Lê nên muốn dùng việc này để cảnh cáo đối phương, để nàng ta không hành động thiếu suy nghĩ, nếu không nàng ta cũng phải cẩn thận tính mạng của mình.
Nhìn ánh trăng bị mây đen che khuất, hắn không khỏi thở dài một hơi.
Tin tức thi thể Lục Hoài Khởi bị phát hiện, hắn cũng đã biết, trong lòng trầm trọng khó diễn tả, giống như trái tim luôn treo cao rốt cuộc cũng nặng nề rơi xuống đáy cốc, không thể nào đặt nó về lại vị trí cũ.
Hắn không tin một người cứ vậy mà chết đi, hắn còn nhớ trước khi đi, Lục Hoài Khởi còn nói với hắn, nếu khi hắn ta quay về mà Trầm Thanh Lê thiếu một sợi tóc, hắn ta sẽ tính sổ với hắn
Khi đó hắn còn nói đùa với Lục Hoài Khởi “chờ ngươi quay về rồi tinh”
Lúc đó trong lòng hắn tin chắc Lục Hoài Khởi nhất định sẽ khải hoàn trở về, nhưng hiện tại lại nghe được tin dữ kia.
Cầm đầu hắc y nhân thấy hắn như thế cũng âm thầm thở dài, cả Lương kinh to lớn như vậy, người thực sự đau lòng vì Cửu thiên tuế qua đời e rằng chỉ có Lục phu nhân và chủ tử hắn.
Toàn bộ Tây Lương đều không có hảo cảm với Cửu thiên tuế, tiểu hoàng đế còn ước gì hắn chết nhanh hơn, cho nên hẳn lúc này đang ở trong hoàng cung vui mừng
Đồng Vạn Kim nhảy xuống, phong người lên ngựa, ra lệnh “đi thôi, hồi phủ” Hắn còn có chuyện quan trọng phải làm, hiện Trầm Thanh Lê còn ở trong tù, hắn phải nhanh nghĩ cách ứng đối mới được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...