Gả Cho Đông Hán Đô Đốc FULL


Vụ Liễu thành là một thành nhỏ ở biên giới Tây Lương, vì bên trong thành trồng nhiều cây liễu mà thành tên, xanh biếc một mảnh, cành lá phất phơ như sương mù màu xanh làm lòng người cũng tản mạn, nhàn nhã
Trong dịch quán, một huyền y nam tử đứng chắp tay nhìn đám người qua lại trên đường, mày nhăn lại
Một người đứng sau hắn, hỏi “chủ tử, chúng ta đã đến dịch quán, có cần báo cho thành chủ để hắn đến đây gặp ngài”
Nam nhân huyền y lắc đầu “không cần, trước đừng kinh động bọn họ, ta muốn xem thành chủ này rốt cuộc là dạng người gì lại mặc kệ phong khí trong thành thịnh hành như vậy”
Người này chính là Lục Hoài Khởi, hắn bôn ba suốt mười ngày mới tới được tiểu thành này, nhưng vẫn còn cách tiền tuyến hai tòa thành nữa.

Trước kia hắn nghe nói Vụ Liễu thành cảnh sắc như họa, lại không ngờ dân phong nơi này đúng là như vậy
“Chủ tử, là thư của phu nhân”Ninh Trữ đang ở trong dịch quán, thấy Lục Hoài Khởi đi vào, vội đứng dậy, đưa thư cho hắn
Nhìn nét chữ than tú trên phong thư, trong đầu Lục Hoài Khởi liền hiện lên bộ dáng tiểu cô nương ngồi trước bàn viết thư, trong lòng liền thấy ấm áp và vui vẻ, vội mở thư ra xem.
Nội dung thư là một ít việc nhỏ trong phủ, tỷ như nàng vừa tìm được mấy giống hoa trà mới, trong phủ mới có thêm vài hạ nhân, đứa bé trong bụng nàng rất tốt, muốn hắn yên tâm…
Buông thư xuống, tâm tình của Lục Hoài Khởi tốt hơn, mệt mỏi do đi đường cũng tiêu tán
Bên ngoài đột nhiên rất náo nhiệt, người đi đường kết thành từng nhóm đi đến, không biết là xảy ra chuyện gì
Lục Hoài Khởi đặt viết xuống, xem lại thư một lượt, hong khô rồi bỏ vào phong bì, giao cho thuộc hạ mang xuống.

Sau đó hỏi “Ninh Trữ, bên ngoài sao thế?” Hắn không thích ầm ĩ

Ninh Trữ ra ngoài thăm dò, sau đó quay vào báo “hồi chủ tử, là Thành chủ tổ chức tiệc chúc mừng cho các tiểu cô nương tròn mười tuổi ở trong thành” Trong lòng hắn cũng lấy làm ngạc nhiên, hắn chỉ nghe nói tới lễ cập kê, lại chưa từng biết còn có phong tục này
Lục Hoài Khởi nhướng mày “Thành chủ tổ chức?” Nở nụ cười châm chọc, nói tiếp “Thành chủ nơi này thật nhiệt tâm ah, ngay cả loại chuyện nhỏ này cũng muốn tự tay xử lý” Hắn đứng lên, sửa sang lại ống tay áo “đi, chúng ta vất vả đến đây một chuyến, cũng nên xem náo nhiệt ah”
Ninh Trữ không lên tiếng, lại cảm thấy ngữ khí của chủ tử nhà mình có vẻ muốn đi phá đám
Hắn nghĩ không sai, Lục Hoài Khởi thực sự là muốn phá đám
Khi bọn họ đến, yến tiệc vừa mới bắt đầu, một đám nữ hài khả ái đứng chỉnh tề trên đài cao, mặc xiêm y màu hồng phấn hoặc vàng nhạt, khuôn mặt nhỏ mặt nhỏ nhắn non nớt ửng hồng dưới ánh mắt trời, bồng bột mà có chí khí.

Phía trước đài cao là một trung niên mặc trường bào xanh thẫm ngồi đoan chính, ánh mắt ôn hòa nhìn các nữ hài trên đài, nở nụ cười thỏa mãn
Bên trong một trà lâu ở gần đó, Lục Hoài Khởi mặt không thay đổi nhìn trung niên nam nhân kia, hỏi Ninh Trữ “ đó là Thành chủ Vụ Liễu thành?”
Ninh Trữ đứng cạnh hắn, cung kính đáp “dạ, hắn là Thành chủ Lưu Ngao”
“Lưu Ngao?” Lục Hoài Khởi lặp lại, ánh mắt có chút lạnh
Đại quân Bắc Tề đang ở bên ngoài hai toà thành trì như hổ rìn mồi mà Lưu Ngao còn ở đây làm chuyện nhàm chán này.

Quốc nạn ập đến lại không lo, vẫn cười đùa yến tiệc.
Tiểu nhị trà lâu đưa nước trà đến, nhìn người khí độ khiếp người ngồi bên cửa sổ, vội vàng cúi đầu rót chén trà rồi nhanh chóng lui xuống, trong lòng kinh ngạc, không biết tù nơi nào địa phương nhỏ như Vụ Liễu thành lại có nhân vật như vậy xuất hiện
Bên phía yến tiệc, Lưu Ngao đứng dậy, dựa theo tập tục năm rồi mà đeo túi hương cho các nữ hài kia

Lục Hoài Khởi nhìn Lưu Ngao và mấy nữ hài, mày nhăn lại.

Đeo túi hương? Đây là tập tục cổ quái gì, dù là chúc mừng cho tiểu nữ hài thì cũng không cần thành chủ hắn làm loại chuyện này ah.

Nhìn vẻ mặt tươi cười thân thiện của Lưu Ngao, ánh mắt của Lục Hoài Khởi càng thêm tăm tối, người này tuyệt đối có vấn đề.
Lưu Ngao đi đến trước mặt một nữ hài trắng trẻo khả ái, tươi cười nhìn nàng hồi lâu mới để người bên cạnh đưa túi hương lên, chậm rãi cài cho nữ hài kia.

Tiếp theo hắn lại đi đến trước mặt một nữ hài khác, lại nhìn chằm chằm một hồi
Lục Hoài Khởi thu hết mọi hành động của hắn vào mắt, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh.

Hảo Lưu Ngao, hảo yến tiệc.
Ninh Trữ cũng quan sát hành vi của Lưu Ngao, hiểu được hắn ta chẳng qua lợi dụng yến tiệc chúc mừng mà đưa các nữ hài hồn nhiên thanh tú vào phủ.

Hắn là nam nhân, vừa nhìn thấy ánh mắt của Lưu Ngao nhìn các nữ hài kia liền biết không đơn thuần, Lưu Ngao này chính tên lưu manh giả danh trí thức.


Người như vậy lại là chủ một thành, thật châm chọc
Lưu Ngao đeo túi hương cho các nữ hài xong, nháy mắt ra hiệu cho tùy tùng bên cạnh
Tùy tùng của hắn hiểu ý, lập tức tiến lên, cao giọng nói với đám đông dưới đài “chư vị, yên tĩnh một chút, Thành chủ chúng ta hiện có chút mệt mỏi, chỉ có thể cáo từ trước, không thể lại tiếp tục khoản đãi chư vị, có điều nơi này đã bày tiệc, chư vị cứ tùy ý dùng, không cần khách khí”
Đám đông phía dưới là người qua đường xem náo nhiệt và người nhà của các nữ hài, bọn họ cũng không để ý việc thành chủ có mặt hay không, chỉ lo ăn cơm uống rượu
Tùy tùng kia lại nói tiếp “các vị, Thành chủ còn có lện để tiểu nhân mang các tiểu cô nương vào phủ Thành chủ du ngoạn lãnh thưởng”
Các nữ hài này đều là nữ nhi nhà bình thường, người nhà các nàng nghe nói sẽ được lĩnh thưởng đều vui vẻ đồng ý.
Lưu Ngao cười cười, ánh mắt nhìn các nữ hài mang theo thâm ý.

Hắn đang định mang những nữ hài kia hồi phủ, đột nhiên có một vật bay lướt qua mặt hắn, rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan.

Hắn cúi đầu liền thấy là mảnh vỡ của ly sứ, hắn sờ mặt, may mà không chảy máu, dù vậy hắn cũng bị kinh hãi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh
Tùy tùng của hắn vội vọt tới trước mặt hắn ngăn cản, sau đó nhìn chung quanh, lớn tiếng hỏi “người nào dám ám toán Thành chủ chúng ta? Bọn đạo chích phương nào, mau lăn ra đây”
Mọi người chung quanh bị sự tình đột nhiên này làm giậ mình, không hiểu ra làm sao
Chén trà kia là do Lục Hoài Khởi ném ra, nghe tùy tùng kia nói vậy, hắn cười lạnh, hỏi Ninh Trữ “đạo chích? Ninh Trữ, ngươi nhìn Cô giống đạo chích sao?”
Ninh Trữ phát giác hắn phát ra lãnh ý, vội cúi đầu không nói
Lục Hoài Khởi nhìn về phía đài cao, ra lệnh cho Ninh Trữ “ngươi đi xuống, đem Lưu Ngao kia tới đây, không để cho tùy tùng của hắn tiếp tục sủa loạn nữa”
Ninh Trữ nhận lệnh, phi thân đến trước mặt Lưu Ngao
Lục Hoài Khởi cầm ly trà lên, nhấp một ngụm, nhìn về phía bên đài

Ninh Trữ đột nhiên xuất hiện trước mặt đám người Lưu Ngao khiến bọn họ cả kinh, lui ra sau
Tùy tùng kia vừa nhìn thấy Ninh Trữ, ánh mắt xoay chuyển, vừa thấy đã biết là người có công phu, hắn không dám vọng động nhưng vẫn thể hiện trung tâm “ngươi, tặc nhân này, dám giữa ban ngày ban mặt gây bất lợi cho Thành chủ?”
Ninh Trữ không thèm để ý tới hắn, lập tức nắm lấy cổ áo Lưu Ngao, trong tiếng kinh hô của mọi người, nhấc hắn phi thân trở về trà lâu, quẳng xuống đất rồi lui qua một bên
Lưu Ngao vẫn còn kinh sợ, sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy, hồi lâu mới có thể lên tiếng “ngươi, các ngươi có biết ta là ai không? Ta chính là Thành chủ Vụ Liễu thành Lưu Ngao, các ngươi lại dám bắt ta.

Các ngươi không sợ quan phủ đến bắt sao?”
Ninh Trữ lạnh lùng liếc hắn, không muốn cùng hắn nói lời vô nghĩa
Lưu Ngao tiếp tục chất vấn “vì sao các ngươi bắt bổn thành chủ? Nếu là vì tài vật, ta có thể…”
Hắn còn chưa nói hết lờ đã nghe có tiếng cười nhạo khinh thường, hắn sắc mặt cứng đờ, quay đầu nhìn về phía người vừa cười.

Chỉ thấy một huyền y nam tử ngồi bên cửa sổ, tuấn dật tuyệt luân, mắt hồ ly lóe quang mang, cử chỉ mang theo áp bách của thượng vị giả.

Hắn vội cúi đầu, cảm thấy đã gặp qua nam nhân này ở đâu rồi, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên hai mắt lóe lên, ngạc nhiên hô “Lục…Cửu thiên tuế, ngài…sao ngài lại đến đây?”
Lục Hoài Khởi quay đầu lại, mắt hồ ly híp lại, đáy mắt lóe lên sự khinh miệt “Lưu Ngao, Cô không biết ngươi lại có ham mê đặc biệt như thế”
Lưu Ngao ngây người một lúc mới hiểu đây là đang nói hắn tổ chức yến tiệc cho các nữ hài, thầm cân nhắc Lục Hoài Khởi nói vậy là có ý gì? Muốn xen vào việc riêng của hắn? Luyến đồng là chuyện đáng khinh nhưng cũng là chuyện phong lưu cá nhân, Lục Hoài Khởi dù là cửu thiên tuế lại có thể dùng cái này để trị tội hắn sao?
Lưu Ngao cân nhắc nặng nhẹ, bộ dáng kinh sợ “Cửu thiên tuế tha tội, ta lập tức cho người đưa các nữ hài kia về nhà”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui