Tử Nghiên thật không hiểu, thân xác của Trầm Thanh Lê đã không còn, sao có thể khôi phục dung mạo của nàng trước khi bị lửa thiêu.
Tuy nghĩ vậy nhưng hắn chỉ là một thị đồng, chuyện của chủ tử, hắn cũng không dám hỏi nhiều
“Ngươi đi xuống trước đi, không có lệnh của Cô, đừng để người nào đến quấy rầy Cô” Ân Ly Cận lấy được thứ mình cần, không muốn nhiều lời thêm với Tử Nghiên
Tử Nghiên im lặng rời đi, khi hắn xoay người đóng cửa, xuyên qua khe cửa nhìn thấy Ân Ly Cận lại ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hai tay tạo thành hình chữ thập, miệng thì thào chú ngữ Phạn văn mà hắn nghe không hiểu
Tử Nghiên đóng cửa lại, ngồi xuống bậc thang bên ngoài, ngửa đầu nhìn bầu trời , thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy dơi vỗ cánh bay về phía hoàng cung ở xa xa.
Đã một ngày một đêm, dơi vẫn tiếp tục tụ tập trên bầu trời hoàng cung Tây Lương, mà khi hắn rời khỏi hoàng cung, cũng nghe bách tính trên đường truyền tai nhau, nói Đại công chúa thật ra là yêu nghiệt.
Yêu nghiệt chết, khí bẩn thoát ra nên đàn dơi mới tập kết về Lương kinh để tiễn đưanàng.
Lục Hoài Khởi thân là hôn phu của Đại công chúa cũng bị gièm pha.
Hắn chỉ là một thị đồng, không hiểu thế cục triều đình nhưng cũng mơ hồ đoán ra sắp có một trận gió to mưa lớn.
Nói không chừng bên dưới sóng ngầm mãnh liệt, một âm mưu nào đó đã thành hình
Tử Nghiên đang phân tích tình hình chính trị Tây Lương, đột nhiên ngửi được một mùi hương thanh đạm.
Hắn cảnh giác ngước mắt, liền thấy A Kha một thân y phục dạ hành, đã đứng trước mặt hắn
Không có mệnh lệnh của Quốc sư mà nàng dám tự tiện xông vào, Tử Nghiên có chút không vui “ngươi tới đây làm gì?” Lại như nhớ ra gì đó, hắn lại đanh mặ hỏi tiếp “bọn họ đâu? Ngươi đem người hầu trong viện đi đâu rồi? AKha, ngươi thật to gan”
A Kha mím chặt môi, mi nhãn băng sương ‘Quốc sư đâu? Ta muốn gặp Quốc sư”
“Quốc sư đại nhân có chuyện, ngươi nhanh rời đi đi” Tử Nghiên thúc giục nàng, lại nhìn thấy ánh mắt đố kỵ của nàng.
Đố kỵ của nữ nhân là thứ đáng sợ nhất trên đời, một khi nó dâng cao, có thể hủy diệt hết thảy
“Ngươi tránh ra.
Ta muốn diện kiến Quốc ngay bây giờ” A Kha gầm lên, thúc giục khinh công, phóng một chưởng về phía Tử Nghiên
Tử Nghiên không có phòng bị, bị trúng một chưởng, lập tức té ngã xuống đất.
Hắn đưa mắt căm tức nhìn A Kha, dùng sức đứng lên.
Đúng lúc này A Kha liền phất tay áo, một mùi hương kỳ lạ tản ra trước mùi Tử Nghiên,ngay sau đó thân mình hắn liền mềm nhũn.
A Kha nhân cơ hội chạy về phía phòng ở
Tử Nghiên thấy vậy, nôn nóng hô to “Quốc sư đang ở bên trong thi pháp, ngươi không thể vào”
Lời của hắn càng làm lửa giận của A Kha bốc cao, nàng dùng lực, đẩy cửa đi vào
Trong phòng, Ân Ly Cận đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, quanh thân phủ một vầng sáng màu vàng
Là đồ đệ của Ân Ly Cận, A Kha cũng có chút hiểu biết các loại bí thuật, nàng biết hắn hiện đang thi pháp,lập tức hai mắt đỏ hồng, trong mắt hừng hực đố kị,phẫn uất nói “ nàng đã chết.
Lão thiên gia muốn nàng chết, ngươi vì sao còn làm chuyện nhàm chán này, ngươi vì nàng mà khiến thân thể bị phản phệ, ngươi thấy đáng sao?”
Lúc thi pháp, kị nhất là bị quấy rầy, Ân Ly Cận vẫn khép mắt, không thèm để ý tới A Kha, vầng sáng màu vàng quanh người hắn càng lúc càng đậm
A Khan nghiến răng nói tiếp “dù ngươi một lần nữa cứu sống Trầm Thanh Lê thì thế nào?Nàng là thê tử của Lục Hoài Khởi, nói cách khác, thân thể và trái tim của nàng đều sớm dành cho hắn.
Ngươi là Bắc Tề Quốc sư lại mang giày rách của người khác sao?”
Hàng mi của Ân Ly Cận run rẩy, tuy hắn đã cố khắc chế nhưng nói Trầm Thanh Lê là giày rách, hắn lại không thể nhịn được.
A Kha ngồi xổm trước mặt hắn, một tay cởi bỏ đai lưng và la y, da thịt bạch ngọc liền lộ ra.
Nàng cắn môi, nước mắt trong suốt đọng trên hàng mi “ngươi biết rõ, ta…mấy năm qua đã sớm không còn coi ngươi là sư phụ, trong lòng ta, ngươi là nam nhân, là người ta thích.
Nhưng ngươi luôn không để ý tới tình cảm của ta, trước kia ta nghĩ ngươi thiên tính lạnh bạc, không có tình yêu nam nữ, ta không có cách nào, chỉ có thể đơn phương thích ngươi.
Tràm Thành Lê, sao ngươi có thể đối với nàng ta khác biệt như vậy? nàng cái gì cũng không bằng ta” Ủy khuất và chua xót theo nước mắt rơi xuống, làm cho khuôn mặt của nàng càng điềm đạm đáng yêu
“Mặt của Trầm Thanh Lê là Cao Vân Trạm bảo ngươi đổi cho nàng, nàng lại bị Lục Hoài Khởi chà đạp không biết bao nhiêu lần.
Nàng rốt cuộc có gì tốt? Thân phận sao? Nàng là Tây Lương đại công chúa thì ta cũng là Tây Lương nhị công chúa.
Gương mặt sao? Ngươi cũng biết nếu ta rửa sạch lớp hóa trang trên mặt, ta cũng không thua kém gì nàng.
Ngươi nói cho ta biết, nàng rốt cuộc có điểm nào tốt, khiến ngươi moi tim moi phổi với nàng như vậy?”
Ân Ly Cận đã không giữ được sự bình thản, quầng sáng trên người cũng nhạt đi rất nhiều
Tử Nghiên kéo lên thân mình bò vào phòng, muốn đuổi A Kha đi.
A Kha liền rút trong tay áo ra một cái luyện không, vung lên, khóa cửa phòng lại, không cho Tử Nghiên đi vào
A Kha nức nở, thanh âm uyển chuyển dụ hoặc “ngươi mở to mắt nhìn ta đi.
Nếu ngươi chịu, ta nguyện ý vì ngươi mà dâng ra hết thảy, bao gồm tâm của ta.
Ta sẽ không giống Trầm Thanh Lê một lòng một dạ với Lục Hoài Khởi” Thế nhưng thần sắc trên mặt Ân Ly Cận vẫn không chút thay đổi, nàng càng thêm ủy khuất “vì sao? vì sao lão thiên gia đối với ta như vậy? Tại sao mọi nam nhân trên đời đều thích Trầm Thanh Lê? Nàng có gì tốt hơn?”
Ân Ly Cận rốt cuộc cũng không ức chế được dòng khí tác loạn trong cơ thể, hộc máu, quầng sáng trên người hắn cũng tan biến
Trong mắt A Kha lóe lên tinh quang, khóe miệng giương lên trong phút chốc lại chuyển thành lo lắng “Quốc sư…”
Ân Ly Cận đưa tay lau vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt nhìn A Kha tràn ngập lửa giận “ngươi luôn miệng chất vấn Cô vì sao nhiều năm như vậy lại không có cảm tình với ngươi.
Chuyện khác Cô không dám nói, nhưng có một việc Cô có thể cam đoan, nếu hiện tại A Lê ở đây, nàng tuyệt đối sẽ không ngay lúc Cô thi pháp nếu thất bại sẽ nguy hiểm đến tính mạng mà cố tình quấy rầy Cô.
A Kha, đừng ni như mình thâm tình lắm vậy.
Khi Cô và A Lê biết nhau, không biết ngươi còn ở nơi nào Ta và nàng, tình cảm còn sâm đậm hơn đồ đệ như ngươi nhiều” Dứt lời, chưởng phong tàn nhẫn phóng tới
A Kha liền bị hắn bay đi như một chiếc lá khô
Ân Ly Cận đứng lên, cả người tỏa ra khí tức âm ngoan, tiêu điều, không hề còn dáng vẻ tiêu sái như trích tiên.
Hắn đi đến trước mặt A Kha, lạnh lùng nói ‘muốn biết vì sao Cô lại muốn cứu nàng sao? Cô nói cho ngươi biết…”
A Kha mơ hồ cảm thấy một thân ảnh to lớn bao phủ người nàng, bên tai quanh quẩn thanh âm lãnh bạc, thanh âm đó như ma âm từ địa ngục truyền đến.
Nàng toàn thân cứng đờ, kinh hãi nhìn Ân Ly Cận, không ngờ Trầm Thanh Lê và hắn lại là…
Ân Ly Cận dùng sức bóp cằm nàng “khi ngươi còn nhỏ, Cô cứu ngươi cũng không phải vì Cô thích ngươi, thậm chí đến giờ Cô cũng chẳng có cảm tình gì với ngươi.
Cô cứu ngươi chỉ vì đến ngày nào đó, mạng của ngươi có thể giúp cho nàng.
Giống như Cô đã nói với ngươi, nàng là thê tử của Cô.
Là trượng phu, dù phải trả giá lớn hơn nữa, chỉ cần có thể nghịch thiên cải mệnh, cứu được nàng, Cô có chết cũng đáng giá”
Đầu óc AKha hoàn toàn trống rỗng, nàng nhất thời không biết nên xâu chuỗi những gì Ân Ly Cận nói với hiện thực.
Trầm Thanh Lê không phải là thê tử của Lục Hoài Khởi sao? Sao lại trở thành thê tử của hắn? Mệnh của nàng sau này có thể giúp nàng ta là sao? Nàng không muốn hi sinh bản thân để giúp đỡ Trầm Thanh Lê đâu.
Trăm điều rối rắm khiến A Kha cảm thấy đầu óc mình không đủdùng
“Không nghĩ ra?Một quân cờ nghĩ thông thấu thì thế nào chứ?”
Lời nói lạnh bạc của Ân Ly Cận quanh quẩn bên tai, A Kha cảm giác dưới cằm tê rần, bị buộc phải nhìn vào hắn.
Đồng tử của hắn đen âm u nhưng hai vũng xoáy, xoay tròn, xoay tròn, muốn nhấn chìm nàng vào trong đó
Vài ngày sau.
Trầm Thanh Lê được khâm liệm nhập quan, Lục Hoài Khởi luôn canh giữ bên linh đường của nàng, mới có mấy ngày mà hắn đã gầy một vòng, khuôn mặt vô cùng tiều tụy, tóc tài bù xù, râu ria đày cằm, hoàn toàn không còn phong thái ngày xưa
Ở một nơi nào đó trong Lương kinh “tỉnh, tiểu thư tỉnh rồi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...