Chương 25 Phương Phương nặng lắm
“Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy không thuận lợi.”
Cố Huấn Đình nhíu mày khi thấy câu nói trên màn hình.
Anh hỏi thêm vài chuyện khác, nhưng mèo máy phía bên kia lại không chịu nói gì cả.
Cố Huấn Đình nghĩ đến dáng vẻ của Lục Vãn Vãn khi bước ra khỏi nhà sáng nay.
Trang điểm và quần áo đều rất đơn giản, theo sau là Nhuyễn Nhuyễn không được cao cấp cho lắm, cô chào hỏi anh với một đôi mắt sáng ngời.
Đúng là cô ấy có hơi khác biệt với những giống cái tự nhiên khác, lẽ nào cô ấy đã gặp rắc rối gì đó trong trung tâm kết duyên?
Cố Huấn Đình hỏi thêm hai câu, Nhuyễn Nhuyễn mới khai ra câu thứ hai.
“Có người nói Nhuyễn Nhuyễn rất tồi tàn.”
Thấy câu trả lời như vậy, sắc mặt của Cố Huấn Đình tối đi hai phần, thế nào cũng không kiềm chế được nữa, anh mở bản đồ thu nhỏ của biệt thự ở hành tinh Thủ đô mà Lục Vãn Vãn gửi cho mình vào tối hôm trước, thấy xe bay đậu trong ga-ra.
Bể tinh thần truyền đến từng trận đau đớn, đầu ngón tay lướt qua vết sẹo hung dữ trên trán, vài giây trôi qua, tầm nhìn rơi trên người của Phương Phương ở một bên, giọng nói rất nhẹ, “Có người khi dễ Vãn Vãn.”
Ánh nắng tràn vào, vài vệt sáng xuyên qua đường viền bóng vừa tuấn tú vừa âm u của Cố tiên sinh, chiếu lên cái đầu màu vàng kim loại của Phương Phương.
Phương Phương ngẩng đầu lên, màn hình tối tăm quét qua người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ, ánh sáng đỏ lóe lên trên đầu.
“Nhuyễn Nhuyễn cũng bị bắt nạt, em có muốn đi tìm bọn họ cùng tôi không?
Giọng nói của Cố Huấn Đình rất thấp, vang vọng trong căn phòng rất ít khi ở nên không có nhiều đồ đạc, nghe có vẻ hơi đáng sợ.
Nhưng Phương Phương không nghe ra anh đáng sợ bao nhiêu, là một robot bảo mẫu đạt chuẩn, Phương Phương chỉ biết làm việc nhà, may quần áo, hát ru.
Mặc dù Vãn Vãn không bao giờ để cho Phương Phương hát ru.
Từ “bắt nạt này” có viết trong sổ tay robot bảo mẫu chưa đủ hoàn thiện của nó.
Từ này không phải là một từ tốt.
“Phương Phương muốn đi.”
Robot bảo mẫu có hơi to lớn đứng lên từ trong góc, “Phương Phương không cho phép người khác ức hiếp Vãn Vãn và Nhuyễn Nhuyễn.”
Tiểu công chúa trông sắc mặt nhợt nhạt không biết tưởng tượng ra cái gì, dưới mày cong là cái bóng ngược ánh sáng, chứa đựng sát ý (*), anh nâng mắt nhìn robot trong nhà, nói một tiếng “Được.”
* Ý nghĩ muốn giết người.
……
Chiếc xe bay di chuyển ổn định, sau khi kiểm tra xong, Lục Vãn Vãn vô cùng mệt mỏi, vì thế trong không khí thoải mái hiếm có này, cô đã nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cố Huấn Đình thấy thế bèn giảm tốc độ của xe bay, nghĩ đến lời của Nhuyễn Nhuyễn vừa nói, sắc mặt vẫn khá khó coi, chỉ khi liếc thấy áo quần trên người Lục Vãn Vãn có hơi đơn bạc (*) mới thu liễm (*) lại một chút.
* Phong phanh, mỏng manh
* Thu lại, tém lại
Tiểu công chúa vươn bàn tay to rộng có hơi lúng túng, nhẹ nhàng cởi áo ngoài màu đen sẫm đang mang trên người, tăng nhiệt độ trong xe bay lên rồi đắp lên hai bên người Lục Vãn Vãn đang lắc lư.
Cố Huấn Đình nhanh chóng đưa ra quyết định.
Hay là phủ áo ngoài cho Lục Vãn Vãn vậy.
Dù sao thì...
Nếu tăng nhiệt độ lên thì dầu trên người của Nhuyễn Nhuyễn và Phương Phương sẽ biến đổi→_→
Hơn nữa, tất cả những thứ mà anh có, đều dùng tiền của Lục Vãn Vãn mua, vì vậy chiếc áo khoác anh đang mặc không phải là áo của anh, mà là áo của Lục Vãn Vãn.
Tiểu công chúa với cái logic điểm tối đa đó đang đỏ mặt, bắt đầu gỡ từng cúc áo.
Trong lúc anh cẩn thận, nhẹ nhàng phủ áo khoác còn mang chút hơi ấm lên người Lục Vãn Vãn, Nhuyễn Nhuyễn đã kiểm tra được nhịp tim của hai người đều tăng lên bất thường.
Thôi được rồi, thật ra Lục Vãn Vãn vẫn chưa ngủ thực sự.
Cô chỉ cảm thấy mở mắt quá lúng túng, nếu cứ nhìn về trước thì mắt vừa mỏi vừa không tự nhiên, còn nếu tầm nhìn nghiêng qua thì sẽ thấy nửa gò má trắng nhợt đẹp đẽ của tiểu công chúa, vậy nên chi bằng nhắm hẳn mắt.
Nhưng cô vừa nhắm mắt không lâu đã cảm thấy tốc độ của xe bay chậm lại.
Qua một hồi vẫn không thấy tốc độ có dấu hiệu tăng nhanh, Lục Vãn Vãn lo lắng Cố Huấn Đình có chỗ nào đó không khoẻ, bèn mở ti hí mắt, muốn xem tình trạng của anh.
Kết quả thoáng thấy tiểu công chúa hơi cúi đầu, bộ dạng đang mở cúc áo, còn vành tai thì đỏ lên.
Tim Lục Vãn Vãn đập mạnh, vội vàng nhắm mắt lại.
Cố tiên sinh anh ấy,
Anh...
Anh nóng sao?
Nhưng nhiệt độ hôm nay không cao, hành tinh Thủ đô bây giờ đang độ mùa thu, lạnh hơn một chút so với hành tinh Tiểu Lộc.
Cô còn thấy có chút lạnh.
Lục Vãn Vãn không biết bản thân đang nghĩ bậy bạ gì, nhưng những suy nghĩ này nhanh chóng bị đánh bay bởi vật có hơi nặng do cơ thể cảm nhận được.
Một chiếc áo khoác vẫn còn mang chút hơi ấm, được phủ lên người cô một cách nhẹ nhàng.
Vị chanh tươi mát lấp đầy khoang mũi, đây là mùi bột giặt mà Phương Phương bình thường rất thích dùng để giặt áo quần.
Quần áo của cô đa số đều có mùi hương này, rõ ràng chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng...khi ngửi mùi chanh thanh khiết này, gò má Lục Vãn Vãn khó khăn lắm mới không nóng lên lại muối mặt tăng nhiệt độ trở lại.
Cô nhắm chặt mắt, trước mắt dường như đều là dáng vẻ Cố Huấn Đình cởi cúc áo lúc nãy, có xoá thế nào cũng không được, nhịp tim lại dần tăng nhanh, cả người tựa hồ có chút không thoải mái.
Còn bên Cố Huấn Đình nhìn như chẳng có biểu cảm gì, lãnh đạm thu tay về.
Nhưng trong tâm lại vô cùng căng thẳng.
Đến khi anh đắp xong áo khoác cho Lục Vãn Vãn, bình tĩnh điều khiển xe bay, rồi mới chậm chạp nhận ra...
Cho dù áo khoác là do Lục Vãn Vãn mua, nhưng anh đã mang cả nửa ngày, ít nhiều cũng đã nhuốm một chút mùi hương của anh.
Mà đối với một người thú, hành vi phủ áo quần mang mùi hương của mình lên người một giống cái...
Chẳng phải đám lính dưới trướng anh trước kia đã nói đây là một hành vi như tuyên bố chủ quyền sao.
Đột nhiên Cố Huấn Đình cảm thấy mình thật vô liêm sỉ, nhân lúc Lục Vãn Vãn ngủ say rồi khiến cô nhuốm lên mùi hương của mình.
Nhưng dường như vì suy nghĩ này mà anh hưng phấn đến độ máu huyết sục sôi.
Chỉ là,
Cô ấy có bài xích khi tỉnh dậy không?
Ý nghĩ này như một gáo nước lạnh, phút chốc đã dập tắt toàn bộ trái tim sắp bị thiêu đốt của anh.
Nếu như Lục Vãn Vãn bài xích, anh sẽ xin lỗi.
Cố Huấn Đình nắm chặt tay, hàng lông mày vừa mới giãn ra đã nhíu lại.
Nhịp tim và tâm trạng của anh y hệt nhau, trầm bổng lên xuống, tạo thành một sự đối lập rõ rệt với nhịp tim tăng chậm của Lục Vãn Vãn ở một bên.
Vì vậy kiểm tra được điểm này, lại vì một số nguyên nhân nên bị Lục Vãn Vãn cấm ăn nói tuỳ tiện nên Nhuyễn Nhuyễn rất “phiền muộn”.
Nhuyễn Nhuyễn nhìn thẳng màn hình lớn của Phương Phương, màn hình nhỏ nhắn lóe một một chuỗi lượn sóng, “Bọn họ đang làm gì vây?”
Nhưng Phương Phương không trả lời câu hỏi của nó, Phương Phương cũng “phiền muộn” như thế, bởi vì tốc độ của xe bay quá chậm, khả năng đợi của Phương Phương thấp, với tốc độ thế này, “Phương Phương sắp hết điện rồi.”
……
Sau khi cuộc hành trình cực kỳ dài, dài hơn cả ngồi xe công cộng hẳn mười mấy phút kết thúc, Lục Vãn Vãn từ từ “tỉnh” lại.
Cô giả vờ có vẻ hơi bất ngờ khi nhìn thấy áo khoác mà Cố Huấn Đình phủ lên người mình, ngẩng đầu vừa nghĩ sẽ cảm ơn tiểu công chúa “mặt lạnh”, thì đã nghe người đó nghiêng đầu qua, ngữ khí bình thản, “Nhuyễn Nhuyễn nhờ tôi đắp lên cho cô.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Người này thật sự cho rằng vừa nãy cô đang ngủ sao, Nhuyễn Nhuyễn vốn không hề lên tiếng.
Lục Vãn Vãn dở khóc dở cười, siết chặt quần áo bất lực, nghĩ nghĩ, “Dù vậy vẫn phải cảm ơn anh.”
“Còn về cái áo, tôi sẽ giặt sạch giúp anh?” Lục Vãn Vãn đắn đo nói.
Phản ứng của cô ấy không giống như là quá bài xích, tảng đá trong lòng Cố Huấn Đình dần dần được bỏ xuống, anh vươn tay ra phía trước, nhẹ nhàng nắm chặt góc áo, cách Lục Vãn Vãn chỉ khoảng một ngón tay.
Lục Vãn Vãn vô thức thả tay, Cố Huấn Đình nhận lấy áo, nắm chặt, “Rất sạch sẽ.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Cô bị anh làm như vậy thì có hơi ngại ngùng.
Cửa xe chầm chậm mở ra, Phương Phương xuống xe có hơi gấp gáp, lấy xe lăn bay ra, động tác dần cứng đờ.
Khoảng cách từ ga-ra xe đến nhà rất gần, Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình người trước kẻ sau, còn Nhuyễn Nhuyễn và Phương Phương thì theo sau bọn họ.
Đi chưa được mấy bước, Lục Vãn Vãn cảm thấy có chút không đúng, âm thanh thuộc về robot phía sau ngày càng chậm và nhẹ, cô xoay người, Cố Huấn Đình cũng dừng lại.
Mọi người đều chú ý đến Phương Phương đang lê bước rất cực khổ, giống như cái bánh xe đã rỉ sét, động đậy vài cái rồi sau đó dừng hẳn.
“Phịch!” Phương Phương sắp hết điện không thể điều khiển chân của mình nữa, ngã phịch xuống đất.
Lục Vãn Vãn vội vàng chạy qua, kết quả thấy Phương Phương từ từ bò dậy, Nhuyễn Nhuyễn ở một bên nói, “Phương Phương hết điện rồi, nó đang dùng nguồn điện lưu trữ dự phòng”
Cố Huấn Đình cũng bước đến, nhìn sơ qua tình trạng của Phương Phương, giọng nói rất lạnh, “Tắt máy.”
Lần trước Lục Vãn Vãn nghe được tiểu công chúa dùng ngữ khí này nói chuyện chính là lúc mà lần đầu cô nhìn thấy anh ở trung tâm kết duyên.
Nhưng Lục Vãn Vãn nhanh chóng phản ứng lại, “Nhuyễn Nhuyễn, có phải dùng nguồn điện lưu trữ dự phòng sẽ tổn hại đến tuổi thọ của robot không?”
Thực ra câu này là cô dùng câu trần thuật nói, Phương Phương chỉ là robot bảo mẫu phổ thông nhất, hơn nữa còn là một sản phẩm lỗi không có “nút tắt nguồn”.
Sự cải tiến, cập nhật của robot bảo mẫu có tốc độ rất nhanh, tháng thứ hai tính từ khi Lục Vãn Vãn mua nó thì robot bảo mẫu loại này đã ngừng sản xuất.
Trong các gia đình bình thường, thường thì khoảng năm đến mười năm sẽ thay đổi robot bảo mẫu một lần.
Suy cho cùng, đa số người đều cho rằng robot bảo mẫu chẳng qua chỉ là đồ điện rất bình thường mà thôi.
Nhưng đối với Lục Vãn Vãn chưa từng sở hữu robot thì sự tồn tại Phương Phương, Nhuyễn Nhuyễn và Viên Viên như là người một nhà.
“Nguồn điện dự phòng của Phương Phương sắp dùng hết rồi.” Nhuyễn Nhuyễn nói.
Hàm ý chính là sắp gây ra những hao tổn không thể đảo ngược.
“Tắt nguồn, đừng dùng nguồn điện dự phòng nữa.” Lục Vãn Vãn dùng lực vỗ lên đầu của Phương Phương, có hơi tức giận.
“Nhưng mà...” Màn hình điện từ của Phương Phương ngắt quãng, “Phương Phương...quá nặng, Vãn Vãn không bế được, đem Phương Phương về rất phiền phức^v^”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...