Chương 113 Cứu viện
Ở trong vành đai thiên thạch, bất kể là lũ tộc trùng đang lộng hành muốn giết sạch quý tộc trên hành tinh Tam Hoàn, hay là những người dân bình thường đang trên đường tháo chạy, hay là Lục Vãn Vãn cùng mọi người đã khởi hành từ đảo Tranh Tinh, lên kế hoạch phản kích, thì...
Tất cả mọi việc xảy ra, thế giới bên ngoài đều tạm thời không biết gì.
Cố Linh Tích vẫn đang đợi tin tức phản hồi của những binh lính sắp đến được tinh vực gần đảo Tranh Tinh, Tạ Kha cũng vừa mới hoàn thành đợt phân tích và nghiên cứu chiết xuất bước đầu đối với thuốc.
Tạ Kha cất giữ lọ thuốc cuối cùng được phân ly ra trong tay, nhìn dụng cụ từ từ dừng lại. Sau khi tính toán xong thử nghiệm phải thực hiện tiếp theo trong lòng, mới xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm tạm thời trong phi thuyền.
Anh đóng cửa lại, nhấn một nút bấm hình tròn màu đen trên cổ áo, gần như trong nháy mắt, bộ đồ bảo hộ cách ly tự động luôn bao phủ bên người hoàn toàn biến mất.
Tạ Kha vươn vai, thả lỏng cơ thể trong giây lát, tiếp đó liền phát hiện, 657 số hai trước kia có tính cách hơi giống thiên thần và ác quỷ đang ngồi xổm ủ rũ trong góc nạp năng lượng.
Sở dĩ Tạ Kha chú ý đến tâm trạng đi xuống của nó, thực ra là vì hai cây anten đều hạ xuống trên đầu nó quá mức nổi bật.
Nó làm anh nhớ đến những robot dường như có tình cảm như con người trong nhà của Lục Vãn Vãn, và cũng rất dễ dàng nhớ đến 992 cứu mạng anh và Khả Khả lúc trước.
Nó vô cùng ủ rũ, Tạ Kha nhịn không được hỏi, “657 số hai, có phải cậu bị đoản mạch, không thể nạp điện không?” Thế nên anten trên đầu nó mới hạ thấp như vậy.
Nghe Tạ Kha lại nghi ngờ mạch điện mà tiểu công chúa tạo cho nó bị đoản mạch, 657 số hai chỉ cảm thấy con chip hiện lên chuỗi mã loạn mà robot không biết biểu đạt như thế nào, sau đó liền “tức giận” nhảy dựng lên đánh lên đầu gối Tạ Kha một cái.
Tạ Kha: “...”
Mặc dù 657 số hai đã cố tình giảm sức lực còn 30%, nhưng con gấu mèo bác sĩ yếu ớt như Tạ Kha vẫn đau muốn chết. Anh dùng tay bịt miệng lại mới miễn cưỡng khiến một người thú lớn như mình không phát ra âm thanh đau đớn.
Xoa đầu gối một lúc lâu, Tạ Kha mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Anh dứt khoát ngồi bệt bên cạnh 657 số hai, sau đó đẩy đẩy kính, “Vậy là không phải bị đoản mạch, lẽ nào có chuyện gì muốn nói với tôi?”
Tạ Kha chỉ tiện mồm hỏi đùa như vậy, không ngờ rằng 657 số hai lại thật sự gật cái đầu máy nhỏ, đôi mắt tròn vành vạnh cũng biến thành hình gợn sóng.
“657 số hai có thể nói sao?”
Giọng nói điện tử của nó khác với của bọn Phương Phương. Nó được tiểu công chúa dùng tuyến âm thanh ghép đắt đỏ mới gần đây nhất để cài đặt, nghe ra rất giống một cậu bé.
Mặc dù nó rất bằng phẳng và không có tình cảm, nhưng Tạ Kha vẫn có chút mềm lòng, anh gật đầu, “657 số hai muốn nói gì đều được.”
Anh nói xong, liền thấy cây anten trên đầu 657 số hai dựng lên ngay lập tức, “Lúc 657 số hai lấy được thuốc, đã phát hiện ra một thứ.”
Nó nói xong, chậm rãi gửi cho Tạ Kha phần bản đồ ba chiều lưu trữ trong đĩa cứng trước ánh mắt nghi vực của Tạ Kha.
Tạ Kha mở ra, nhìn thấy bản đồ thu nhỏ chuyên nghiệp như bản đồ quân sự, nó chi tiết đến từng tuyến đường, khiến anh xém chút nữa quỳ lạy Cố Huấn Đình.
Con người này sao cứ muốn biến những robot loại bảo mẫu gia dụng giống như binh khí của con người vậy chứ, chỉ điều tra một viện nghiên cứu thôi cũng làm giống như bản đồ quân sự vậy.
Còn nữa, chiếc dây chuyền tặng cho Lục Vãn Vãn, anh ta hận không thể làm một lớp phòng vệ mạnh mẽ nhất để bảo bọc cô lại, kỳ thực anh vẫn luôn muốn trêu chọc anh ta vì điều này.
Tạ Kha vừa nghĩ vừa không trì hoãn công việc, anh mở tấm bản đồ ba chiều của viện nghiên cứu, sau đó lập tức chú ý đến thứ mà 657 số hai muốn cho anh thấy.
“Đây là cái gì?” Lông mày Tạ Kha nảy lên một cái, trong lòng anh dần dần dâng lên dự cảm không lành về sinh vật hình “quả trứng” phản chiếu trên kính và lóe lên ánh sáng xanh thần bí trong phòng ấp được bịt kín.
Anh cố gắng áp chế bàn tay run rẩy không biết vì sao, sau đó phóng to hình chiếu.
Thiết bị thăm dò của 657 số hai rất hoàn thiện, đến nỗi ngay cả sinh vật mờ mờ thấy được trong quả trứng cũng có thể quét ra.
Đó là một thứ mang hình dáng đứa trẻ sắp thành hình, toàn thân được bao bọc trong dịch nhầy nửa trong suốt, bốn mắt trên trán, đôi tai cong trông rất kỳ quái.
Nhưng ngoài ra, nó gần như có thể được coi là sinh vật “hoàn mỹ” nhất mà Tạ Kha đã thấy qua.
Sự “hoàn mỹ” này không phải đánh giá từ vẻ bề ngoài, mà là một loại kết hợp do sự thần bí và sức mạnh từ trong ra ngoài, khiến người ta không thể kìm được mà sinh ra ý nghĩ quy phục.
Ý nghĩ này vừa dâng lên, tay Tạ Kha liền đau đớn kịch liệt. Anh lập tức tỉnh táo lại, sau đó nhận ra lưng mình đã bị thấm ướt vì mồ hôi lạnh.
Tạ Kha đành bất lực nói, “Không trách cậu được.”
Anh không do dự, lập tức liên lạc với gia đình gấu, sau đó dùng tốc độ ánh sáng để gửi phần tài liệu này cho Cố Linh Tích bọn họ.
Trong khi đó, ở hoa viên hoàng cung:
Gấu vàng già đang bận rộn xử lý mọi chuyện, gấu vàng nhỏ lại cứ khăng khăng muốn cùng đợi tin tức gửi về của đội cứu viện cùng với mẫu hậu ở trong sân.
Còn bên cạnh họ là trên năm ngàn binh lính người thú được triệu tập khẩn cấp đến.
Bọn họ đều đợi ở bên cánh cổng hành tinh di động, sẵn sàng mở cổng hành tinh xông đến đảo Tranh Tinh cứu người bất cứ lúc nào.
Vì vậy trong khoảnh khắc quang não sáng lên, Cố Linh Tích bèn lập tức nhận cuộc gọi.
Nhưng điều khiến anh và hoàng hậu có hơi thất vọng là, tin tức truyền đến không phải là của tiểu đội người thú cứu viện đi đến tinh vực gần Tranh Tinh đảo để điều tra, mà là gương mặt có hơi sưng của Tạ Kha.
Anh mất đi sự tự nhiên trong chớp mắt, “Sao lại là anh?”
Tạ Kha: “...” Sao anh lại cảm thấy mình bị ghét chứ?
Mạnh Nguyệt Hề vỗ vào đầu chú gấu ngốc, “Linh Tích, sao con lại nói với bạn như thế.”
Cố Linh Tích hoảng hốt, cười trừ, “Tạ Kha, sao lại là anh?”
Tạ Kha: “............” Sao câu này lại có mùi trào phúng mạnh hơn nữa vậy chứ?
Nhưng anh là một chú gấu mèo có phép tắc, sẽ không tùy tiện mắng con gấu đó. Tạ Kha không quan tâm tới cậu ta, mà kính cẩn chào hỏi với Mạnh Nguyệt Hề, “Thưa hoàng hậu bệ hạ.”
“Là thế này, lúc 657 số hai lục soát viện nghiên cứu gen đế quốc vô tình phát hiện ra một thứ”. Tạ Kha nói xong, lấy ra đoạn ghi hình đó, “Trực giác của tôi mách bảo đó không phải là sinh vật gì tốt đẹp...”
“Trứng mẫu hoàng tộc trùng!” Tạ Kha còn chưa nói xong, Cố Linh Tích không kiềm được kinh ngạc nói, “Sao lại có trứng của mẫu hoàng tộc trùng!”
Rõ ràng mẫu hoàng tộc trùng đã chết dưới tay Cố Huấn Đình vào chín năm trước rồi cơ mà.
Nghe lời cậu ta nói, Tạ Kha cũng không nhịn được sởn tóc gáy, anh kinh ngạc nói, “Cậu nói gì cơ? Đây là trứng mẫu hoàng trùng tộc hả?!”
Sắc mặt của Cố Linh Tích cũng trở nên khó coi ngay lập tức, anh xém cắn vỡ cả hàm răng, âm thanh mang theo sự giận dữ gần như nghiến ra từ kẽ răng, “Mạnh Quy Vũ, Cố Cẩm, Cố Minh Lễ, các người dám...”
Trước kia, tộc trùng xâm lược đã làm hại vô số người dân và những người lính của bọn họ, thậm chí đến bây giờ, vẫn còn có một tinh vực không mọc nổi cỏ vì nọc độc của chúng ở đế quốc. Tại sao lại bảo vệ tộc trùng đánh đuổi đế quốc, sát hại vô vàn chiến sĩ.
Mặc dù không trực tiếp ra tiền tuyến, nhưng Cố Linh Tích đã từng trực tiếp đối đầu với tộc trùng tất nhiên cũng biết chúng độc ác bao nhiêu.
Nhưng bọn chúng còn dám lén lút nuôi dưỡng trứng non của mẫu hoàng tộc trùng.
Cố Linh Tích cảm thấy máu của mình sắp đông lạnh, anh lại sắp không khống chế được muốn biến thành gấu vàng, vì vậy vội vàng lấy chiếc bình nhỏ đựng nguyên tố thanh tẩy hít vài ngụm.
Anh đặt chiếc bình nhỏ xuống, vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên tình báo khẩn cấp của tiểu đội điều tra tiên phong không cần anh kết nối đã truyền đến.
“Không hay rồi, thưa điện hạ, hoàng hậu bệ hạ, chúng thần đã đến gần vành đai thiên thạch, phát hiện nhiều thi thể của binh lính người thú bị cắn xé, và còn bắt gặp hai con tộc trùng có lẽ đang tuần tra.”
Binh lính người thú vội vàng nói, “Mặc dù chúng thần đã giải quyết, nhưng chỉ sợ bên trong vành đai thiên thạch còn có nhiều tộc trùng hơn, cần viện trợ khẩn cấp, cần viện trợ khẩn cấp!”
Cố Linh Tích nghe được tin tức này, mặt mày xanh lét. Anh nhìn Tạ Kha, rồi nhìn binh lính người thú gấp gáp muốn chết kia, không biết phải làm sao.
Bất kể là chuyện cứu người hay chuyện mẫu hoàng tộc trùng đều rất cấp bách, nhưng đế quốc bây giờ chỉ có một cánh cổng hành tinh di động.
Mỗi lần khởi động và di chuyển đều cần tiêu tốn rất nhiều tiền, nhưng đó chỉ là thứ yếu, quan trọng là sau khi sử dụng một lần, cần phải làm nguội trên ba tiếng đồng hồ cho lần sử dụng thứ hai, điều này gần như ép anh phải lựa chọn giữa mẫu hoàng và cứu người.
Cả nhà anh đã rất có lỗi với Cố Huấn Đình, bây giờ đi cứu viện thì không thể được, hơn nữa Lục Vãn Vãn và nhiều cư dân vẫn còn ở trong vành đai thiên thạch.
Đầu của Cố Linh Tích đau nhức, anh chỉ hỏi, “Tạ Kha, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Có lẽ tôi đã gần đến Hải Nguyệt Sâm rồi...” Tạ Kha vô thức nói, sau đó anh kiểm tra qua đường bay.
Tạ Kha: “............” Tại sao đến bây giờ phi thuyền của anh vẫn chưa di chuyển?
Anh lặng lẽ ngước đầu nhìn 657 số hai đang cố gắng giấu mình trong góc, màn hình điện tử chớp loé, cam chịu số phận nói, “Tôi ở gần viện nghiên cứu đế quốc.”
Cố Linh Tích bỗng dưng vui mừng khôn xiết, “Anh vẫn chưa đi? Tốt quá rồi!”
Tạ Kha nhìn nụ cười của gấu vàng, trong lòng dậy lên dự cảm không lành.
Nhưng vừa rồi anh cũng đã nghe được lời của một binh lính điều tra người thú khác nói, nhìn nụ cười khó xử của Cố Lich Tích sau khi sự vui mừng qua đi, bèn thờ dài nói, “Tôi sẽ đi viện nghiên gen đế quốc cùng 657 số hai một chuyến vậy.”
Vẫn phải có người làm chuyện này, hơn nữa tình hình trước mắt, thì anh chính là người phù hợp nhất.
“Tạ Kha, xin lỗi, làm phiền anh rồi.” Cố Linh Tích thu lại nụ cười, vô cùng nghiêm túc nói, “Tạ Kha, bây giờ tôi sẽ lên đường đến vành đai thiên thạch ngay lập tức, đợi tôi tìm được Cố Huấn Đình, nhất định sẽ nói toàn bộ điểm yếu của mẫu hoàng tộc trùng cho anh nhanh nhất có thể. Trước lúc đó, anh nhất định phải cẩn thận.”
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc, sắc mặt Mạnh Nguyệt Hề cũng trắng bệch, đồng thanh nói với Tạ Kha, “Con/cậu muốn đến vành đai thiên thạch sao?”
Bà nhìn đứa con trai vẫn lành lặn duy nhất của mình, có chút không thể chấp nhận, “Nhưng mà...”
Cố Linh Tích chỉ nhìn bà cười, anh nhìn Cố Niệm Xuyên vội chạy đến khi vừa xử lý xong công việc, sờ sờ mũi.
Cố Niệm Xuyên vừa viết và thu xong một bản tuyên bố bằng chữ và hình chiếu ba chiều rõ ràng, một bản tài liệu rõ ràng liên quan đến sự phán đoán sai về cựu nguyên soái Cố Huấn Đình bảy năm về trước.
Trước khi công bố tài liệu này, tức là tối hôm qua.
Cố Niệm Xuyên đã phân phó người bên dưới liệt tất cả tư liệu của Cố Huấn Đình và Lục Vãn Vãn thành chuyện bí mật cấp một, để ngăn chặn bản tuyên bố này tạo thành tổn hại lần thứ hai cho Cố Huấn Đình, đồng thời xóa bỏ toàn bộ thông tin về tất cả những người liên quan đến hai người họ.
Đến cả toàn bộ tài liệu về cơ giáp Hám Vũ đã chịu nỗi nhục cùng anh cũng đã bị xoá.
Bây giờ, trong những tài liệu bên ngoài chỉ lưu lại tên và chiến công của Cố Huấn Đình, và còn có một cột về bạn đời của anh, thuộc về tên Lục Vãn Vãn.
Còn mặt mũi của những hoàng đế bệ hạ đã kế vị gần hai trăm năm, cùng đế quốc vượt qua bao nhiêu phong ba bão táp, cũng đã không còn quan trọng như vậy nữa trước món nợ của bọn họ đối với đứa trẻ đó.
Còn về quyết định muốn đi đến vành đai thiên thạch của Cố Linh Tích, Cố Niệm Xuyên cũng không có gì bất ngờ, thậm chí ông còn hiểu rõ đứa con này có tính toán gì.
Lão gấu vàng vỗ lên vai gấu vàng nhỏ, “Con có việc gì nhờ cậy người ta thì cứ nói thẳng.”
Cố Linh Tích cười khúc khích, xoa trán, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, quả thật có chút xấu hổ, “Con đúng là có việc nhờ người ta.”
Đối với việc bản thân mình tự dẫn binh đến vành đai thiên thạch, Cố Linh Tích vẫn có ý đồ riêng.
Ngẫm nghĩ nếu tự mình đi, theo lời Tạ Kha, nếu thật sự vứt bỏ sự tôn nghiêm để tạ lỗi với Cố Huấn Đình, liệu có thể khiến anh ấy tha thứ cho họ không?
Hoặc là, cho dù Cố Huấn Đình không tha thứ cho bọn họ, thì cũng có thể lay động Lục Vãn Vãn, để cô ấy giúp đỡ bố mẹ anh cũng không sao.
Ngay cả như thế cũng không được, thì cho dù là vì Tạ Kha, anh cũng cần có được tình báo từ chỗ Cố Huấn Đình.
Nếu không được nữa, thì có thể cứu bạn đời của cựu nguyên soái và anh ấy, người mà cả nhà anh và hơn nửa đế quốc bị dư luận ảnh hưởng mắc nợ ra, cũng xem như là thành công.
Vì những sự ích kỷ kể trên, cho dù anh chết trong vành đai thiên thạch cũng chả sao.
Cố Linh Tích ngẫm nghĩ rồi lại cảm thấy tự mình đa tình. Cố Huấn Đình và Lục Vãn Vãn có lẽ không cần anh cứu, mà anh đây là bắt cóc rõ rành rành.
Quá bỉ ổi.
Cố Linh Tích có chút khinh bỉ bản thân mình, anh quả đúng là một con gấu vô liêm sỉ.
Nhưng anh không thay đổi ý định, và cũng không trì hoãn nữa, anh gần như ngay lập tức ngắt cuộc gọi ngay khi thảo luận xong với Tạ Kha.
Cố Linh Tích mang xong các thiết bị đã chuẩn bị từ trước, vẫy tay với hơn năm ngàn binh lính ở đằng sau. Trước ánh sáng tím tạo ra bởi cổng hành tinh khổng lồ đang từ từ dựng lên, anh cúi đầu về phía cặp vợ chồng gấu đã già đi.
Sau đó bước lên chiếc phi thuyền chiến đấu cỡ nhỏ thuộc về anh, đầu không ngoảnh lại, xông thẳng vào trong cổng hành tinh lóe lên ánh sáng tím như quỹ đạo các vì sao, tượng trưng cho vô số điều chưa biết và sự nguy hiểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...