Chương 101 Thăm dò
Đôi mắt nghi ngờ hình tam giác của 657 số hai lóe lên, nó do dự tiến lên trước hai bước, kiểm tra một lượt căn phòng có quả “trứng” đó.
Nó vừa kiểm tra xong căn phòng đó thì Đổng Hàm đã bước ra ngoài.
657 số hai không chần chừ lâu nữa, mà khẽ khàng trở về trên phi thuyền.
Đổng Hàm cầm thuốc rồi lên thuyền.
Điều chỉnh đường bay về phía hoàng cung xong, hắn ngồi bên cạnh cơ giáp nhưng cứ cảm thấy hôm nay có cái gì đó bất thường.
Đổng Hàm vẫn rất tin vào trực giác, vì vậy hắn cảnh giác quan sát máy do thám lắp đặt trong phi thuyền một lượt, nhưng không hề phát hiện ra chút bất thường nào trên đó.
Hắn có chút hoảng sợ, mở quang não lại phát hiện mình không thể gửi bất kì tín hiệu nào ra ngoài nữa!
Nhận thấy Đổng Hàm đã phát hiện bất thường, cây anten trên đầu 657 số hai ngọ nguậy, sau khi bỏ tàng hình, nó thình lình xuất hiện sau lưng hắn.
Nó và 657 có chút khác biệt, nó nhớ rất rõ về một số “gia quy” * được tiểu công chúa ghi trong con chip trước kia, trong đó có một điều là nhìn thấy người lạ phải chào hỏi.
* Quy tắc, nội quy trong nhà.
Nếu như là kẻ địch thì có tính là người lạ không?
657 số hai nghĩ ngợi, rồi mở cái miệng lớn được thiết kế đặc biệt, đôi mắt tam giác cong lên, cánh tay máy biến thành vũ khí, trước khi làm cho Đổng Hàm ngất đi, nó bình tĩnh nói một câu, “Xin chào.”
Giọng nói điện tử u ám truyền đến từ phía sau lưng, đồng tử của Đổng Hàm thắt chặt, mồ hôi lạnh lập tức toát ra.
Hắn quay đầu lại một cách từ từ và không thể tin được, đối diện là một người máy dữ tợn đang... cười toe toét với hắn.
Thậm chí hắn còn có thể thấy được, trong miệng con robot đó còn lộ ra ánh sáng đỏ tươi mờ mờ.
“Áaaaaaaaaaaaa!!”
Một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng, Đổng Hàm không thể kiểm soát hét thất thanh.
Nhưng hắn cũng chỉ kịp kêu một tiếng đã bị móng vuốt của 657 số hai đánh một cái rồi bất tỉnh nhân sự.
657 số hai phân tích chuẩn xác biểu sắc mặt của Đổng Hàm, trước lúc anh ta ngất đi, biểu cảm sau cùng chính là “kinh hồn”. Đôi mắt tam giác của nó biến thành đôi mắt tròn tròn, tựa hồ có chút vui mừng.
657 số hai chỉ vừa mới sinh ra không lâu đã sở hữu thiên phú có thể dọa người thú khóc, thật là lợi hại quá đi.
Nó nhớ kỹ nhiệm vụ của mình, lấy chuỗi không gian chứa thuốc từ chỗ của Đổng Hàm.
657 cũng đã gửi địa điểm tập hợp cùng với Tạ Kha cho 657 số hai, vì vậy 657 số hai – một robot có tính cách khác hoàn toàn với chủ thể, giống như đột biến đang điều chỉnh đường bay của phi thuyền, đi về hướng của Tạ Kha.
Chỗ mà phi thuyền của Tạ Kha đang ở cách viện nghiên cứu gen đế quốc một đoạn, đó là một tinh vực khá hoang vu gần đó.
Hai tiếng sau, một người một robot đã gặp mặt nhau thành công.
Khóe mắt của Tạ Kha giật giật khi nhìn kích thước vô cùng bé nhỏ của 657 số hai, cánh tay máy hung ác kéo chân của Đổng Hàm, rồi cuộn hắn lại lăn hai vòng, hung hãn đạp xuống đất.
Sau đó nhảy xuống khỏi phi thuyền của Đổng Hàm, đi đến trước mặt anh, cánh tay máy nắm lạy thành quyền đưa ra về phía anh như muốn tranh công.
...Đây nghĩa là cụng tay sao?
Tạ Kha có hơi đờ đẫn, tay phải nắm lại thăm dò, nhẹ nhàng chạm vào nắm đấm máy của 657 số hai.
“?” Một sự ngờ vực hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của 657 số hai, nó bắt lấy tay của Tạ Kha, sau đó ngửa bàn tay máy ra, để lộ chuỗi không gian ở bên trong.
“...” À thì ra là có ý muốn đưa anh chuỗi không gian, chứ không phải muốn cụng tay với anh.
“Mặt 657 số hai có gì sao.” 657 số hai ở một bên thấy Tạ Kha nhìn chằm chằm mình đến ngơ ngẩn, nó nghiêng đầu, anten trên đầu rung lên, dùng tay chỉ vào khuôn mặt tròn của mình.
Tạ Kha vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ giải thích một chút, “Không phải, tôi vừa nghĩ đến chuyện khác, mặt của 657 số hai rất sạch sẽ.”
“~” Màn hình điện tử của 657 số hai lóe lên, tựa hồ như rất vui vẻ.
Tạ Kha gãi đầu bất lực, anh sắp hình thành phản xạ có điều kiện đối với robot của nhà Lục Vãn Vãn rồi, dường như robot của nhà họ đều không phải là robot đơn giản, mà là “con người” có suy nghĩ có tình cảm như anh vậy.
Sau khi tìm được thuốc trong chuỗi không gian, Tạ Kha sắp không kiềm chế được khát vọng nghiên cứu của mình nữa.
Nhưng anh vẫn nhớ lời dặn dò của Cố Linh Tích, liên lạc với gấu vàng.
Không biết Cố Linh Tích làm cái gì mà xung quanh vành mắt đều đỏ ửng, nhìn thấy cậu ta xốc lại tinh thần, “Tạ Kha, sao rồi? Tất cả đều thuận lợi chứ?”
Tạ Kha nhìn lọ thuốc sáng chói trong tay cậu ta, tỏ ý mọi chuyện suôn sẻ, sau đó chỉ vào Đổng Hàm mặt mũi bầm dập bên người, “Người thú này xử lý thế nào?”
Một tia căm hận lướt qua đáy mắt Cố Linh Tích, giọng nói lạnh tanh như sắp rơi vào hầm băng, “Trói hắn lại trên phi thuyền rồi trở về hoàng cung.”
Tạ Kha gật đầu, hỏi thêm một câu, “Có tin tức phía đảo Tranh Tinh chưa?”
Cố Linh Tích lắc đầu, “Tạm thời chưa có, tôi đoán phải mất một thời gian nữa đội hộ vệ mới có thể đến được gần vành đai thiên thạch.”
Tạ Kha không hỏi Cố Linh Tích tại sao tâm trạng của cậu ta kém như vậy, Cố Linh Tích cũng chẳng nói gì.
Hai người nói về một số tình báo khác, Tạ Kha nói đợi anh nghiên cứu xong, phối thuốc rồi liên lạc với Cố Linh Tích.
Sau khi ngắt cuộc gọi, Tạ Kha có chút tốn công khi phải trói Đổng Hàm lên phi thuyền, tiêm một lượng thuốc đủ cho tên người thú thằn lằn mặt mũi bầm dập đó hôn mê ba bốn ngày, rồi kiểm tra một số thứ trong phi thuyền, sau khi xác định xong mới điều chỉnh đường đi, đem người trở về.
Làm xong hết tất thảy, Tạ Kha nghĩ nhiệm vụ bây giờ của mình chỉ cần nghiên cứu thuốc nữa là xong, bèn điều chỉnh đường bay của phi thuyền đến Hải Nguyệt Lâm, rồi đem thuốc đi vào trong phòng thí nghiệm trên phi thuyền.
“Cậu ở ngoài đợi tôi, tôi nghiên cứu sơ qua một lát.” Tạ Kha nhìn 657 số hai, nghĩ ngợi nói.
657 số hai gật đầu, bản thân nó là một robot, khi đứng trước hai lựa chọn là nói hết những gì nó thấy về “quả trứng” thần kỳ và yên lặng không ồn ào, nó đã chọn vế phía sau.
……
Sau khi tắt cuộc gọi với Tạ Kha, Cố Linh Tích mới từ từ đứng dậy, lau đi vết máu trên áo quần.
Vừa nãy anh chẳng làm gì khác, chỉ là đi đến phòng hình phạt giam giữ những người em để thăm chúng một lát.
Cố Linh Tích đến phòng giam của Cố Minh Lễ trước.
Nhưng cái miệng của Cố Minh Lễ rất cứng, anh chẳng hỏi được gì, vì vậy chuyển mục tiêu qua chỗ Cố Cẩm, người mà lần trước cho anh uống rượu độc.
Khi biết được tin tức anh cả chính là bị bọn chúng hại chết từ trong miệng của Cố Cẩm vốn không chịu được đau đớn, anh không kiềm được biến thành hình thú đánh Cố Cẩm trối chết.
Sau khi nhìn rõ sinh vật nửa thằn lằn nửa gấu nằm trên đất, anh càng ghê tởm và đau buồn. Anh không cách nào chấp nhận là bọn chúng đã hại chết những người em chưa kịp ra đời đã bị đánh tráo của anh, và cũng không thể nào chấp nhận người anh trai mà anh yêu thương nhất bị bọn chúng hại chết như vậy.
Không, không đúng.
Kẻ còn độc ác hơn hai đứa chúng nó chính là Mạnh Quy Vũ.
Cố Linh Tích dần dần bình tĩnh lại, anh bình tĩnh thay áo quần, rồi đi gặp gấu vàng già một lần.
Sau nửa tiếng, dưới sự giúp đỡ của 657 số hai, hai chú gấu vàng đã gửi tin nhắn đến cho Mạnh Quy Vũ hiện đang kiểm tra tình trạng của quả trứng.
“Hử?”Mạnh Quy Vũ đã chú ý đến quang não sáng lên trên cổ tay, bà ta khẽ nhíu mày, nhanh chóng rời khỏi phòng ấp trứng bí mật, trở về phòng làm việc của bà ta.
Mạnh Quy Vũ hít sâu một hơi, nhận cuộc gọi. Bà ta vẫn chưa kịp nở nụ cười thì đã bắt gặp đôi mắt bất lực và đỏ kè của Cố Linh Tích.
“Thưa dì, mẫu hậu cuối cùng đã tỉnh vào hôm nay rồi, nhưng vừa tỉnh lại đã nôn máu.” Cố Linh Tích nghẹn ngào nói, “Cháu bón thuốc mà lần trước dì để lại mới đỡ hơn một chút, nhưng thuốc đã gần hết rồi?”
Cố Linh Tích lau mắt, “Phụ hoàng vừa nghe tin mẫu hậu nôn ra máu thì cũng ngất lịm đi, cháu...cháu không biết phải làm thế nào.”
“Minh Lễ và Cẩm cũng hoảng sợ, cháu để chúng trông chừng phụ hoàng và mẫu hậu rồi, hôm nay dì có thể đến không?”
Mạnh Quy Vũ sững sờ rồi nhanh chóng phản ứng lại với lời nói của Cố Linh Tích.
Người chị kia của bà sắp chết rồi, ông anh rể cũng sắp về chầu.
Mặc dù sớm hơn một chút so với bà dự tính, nhưng kết quả cũng vậy thôi.
Khóe miệng của Mạnh Quy Vũ thiếu chút nữa mất kiểm soát cong lên, bà ta nhanh chóng che đậy lại.
Mạnh Quy Vũ biểu lộ vẻ mặt bi thương, “Được, con đừng gấp, dì lập tức đến ngay.”
“Vâng thưa dì, bây giờ cháu phải làm gì đây?” Cố Linh Tích gấp gáp hỏi.
Đôi mắt của Mạnh Quy Vũ lóe lên, “Chỗ ta nhanh nhất cũng phải mất bốn năm tiếng mới đến được, trước tiên con tìm xem phụ hoàng đặt cánh cổng di dộng của đế quốc ở đâu, có thể mở cổng hành tinh đến đón ta không.”
Cố Linh Tích nghe bà ta nói, trong lòng cười lạnh, trước kia thật sự không nhìn ra bộ mặt giả dối của người trước mặt này, bây giờ lại chân thực như vậy.
Bà ta đâu muốn mau chóng đến đây, rõ ràng là muốn nhân cơ hội chiếm lấy cổng hành tinh làm của riêng!
Cố Linh Tích làm ra vẻ chợt nghĩ đến, đáp, “Được thưa dì, bây giờ cháu đi tìm, dì nhất định phải mau chóng đến đây, cháu lo phụ hoàng và hoàng hậu...”
“Được.” Mạnh Quy Vũ đồng ý, “Sao ta không lo lắng cho người thân của mình được, con đợi dì lấy thuốc rồi qua đó ngay.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...