Chương 10 Là cô giúp anh thay quần áo sao?
Nội dung trên hướng dẫn tính thích ứng có hơi dài, nhưng khái quát lại chính là...
Ba tháng sau, cô và Cố Huấn Đình phải chọn một đường trong năm đường liên hành tinh được quy định bởi đế quốc, bắt đầu du hành liên hành tinh trong vòng một tháng.
Trong quá trình du hành, sẽ được bố trí nhiều khảo nghiệm, chỉ cần hai người có thể thuận lợi đi qua ba tinh cầu, thì sẽ tính là thông qua kiểm tra tính thích ứng.
Lục Vãn Vãn xem đến đây thấy vẫn ổn, nhưng khi cô quét mắt đến những “khảo nghiệm” kia thì có chút dở khóc dở cười. Bởi vì bất kể đường liên hành tinh nào trong ba tinh cầu, hầu như đều sẽ có một số loại khảo thí như “ôm”, “hôn” →_→
Nó như là chuyến du lịch trá hình được đế quốc đài thọ, đặc biệt thúc đẩy tình cảm.
Nghĩ đến đây, Lục Vãn Vãn nhìn người đàn ông với tạo hình như thần tượng (phong cách ăn mặc tóc tai mặc kệ thiên hạ, không theo lẽ thường) đang nằm trong khoang dinh dưỡng, khuôn mặt nóng ran, bỏ đi bỏ đi, đó chuyện của ba tháng sau, vẫn còn lâu lắm.
Trước lúc xuất phát một tuần mới cần phải lựa chọn đường bay, trước lúc đó, bọn họ vẫn còn đến ba tháng sống với nhau cơ mà......
Hơn nữa, Cố Huấn Đình cũng không nhất định nguyện ý tiếp xúc với mình, cô vẫn nên đợi anh tỉnh dậy, lành vết thương rồi suy nghĩ tiếp vấn đề này.
Lục Vãn Vãn đưa tay vỗ vỗ gò má, sau khi bình tĩnh lại tiện thể mở tư liệu bảo mật mà Bạch Văn Nhã gửi cho cô.
Đợi chưa đến hai giây, nội dung hiện ra.
Thông tin hiện ra không phải tài liệu mật liên quan đến Cố tiên sinh như cô nghĩ, mà là một nhóm số liệu thống kê, ghi lại thời gian một ngàn năm từ 8012 đến 9012 theo lịch vũ trụ, ghi chép sự chọn lựa của giống cái tự nhiên ở trung tâm kết duyên.
Một ngàn năm này, tổng cộng có 290000 giống cái tự nhiên tiến hành lựa chọn, trong đó có 97% giống cái tự nhiên đều lựa chọn tướng lĩnh gia tộc có tước vị hoặc có quan hệ mật thiết với hoàng thất.
Lục Vãn Vãn càng xem càng thấy có chỗ không đúng.
Trong số 3% giống cái tự nhiên không chọn người thú có tước vị, có 1% không thể thông qua kiểm tra tính thích ứng với người thú thường dân, phải chọn lại người thú có tước vị, 2% giống cái tự nhiên còn lại kiên trì chọn người thú thường dân thì lại không may mất tích sau khi kiểm tra tính thích ứng, không bao giờ xuất hiện nữa.
Giống cái tự nhiên nhiều như vậy, chỉ có chưa đến một trăm người sau khi lựa chọn người thú thường dân vẫn còn sống mạnh khỏe, mà bọn họ đều không ngoại lệ, đều là những giống cái đã thức tỉnh thiên phú cường đại, hơn nữa còn có thế lực không nhỏ phía sau.
Xem đến đây, trong lòng nổi lên một dự đoán, Lục Vãn Vãn cảm thấy trán bắt đầu phát tê, sống lưng cũng ngày càng lạnh giá.
Cô chợt nghĩ đến hơn hai tháng trước, lúc cô được đế quốc phát hiện ra ở hành tinh hoang vu và đem về thủ đô chữa trị, bác sĩ điều trị chính cầm bộ kiểm tra bắt đầu thử thiên phú của cô.
Sau khi được kiểm tra có khả năng thức tỉnh hai loại thiên phú cấp S, đế quốc đã thưởng cho cô rất nhiều tinh cầu và tiền bạc, đồng thời thăng cấp công dân của cô lên cấp 5.
Lúc đó Lục Vãn Vãn suy nhược đến nói không ra lời, vừa kinh ngạc lại có chút vui mừng, cô không biết thiên phú chính là dị năng, ban đầu còn vô cùng không thích ứng với phần thưởng của đế quốc, nhưng đã nhanh chóng tin rằng mọi thứ đều là vì cô là giống cái tự nhiên, mà giống cái tự nhiên rất hiếm có, là bảo vật.
Thực ra Lục Vãn Vãn đã từng đoán rằng, có thể đế quốc ban thưởng cô nhiều tài nguyên và của cải như vậy, một phần nguyên nhân có lẽ là do tiềm năng của cô, còn về cưỡng chế kết duyên, cô cũng đã tự hiểu thành đế quốc lo lắng giống cái tự nhiên sẽ tuyệt chủng, vì vậy giúp các cô cơ hội được chọn lựa một lần.
Nhưng bây giờ xem ra, kết cục của các giống cái tự nhiên chọn thường dân kia, đều như nói với cô, cái giá của giàu sang, có thể không đơn giản như cô nghĩ.
Đế quốc có thể ban cho bạn của cải, tất nhiên cũng có thể đòi lại dễ dàng.
Lục Vãn Vãn cảm thấy tâm trạng của mình tụt dốc không phanh, cô xem câu cuối cùng trên tài liệu mật, “Nếu như cô có thể thức tỉnh thiên phú không tồi trong vòng ba tháng, có thể đến tìm tôi, đây là dãy số cuối cá nhân của tôi......”
Đôi mắt sáng lên, Lục Vãn Vãn vân vê cổ tay, không quan tâm đến việc lớn tiếng sẽ làm cho Cố Huấn Đình tỉnh dậy, vội vàng gọi Nhuyễn Nhuyễn giúp cô ghi lại số của Bạch Văn Nhã, trái tim có chút hoảng loạn cũng ổn định lại một chút.
Tài liệu mật bị tiêu hủy, Nhuyễn Nhuyễn đã ghi chép lại số của Bạch Văn Nhã.
Lục Vãn Vãn nhìn dãy số, tâm tư phiền muộn.
Trong tâm trí cô rất loạn, lúc thì nghĩ đến bóng lưng đói đến hao gầy của Cố Huấn Đình, lúc lại nghĩ đến kết cục của những giống cái tự nhiên chọn phải người thú bình thường kia.
Rõ ràng nhiệt độ trong phòng vô cùng dễ chịu, nhưng Lục Vãn Vãn lại toát hết cả mồ hôi, cô nắm lấy vạt áo, với thông tin chấn động như thế, cô cuối cùng cũng khôi phục tinh thần, đầu óc dần trở nên thông suốt.
Trước kia, cô không hề biết đằng sau sự quý trọng giống cái tự nhiên còn có loại ràng buộc này, cứ thế chọn Cố Huấn Đình.
Nhưng bây giờ cô đã biết, Lục Vãn Vãn khoanh tay, cười một tiếng, cho dù có biết, thâm tâm cô cũng không chịu khuất phục như thế, cô muốn duy trì quyết định lúc trước, ít nhất bây giờ cô vẫn còn có hy vọng.
Lục Vãn Vãn đưa tay, rút ra một tia sực mạnh tinh thần, nhìn những đốm sáng trên đầu ngón tay rồi từ từ đưa ra quyết định.
Bạch Văn Nhã nói ba tháng sau thức tỉnh được thiên phú thì liên hệ bà. Theo như sự hiểu biết của cô về thiên phú, thiên phú có có lẽ giống với dị năng trong thế giới trước, chỉ không biết là dị năng “thanh tẩy” của cô có được tính là cấp S không, nếu được, có khi cô không cần đau đầu vì đã chọn tiên sinh số 100.
Lục Vãn Vãn cắn răng gửi thông tin kết bạn cho Bạch Văn Nhã, một mực đợi bà trả lời mình, sau một lúc thì đã ngủ thiếp đi trên bàn.
Ngay sau khi cô ngủ thiếp đi, dung dịch dinh dưỡng màu hồng nhạt trong khoang dinh dưỡng cũng hoàn toàn trở nên trong suốt, các chất dinh dưỡng bị hấp thụ triệt để, cùng với tiếng cửa khoang tự động mở ra, Cố Huấn Đình cuộn tròn ngâm trong nước, lông mi khẽ run rẩy.
Anh cảm thấy mình như đang mơ, anh tựa hồ được trị liệu rất tốt, được đưa vào khoang dinh dưỡng để hồi phục, không thì anh sẽ không cảm thấy cơ thể đau tưởng như chết đi sống lại lúc trước, giờ đã không đau thế nữa. Cái dạ dày co quắp đến mức không biết đói là gì, ấy thế mà cũng có một chút cảm giác của đói.
Đến cả chóp mũi, đều không phải mùi hôi thối khó ngửi ở hành tinh rác, mà tràn đầy hương vị của dung dịch dinh dưỡng anh xa cách đã lâu...
Không đúng...
Dường như còn có mùi của giống cái.
Giống cái?
Mí mắt giật giật, Cố Huấn Đỉnh mở mắt ra, thoáng chốc bị dung dịch dinh dưỡng kích thích, tầm nhìn có hơi mơ hồ, đầu óc cũng tỉnh táo lại trong chốc lát.
Anh không bị gửi về hành tinh rác, cũng không bị ngược đãi vô nhân đạo. Không chết một cách tầm thường và không cam tâm, cũng không bị khoác lên đồ chơi kì lạ gì đó.
Anh được Lục Vãn Vãn cứu.
Cô thậm chí để anh sử dụng khoang dinh dưỡng quý giá như thế.
Đúng vậy, anh đã từng là nguyên soái đế quốc, trước khi sa sút, anh cũng thường được sử dụng khoang dinh dưỡng, nếu như Lục Vãn Vãn thật sự muốn hại anh, hà tất phải dùng khoang dinh dưỡng đắt đỏ mà bên ngoài cũng không thể mua được kia chứ?
Anh bây giờ còn tính toán gì nữa, chẳng qua là một cái mạng tàn và trái tim tràn ngập sự hận thù và bất cam.
Trái tim vô dụng kia lại nhảy lên, trong căn phòng yên tĩnh, thình thịch thình thịch, tựa hồ mang theo hồi âm kịch liệt, chóp mũi vốn chỉ có mùi hương mờ nhạt của Lục Vãn Vãn, giờ đây lại như phóng đại trăm ngàn lần, thuận theo dung dịch dinh dưỡng bao lấy anh, từng chút quấn quanh tứ chi của anh.
Cố Huấn Đình nhanh chóng chú ý đến, toàn thân anh đều là vết thương, vành tai có hơi nóng, anh nâng mắt, nhìn qua kính khoang dinh dưỡng trong suốt, thấy Lục Vãn Vãn an tĩnh ngủ thiếp đi trên bàn, đôi mắt nóng lên, có chút gò bó cắn chặt môi.
Lẽ nào, quần áo của anh là do cô thay sao?
Phụ tùng bên trong, cũng là?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...