Sắc mặt Lâm Phân lúc này không tốt, cười gằn: " Theo Hữu Thừa nhà bà? Còn lời hơn Diễm Diễm nhà tôi nhiều. Nhớ thương nó? Vương Mỹ Cầm, bà không sợ con dâu tốt của bà nghe thấy sao? "
Nhắc đến con dâu, sắc mặt Vương Mỹ Cầm liền không tốt.
Xoay người đóng hàng rào sắt của cửa chống trộm lại, loảng xoảng một tiếng vang thật lớn, chấn động đến mức trên khung cửa bụi rơi xuống rất nhiều.
Lầu một có người hét: " Mẹ An Tuệ, nhà bà đóng cửa có thể nhẹ một chút không, tường bị bà làm chấn động sắp sập rồi nè. Bà cho rằng bà sống trong nhà mới, có thể làm việc như vậy sao, thật là. "
Là gia đình lầu một, con dâu nhà họ Chu.
Ngõ bên trong nhà cũ cứ như vậy, cách âm kém, điều kiện cũng không tốt, trên lầu có động tĩnh hơi lớn chút, dưới lầu giống như bị một trận động đất.
Lâm Phân hừ một tiếng, đắc ý lôi kéo con gái xuống lầu.
*
Từ cửa lầu đi ra ngoài, mãi cho đến cửa đầu ngõ, Lâm Phân và Hoàn Hoàn lại bàn chuyện nhà họ Lưu.
Kể từ năm Lưu Hữu Thừa và Dư Diễm Diễm nói chuyện yêu đương, trách móc người nhà họ Lưu không phá hỏng mọi thứ, làm hại Dư Diễm Diễm đến nay đã ba mươi hai tuổi đừng nói gả đi, ngay cả bạn trai cũng không có.
Thậm chí ngay cả Dư Diễm Diễm không có ý định kết hôn, tức giận đều bị Lâm Phân trút giận lên nhà họ Lưu, cũng cảm thấy sau khi con gái chia tay Lưu Hữu Thừa, Dư Diễm Diễm mới vô cùng thất vọng về đàn ông.
Đương nhiên bình thường bà và Vương Mỹ Cầm cũng có một vài mâu thuẫn nhỏ.
Nói tóm lại, hai người này chính là kẻ thù kiếp trước, oan gia kiếp này.
Tuy nhiên họ là người bình thường, cũng không đến mức nợ máu. Hơn nữa nhiều năm làm hàng xóm, hai nhà ở lầu trên lầu dưới, mối quan hệ của Dư Kiến Quốc và ông Lưu cũng tốt, tình cảm cũng kiêng kị mấy phần.
Bình thường gặp mặt, hai người vẫn sẽ nói đôi ba câu, nhưng nói là cãi nhau ầm ĩ, cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.
"Mẹ nói cho con biết, chuyện Tiểu Đỗ, ngàn vạn lần con không được nói ra ngoài, bà già nhà họ Lưu vẫn muốn tìm cho An Tuệ một chàng kể giàu có, Tiểu Đỗ chính là con rùa vàng không thể để hai mẹ con họ đoạt được. "
"Mẹ, ngày nào con cũng đến trường, làm gì có thời gian đi nói những chuyện này. "
Thật ra Dư Hoàn Hoàn muốn nói, cô ước gì để Lưu An Tuệ cướp đi mới tốt.
Rùa vàng rùa vàng, đã là thời đại nào, còn có rùa vàng! Cũng chỉ có những người phụ nữ lớn tuổi mới thích từ này.
Lúc nói chuyện, hai mẹ con đã ra tới tiệm cắt tóc đầu ngõ.
Tiệm cắt tóc không lớn, cũng hoàn toàn bình thường, nhưng làm ăn rất tốt, các dì vùng lân cận đều thích đến tiệm này làm tóc.
Tiện nghi, lợi ích thực tế, quan trọng nhất chính là ông chủ là một anh chàng đẹp trai, miệng anh nói, trêu đùa các dì rất vui, đương nhiên đồng ý đến ủng hộ.
Tóc Lâm Phân uốn, chính là uốn ở chỗ này.
Vì lẽ đó Dư Hoàn Hoàn rất bài xích tới nơi này, nếu như cho cô uốn thành như mẹ của cô vậy, thật sự cô không có mặt mũi gặp người.
Nhưng bà không cho cô có cơ hội chống cự, cô cũng đã bị người ta ấn ngồi trên ghế cắt tóc, ông chủ đẹp trai bắt đầu đứng lên.
...
Bốn tiếng sau, Dư Hoàn Hoàn nhìn thấy người trong gương, hơi ngạc nhiên.
Cô là cô bé hơi mập, mặt mũm mĩm, nhưng khí sắc tốt, làn da cũng tốt, vì lẽ đó sẽ không khiến người ta cảm thấy mập, chỉ cảm thấy vừa người.
Lông mi mềm mại dịu dàng, đôi mắt thật to, mũi hơi nhếch lên, làm cho cô thiếu nữ thêm mấy phần đáng yêu.
Tóc bình thường đen dài thẳng, đã biến thành tóc quăn có chút lười biếng, thêm màu nâu ấm áp, càng khiến làn da cô gái sáng long lanh óng ánh, lại thêm mấy phần của cô gái trưởng thành.
Thật là đẹp!
Ngay cả Dư Hoàn Hoàn cũng không nhịn được xúc động, vì ngồi lâu mà eo căng cứng, tất nhiên khiến cô bay lên chín tầng mây.
" Tay nghề ông chủ rất tốt! "
Ông chủ nhận được sự chấp nhận của hai mẹ con, lộ ra chút đắc ý. Có thể đang đối mặt Lâm Phân dùng tư thế trả giá đồ ăn rau cải, trong lòng gào thét không ngừng, còn phải cười không thể đắc tội khách hàng.
Chờ mẹ con hai người đi rồi, ông chủ mới lẩm bẩm một câu, người thành phố Hải keo kiệt!
*
Bởi vì chỗ hẹn gặp mặt, đêm đó nhà họ Dư lại tranh cãi một trận nhỏ.
Dì Tiểu Đỗ đối với việc chọn nơi nào gặp mặt, dường như cũng không để ý, chỉ nói tất cả đều theo ý nhà gái, bất cứ chỗ nào cũng được.
Cũng bởi vì câu nói này, Lâm Phân lo sầu chết rồi.
Người thành phố Hải đều thích thể diện, Lâm Phân đặc biệt thích sĩ diện.
Theo thói quen của người thành phố Hải, ai là chủ nhà là người trả tiền.
Đương nhiên cũng có quy định AA, có thể lần gặp mặt đầu tiên, nói chuyện này với bên kia, vì lẽ đó nhà họ Dư phải làm tốt công tác chuẩn bị của mình.
Có thể điều kiện nhà họ Dư không tốt, tiền hưu của Dư Kiến Quốc và Lâm Phân gộp lại cũng mới hơn bảy ngàn vạn, chi phí chi tiêu tại thành phố Hải lại cao, mỗi tháng hầu như không còn dư lại gì.
Mà lần đầu gặp mặt này, chọn nơi gặp cũng cực kỳ quan trọng.
Ít nhất Lâm Phân nghĩ rằng nó quan trọng.
Bà cảm thấy điều kiện nhà mình không bằng nhà trai, cho nên tuyết đối không thể để lộ trong thời gian ngắn, như vậy mới có thể để lại ấn tượng tốt với đối phương. Tuy nhiên, Dư Kiến Quốc cho rằng không được lâu dài, thì chi bằng nó như thế nào thì nên thế đó.
Vì thế, hai người cãi nhau vài câu.
Cuối cùng Dư Kiến Quốc cầm theo bàn cờ ra ngoài chơi cờ để chấm dứt.
Lâm Phân thì quay đầu lấy kính lão ra đứng dậy nghiên cứu, cuối cùng đặt nhà hàng ở đường Nam Kinh Tây làm nơi gặp mặt.
Năm giờ chiều ngày thứ hai, hai mẹ con ăn mặc đẹp đi ra ngoài.
Từ ngõ đi ra dọc theo con đường này, tình cớ gặp được không ít người quen.
Thấy mẹ con hai người mặc lịch sự, hỏi hai người đi đâu, Lâm Phân nói hai người đi mua sắm.
Bà giống như đang bảo vệ đứa con yêu quý của mình, giữ bí mật nhỏ này, và không nhận ra đã có người nhận ra rồi.
Ngay khi hai người ra đầu ngõ, cũng có hai mẹ con khác ra cửa.
...
" Dì Thái này cũng thật là, gọi điện thoại cũng không bắt máy, cũng không cho số điện thoại của Tiểu Đỗ, rốt cuộc là người có tới hay không?"
Trong phòng bao, Lâm Phân cứ nhìn điện thoại liên tục. Nghĩ muốn gọi lại một lần, rồi lại sợ thất lễ, nhưng trong lòng lại sốt ruột.
Vào lúc này không thể trêu Lâm Phân, vì lẽ đó Dư Hoàn Hoàn rất an phận ngồi một bên uống nước.
Một bình nước, cô đã uống được một nửa.
" Hoàn Hoàn, con ra ngoài xem xem, nhớ Tiểu Đỗ mặc Âu phục màu đen, bên trong là áo sơmi màu xanh lam. Nó cao một mét tám, đến rồi nhìn sẽ thấy liền. "
"Mẹ, con không muốn đi. "
"Nghe lời, nhanh đi, nhìn thấy người, trang nhã một chút. Mẹ gọi món ăn, vừa nãy người phục vụ lại tới hối, phục vụ nhà hàng này thật là, khách đến ăn một bữa cơm, hối cái gì mà hối chứ. "
Tay Dư Hoàn Hoàn cầm túi xách nhỏ, ra ngoài cửa phòng.
Bởi vì mâu thuẫn trong lòng, cô cố tình lề mề đi vào nhà vệ sinh rửa tay một vòng, mới từ từ đi tới cửa nhà hàng.
Mới vừa đi tới trước cửa, liền nhìn thấy một người đàn ông đứng trước cửa.
Vóc dáng rất cao, mặc bộ Âu phục màu đen bên trong là một chiếc áo sơ mi nhung tơ vàng màu xanh đậm.
Không có thắt nơ, hai nút cổ áo không cài, nhìn thấy yếu hầu nhô lên.
Nhìn lên trên nữa, cổ Dư Hoàn Hoàn không nhịn được nuốt nước miếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...