Chu lão phu nhân nhìn con trai trưởng và dâu trưởng, đang quỳ trước mặt bà, nhẹ nhàng thở dài, rồi nhận trà do dâu trưởng kính. Nhấp một chút rồi đặt xuống, tiện tay cầm hộp tròn khảm mai tước trênbàn Bách Bảo, đưa đến trước mặt Hồ Ngọc Nhu.
"Đây là vật gia truyền của bà ngoại truyền cho nương lúc nương xuất giá, giờ con đã gả cho Thừa Vũ, làm trưởng tức của Tam phòng Chu gia chúng ta, vật này truyền lại cho con đeo đi." Tam phòng Chu gia là con thứ, mặc dù là phủ đệ hầu môn. Nhưng lúc Chu lão phu nhân gả qua cửa, bà lại không nhận được bất kỳ đồ tốt nào từ mẹ chồng cả. Ngược lại, bộ trang sức vàng hồng ngọc trong chiếc hộp tròn này do chính mẹ bà đòi từ tay cha trước lúc bà xuất giá.
hiện tại đối với Chu gia hiển nhiên đồ này chẳng tính là tốt gì, nhưng suy cho cùng vẫn là đồ truyền xuống, bà kiên quyết không trao lại cho con dâu thứ, là muốn giữ lại để trao cho dâu cả.
Theo bản năng, Hồ Ngọc Nhu đưa hai tay ra nhận, miệng đáp: "Cảm ơn nương."
Sau đó tim cô ngay lập tức nhảy lên một cái.
Thừa Vũ?
Vị huyện lệnh này họ Chu, cho nên tên là Chu... Thừa Vũ?
cô cầm chiếc hộp tròn, đột nhiên quay sang nhìn về bên phải.
Nhận ra tầm mắt của cô, Chu Thừa Vũ liếc về phía cô, đáy mắt đầy ám chỉ với ýcảnh báo. Sau đó mới quay đầu, giơ trà trên tay cao hơn một chút:"Nương, mời người uống trà."
Y thực sự nghe nói có mẹ chồng nhằm vào con dâu mới cưới, nhưng lần đầu tiên y biết được mẹ mình lại làm khó con trai mình..
Mặc dù trong lòng Chu lão phu nhân có tức giận oán trách, nhưng nhiều hơn là lo lắng và đau lòng, không làm khổ con trai nữa, nhận trà rồi uống một ít, sau đó là lên lớp một bài dạy dỗ dài, "Thừa Vũ, vợ con tuổi còn nhỏ, nếu có chuyện gì mà ầm ĩ không rõ, con dạy bảo nhiều hơn một chút, đừng giống như lúc ở ngoài suốt ngày làm mặt lạnh, lại dọa con bé. Con đã cưới nàng, nên đối xử với nàng cho tốt, tuyệt đối không được để nàng tủi thân.Con biết chưa? "
Chu lão phu nhân nói, trong lòng dâng lên nỗi xót xa.
Đời này của bà, gả phải tên súc sinh. Nếu không có hai đứa con trai được sinh ra tốt, bà sợ rằng sẽkhông chịu được đến giờ. Con thứ hai lúc ấy tuổi còn nhỏ, chuyện của tên cặn bã năm ấy ảnh hưởng không lớn đến nó, nhưng với đứa con trưởng này đây, tin đồn lan ra nhiều năm như vậy, cho dù đãthoát khỏi kinh thành hơn chín năm, vẫn thường hay nghe thấy.
Đều do bà vô dụng, không có khả năng bảo vệ con cái mình, thay vào đó, đều do con cái che chở mình, danh tiếng tốt đều thành vết nhơ bẩn. Nếu không, Vũ ca nhi là đứa trẻ cực kỳ ưu tú, chín năm qua còn vùi mình ở huyện Trường Châu này sao?
Nhất quyết phí thời gian cho đến khi hai bảy tuổi mới cưới vợ, nhưng lại là...
Chu lão phu nhân cố gắng mở to mắt, đem nước mắt chảy ngược về trong. Hơi nghiêng về phía trước một chút, một tay cầm tay con dâu tay kia kéo tay con ruột, đặt hai tay lên nhau, cùng nâng dậy."Từ nay về sau, phu thê các con cần sống hòa thuận với nhau thật tốt, sớm ngày cho nương ẵm cháu trai."
Mẹ chồng tốt đây!
Chỉ toàn nghe nói con dâu vào cửa mẹ chồng ra oai phủ đầu, cô chưa bao giờ nghe có mẹ chồng chỉ lo nhắc nhở rồi răn dạy con trai, hoàn toàn đứng về phía con dâu. Mẹ chồng này sao gọi là mẹ chồng cơ chứ, đây căn bản là mẹ ruột mà!
Nếu không phải còn nhớ là không được ngẩng đầu lên, Hồ Ngọc Nhu chỉ muốn cho Chu lão phu nhân nhìn vào đôi mắt đầy ánh sao long lanh của mình.
"Nương yên tâm ạ, con dâu nhất định không phụ kỳ vọng của nương!" Hồ Ngọc Nhu nói.
Nhưng lời cô vừa thốt ra, lại trực tiếp khiến Chu lão phu nhân cả người ngây ngẩn.
Con dâu này... mở miệng có thể nói thẳng ra thế, có vẻ đúng như lời đồn mạnh mẽ * thẳng thắn...
*thật ra từ gốc này là “bưu hãn”, nhưng mình thấy tối nghĩa quá, nên thay, nếu có đề xuất từ nào thuần hơn thì mình sửa.
cô nương ở nơi như huyện Trường Châu này, chính xác mà nói không thể so được với kinh thành. Nhưng như thế cũng tốt, bụng dạ thẳng thắn lại biết được chủ động, giờ cũng đã thành thân, con trai dù muốn chạy trốn cũng không trốn thoát được bàn tay mỹ nhân này.
“Tốt, vậy nương chờ tin tốt của các con.” Chu lão phu nhân vừa cười vừa nói.
Lúc này Hồ Ngọc Nhu mới để ý lúc nãy cô vội vã hứa hẹn cái gì, nhưng chỉ nghĩ người ở bên cạnh là Chu Thừa Vũ, cô cảm thấy mình không có gì mà không tình nguyện cả. Sở dĩ cô xuyên qua kí thác trên người tiểu nguyên chủ, là do cô thức khuya đọc tiểu thuyết tới ba, bốn giờ sáng, vì oán giận tác giả không cho nam phụ cô yêu thích được cái kết (thúc), giận tới nỗi trong đêm hôm khuya khoắt mà cũng rời giường tìm giấy viết, cứ thế "viết" ra cho nam phụ cô thích một nàng dâu.
Chàng nam phụ mà cô say mê chính là Chu Thừa Vũ, trong nhất thời cô không thể nghĩ ra một cái tên nào hay, nên lấy tên vợ mới cưới của Chu Thừa Vũ giống tên cô, cũng kêu là Hồ Ngọc Nhu.
Bây giờ cô xuyên vào người tiểu nguyên chủ này cũng kêu Hồ Ngọc Nhu,tình cờ gặp phải Chu Thừa Vũ.
Đây là duyên phận mà ông trời muốn an bài để chúng ta thành một đôi mà!
Hồ Ngọc Như đỏ mặt nhìn Chu Thừa Vũ sắp sửa đáp lời, bàn tay thô tây lớn đang nắm tay cô lúc này chẳng biết tại sao đột nhiên nắm chặt thêm một chút. Sau đó, cô nghe tiếng đáp trầm thấp của người đàn ông bên cạnh "Nương, người có thể yên tâm."
Tuy nhắc đến chuyện như thế có chút xấu hổ, nhưng Hồ Ngọc Nhu không nhịn được khóe miệng cong lên.
trên mặt Tô thị luôn mang vẻ tươi cười nhìn hai người họ, nhưng khi nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, thì trong lòng cảm thấy khổ sở vô cùng. Kể từ đầu năm ngoái đến nay, nàng đã một năm sáu tháng không thấy mặt trượng phu.Biết bao giờ nàng mới được trượng phu thân mật nắm tay, được mẹ chồng nhỏ nhẹ dặn dò tướng công nên đối xử với nàng cho tốt, không được bắt nạt nàng, không được để nàng tủi thân đây?
Mà vừa rồi mẹ chồng còn nói, sớm ngày cho bà ẵm cháu trai
Tô thị nhẫn nhịn nắm chặt tay, nhưng không kìm được ánh mắt,cúi đầu nhìn xuống bụng mình thật lâu.
Trượng phu nàng không ở nhà, bụng nàng muốn lớn cũng lớn không được.
Mặc dù Hồ Ngọc Nhu đã quyết tâm ở lại, nhưng cũng chưa từng nói ra với Chu Thừa Vũ, nên vẫn cúi đầu xuống như cũ. Từ trong tay A Quỳnh, đem đồ thêu thùa mà Tiết thị chuẩn bị trước cho Hồ Ngọc Uyển để hiếu kính trưởng bối, cô tự tay dâng lên cho Chu lão phu nhân. Sau đó, cô tặng lễ gặp mặt cho Tô thị, lại tặng thêm túi hà bao tinh xảo màu bạc cho Thanh di nương nhị phòng- người sinh Tiểu Chiêu, như vậy coi như đã ra mắt hết người Chu gia rồi.
Bởi vì Chu lão gia tử còn sống, thờ phụng tổ tông thì đâu tới lượt thứ xuất Tam phòng tới bái tế, vì thế Chu gia ở huyện Trường Châu bên này không có lập từ đường. Đó là do Hồ Ngọc Nhu bước vào cửa mới nhớ lại gia phả Chu gia ở bên kia, tí nữa về phải nói Chu Thừa Vũ viết thư gửi về kinh thành, để đại phòng ở kinh thành thêm tên cô vào mới được.
Do đó, từ viện Ngọc Đường của Chu lão phu nhân đi ra, Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu cùng nhau trở về phòng.
Chu Thừa Vũ yên lặng đi trước, bước chân sải rất lớn.
Đúng là chẳng biết quan tâm người ta mà.
Hồ Ngọc Nhu oán thầm một câu trong lòng. Lại nghĩ đến người này là Chu Thừa Vũ, là nam phụ cô yêuthích đấy, thế là cô mãi lo vui vẻ, một chút cũng chả thấy cần vội vàng làm gì. Ai có thể nghĩ tới chứ, xem cuốn tiểu thuyết xong thích người trong ấy, vậy mà có thể xuyên sách, thực sự gặp được người thật!
Khi Hồ ngọc Nhu còn học trung học, cha mẹ cô đã ly hôn rồi, sau này họ lần lượt có gia đình, cô ở bên nào cũng là người thừa cả. Cho nên, cô bắt đầu học trung học thì trọ lâu dài ở trường luôn, những ngày nghỉ lễ thì đến nhà bà ở nông thôn, lúc cô lên đại học năm tư bà đã qua đời.Vì thế đối với cô mà nói, côchỉ đặc biệt nhớ cuộc sống phát triển ở hiện đại, ngược lại rời đi thật, chẳng có gì khác để cảm thấy đau đớn trong lòng hết.
Cho nên giờ phút này, cô nhìn theo Chu Thừa Vũ đang đi trước mặt cô, hoàn toàn là dáng vẻ mê muội.
thật tốt quá!
Chu Thừa vũ và người trong trí tưởng tượng của cô gần như giống hệt nhau.Trừ bỏ không còn phong thái phong nhã của thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi lúc mới xuất hiện, nhưng mà lúc này chàng hai bảy hai tám tuổi, lại có thêm mấy phần trầm tĩnh với từng trải, đàn ông như vậy sức hấp dẫn lại càng lớn, càng khiến người ta say mê hơn.Với lại, chàng quả là giống y như bà tác giả kia miêu tả, dáng người cao thẳng, khí chất lạnh lùng lại mang trong người mấy phần nho nhã, khiêm tốn, thực sự ...... một người mù chữ như cô thật sự không nói ra hết những từ miêu tả vẻ đẹp của chàng.
Chỉ muốn nói, trách không được trong cuốn sách ấy, có một cô tiểu thư hầu môn thích thảm chàng mà!
cô cũng thích thảm chàng rồi!
Bây giờ cô đã là thê tử chàng cưới hỏi đàng hoàng, mà có vẻ như là chàng không có ý định đuổi cô đi.
Hồ Ngọc Nhu cẩn thận nânggóc váy, tiếp theo là tăng tốc độ đi lên.
Dù sao, vị Triệu biểu ca xuất sắc kia là người yêu của tiểu nguyên chủ, cô một nửa cũng không quen thuộc. Cho nên cô mặt dày mày dạn cũng muốn nương nhờ ở Chu gia, làm phu nhân của Chu Thừa Vũ! Song, cô cũng không quên báo thù thay cho tiểu nguyên chủ, và Quản ma ma mà cô bé quan tâm, chút nữa cô phải nói với Chu Thừa Vũ đưa người đến!
A Quỳnh đi theo sau lưng tiểu thư nhà mình, đôi mắt nàng càng trở nên bối rối hơn.
Sao nàng bỗng không hiểu gì rồi, chỉ qua hơn một đêm, mà tiểu thư lại vui vẻ như thế?
Chẳng lẽ tiểu thư đã quên Triệu biểu thiếu gia, thích Chu đại nhân?
Ôi... Mặc dù Chu đại nhân rất anh tuấn, quyền cao chức trọng, ngài ấy đối xử với tiểu thư hình như rất tốt, nhưng...
Mặc kệ đi, dẫu sao thế này cũng tốt hơn.
Nếu tiểu thư cam tâm tình nguyện, chỉ bằng với dung mạo xinh đẹp của nàng, Chu đại nhân làm sao không thích được. Được Chu đại nhân yêu thích, sống lưng của người liền thẳng lên rồi, tới lúc đó Lý ma ma đánh nàng đừng nghĩ sống tốt nữa, còn có phu nhân sai người đánh Quản ma ma nữa, đừng mong còn ngày lành nữa!
À, còn có Tam tiểu thư!
Tam tiểu thư đầu óc xấu xa, nàng đừng mong còn ngày lành nữa!
Bước vào phòng chính, chủ nhân không có gọi, bọn hạ nhân hiển nhiên ở bên ngoài cửa. Nhìn mặt tối tăm như cũ của Chu Thừa Vũ, Hồ Ngọc Nhu cũng thu lại khuôn mặt ngập tràn niềm vui, ngồi im lặng bên cạnh y.
Chỉ một ánh mắt liếc qua, Chu Thừa Vũ liền biết vị thê tử này của y ánh mắt lấp lánh, mặc dù nàng đãhết sức khống chế rồi, cũng không giấu nỗi vẻ vui vẻ trong lòng nàng.
Vui vẻ cái gì?
Vừa rồi bên nương cũng không có bất kỳ việc gì xảy ra làm cho người ta vui vẻ cả?
Sắc mặt nàng ấy vốn dĩ vừa oan ức vừa đáng thương, chỉ qua bên nương một lần, sao lại bỗng vui ra mặt thế?
À! Đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì, sắc mặt Chu Thừa Vũ lập tức đen lại.
Y biết thê tử mình cớ sao vui rồi.
Vui vẻ vì nương không nhận ra nàng chứ gì!
Vui vẻ vì chính y không truy cứu nàng, cho rằng y sẽ thả nàng quay về, để nàng cùng Triệu biểu ca, hai người song túc song phi (20) sao?
(20)Song túc song phi: ý chỉ hai người yêu nhau thắm thiết không phân ly.
Y biết rằng nàng có vị hôn phu lại là thanh mai trúc mã đính hôn từ bé, cũng tin rằng nàng không tự nguyện gả cho y.Ban đầu y quả thật muốn thả nàng về nhà, thậm chí trên đường về đây y đã nghĩ kỹ cách giải quyết. Nhưng giây phút nhìn thấy nàng tươi cười vui vẻ, y bỗng chốc thấy lòng mình có chút đau buồn.
Chả lẽ Chu Thừa Vũ y là rắn rết hay thú dữ?
Cho nên nữ nhi Hồ gia, người này so với người kia đều không thích y?
"Nàng tạm thời ở lại trong nhà, chuyện nàng nói ta sẽ cho người tra, nếu đúng, tự nhiên sẽ để nàng trở về nhà. Nhưng nếu không phải là thật......" đằng sau y chưa nói xong, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, nhưng lại giống như tạt cho Hồ Ngọc Nhu đang sửng sốt một chậu nước đá, thản nhiên nói: "Nàng yên tâm, mấy ngày tới ta sẽ không chạm vào nàng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...