Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Nhưng ra tay khi nào đây?

Trước mắt đương nhiên không được, trên đường Chu Thừa Vũ trở về huyện Trường Châu?

Tiết Sĩ Vănnuốt nước bọt một cái, hai tay từ từ siết chặt. Có vẻ như đây là cách duy nhất.

Những chủ cửa hàngđợi ở ngoài từ sớm, Đổng tri phủ bên này vừa mới truyền lời, bọn họ ở bên kia liền được dẫn lên. Đồng thời, đám bộ khoái huyện Trường Châu cũng được đưa đến đại sảnh, ai nấy đều trông thật nhếch nhác, nhưng thực tế, Tiết Sĩ Văn cũng đâu dám làm gì bọn họ, chẳng hề có một vết thương ngoài da.

Chẳng qua, đường đường là bộ khoái mà bị vu cáo nhốt vào đại lao, trong lòng họ không sao nuốt được sự sỉ nhục này.

Vừa nhìn thấy Chu Thừa Vũ, mặt ai nấy đều lô vẻ giận dữ kèm xấu hổ.

Tiết Sĩ Văn không quan tâm đến bọn họ. Bọn họ sẽ nói thế nào chẳng đoán cũng biết. Mắt ông ta vẫn luôn hướng về những chủ cửa hàng được mời lên. Thậm chí thời gian mà ông ta nhậm chức Đồng tri ở Phủ Thành còn lâu hơn so với Đổng tri phủ. Sau nhiều năm tích lũy uy nghiêm, đôi mắt ông ta lạnh lùng, những chủ cửa hàng đều run rẩy trong lòng, họ đều bất an cúi đầu xuống.

Chu Thừa Vũ chuyển bước, chặn lại tầm vóc lùn tịt của Tiết Sĩ Văn.

Tiết Sĩ Văn đã nhìn thấy phản ứng của mọi người. Lúc này, ông ta an tâm hơn chút ít, hừ lạnh mộttiếng, quay sang nhìn Đổng tri phủ. "Đại nhân, nếu người đã đến đông đủ rồi, vậy có thể bắt đầu đặt câu hỏi được chưa?"

"Tất nhiên rồi!" Đổng tri phủ trả lời, nhìn Chu Thừa Vũ.

Đặt câu hỏi ra sao, tất nhiên, phải để ông ta đặt câu hỏi.


Nếu ông ta hỏi, ông ta thật muốn xem thử ai dám nói sự thật. không sợ chết, cứ nói!

Tiết Sĩ Văn là giành trước đi đến trước mặt các chủ cửa hàng.

Ông ta vừa đến, đã cóvài người vô thức lùi lại hai bước, bọn họ không hề biết trong mắt mình bất giác có thêm ba phần sợ hãi.

Chu Thừa Vũ bèn đứng đằng sau Tiết Sĩ Văn, Tiết Sĩ Văn thể hiện ra đáng sợ bao nhiêu, y lại thể hiện ra bình tĩnh ung dung bấy nhiêu. Y nói: "Ta là Chu Thừa Vũ, huyện lệnh Trường Châu huyện. Hôm nay đến đây, một là vì những bộ khoáihuyện Trường Châu của ta,hai là cho các cửa hàng của các người một câu trả lời. Nghe bảo là cửa các các ngươi bị đáp phá, mỗi cửa hàng đều thiệt hại không nhỏ, vậy thì các ngươi chỉ cần nói ra. Là ai đập, đập cái gì của các ngươi. Nếu chuyện thực sự liên quan đến nhóm bộ khoái huyện Trường Châu của ta, đương nhiên ta sẽ bồi thường hết.”

"Đại nhân!" Đám bộ khoái bị buộc phải đứng một bên vội hét lên.

Chu Thừa Vũ khoát tay, ra hiệu cho họ bình tĩnh chớ gấp.

Tiết Sĩ Văn đứng trước mặt y, bởi vì ông ta đưa lưng với y, nên yên tâm mỉm cười.

Nụ cười này là nụ cười dành cho tất cả những hy vọng mà mấy thương hộ đối với Chu Thừa Vũ hôm qua. Bọn họ vốn nghĩ rằng Chu Thừa Vũ có thể hạ bệ được Tiết Sĩ Văn, không chỉ để họ không thiệt thòi lần này mà sau này không phải ăn thiệt nữa. Nhưng ai có thể ngờ, nhìn thấy Tiết Sĩ Văn, Chu đại nhân lại nhún nhường như thế.

Tiết Sĩ Văn chỉ đại vào một người. "Ông chủ Đường, nhà ông buôn bán đồ cổ. Ông đế nói xem, thiệt hại bao nhiêu?"

Cửa hàng đồ cổ của ông chủ Đường, cho dù có bày đồ ra nửa thật nửa giả thì cũng đáng giá đáng kể. Lần này đồ bị đập rất nhiều, mặc dù hầu hết đồ đều là những thứ không đáng giá, nhưng thực tế tổn thất khá nặng nề. Bởi vì những thứ có giá chút đỉnh, đều bị Tiết Sĩ Văn nhân cơ hội cỗm đi!


Ông ấy ho khan hai tiếng, rồi quyết định bỏ qua cái lương tâm gì gì đó. Thiệt hại nhiều như vậy, ông kiểu gì cũng đào về một mớ. Nếu vị huyện lệnh Trường Châu huyện này sẵn lòng coi tiền như rác, thìông ấy nên thịt một khoản vậy. "không dối gạt Tiết đại nhân. Có rất nhiều vật phẩm tốt trong cửa hàng như mấy bức tranh thư pháp, tranh cổ tiền triều, đều bị hỏng hết, thiệt hại khó mà ước lượng!"

Tiết Sĩ Văn hỏi: "Này bị hủy thế nào?"

Ông chủ Đường nhìn về hướng đám bộ khoái phía sau Chu Thừa Vũ, nói:“Còn không phải do bọn họ. Bọn họ nói gì mà bắt kẻ sát nhân, hùng hùng hổ hổ vào cửa. Tùy tiện đi vòng qua vòng lại, đập phá đồ hơn phân nửa!”

Tiết Sĩ Văn hài lòng, cho ông ấy trở về rồi chỉ vào người khác đi ra, "Ông chủ Kiều, còn nhà ông buôn bán rượu, lần này thiệt hại bao nhiêu?"

Có ông chủ Đường đi trước, ông chủ Kiều hầu như nói không ngừng: “không dối gạt Tiết đại nhân, mặc dù tiểu nhân bị hư hại không nhiều như ông chủ Đường, nhưng ước tính cũng có hơn trăm lượng bạc ròng. Rượu bình thường thì hai lượng 1 vò. Còn rượu thượng hạng như: Nữ nhi hồng, Trúc diệp thanh, Lệ chi lục, thậm chí cả những vò rượu ủ mười mấy năm đều nhóm bộ khoái thô lỗ này đập hư!"

Lần lượt là quán cơm, tiệm vải, cửa hàng gạo...

Càng nhiều người nói, Tiết Sĩ Văn càng hài lòng, đợi hỏi hết một vòng, ông ta không kìm được nụ cười trên mặt. Quay đầu lại, ông ta cũng lười hỏi đám bộ khoái đó, chỉ nhìn Chu Thừa Vũ, nói: "Chu đại nhân, ngươi còn gì để nói nữa không?"

Hỏi xong cũng không chờ Chu Thừa Vũ lên tiếng, ông ta đã nói tiếp: "không phải ngươi muốn hỏi đám bộ khoái này, rồi để từng kẻ từng kẻ lên tiếp phủ nhận chứ? Nếu một hai cửa hàng còn nói được, còn đằng này hàng chục cửa hàng, lại không thù không oán với bọ họ, tất cả đều vu cáo hãm hại bọn họ được."

Đám bọ khoái huyện Trường Châu đã không còn hơi sức quắc mắt, nhảy dựng lên với Tiết Sĩ Văn nữa.


Ngã xuống, lần này ngã xuống thật.

Mặc dù bản thân họ rõ ràng, bọn họ bị vu khống hãm hại, nhưng giờ khắc này có trăm miệng cũng khó mà giãi bày!

Đổng tri phủ mắt lạnh nhìn. Ban đầu ông ta muốn dàn xếp cho chuyện nhỏ hóa không, nhưng thái độ Chu Thừa Vũ quá bức ép nên ông đâm ra bất mãn. Bây giờ, ông chỉ cười lạnh, không mở miệng.

Chu Thừa Vũ thì không để ý Tiết Sĩ Văn, mà gọi người nói chuyện đầu tiên- Ông chủ Đường bước ra hỏi chuyện.

"Ông chủ Đường, ông nói đám bộ khoái đó đập phá tranh thư pháp và tranh cổ của cửa hàng ông, vậy xin hỏi, ông có tận mắt chứng kiến không?"

Ông chủ Đường ngập ngừng một lúc rồi gật đầu: "Đương nhiên!"

Chu Thừa Vũ nói: "Vậy bọn họ vừa vào là đập, hay xem xét một lúc mới đập. Bọn họ tay ném chân đá hay dùng thứ gì đập?"

Câu hỏi vừa thốt ra, ông chủ Đường rõ ràng đã có chút hoảng loạn, vội vã nhìn Tiết Sĩ Văn.

Tiết Sĩ Văn chưa phát giác ra ý đồ của Chu Thừa Vũ, chỉ hừ lạnh một tiếng, không tỏ ý gì.

Ông chủ Đường hết đường đành nhắm mắt nói bừa: "Bọn họ bắt kẻ sát nhân.Vừa bước vào của hàng đãbảo muốn bắt kẻ sát nhân, không cẩn thận đập bể. Bọn họ sử dụng gậy, đúng, họ dùng cây gậy thô bình thường bằng cánh tay, đập đập gõ gõ, không cẩn thận đập hỏng đồ cổ của ta."

Chu Thừa Vũ mỉm cười, nói: "Gậy?"

Thấy ông chủ Đường hoang mang nhìn sang, Tiết Sĩ Văn mất kiên nhẫn: "Hỏi cái này làm gì nữa. hiệntại đã có đầy đủ nhân chứng, vật chứng cả rồi. Nhân chứng thì người ở đây, vật chứng thì trong cửa hàng, Chu đại nhân cần nói thẳng ra luôn không?"


Chu Thừa Vũ vẫn phớt lờ ông ta, hỏi người thứ hai là ông chủ Kiều. "nói thế, những vò rượu của ông trong cửa hàng chắc cũng là dùng gậy đập nhỉ. Vừa nãy ông bảo là bao nhiêu, thiệt hại mấy trăm lượng, có thật không?"

Bùi Thanh xen vào: "Đại nhân, ông chủ Kiều nói là hơn một trăm lượng!"

Chu Thừa Vũ gật đầu và nhìn ông chủ Kiều.

Ông chủ của Kiều đúng là thiệt hại hơn một trăm lượng,như rơi vào sương mù mà gật đầu.

Chu Thừa Vũ lần lượt hỏi những người còn lại theo thứ tự của Tiết Sĩ Văn.

Thấy câu trả lời của những người này không có vấn đề gì, Tiết Sĩ Văn càng đắc ý hơn, "Chu đại nhân, ngươi cũng đích thân hỏi rồi, thế nào, ngươi còn gì nói nữa không?"

Chu Thừa Vũ quay lại hành lễ với Đổng tri phủ đang ngồi vị trí đầu, nói: "Đại nhân, hạ quan đã hỏi xong, đã có đầy đủ bằng chứng để chứng minh những lời này- tất cả chỉ là lời nói dối!"

Tác giả có lời muốn nói:

Chắc chắn không tẩy trắng Tô thị, cô ấy có tẩy cũng không trắng nổi.

HE à, không thể nào.

Tôi chưa nghĩ ra, thật.Các bạn có muốn cho nhị gia một cô gái hoạt bát sánh đôi không? Tôi luôn cảm thấy chàng ta thảm quá.

Cả Triệu Tịch Ngôn còn có tiểu nguyên chủ Nhu Nhu, nhưng chàng ta... vợ thì xấu xa, di nương thìkhông yêu, chàng ta mới đúng là nam phụ thảm hại nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui