Nhắc đến con, Hồ Ngọc Nhu mới lên chức mẹ, một lòng một dạ với đứa con của mình nên cuối cùng cũng quên mất cơn cuồn cuộn trong bụng, hỏi Chu Thừa Vũ về tình hình cụ thể.
Chu Thừa Vũ hiểu tính Hồ Ngọc Nhu, không giấu giếm cô, nói tên Liễu Nguyên và kế hoạch kế tiếp.
“Việc này có thể thực hiện không?” Biết được thân phận của Liễu Nguyên, Hồ Ngọc Nhu có chút hoài nghi.
“Chàng nói Thái tử có ý định để hắn theo hai vị Công tử, đương nhiên phải coi trọng hắn, hay là chàng trình chứng cứ cho Thái tử trước, sau đó để Thái tử quyết định."
Hồ Ngọc Nhu e ngại Thái tử sẽ trách tội.
Chàng lắc đầu nói: "Thái tử tất nhiên coi trọng hắn, nhưng còn coi trọng ta hơn hắn. hiện tại ta có đủ nhân chứng và bằng chứng, việc Thái tử mai này lên ngôi cửu ngũ là ván đã đóng thuyền.
Điều hắn muốn ở ta khong phải một thần tử khéo cư xử, mà là một cô thần."
Thái tử là Quân vương tương lai, ngài muốn chàng chỉ thuộc về phe phái và nghe lời một mình ngài ấy.
Bản tánh chàng ra sao, chàng không cần đổi tánh, chàng quan tâm vợ con như vậy, càng khiến ngài an tâm hơn nhiều.
Mà mục đích chính trở về Kinh thành là để vợ con sống tốt và đỡ khổ.
Bây giờ người ta bị đè đầu khi dễ, Nhu Nhu thiếu điều bị hại, nếu chàng lại cố kỵ này nọ, tương lai sao có thể lăn lộn chốn quan trường.
Hồ Ngọc Nhu ngẫm nghĩ, cũng hiểu ý của Chu Thừa Vũ, đường chàng đi là đường cô thần.
“Được, vậy thì chàng cẩn thận.” cô khẽ thì thầm.
Chu Thừa Vũ gật đầu, đỡ cô nằm xuống, "Nàng đừng nghĩ nhiều, dù nàng có thể chịu được, nhưng nhớ chăm lo cho con trong bụng, ngủ một giấc thật ngon nhé?"
Hồ Ngọc Nhu không muốn nằm xuống, lại hỏi Lương Thành Vân và Hồ Ngọc Tiên, "Tiểu Vân thật sự ổn chứ? Còn Ngọc Tiên, chàng sắp xếp con bé nghỉ ngơi ở đâu?"
Chu Thừa Vũ kéo tấm chăn mỏng muốn đắp bụng cho Hồ Ngọc Nhu, thấy cô không nhúc nhích, chàng đành trả lời câu hỏi của cô trước: “không sao, bị thương ngoài da thôi, có điều lần này chịu chút khổ.
Ngọc Tiên nghỉ ngơi bên sương phòng, muội ấy không sao.
Sáng mai ta bảo muội ấy đến đón nàng.
Nàng ngủ trước đi, chờ nàng ngủ rồi ta ra ngoài xem, đoán chừng người phủ Túc Thân Vương sắp đến."
Nghĩ đến bộ dạng của Lương Thành Vân, Hồ Ngọc Nhu cảm thấy có lỗi vô cùng, nắm lấy tay áo của Chu Thừa Vũ và nói: "Hay là thiếp đi thăm Tiểu Vân nhé, có người phủ Túc Thân Vương tới, có thiếp tiếp đãi họ."
Lương Thành Vân đã bị thương nặng như vậy là vì cứu cô.
Về tình về lý, cô đều đích thân tạ ơn và giải thích với họ.
Thậm chí, cô phải bày tỏ lời xin lỗi, dù thế nào thì Lương Thành Vân vẫn chỉ là đứa trẻ.
"hắn hiện đang hôn mê, nàng có đi cũng vô ích, vả lại bên đó còn mùi máu tanh, khó lắm nàng mới khá lên được." Chu Thừa Vũ không muốn nàng giống ban nãy.
“Nàng ngủ lát đi, khi nào người Phủ Túc Thân Vương đến, ta sẽ sai người gọi nàng.” Ngừng một chút, chàng nói thêm, “Lương Thất thiếu gia thoạt nhìn bị thương nặng, lát nữa Lương đại phu nhân thế nào cũng khóc một trận.
Đây là lỗi chúng ta, để ta chịu trách nhiệm là được.
Nàng nghe ta, nàng đang có mang, cần phải nghỉ ngơi.
Nếu nàng có chuyện gì, khác nào uổng công Lương thất thiếu gia bạt mạng cứu nàng sao?"
Khác nào như ý ác tặc Liễu Nguyên!
Hồ Ngọc Nhu rối rắm ra mặt, nghĩ lại, cô gật đầu.
Chỉ là cô vẫn nắm chặt Chu Thừa Vũ tay, "Tủi thân cho chàng."
Hồ Ngọc Nhu hiểu bất kể ai có con cái, gặp bất trắc như Lương Thành Vân đều không chịu được.
Cuối cùng Chu Thừa Vũ cũng đỡ cô nằm xuống và đắp chăn lên bụng cô lần nữa, rồi nói: "Ta là phu quân của nàng, đó là chuyện phải làm.
Còn nàng đấy, hứa với ta, chăm sóc mình cho tốt, đừng nghĩ vẩn vơ được không?"
Phụ nữ mang thai thực sự rất yếu ớt.
Nhưng phụ nữ sắp làm mẹ, đôi khi mạnh mẽ kinh người.
Hồ Ngọc Nhu lớn tiếng đáp, "Dạ!"
·
Người phủ Túc Thân Vương mãi đến giờ Tý mới đến, không ai biết rõ tình hình, đều nghĩ Lương Thành Vân một mình rời phủ.
Thế nên, Túc Thân Vương dẫn theo Lương đại phu nhân và Lương Minh Nguyên đến, muốn gặp Lương Thành Vân ngay tức khắc.
Túc Thân Vương và Lương đại phu nhân vào trước, Lương Minh Nguyên nhìn bóng lưng xa xa của Chu Thừa Vũ, sau đó cắn răng bước vào.
Mặc dù vết thương đã được băng bó, nhưng nhìn thấy khuôn mặt không còn chút máu và cơ thể băng bó của Lương Thành Vân, Lương đại phu nhân bật khóc nức nở.
Lương Minh Nguyên cũng đỏ mắt rơi lệ, đỡ bà, thấy Hồ Ngọc Tiên đang ở bên cạnh, vô thức hỏi cô nàng: "Ngọc Tiên, chuyện gì vậy? Đại…đại ca của ta sao ra cớ sự này? Đại phu đã khám chưa, nói gì?"
Lương đại phu nhân cũng nhìn sang ngay.
Hồ Ngọc Tiên vốn dĩ bị Lương Thành Vân nắm tay, đang ngồi ở mép giường cùng. cô nàng nghe hỏi, lo lắng đứng lên, nhưng Lương Thành Vân siết chặt tay. cô nàng rút ra không được, thoáng chốc đỏ bừng mặt.
“Ta, ta không rõ lắm.” Hồ Ngọc Tiên lắp bắp, “Vốn dĩ ta và đại tỷ đang nghỉ ngơi, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đánh nhau.
Sau đó chúng ta đến bên cửa sổ, đại tỷ bảo có người giống Lương thất thiếu gia đang một chọi bốn.
Đại tỷ lo ngài ấy đánh không lại nên ra tay giúp đỡ, nhưng, nhưng chúng ta ra, ngài ấy đã bị thương rồi."
Hồ Ngọc Tiên có hơi tự trách, lúc đó cô nàng nhìn qua cửa sổ rất sợ hãi nên đã ngăn đại tỷ ra ngoài.
Nhưng đại tỷ khăng khăng muốn cứu Lương Thành Vân, cô nàng không muốn chị mình bị thương nên ra theo.
Nhìn bộ dạng vừa rồi Lương Thành Vân lẩm bẩm gọi mẹ, lòng cô nàng thật sự rất thương cảm và áy náy, may mà cậu không đáng ngại, nếu không cô nàng thật sự sẽ hối hận chết mất.
Lương Minh Nguyên tin tưởng lời Hồ Ngọc Tiên, nhưng Lương đại phu nhân bất ngờ lắc đầu và nói: "không thể nào! Tiểu Vân vừa về Kinh thành không bao lâu, lại ít ra cửa, không thể nào đắc tội người ta.
Nhưng với thương thế này, rõ ràng là muốn mạng Tiểu Vân mà! không thể nào! Đây rõ là là có vấn đề, mong Hồ tứ tiểu thư nói năng rõ ràng!"
Lương đại phu nhân hiếm khi thể hiện ra mặt mạnh mẽ như vậy, nước mắt lưng tròng nhưng đôi mắt cực kì sắc bén nhìn chằm chằm Hồ Ngọc Tiên, lóe lên tia sắc lạnh như muốn đâm chết người.
Hồ Ngọc Tiên không khỏi rùng mình một cái, thường gặp bà ta cười cười đã đủ khiến cô nàng sợ hãi, huống chi vẻ mặt này.
cô nàng run run, Lương Thành Vân lập tức cảm nhận được.
Tuy rằng không mở mắt, nhưng cậu vẫn ỷ lại kêu lên, "Mẹ..."
Khí thế Lương đại phu nhân xẹp xuống, vội vã chạy đến bên giường, "Tiểu Vân, mẹ đây, mẹ ở đây." Bà muốn kéo tay Lương Thành Vân, nhưng lúc này Lương Thành Vân đột nhiên ra sức, Hồ Ngọc Tiên bị kéo về phía trước hai bước.
Sắc mặt Lương đại phu nhân lập tức ngỡ ngàng.
Lương Minh Nguyên vội vàng đứng lên chắn tầm mắt bà, lo lắng hỏi Hồ Ngọc Tiên, "Vậy đại ca ta thế nào rồi, đại phu nói sao?"
Hồ Ngọc Tiên trả lời với vẻ xấu hổ: "Đại phu nói vết thương ngoài da, nhưng không nhẹ, cần tĩnh dưỡng một thời gian."
“Tốt, tốt quá.” Lương Minh Nguyên vội vàng trả lời lại, đồng thời nắm lấy tay Lương đại phu nhân, “Mẹ, mẹ nhìn đại ca đi.”
Túc Thân Vương đã hơn năm mươi tuổi, tóc bạc kha khá, nãy giờ không lên tiếng, nhưng Chu Thừa Vũ vừa vào, ông bèn chất vấn, "Xảy ra chuyện gì? Kẻ đánh trọng thương Tiểu Vân là ai? đã điều tra rõ ràng chưa? Kẻ đó đang ở đâu?"
Chu Thừa Vũ cho biết: "Nội tử và mẫu thân đến Đông Sơn tự dâng hương, không ngờ đêm nay có người mưu đồ làm loạn.
Lương thất thiếu gia tình cờ đi ngang qua, gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ. hiện tại ta có suy đoán về kẻ chủ mưu, ngày mai mới xác minh được.
Tổng cộng có năm tên, hiện tại đều đã chết, thi thể ở bên cạnh."
Tất cả...!đều đã chết?
Lương đại phu nhân và Lương Minh Nguyên sửng sốt, ngay cả Túc Thân Vương đều mấp máy môi, "Là...!Tiểu Vân giết?"
Túc Thân Vương không tin nổi.
Nhưng ông không kìm được sinh lòng mong đợi.
Ông có ba đứa con trai, tuy ông không thương con trưởng nhất nhưng nó là niềm hi vọng của ông.
Chẳng ngờ trai trưởng bất ngờ chết trẻ, sau này mỗi khi nhớ đến, ông liền tiếc nuối không thôi.
Lương Thành Vân là con của con trưởng, trong mắt ông, cháu luôn khác biệt với đám cháu nội.
Bây giờ nghe nói cháu trai hơn mười hai tuổi này quyết đoán sát phạt vậy, mặc dù cả người cậu đầy vết thương, đang nằm trên giường nhưng lòng ông như có ngọn lửa cháy hừng hừng.
So với đám con thứ mê rượu phóng đãng thì đứa cháu trai này là người đủ tư cách thành gia chủ nhất trong mắt Túc Thân Vương.
Chu Thừa Vũ nói: “Đúng vậy."
Ông quay đầu nhìn về phía Hồ Ngọc Tiên, mắt sáng quắc, "thật sao?"
Hồ Ngọc Tiên gật đầu, "Dạ."
Ông nghe nói Lương Thành Vân không sao, cho nên lúc này cũng không ở lại, mà nói với Chu Thành Vũ: "Đưa ta đi gặp bọn chúng."
Sau khi họ rời đi, Lương đại phu nhân nói với Hồ Ngọc Tiên: "Kể cho ta nghe tình hình lúc đó, Tiểu Vân nhỏ thế này, sao có thể..." Bà nghẹn ngào không nói thành câu.
Thấy vậy, Hồ Ngọc Tiên kể lại những gì mình nhìn thấy cho bà hay.
Lương đại phu nhân nghe xong, khóc lớn hơn, rồi lại sợ phiền con ngủ, lại kiềm nén.
Nghĩ đến Lương Thành Vân tuổi còn nhỏ, Lương đại phu nhân vừa tự hào vừa đau lòng, nhìn Hồ Ngọc Tiên ngồi bên cạnh, cho dù quần áo có lấm lem và nhếch nhác, bà vẫn có phần bất mãn.
“Được rồi, có ta và muội muội Tiểu Vân ở lại, ngươi đi đi!” Bà đuổi thẳng.
Hồ Ngọc Tiên đã muốn đi từ lâu, nhưng Lương Thành Vân nắm tay không buông.
Thái độ của Lương đại phu nhân bây giờ càng khiến cô nàng vừa sợ vừa lúng túng, như là mình không biết xấu hổ ở lại chẳng bằng.
Vì vậy, cô vội vàng đáp ứng và cố bẻ gãy từng ngón tay Lương Thành Vân ra.
Nhưng Lương Thành Vân không biết bị gì, nắm chặt vô cùng, cô bẻ mạnh đến mức ngón tay Lương Thành Vân trắng bệch, mà vẫn không rút ra được.
Lương đại phu nhân cả giận run lên, "Được rồi, ngươi đừng bẻ nữa, bẻ nữa gãy tay con ta bây giờ!"
Hồ Ngọc Tiên không khóc, nhưng bị quát vậy, mắt cô đỏ hoe. cô nàng không giỏi nhẫn nhịn, nhưng vì Lương Thành Vân đành cố chịu, nhưng Lương đại phu nhân vẫn không khách sáo, cô nàng chịu đủ rồi.
"Vậy phu nhân muốn sao đây? Ngài bảo ta đi, nhưng không muốn ta bẻ tay rút ra, vậy làm sao ngài mới chịu?"
Lương đại phu nhân không ngờ rằng Hồ Ngọc Tiên không biết điều như vậy, giận nói không ra lời.
Lương Minh Nguyên hết cách, đứng ra giải hòa, "Mẹ, bây giờ quan trọng nhất là đại ca.
Chúng ta đừng nói chuyện đó nữa, đợi đại ca tỉnh lại, được không? Chúng ta để Hồ tứ tiểu thư ở lại trước, sáng mai chúng ta lại xin lỗi Hồ tứ tiểu thư."
Tại sao họ phải xin lỗi?
Lương đại phu nhân đang định nói, nhưng đột nhiên nhớ đến Lương Thành Vân nắm lấy tay Hồ Ngọc Tiên không cho đi, đối với con gái mà nói, đây là một chuyện hết sức kiêng kị.
Lương đại phu nhân đương nhiên khinh thường Hồ Ngọc Tiên, nhưng không tránh khỏi nhờ Hồ Ngọc Tiên lúc này, mặc dù trong lòng không muốn nhưng vẫn đồng ý.
Lương Minh Nguyên quay sang xoa dịu an ủi Hồ Ngọc Tiên, xem như qua..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...