- H văn song tính, giới thiệu mình để bên ngoài, kiến nghị tắt não trong khi theo dõi cho chắc.
_________________________
Chương 1.
Đi tắm sông/ quản em trai anh đi
"Mày làm cái gì vậy!" Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gào thét thiếu niên.
Cậu ta vọt vào sân như một cơn gió, đoạt thẳng gáo nước trong tay người trước mặt, tức đỏ cả mắt: "Mày có biết nước này anh A Tấn phải vất vả gánh về từ thôn dùng để ăn uống không, sao mày có thể dùng nó rửa rau!"
Dung Tuyết lùi một bước, giật mình: "Mẹ nó sao cậu lại tới nữa."
Dung Tuyết vừa mới chuyển kiếp đến nơi này chưa được hai ngày, mà đã đếm không hết số lần bị thằng nhóc này rống lên như vậy.
Khi chưa xuyên đến nơi đây, cậu là cậu út của nhà họ Dung ở thủ đô, được cưng chiều từ bé tới lớn, ai ai cũng nịnh nọt lấy lòng, không dám nặng lời với cậu.
Nhưng sau khi đến đây, cậu bỗng trở thành ngọn cỏ đầu tường không cha không mẹ, bị bà nội nguyên chủ ép gả cho người chồng câm không nói, đây còn tiện có luôn bà mẹ kế cực phẩm của chồng.
Thằng nhóc trước mặt chính là con ruột của bà mẹ kế kia, tên là Trần An, năm nay mới mười lăm tuổi, thích xen vào việc nhà người khác, hở ra là tỏ vẻ chủ nhân, dạy cậu cái này dạy cậu cái kia, anh Tấn dài anh Tấn ngắn, chả biết ai mới là vợ tên câm ấy nữa.
Đồ điên.
"Đưa đây." Dung Tuyết lạnh lùng chỉ gáo nước trong tay Trần An.
"Mày chẳng biết làm cái gì, chỉ biết ở nhà ăn không ngồi rồi, cũng chẳng biết đẻ con, sớm muộn cũng có ngày anh A Tấn đuổi mày ra!"
Dung Tuyết không buồn quan tâm, lặp lại một lần: "Đưa đây."
Trần An bắt đầu ương bướng, hất cằm, không nhúc nhích.
Dung Tuyết: "..."
Giữa lúc giằng co, tiếng cót két của cửa gỗ vang lên, hai người đồng thời quay lại.
Một người đàn ông mình trần bước đến, thân thể cường tráng, bắp thịt chắc nịch dưới nước da nâu mật, hai tay hắn xách hai thùng gỗ đậy nắp, thấy trong sân có người, chân mày hơi cau lại.
"Anh A Tấn," Trần An tiến tới mách, "Anh xem nó lại lấy nước trong vò rửa rau này, nếu không phải em nhìn thấy thì có khi nó đã phí hết nước ở đây rồi."
Trần Tấn vòng qua Trần An, hoàn toàn phớt lờ cậu Trần An, xách thùng gỗ vào nhà bếp.
Dung Tuyết không hề ngạc nhiên với cách hành xử của Trần Tấn.
Mặc dù chỉ mới kết hôn chẳng được mấy ngày, nhưng Dung Tuyết có thể nhìn ra Trần Tấn không ưa gì mẹ con nhà mẹ kế của hắn, khả năng là do hồi nhỏ chịu khổ không ít từ chỗ bà mẹ kế chẳng hạn?
Dung Tuyết lười suy nghĩ, khoanh tay nhìn Trần An: "Khổ ghê, anh A Tấn của cậu còn chẳng buồn quan tâm đến cậu." Trần An nhục mặt trước mặt Dung Tuyết, không nén nổi cơn giận, phẫn nộ quẳng gáo nước xuống đất rồi quay đầu rời đi.
Dung Tuyết liếc nhìn chiếc gáo dính đầu bùn đất, bệnh sạch sẽ lại bắt đầu trỗi dậy, bực bội gần chết: "Trần Tấn, anh có thể trông chừng em trai anh tí được không, suốt ngày diễu võ dương oai, làm như ai cũng nợ tiền cậu ta vậy!"
Trần Tấn không biết nói, cũng chưa từng được học ngôn ngữ ký hiệu, lại càng không biết chữ, hai người giao lưu khó hơn lên trời.
Tuy nhiên Dung Tuyết cũng không muốn trao đổi với hắn, chỉ đơn thuần là đang trút giận mà thôi.
Không chờ cho Dung Tuyết trút giận xong, Trần Tấn đã cất xong đồ rồi ra khỏi nhà bếp, người cao hơn Dung Tuyết hẳn một cái đầu.
Dung Tuyết thấy sắc mặt hắn không dễ chịu thì cũng hơi hoảng, giọng điệu không gay gắt như ban nãy nữa, nhưng vẫn hỏi vẻ không vui: "Về sau có thể không cho cậu ta đến nhà chúng ta không? Em ghét cậu ta."
Trần Tấn đã quen làm mặt lạnh, gật đầu khe khẽ.
Dung Tuyết vui vẻ hơn chút, lại nghĩ đến số nước mình làm lãng phí, ngại ngùng nói: "Em chỉ định giúp đỡ ít việc, không biết chỗ nước đó không dùng được, xin lỗi..."
Ban nãy Trần An có nói nơi gánh nước đặt ở giữa thôn, thế nhưng bọn họ ở tận cổng thôn, thôn này lại lớn, gánh nước thật sự rất nhọc, vừa rồi cậu phải lãng phí đến ba bốn thùng, đó chẳng phải là chạy liền mấy chuyến hay sao?
Dung Tuyết nghĩ đến số nước mình tắm rửa mỗi ngày, mà hình như lượng nước Trần Tấn gánh về đều dùng đun nước cho cậu, tâm trạng nhất thời bề bộn đủ điều.
Chẳng trách ngày nào Trần Tấn cũng ra sông tắm, nơi này còn không có cả nước máy, thật sự không tiện chút nào.
"Nếu chỗ múc nước xa như vậy, thì tại sao không đào chiếc giếng ở nhà thế, không phải thế sẽ tiện hơn nhiều à?" Dung Tuyết thắc mắc.
Trần Tấn liếc nhìn Dung Tuyết, Dung Tuyết tức thì hiểu ra.
Để được ra ở riêng, Trần Tấn đã đưa hết số tài sản tích góp được cho nhà mẹ kế, hiện giờ nhà hắn quá nghèo, có cơm mà ăn đã là tốt lắm rồi, nói gì đến đào giếng nữa.
___________________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...