Gả Cho Cha Của Nam Chính

Khương Nịnh Bảo nổi giận muốn cười, Dương Thư Thanh lại có gan lường gạt lớn đến vậy, chính bản thân nàng ta cầu Thục Thái phi đem lễ vật Tống Tử Quan Thế âm đưa cho nàng nay lại muốn lấy trở về.

Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc cũng hết lời để nói.

Hoàng ma ma ở bên cạnh ánh mắt lạnh lùng, Đại thiếu phu nhân này thật sự là ỷ vào cái bụng càng thêm vô pháp vô thiên.

"Phu nhân, đại phu chẩn mạch nói thiếu phu nhân mang thai chưa ổn định, thiếu phu nhân trong lòng lo lắng, nghe nói Thục Thái phi nương nương tặng phu nhân một pho tượng Tống Tử Quan Thế âm do cao tăng làm phép, liền muốn thỉnh cầu phu nhân cho mượn Tống Tử Quan Thế âm cung phụng một thời gian, phù hộ cho thiếu phu nhân bình an thai nhi."

Thiến Dung đột nhiên quỳ trên mặt đất hướng Khương Nịnh Bảo dập đầu.

Khương Nịnh Bảo khóe miệng gợi lên nụ cười châm chọc, hầm hừ cười một tiếng: "Thiếu phu nhân của ngươi cả ngày nhảy lên nhảy xuống tung tăng vui nhộn, ta không nhìn ra Dương thị có chút lo lắng gì."

Thiến Dung nghẹn một cái.

Tiểu thư quả thật có chút lăn lộn, nhưng... nhưng... Thiến Dung kỳ thật cũng tìm không ra cái cớ vì tiểu thư cãi lại.

"Phu nhân từ bi, đứa nhỏ trong bụng thiếu phu nhân cũng là cháu trai của ngài, thỉnh người nể tình đứa nhỏ trong bụng thiếu phu nhân chưa xuất thế mà cho thiếu phu nhân mượn ở Tống Tử Quan Thế âmdùng một chút."

Thiến Dung tiếp tục dập đầu.

Khương Nịnh Bảo tự tiếu phi tiếu nhìn Thiến Dung phen này làm vẻ ta đây, không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà nước ấm, thản nhiên nói.

"Ta nhớ rõ lúc Dương thị vào cửa, đã đưa cho nàng một vật trang trí bằng Tống Tử Quan Thế âm, Tống Tử Quan Thế âm này cũng được cao tăng ở Thanh Thuỷ Tự làm phép qua, ngươi trở về nói cho Dương thị một tiếng, để cho nàng cung phụng Tống Tử Quan Thế âm này mà giữ thai."

Thiến Dung vừa nghe phu nhân nhắc tới lúc trước tiều thư ở lễ kính trà có nhận lấy lễ gặp mặt là Tống Tử Quan Thế âm, khuôn mặt chợt trắng ra, cái trán thấm ra ngoài một lớp mồ hôi mịn, phu nhân đưa Tống Tử Quan Thế âm cùng Quốc Công Gia đưa ngọc bài, đều bị tiểu thư đập bể.

Làm gì còn có Tống Tử Quan Thế âm.

Vả lại nhìn phu nhân làm vẻ ta đây, hay là đã biết được việc này?

"Như thế nào, Dương thị đem Tống Tử Quan Thế âm ta tặng làm bể rồi sao?" Khương Nịnh Bảo ngữ khí bỗng dưng trở nên lạnh như băng, một đôi mắt cực xinh đẹp tràn đầy lạnh lẽo.

Quỳ dưới đất Thiến Dung đầu quả tim run lên, liền vội vàng lắc đầu: "không có, không có, thiếu phu nhân đem Tống Tử Quan Thế âm ngài tặng được lưu giữ cẩn thận trong khố phòng."

Khương Nịnh Bảo nhìn thấy Thiến Dung chột dạ loé lên một chút đã thu vào đáy mắt, nàng cười lạnh một tiếng: "Được rồi, ngươi cũng đừng nói láo, ta sớm đã biết được Tống Tử Quan Thế âm bị Dương thị xô ngã, trong thời gian lại mặt đã đem từng mảnh nhỏ vứt đi."


"Ta cùng Dương thị ân oán ngươi cũng biết, nàng ta đập đi Tống Tử Quan Thế âm ta đưa, ta cũng hiểu, ta cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, mặc kệ Dương thị có hay không dựng dục Tạ gia con nối dòng, ta cũng sẽ không trách phạt nàng ta, ngươi hãy nói cho nàng ta thoải mái, buông lỏng tinh thần."

Khương Nịnh Bảo giọng bình thản nói, dường như muốn cho biết đó là một món đồ không quan trọng sự tình bình thường.

Thiến Dung lại sợ tới mức sắc mặt một mảnh trắng bệch, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, thì ra phu nhân vẫn luôn biết được tiểu thư quăng ngã Tống Tử Quan Thế âm mà nàng đưa, buồn cười là các nàng còn tự cho là bí ẩn.

"Trở về nói cho Dương thị, thai tượng chưa an ổn thì không cần nhảy nhót xung quanh, cứ an tâm ở trong phòng mà dưỡng thai thật tốt, không phải cả ngày đều muốn thứ này một chút thứ kia phải có, nếu ép buộc cháu ta trở thành không có, đừng vội trách ta không nể mặt."

Khương Nịnh Bảo sau khi nói xong, sai người đem Thiến Dung tiễn ra chủ viện.

Tống Tử Quan Thế âm nếu đã đến trong tay nàng, Khương Nịnh Bảo vốn không có ý nghĩ đưa đi, càng không có giấu diếm mục đích Thiến Dung đến, rất nhanh toàn bộ hạ nhân trong phủ Định Quốc Công đều biết đến sự tình Dương Thư Thanh hướng phu nhân thỉnh cầu bạch ngọc Tống Tử Quan Thế âm giữ thai, một đám trợn mắt há hốc mồm.

Thục thái phi thực hiện đã người ta quá tức giận, Đại thiếu phu nhân còn cắm một cước.

Trong phủ hạ nhân phần lớn là lính già từ chiến trường trở về, không có cảm thấy phu nhân không cho Tống Tử Quan Thế âm đưa đi là chuyện không tốt, thai luôn không tốt là người dưỡng thai không tốt, nên làm cho đại phu mở ra thuốc an thai.

...

Tại Cẩm Hoa viện,

Tạ Cảnh Dực một thân trường bào màu trắng ánh trăng, lạnh lùng nhìn Dương Thư Thanh sau khi mang thai vẫn như cũ xinh đẹp như thương như tiếc, trong mắt tình ý sớm đã bị nàng ta làm hao mòn gần như không còn, lời nói lạnh như băng vang lên:

"Thư Thanh, phủ Định Quốc Công không giống như phủ An Viễn Hầu, hậu viện không có chuyện lộn xộn, về sau nàng không cần giở trò tính toán mà dùng cho trưởng bối, nên an tâm mà dưỡng thai đi.”

"Chuyện nàng cùng Thục Thái phi liên thủ làm nhục mẫu thân, phụ thân đã biết được, hắn để cho ta báo cho nàng, hy vọng nàng nên giữ bổn phận, không cần trở thành người bất hiếu đâu."

Dương Thư Thanh sắc mặt chợt xanh chợt trắng, trong lòng lại một mảnh lạnh, nàng ta nóng vội tính toán Khương Nịnh Bảo như vậy vì cái gì, còn không phải là vì hắn sao.

"Cảnh Dực, chàng nghe thiếp giải thích, thiếp nào có ý tứ làm nhục Khương Nịnh Bảo."

Ở trước mặt Tạ Cảnh Dực, Dương Thư Thanh theo thói quen kêu tên Khương Nịnh Bảo.

Tạ Cảnh Dực lạnh lùng nhìn nàng ta, trong mắt đã không còn tin tưởng, hắn không biết lúc trước hắn có bị tà ma quỷ ám hay không mà thích nàng ta, có lẽ là năm đó ở dưới tàng cây hoa đào cổ gặp nhau quá mức khắc cốt ghi tâm...


Đáng tiếc lần này gặp nhau là do Thư Thanh tính kế.

Khi tâm hắn duyệt nàng ta, hắn đã không có nghĩ nhiều, Dương Thư Thanh có tình cảm với hắn rốt cuộc là mấy phần, dù cho lúc biết nàng ta cùng Tần vương ôm nhau, hắn dứt khoát thuyết phục chính mình tin tưởng nàng ta.

Ai ngờ sau khi thành thân, biểu hiện và phản ứng của nàng ta đều làm cho Tạ Cảnh Dực cảm thấy xa lạ, chuyện đêm đại hôn vẫn liên tục khắc ở trong lòng hắn, làm cho hắn từ trong mộng đẹp chính mình dệt ra mà tỉnh lại

"Thư Thanh, tự giải quyết cho tốt."

nói xong, Tạ Cảnh Dực sâu đậm nhìn Dương Thư Thanh liếc mắt một cái, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng.

Tự giải quyết cho tốt...

Dương Thư Thanh cả người chấn động, trên mặt xinh đẹp biến sắc không còn chút máu, nàng cắn cắn môi, trên mặt xinh xắn tràn đầy oán giận, nước mắt tuôn rơi, giờ này khắc này Dương Thư Thanh thậtsự đối với Tạ Cảnh Dực đã chết tâm.

Thiến Dung cùng Thiến Bích vừa bước vào liền nhìn đến tiểu thư thương tâm rơi lệ, trong mắt tràn đầy lo lắng.

"Tiểu thư, ngài không có việc gì chứ?"

"Có phải hay không cô gia hắn... hắn làm cái gì quá đáng?"

Dương Thư Thanh lộ ra một chút nụ cười sầu thảm, nàng ta lau nước mắt, ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kiên quyết.

"Về sau không nên kêu hắn là cô gia!"

đã vậy còn quá nghiêm trọng...

Thiến Dung cùng Thiến Bích hít một hơi lạnh, vội vàng nói: "Tiểu thư, ngài... Ngài ngàn vạn lần chớ khí phá hư thân mình, động đến thai nhi, cẩn thận trong bụng tiểu chủ nhân."

Dương Thư Thanh không thèm quan tâm tràn đầy điên cuồng, nàng ta cười lạnh một tiếng: "Cái gì tiểu chủ nhân, sự thật ta không có mang thai, chẳng qua là ăn một loại thuốc biến thành thai giả mà thôi."

"Đáng tiếc, mặc kệ ta chọc giận khiêu khích như thế nào thì Khương Nịnh Bảo vẫn không tiếp chiêu."

Thiến Dung cùng Thiến Bích khiếp sợ rất nhiều, sau lưng lạnh cả người, thân thể hai người không nhịn được run một chút.


Tiểu thư... Tiểu thư của các nàng thế nhưng làm ra thai giả, trách không được mấy ngày nay có hành động quái dị như vậy, thì ra thật sự muốn vu oan hãm hại phu nhân Quốc Công.

"Thiến Dung, Thiến Bích, vì ta coi các ngươi là tâm phúc tin tưởng các ngươi nên nói rõ cho các ngươi biết sự thật, việc thai giả này hi vọng các ngươi không truyền ra ngoài." Dương Thư Thanh Ngữ khí mềm nhẹ, nhưng đáy mắt xẹt qua tai sáng nguy hiểm.

Thiến Dung cùng Thiến Bích cảm nhận được một luồng không khí nguy hiểm, căng thẳng trong lòng, đồng loạt ra tiếng bảo đảm nói: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ thề giữ bí mật đến chết."

Dương Thư Thanh lúc này mới hiện ra nụ cười nhàn nhạt, nàng ta đưa tay sờ bụng mình một cái, đáy mắt hiện lên một màn điên cuồng.

"Tốt lắm, kế tiếp ta liền muốn “Vật tẫn kỳ dụng*.”

*Vật tẫn kỳ dụng: Đồ vật dù không có tác dụng cũng phải sử dụng cho đến tận cùng giá trị.

"Thiến Bích, đợi ta viết phong thư, ngươi bí mật đưa cho Tần vương."

Trước khi rời đi phủ Định Quốc Công phải bẫy và bôi xấu thanh danh của Khương Nịnh Bảo, nếu khôngDương Thư Thanh nuốt không trôi cơn tức này, nàng ta không có quên chuyện lúc kính trà Định Quốc Công cùng Khương Nịnh Bảo đã nhục nhã nàng ta.

Đúng vậy, Dương Thư Thanh đã quyết định cùng với Tạ Cảnh Dực hòa ly.

Sống lại một đời, Dương Thư Thanh vì Tạ Cảnh Dực mà nhiều lần làm cho chính mình chịu uất ức, hiệntại nàng ta rốt cục không thể nhịn được nữa, chuyện đêm động phòng hoa chúc vẫn luôn là cái gai đâm trong lòng hắn, Dương Thư Thanh cũng mệt mỏi.

Nàng ta muốn gả cho Tần vương, người mà đem nàng ta nâng niu trong lòng bàn tay, chờ nàng ta phụ trợ Tần vương đăng cơ, nàng ta chính là Hoàng quý phi, là người chỉ ở dưới một người đó là Hoàng Hậu, Khương Nịnh Bảo gặp nàng ta cũng phải cung kính hành lễ.

Vừa nghĩ tới về sau vị trí hai người đổi, Khương Nịnh Bảo rất cung kính hành lễ đối với nàng ta, Dương Thư Thanh càng thêm quyết tâm cùng với Tạ Cảnh Dực hòa ly.

Nhưng làm cho nàng ta chắp tay đem Tạ Cảnh Dực tặng cho nữ nhân khác, Dương Thư Thanh lại khôngcam lòng, nếu nàng ta không chiếm được, nữ nhân khác cũng không cần muốn ngồi mát ăn bát vàng.

Nhân mạch cùng tước vị Định Quốc Công, Dương Thư Thanh đều đỏ mắt thèm nhỏ dãi không thôi.

Chờ cho Định Quốc Công qua đời, nàng ta sẽ khiến cho Tần vương đem tất cả các thứ này thu hồi đi, đến lúc đó Khương Nịnh Bảo còn không phải tùy ý nàng ta nắm bóp sao.

Nàng ta không nghĩ tới ngày mai Định Quốc Công sẽ thỉnh Thái y đến phủ vì nàng ta mà khám lại, mưu đồ của nàng ta chỉ là giỏ tre múc nước chẳng được gì.

Thứ muội của nàng ta cũng chuẩn bị cho nàng ta một phần đại lễ.

...

Khương Nịnh Bảo cũng không biết Dương Thư Thanh có tâm tư muốn hoà ly, còn muốn gả cho Tần vương, đem nàng dẫm nát dưới chân, Khương Nịnh Bảo đang hỏi Định Quốc Công kết quả của tuyển tú.

"Quốc Công Gia, Phó Uyển Ninh có cơ hội trở thành phi tử hoàng thượng sao?"


Định Quốc Công đuôi lông mày thâm thúy nhếch lên, cũng không có giấu diếm nàng, nhẹ nhàng nói : "Hoàng thượng có ý cho nàng ấy là Quý phi."

Quý phi...

Khương Nịnh Bảo kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng lấy gia thế Phó Uyển Ninh, chắc có khả năng tranh một chút hậu vị, nhưng nghĩ đến Định Quốc Công từng nói hậu vị đã có người được chọn, liền ở trong lòng than một tiếng.

Trong sách có nói, kiếp trước Phó Uyển Ninh chính là Quý phi, đời này vẫn như thế, xem ra biến số nàng xuất hiện, thì vận mệnh của một số người vẫn như cũ mà vận hành.

"Quý phi cũng tốt, phân vị đủ cao nhất." Khương Nịnh Bảo cười nói.

Trừ bỏ Phó Uyển Ninh, Khương Nịnh Bảo còn hỏi một chút về nữ phụ độc ác Dương Uyển Linh, tên của hai người âm đọc tuy giống nhau, nhưng chữ viết lại không, ở cổ đại này là chuyện hoàn toàn thông thường.

Dù sao nữ tử sau khi lập gia đình thì phía trước họ của mình là họ của chồng, tên thì tính là cái gì, nếu chồng mà vui vẻ thì sẽ gọi tên của các nàng, nếu chồng mà không vui thì trực tiếp kêu họ cộng với chữ ‘thị’.

Nghe được tiểu thê tử nhắc tới Dương Uyển Linh, Định Quốc Công đáy mắt xẹt qua vẻ kinh dị, này Dương Uyển Linh thực không đơn giản, thế nhưng trực tiếp hướng Hoàng thượng quy phục, chỉ vì muốn thoát ly phủ An Viễn Hầu.

"Hoàng Thượng sẽ sắc phong Dương Uyển Linh là Hiền tần."

Khương Nịnh Bảo: "..."

một người sẽ là Quý phi, một người chắc chắn là Hiền tần, Khương Nịnh Bảo tò mò không biết Dương Uyển Linh đã làm chuyện gì, đã làm Càn Nguyên đế ấn định chắc chắn phong hào của nàng ta.

"Quốc Công Gia, rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?"

Định Quốc Công khóe miệng khẽ cong, đem tiểu thê tử tràn đầy lòng hiếu kỳ ôm trong ngực, chậm rãi nói ra ngoài ngọn nguồn: "Dương Uyển Linh dùng tin tức Dương Thư Thanh ngầm xây dựng thế lực tình báo hướng Hoàng thượng quy phục."

không ngờ tới ở bên trong tâm phúc của hoàng thượng lại có không ít người là người của Dương Thư Thanh, những người này che dấu rất sâu, nếu không phải do Dương Uyển Linh cung cấp danh sách...

Định Quốc Công đáy mắt hiện lên một chút sát khí cùng sát ý nồng nặc, may mắn lúc trước sau thân thể Hoàng Thượng khôi phục chỉ có thái giám bên người cùng Thái y tâm phúc mới hiểu, còn những tâm phúc khác cũng không biết chuyện.

Lúc này đây Dương Uyển Linh lập công lớn.

Càn Nguyên đế đương nhiên sẽ không bạc đãi vị đại công thần này, giống như nàng ta mong muốn sắc phong nàng ta là Hiền tần.

Khương Nịnh Bảo đã nhận ra Định Quốc Công cảm xúc biến đổi, khóe môi tràn ra một nụ cười, xem ra Dương Uyển Linh cung cấp tình báo cực kì quan trọng, lại nói tiếp nàng chỉ là từ trong sách biết được Dương Thư Thanh ngầm thành lập thế lực của mình, cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc dính tới người nào.

Cùng là nữ phụ độc ác, nhưng Dương Uyển Linh lại là nữ phụ độc ác thủ đoạn lợi hại hơn.

Khương Nịnh Bảo từ trước đến nay không có dã tâm gì, từng trải qua mạt thế tàn khốc nàng chỉ mong ước ở thế giới hòa bình mà bình tĩnh nhàn nhã trôi qua từng ngày, nàng đang mong đợi ngày mai Thái y đến tái khám cho Dương Thư Thanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui