Lục Ngôn nhẹ giọng, cảm giác tội lỗi đáp lời Hạ An Vi.
“ Ngôn Ngôn, chỉ muốn ôm chị.”
Rồi, cậu lại ôm lấy gấu bông che đi nửa mặt, chỉ để ra đúng cặp mắt đang dò xét thái độ của cô.
Không ngồi dậy nổi nữa.
Từng sự chuyển động hiện tại đều chỉ khiến cô cảm thấy thốn đến từng lỗ chân lông trên người.
Vết đỏ sau miếng vải băng trắng đã lên tiếng inh ỏi kêu la, đem sức ra hành hạ chủ nhân mình.
Dỗ dành không được, phản kháng không xong, cô chỉ có thể nằm yên mặc cho nó làm loạn.
Cảm giác cứ như đang bị xâu xé ra, đau đến nhói ruột.
Dù nói đã nhiều năm đắm mình vào nhiệm vụ, nhưng cô đều không dám để bản thân bị thương.
Bởi, cô gái nhỏ này bề ngoài cứng rắn nhưng lại tột cùng sợ hãi cơn đau.
Mà, toàn bộ biểu hiện này của cô đều đã thu vào tầm mắt Lục Ngôn.
Cậu có chút không kiềm được lòng, nôn nóng muốn kéo lấy cô gái trước mặt, ôm lấy cô nâng niu, dỗ dành.
Từng cơn đau nhức đều muốn thay cô gánh chịu.
Lục Ngôn di chuyển sát đến cạnh, cánh tay lại choàng lấy vòng eo nhỏ, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng.
Thả một khuôn giọng trầm, cậu nhỏ nhẹ cất tiếng.
“ Xin lỗi chị vợ.
Ngôn Ngôn không cố ý làm chị đau đâu.
Xin lỗi, xin lỗi.”
Những từ xin lỗi phía sau dù chỉ lí rí những vẫn có thể nghe thấy.
Hạ An Vi dùng tay kia đánh vào nam nhân.
Phía tay bị thương cô không thể động.
“ Cậu nằm xê ra bên kia ngủ đi.
Đừng ảnh hưởng tới tôi.”
Cô gỡ tay cậu ra.
Lục Ngôn cũng chỉ đành quyến luyến mà tách đi, không dám để cô dùng thêm chút sức lực nào.
Lui qua bên cạnh một chút, cậu quay lưng về phía cô yên tĩnh.
Rất lâu sau, Hạ An Vi nghe thấy hơi thở người bên cạnh bình ổn ra vào.
Cơn đau cũng dịu đi đôi chút.
Xoay người ngồi dậy, tay cô với lấy điện thoại đầu giường.
Màn hình sáng lên, đúng thật là tin nhắn từ Tư Vĩ.
Giao diện chat vừa mở, bên trong là một đường link dẫn, phía dưới còn có dòng tin.
Không suy nghĩ nhiều, cô nhấn vào đường link trước.
Sau một hồi đợi tải dữ liệu, link dẫn đưa cô đến một trang tin tức.
Dòng tiêu đề chính nhanh chóng thu hút sự chú ý của cô – Thảm sát trong rừng Mùa Xuân.
Ngón tay lướt màn hình một đoạn, Hạ An Vi nhìn vào những dòng nội dung chính.
Sáng ngày 2X tháng 07 năm 20XX, cảnh sát vùng nhận được trình báo có án mạng xảy ra tại căn homestay dành cho du khách tại khu rừng Mùa Xuân tỉnh XX, XX.
Căn nhà nằm chếch về phía Đông khu rừng do một người dân địa phương xây lên nhằm phục vụ khách du lịch.
Bảy xác chết được phát hiện lần lượt trước cửa, bên cạnh và trong căn nhà.
Nguyên nhân tử vong được xác định là do đạn súng gây ra.
Sau điều tra, đã biết được danh tính các nạn nhân.
Bốn người khách đều là người nhà họ Lục, cùng ba người dân địa phương là chủ sở hữu ngôi nhà.
Ngoài ra, căn cứ vào lịch trình được người nhà họ Lục cung cấp, vẫn còn ba người mất tích….
||||| Truyện đề cử: Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh! |||||
Cảm xúc không rõ ràng, Hạ An Vi đôi mắt nhanh chóng lướt qua từng dòng chữ.
…Vài ngày sau khi vụ án xảy ra, người địa phương đã tìm thấy một người phụ nữ và đứa con trai lớn, họ được cho là hai trong số ba người mất tích.
Chưa có manh mối từ thủ phạm, bên phía lực lượng chức năng vẫn đang tiếp tục điều tra…
Kết thúc những dòng cuối của trang báo chỉ có “ vẫn đang tiếp tục điều tra”.
Hạ An Vi thoát trang hiện tại, quay trở lại giao diện chat.
[ Đọc xong thì gọi cho em.
Còn một số thông tin nữa chưa gửi cho chị.]
Điều chỉnh mức âm thanh nhỏ lại, cô chọn vào danh bạ tìm tên Tư Vĩ, nhấn gọi.
“ Chào thân ái!”
Nghe thấy đầu bên kia Hạ An Vi thắc mắc nhìn lại tên người cô gọi.
Không sai, là Tư Vĩ, nhưng người nghe máy lại là Tử Kỳ.
“ Tư Vĩ đâu?"
“ Tên đó còn ở trong phòng tắm chưa ra.
Thân ái, có chuyện gì hả?”
“ Giờ này lại đi tắm sao?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Tử Kỳ lèo nhèo đáp.
“ Chị đừng để ý tên không bình thường đó làm gì.
Trên thế giới này không tìm được người thứ hai như hắn đâu.
”
“ Chị thấy Vĩ nhắn gọi lại.”
“À.
Chờ em một chút.”
Chỉ nghe tiếng điện thoại “nhẹ nhàng” được đặt nằm xuống mặt phẳng cứng rắn, giọng Tử Kỳ sau đó vang vọng.
Có vẻ như cậu đi gọi Tư Vĩ rồi.
Một hồi sau thanh âm lời qua tiếng lại của hai người đều được thu vào điện thoại chuyển đến tai cô.
“ Tư Vĩ Nhi, cái đồ đàn bà cậu có thể nhanh lên chút được không? Thân ái đang chờ cậu kìa.”
“ Nói chuyện đều bốc mùi như vậy, sao cậu không đi súc miệng lại.”
“ Cậu ở trong đó thì làm sao tôi vào được hả!"
“ Im giùm chút đi, cậu ồn thật đấy.”
Ngồi tựa lưng vào giường, Hạ An Vi lặng lẽ nghe bên kia náo nhiệt.
Hai tên này sẽ không tới nỗi lao vào đánh nhau chứ?
Cũng được một lúc, bên kia lại xuất hiện một tiếng ầm mạnh mẽ.
“ Tư Vĩ! Nhà của chung đấy, cậu nhẹ nhàng chút đi.”
Tư Vĩ ngày càng tiến gần tới điện thoại, giọng cũng ngày càng rõ hơn.
“ Câu đó nên để tôi nói.
Giờ cậu phắn đi được rồi, con sóc ồn ào.”
Tử Kỳ có nói gì đó, nhưng không nghe rõ nữa.
Rồi, lại thêm một tiếng rầm vang lên.
Tư Vĩ chỉ nhẹ nhàng cảm thán.
“ Đúng là con sóc chỉ giỏi phá nhà.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...