Cả cơ thể bất chợt cứng đờ.
Hạ An Vi to mắt kinh ngạc nhìn Lục Ngôn.
Ánh mắt không chớp lấy một cái.
Mà Lục Ngôn bên kia cũng chỉ nhìn cô, cậu không hề thêm lời giải thích.
Ý trên mặt chữ này làm Hạ An Vi có chút khó tin được.
Tên ngốc này lại thẳng thừng nói muốn ngủ cùng cô.
Đây đều là có dụng ý hay, chỉ vô tình?
Nghi vấn không được ai đáp lời, cô bèn lên tiếng nhặn hỏi xác nhận lần nữa.
“ Cậu nói cái gì?”
“ Ngôn Ngôn muốn ngủ cùng chị.” Lục Ngôn không chần chừ mà đáp.
Hạ An Vi một lúc nói chuyện đã bị ai kia trước mắt làm cho cứng miệng hai lần.
Sức mạnh của ngôn ngữ đúng là đáng sợ.
Từng câu từng chữ cứ như nghẹn ở cổ họng cô.
Chúng đều đã trào ra tới nơi nhưng lại bị thứ gì đó ngăn không cho đi bước cuối cùng.
Cưỡng chế trấn tỉnh lại trái tim đang nhảy nhót dữ dội trong lồng ngực.
Cô khó khăn tiếp tục cuộc đối thoại.
“ Nhưng, cậu có phòng riêng mà.”
“ Ngôn Ngôn chỉ muốn ngủ cùng chị vợ a.”
Nhìn biểu hiện nam nhân đang nhõng nhẽo trước mặt, một tinh thần giáo dục mãnh liệt trào dâng lấn hẳn đi tâm trạng vừa rồi.
Cô dùng hai tay ôm lấy chiếc má nam nhân, giữ đối diện trước mặt mình làm cho hai đôi mắt chăm chú nhìn vào nhau.
Bằng một giọng điệu nghiêm túc, tâm thái chỉ dạy hậu bối, cô lên tiếng.
“ Lục Ngôn, nhìn này.
Hôm trước cậu nói với tôi cậu đã 7 tuổi rồi đúng không?”
Lục Ngôn bị hai bàn tay của cô áp lên mặt, gật gật trả lời.
“ Một nam nhân đại trượng phu không được như vừa rồi đâu.
Biết chưa! Tôi biết là cậu có chút, ừm…không giống người khác.
Điều này chứng tỏ cậu đặc biệt hơn mọi người rồi.
Cậu phải…”
Hạ An Vi lời giảng dạy không ngừng nghỉ.
Nhưng đôi mắt đầy sắt sảo kia không còn chú tâm vào chiếc mắt lung linh trước mặt.
Nó đã sớm dời xuống đôi môi mọng đỏ đang chuyển động.
Trí nhớ bỗng lục tìm dòng ký ức đêm hôm trước.
Từng luồn, từng luồn một như được đem ra chiếu lại trước mắt Lục Ngôn.
Khoảnh khắc cậu chạm vào đôi môi này, khoảnh khắc nhấm nháp nó, rồi cuồng nhiệt xâm chiếm lấy nó.
Hơi thở có chút dồn dập, yết hầu ngập ngừng lên xuống.
Lục Ngôn vội quay đầu sang một bên, né tránh đụng chạm từ Hạ An Vi.
Để giữ lại tâm trạng đang mạnh mẽ xao động của bản thân, cậu chậm rãi điều chỉnh hô hấp.
Có chút bất ngờ từ hành động của cậu, Hạ An Vi nghiêng đầu qua một bên hỏi.
“ Sao vậy?”
Nào biết được nam nhân này tâm đã sớm loạn, cả người đều rục rịch bên trong.
Dí sát lại cạnh, Hạ An Vi bất giác phát hoảng khi thấy mắt nam nhân đều ửng đỏ.
Một giọt lệ to tròn đã được kết thành, chậm rãi từ khóe mắt lăn xuống gương mặt.
Cậu ta lên tiếng, giọng nói hòa cùng tiếng nấc.
“ Ngôn Ngôn chỉ muốn...hức, ngủ cùng chị.”
Đúng là nước đổ đầu vịt rồi.
Con vịt Lục Ngôn này nảy giờ có nghe cô nói không? Công sức cô trau chuốc từ ngữ dạy dỗ một chút, liệu cậu ta có nghe không?
Trong lòng bất mãn chưa xong, cô đã nghe bên kia khóc òa lên.
Đêm khuya thanh tĩnh, tiếng của Lục Ngôn ầm vang cả căn phòng.
Tuy xung quanh là bốn bức tường lớn, nhưng bên ngoài lại không chút tiếng động.
Chắc chắn ít nhiều sẽ có người nghe thấy.
Hạ An Vi thở ra một hơi dài.
Cô dứng dậy, tiến tới đối diện nam nhân.
Tay lau đi những giọt nước đang bám víu gương mặt đẹp đẽ này.
Đè nén giọng nói trở nên dịu lại dỗ dành con vịt to xác trước mắt.
“ Đừng khóc nữa.”
Cái con vịt kia vẫn đang làm ầm lên, chưa có một dấu hiệu sẽ dừng lại.
“ Được rồi.
Tôi ngủ cùng cậu, nên thôi ngay đi.”
Cô cũng không chắc tối nay sẽ có được một giấc yên lành.
Dù gì cũng thức cả đêm, để cậu ta ngủ ở đây, vấn đề cũng không lớn.
Tiếng khóc nam nhân dần dần chìm xuống, chỉ còn lại tiếng nấc nhẹ.
Hạ An Vi sạch sẽ lau đi nước mắt của cậu.
...----------------...
Lục Ngôn đã nằm ngay ngắn trên giường gỗ.
Hạ An Vi sau khi tắt đèn lớn, lại tới cạnh giường bật đèn ngủ ánh vàng lên.
Rồi, cô cũng leo lên giường nốt.
Lưng vừa thoải mái chạm giường, điện thoại cô lại chợt sáng màn hình.
“ Ting” một tin nhắn mới đã gửi đến.
Hạ An Vi muốn ngồi dậy nhặt điện thoại lên xem.
Rất có thể đó là tin từ Tư Vĩ, việc cô nhờ nhanh như vậy đã xong rồi.
Nhưng tay vừa chống xuống lớp nệm, người mới nâng lên một chút đã bị cánh tay nam nhân bên cạnh choàng lấy.
Sau đó lưng liền đáp lại xuống giường.
Có điều, đột ngột như vậy đã chạm phải vết thương của cô.
Giống như bị đánh úp không kịp trở tay, một cảm giác đau đớn từ vết thương truyền đến từng dây thần kinh trên người.
Hạ An Vi giật mình “ ức” một tiếng.
Quay sang đánh vào tay nam nhân đang đặt trên eo cô.
“ Làm gì nữa vậy?”
Cơn đau đột ngột khiến khóe mắt không kiểm soát được mà tuôn ra một giọt nước.
Vốn dĩ vết thương đã yên giấc từ lâu.
Bây giờ đã bị ai kia chọc cho tỉnh dậy, lại léo réo không ngừng với chủ của nó.
Lục Ngôn vốn không cố ý.
Thấy cô gái nhỏ chuẩn bị rời đi nên chỉ có ý muốn giữ cô lại.
Không ngờ bản thân lại bất cẩn như vậy, đúng trúng vết thương khó chiều này.
Nhìn cô gái nhỏ đau đến không kiềm được nước mắt, cậu không khỏi xót xa.
Hóa ra, dù mạnh mẽ đến đâu, nữ nhi vẫn chỉ là nữ nhi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...