Mười sáu tháng tư tuyên bố, mười bảy tháng tư xuất chinh.
Vệ Lễ đứng dưới đầu tường, một thân khôi giáp màu bạc, siết trong tay dây cương của tuấn mã màu đỏ mận, ánh mặt trời tảng sáng dừng ở trên người hắn, mặt mày lãnh liệt đều bị dát lên một tầng hào quang.
Tóc của hắn buộc chặt ở sau đầu, căng đến đuôi mắt càng thêm hơi cong, sau đó mặt không thay đổi quay đầu đi, nhìn về hướng phía trước.
Phía sau là vài vị tướng lĩnh, nối tiếp đó là binh mã cùng chiến xa như mây đen ùn ùn theo đuôi, chiến kỳ bay phất phới, thanh thế dũng mãnh, cả kinh đến đất rung núi chuyển.
Hắn còn trẻ, mới hơn hai mươi, khí chất thiếu niên sắc bén kiệt ngạo cùng với sự ổn trọng của thanh niên hoà vào nhau, so với bản thân hắn khi mới gặp ở mùa đông năm nào, càng giống như một người có thể làm nên chuyện lớn.
Triệu Hi Hằng cùng Trần Nhược Nam và đám phụ nữ trẻ con gia quyến đứng trên đầu tường thành, vẫy vẫy tay về hướng bọn họ xa xa.
Môi Vệ Lễ giật giật, hướng về nàng làm khẩu hình, sau đó quay đầu, siết chặt cương ngựa, dẫn đoàn người mênh mông cuồn cuộn ra khỏi thành.
Triệu Hi Hằng không nghe được, như lại nhìn hiểu, là bảo nàng chờ hắn trở về.
Hôm nay gió lớn, lá cờ trên đầu tường bị gió thổi đến giãn ra, bay phất phới, như là mấy chục mặt trống da trâu đang gõ vang đến phồng lên, reo hò làm đáy lòng người phát run.
Đội quân đi càng lúc càng xa mơ hồ thành một con rồng đen dài uốn lượn, mạnh mẽ lau qua sườn núi từng chút một, đi đến chỗ nào thì chim chóc đang bay cũng giật mình tan tác thành từng mảnh, dã thú chạy trốn, cuối cùng thì con Hắc Long này cũng dần dần biến mất ở đường chân trời.
Đứng trên đầu tường từ khi trời vẫn còn đen, tay cầm đèn mãi cho đến hừng đông, mặt Triệu Hi Hằng bị gió thổi đến đỏ bừng, chân cũng cứng ngắc, đi một bước liền phát run.
Các thê tử của những những xuất chinh đi theo nàng cũng không một ai muốn rời khỏi, chỉ ngóng trông hừng đông lên sáng một chút, lại sáng một chút, có thể nhìn thêm một chút bóng dáng bọn họ ở xa xa.
Sau khi Triệu Tinh Liệt mất đi, đây là lần đầu tiên là toàn bộ Bình Châu, thậm chí có thể nói là toàn bộ Đại Chu, chủ động xuất binh đến ngoại bang.
Mặc dù có chiến tranh sẽ có hi sinh, nói không chừng hôm nay là con trai của người này mất, ngày mai lại là trượng phu của người kia, nên có thể nhìn thêm chút nào thì nhìn thêm chút ấy.
Nhưng các nàng cũng rất hiểu rõ, trên đời nào có chuyện thấp thỏm ngàn ngày đề phòng cướp?
Cao Lệ như là con chuột trong cống ngầm, vài năm nay sau khi Triệu Tinh Liệt mất đi đã dưỡng đủ nguyên khí, liên tiếp quấy rối hiên cảnh Bình Châu, nếu chỉ phòng mà không công, ai cũng nuốt không trôi ngụm uất khí này.
Đối phó với cái đất nước như thế này, phải đánh hắn, đánh cho một trận tơi bời để hắn sợ mới tốt.
May mà cảm giác của mọi người đối với trận chiến này đều là nắm chắc phần thắng, trên đầu tường ngược lại không có ai quá mức bi thiết, cũng không ai rơi lệ khóc rống.
Tiểu Đào đổi thêm than trong lò sưởi tay của Triệu Hi Hằng, Triệu Hi Hằng lấy lại tinh thần, "Đi thôi, trở về."
Một đám người sôi nổi đi ra một đường, nhìn theo Triệu Hi Hằng đi xuống thành, trong ánh mắt mơ hồ mang theo kiêng kị cùng cực kỳ hâm mộ.
Các nàng kiêng kị hay cực kỳ hâm mộ cái gì? Tất nhiên là cực kỳ hâm mộ Triệu Hi Hằng có thể lấy thân nữ nhi của mình mà chấp chưởng Bình Châu.
Chúng tỏ là chủ công đối với phu nhân, không chỉ là sủng ái, càng có tôn trọng cùng tín nhiệm.
Trước khi Vệ Lễ đi, đem Hổ Phù của quân Bình Châu, các lệnh tiễn điều động các thế lực đều giao cho Triệu Hi Hằng.
Hắn không ở đây, thấy Triệu Hi Hằng giống như thấy hắn, nói cách khác, chính là đem toàn bộ Bình Châu giao phó cho nàng.
Mọi người đang ngồi không khỏi chấn động, có người khuyên can Vệ Lễ cân nhắc kỹ rồi sau đó hẵng đi, "Từ cổ chí kim, chưa bao giờ thấy nữ tử cầm quyền, phu nhân chấp chính, chỉ sợ không ổn."
Triệu Hi Hằng thần sắc không thay đổi, chỉ thản nhiên nói, "Từ nay về sau, ngươi sẽ thấy." Giọng điệu cùng bộ dáng đều có ba phần kiêu ngạo ngạo mạn như Vệ Lễ, làm cho người ta không khỏi nghẹn lại.
Mọi người đưa mắt chuyển hướng Vệ Lễ lần nữa, chỉ thấy hắn thản nhiên gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Vệ Lễ nói là làm, mọi việc đã quyết định, liền không có chuyện thay đổi, bọn họ cho dù cảm giác không ổn, cũng chỉ có thể nghe lệnh làm việc.
Bình Châu vẫn vận hành như thường, Triệu Hi Hằng đem các sổ con báo cáo do các quận trình lên xem lại một lần, đóng thành xấp, giữ trong thư phòng.
Cái người giúp đỡ vạn năng là Trần Nhược Giang đã bị Vệ Lễ mang theo, may mà có nữ nhi của Tống tướng quân, Tống Tuyền, cân quắc không nhường tu mi, là một nhân vật lợi hại, tạm thời có thể đảm đương trợ lực cho Triệu Hi Hằng.
Tống Tuyền thân là một nữ tử, tất nhiên sẽ không khinh thị người cũng là nữ tử như Triệu Hi Hằng, hai người hợp tác cực kỳ hòa hợp.
Triệu Hi Hằng lại cảm nhận được thật sâu rằng chế độ ở Bình Châu không hoàn thiện, một cái thành Bắc Hàm to như vậy, một chủ thành của cả Bình Châu, tương đương với một kinh đô của một quốc gia, tới tới lui lui vậy mà chỉ có vài người dùng được, còn dư lại tất cả đều là tiểu quan tiểu lại, cho dù không thể có bộ máy thanh to thế lớn như cả Đại Chu, nhưng là không nên thô giản như thế.
Nàng thật sự ngóng trông thời gian trôi đi mau một chút, giữa tháng sáu là có thể tổ chức khoa cử, tuyển chọn ra chút nhân tài hữu dụng.
- -------
Đoàn quân đã đến biên cảnh với Bắc Cao Lệ, Cao Lệ vương liền vội vàng không ngừng đưa hết thư này đến thư khác đến trong tay Vệ Lễ, ngôn từ trong thư đều thành khẩn nói lời xin lỗi, tỏ vẻ sau này mình nhất định sẽ không quấy rối Bình Châu nữa, hơn nữa còn nguyện ý tặng tiền tài, lương thực, mỹ nhân.
Đối với cái hành vi ti tiện này của Cao Lệ, đánh cướp người ta xong lại bắt đầu xin lỗi, đừng nói Vệ Lễ, ngay cả các tướng sĩ khác cũng cảm thấy ghê tởm.
Vệ Lễ ngay trước mặt sứ thần, xé nát thư cầu hòa, bỏ vào trong chậu than, sau đó hơi hất càm lên, nhìn hắn hung ác cười một tiếng, "Lôi ra ngoài."
Cao Lệ vương biết sứ thần bị trảm, liền rõ ràng cảm thấy Vệ Lễ là không chịu triệt binh, gấp đến độ cầu viện khắp nơi.
Nhưng người đã hạ tiện, hắn cũng không có khả năng chỉ hạ tiện với một hàng xóm, mà hàng xóm lớn nhỏ chung quanh ít nhiều gì cũng bị Cao Lệ chọc qua, ước gì nhìn thấy hắn bị đánh, thậm chí có người có muốn chờ đợi thời cơ, bọn họ còn có thể ra sức đánh chó rơi xuống nước.
Tiên Ti vương phía Tây tỏ thái độ sống chết mặc bây, dùng tư thế xem náo nhiệt nhìn Cao Lệ cùng Bình Châu.
"Đại vương, hay là chúng ta nhân cơ hội này, tọa sơn quan hổ đấu, đợi thời cơ chín muồi liền bắt lấy cả Bình Châu cùng Cao Lệ?" Trong doanh trướng, Tiên Ti vương Thác Bạt già cỗi ngồi ở trên cao, Tể tướng lớn tuổi nghẹn họng đề nghị.
Diện tích lãnh thổ cả trung nguyên bao la, lịch sử lại lâu dài, Tiên Ti đang cùng Đại Chu đã giao chiến mấy năm, cũng dần dần nhiễm văn hoá Hán tộc, chế độ quan lại cũng được thiết lập giông giống Đại Chu.
Thác Bạt hơi chút chần chờ, trong trận chiến cuối cùng của hắn với Triệu Tinh Liệt, tuy giết chết được Triệu Tinh Liệt, nhưng cuối cùng cũng lưu lại bệnh căn không dứt, trong nửa năm đến một năm gần đây đều là bệnh liệt giường.
Mấy năm nay, Tiên Ti thật vất vả nghỉ ngơi lấy lại sức, khôi phục nguyên khí, thân thể cùng tinh lực hắn cũng xa xa không bằng lúc trước, cũng không muốn khai chiến.
Tể tướng giống con gà bị siết cổ, trừng mắt nhìn, giọng the thé nói, "Đại vương, Vệ Lễ là con rể của Triệu Tinh Liệt, Triệu Tinh Liệt chết trong tay ngài, đây là huyết hải thâm cừu! Hôm nay có thể giơ mũi kiếm nhắm ngay Cao Lệ, khó bảo đảm khi hắn mạnh mẽ lên, sẽ không chĩa mũi kiếm nhắm vào ngài!"
Thân thể ốm đau đã làm hao mòn hùng tâm tráng chí của Thác Bạt, hắn khoát tay, con mắt đục ngầu không thấy ánh sáng, "Chỉ là con rể, Triệu Tinh Liệt cũng không có nhi tử.
Vệ Lễ nếu đã có tâm tranh bá trung nguyên, liền biết Tiên Ti ta không phải là nơi hắn có thể dễ dàng chạm vào, hắn nên chĩa mũi nhọn vào bên trung trung nguyên thôi."
Cao Lệ láu cá, vẫn luôn trốn tránh đến cuối tháng năm, trận chiến này mới từ tình huống ngươi truy ta đuổi dần dần biến thành đao thật thương thật.
Vệ Lễ chẳng những bỏ lỡ sung nhật mình vào mùng một tháng sáu, cũng bỏ lỡ luôn cả kỳ khoa cử giữa tháng sáu.
Nhân chuyện giết gà doạ khỉ của quận thủ quận Giang Đông, các quận huyện đều không dám tự nạp riêng nhân tài, đều nộp lên, những đệ tử hàn môn (Editor: sĩ tử con nhà nghèo) luôn luôn có ý chí khát khao lại khó lòng thi triển trước nay cũng đã có thể chia một chén súp.
Bọn họ thân ở tầng dưới, tất nhiên hiểu biết rõ hơn về khổ sở của dân gian cùng nhu cầu dân chúng, viết ra sách luận tương đối kiên định; mà mấy đệ tử nhà giàu, người có gia cảnh sung túc từ nhỏ được giáo dưỡng tốt, sách luận càng lớn mật mà có sức sáng tạo hơn.
Vốn dĩ giám khảo chỉ cần lựa chọn 50 phần trong số 800 phần dự thi dâng lên cho Triệu Hi Hằng xem, chỉ tuyển lấy mấy người là được, nhưng nhìn đến hoa mắt, cuối cùng đưa lên 100 phần.
Thẩm Đô An cũng có trong đó.
Sách luận của hắn cũng không lấy kiên định làm trọng tâm, cũng không lớn mật đổi mới, đại khái là do nguyên nhân hắn bị nhốt suốt trong phủ mười mấy năm.
Nhưng hắn vô cùng thận trọng, hơn nữa quận thủ quận Giang Đông thường lợi dụng bắt hắn xem tấu chương mấy năm, lại còn các loại báo cáo, cho nên nghị luận của hắn kinh nghiệm hơn so với người khác nhiều, mà trong nông nghiệp lại rất có giải thích đúng đắng, xem ra cũng rất ấn tượng, chiếm vị trí thứ ba trong 100 phần dự thi.
Triệu Hi Hằng xem xét tuyển lại hơn năm mươi người, để lại Bất Hàm thành sử dụng hai mươi người, còn lại ba mươi mấy người thì cho về quận huyện, bảo các thái thú, quận thủ phân công công việc cho bọn họ.
Nhưng nếu có người có thể dùng thuận tay quen thuộc, liền được xách ra dùng trước, tỷ như Thẩm Đô An, người có tên trong bảng vàng nhưng vẫn ngồi chẻ củi ở nhà Trần Nhược Giang.
Hắn đang chẻ củi, bị Tống Tuyền gọi lên núi, đi gặp Triệu Hi Hằng.
"Tinh thần đã khá hơn nhiều nha." Trần Nhược Nam không có hứng thú đi đâu, suốt ngày ăn ăn uống uống, cho nên làm cho Thẩm Đô An gần đây cũng mập theo không ít, khí sắc cũng không tệ.
Thẩm Đô An xấu hổ ngượng ngùng gật đầu, "Vẫn tốt."
"Nghe Trần Nhược Nam nói ngươi gần đây mỗi ngày vẫn làm việc kiếm sống, một ngày rảnh rỗi liền khó chịu?" Triệu Hi Hằng chỉ chỉ ghế dựa, ý bảo hắn ngồi xuống.
Mặt Thẩm Đô An ửng đỏ, tiếp tục gật đầu.
Tuy rằng từ cái ngày đó đến nay, hắn đã triệt để tiếp thu sự thật quận thủ quận Giang Đông lừa hắn, nô dịch hắn, nhưng nhiều năm đến nay đã rèn cho hắn thói quen một khắc cũng không chịu ngồi yên, chỉ cần rảnh rỗi, hắn liền cảm thấy khó chịu.
Triệu Hi Hằng cảm thấy Thẩm Đô An thật đúng là một mầm non tốt cho vị trí người có chức vị, đầu não thông minh, chịu thương chịu khổ, mọi việc đều tự thân tự lực, cố gắng đạt tới hoàn mỹ, thật tốt! Chỉ là có hơi đơn thuần chút, thật dễ gạt, nhưng chuyện này không trọng yếu, học hỏi kinh nghiệm vài lần là được rồi.
Nàng kích động vỗ tay, "Hiện giờ ta có nhiệm vụ giao cho ngươi, Thẩm Đô An." Nàng rút từ trong ngăn kéo ra một cái lệnh bài mới làm, sáng loáng, sau đó giao cho hắn, "Ngươi bây giờ chính là tân Hộ Tào của Bình Châu."
Thẩm Đô An ngây thơ mờ mịt nhận lệnh bài, hỏi Triệu Hi Hằng, "Hộ Tào là thuộc phủ Thừa Tướng, vậy thừa tướng, thừa tướng Bình Châu là là ai vậy?"
Nói đến cái này, Triệu Hi Hằng thoáng có chút lúng túng ho một tiếng, vấn đề này hỏi hay thật, nhưng cũng làm mặt già của nàng đỏ ửng, thanh âm nàng thoáng hạ thấp một ít, mạnh mẽ giải thích, " Bình Châu chúng ta nhỏ như vậy, thiết lập nhiều chức quan như thế làm gì, chọc người chê cười."
"Vậy ý là vẫn còn để trống?"
Thẩm Đô An không chút biết gì về nhân tình, nói chuyện quá thẳng thắn, Triệu Hi Hằng chỉ cảm thấy mặt mình cũng treo lên không nổi, nàng nhấn mạnh, "Điều này nói rõ là ngươi còn rất nhiều cơ hội thăng chức nha."
"Ngươi trước tiên đừng để ý những thứ này, năm nay Bình Châu chủ chiến, lương thảo cần phải cung cấp nhiều, chúng ta lại cùng Thanh Châu U Châu trở mặt, chỉ trông cậy vào mỗi cửa ra là Ký Châu ở hướng Nam để tiến hành mậu dịch chắc chắn không đủ.
Mà thiên hạ bất an, ngoại trừ lương thực thì mậu dịch chắc hẳn lại càng không lâu dài, năm nay Bình Châu chủ yếu vẫn là lấy việc gieo trồng lương thực làm chính.
Ở dưới chân núi mà một mảnh gieo trồng Nhân Sâm, ta gọi là Nhân Sâm Tràng.
Ta đã sử dụng một phần tư nhân lực để trồng Nhân Sâm, còn lại ba phần tư số người kia liền giao cho ngươi quản.
Ngươi tìm một địa phương phù hợp trong Bất Hàm thành, rồi thực nghiệm cái phương án trồng lúa nước xen với nuôi vịt mà ngươi trình bày trong sổ con đi.
Thực nghiệm thử một năm, nếu như có thể phát triển, sang năm liền mở rộng ra các quận huyện khác."
Đôi mắt Thẩm Đô An phát sáng, hô hấp dồn dập, tay hắn đều run lên, "Phu nhân, ta..., ta ta ta..."
Hắn hình như lại sắp muốn phát biểu thêm cái cảm nghĩ bi ai thê lương gì đó, Triệu Hi Hằng cả người giật mình một cái, vội vàng ngăn lại, "Đừng đừng đừng, tuổi còn trẻ chớ có giống như một lão già có tài nhưng sinh không gặp thời như vậy, hiện tại, lập tức, mang theo lệnh bài của ngươi, ra ngoài!"
Thẩm Đô An chóng mặt lảo đảo đi tới cửa, Triệu Hi Hằng ngồi bên trong nói với theo, "Bổng lộc của ngươi một năm làm trăm thạch lương thực, đừng quên lãnh."
Nghe thấy lời ấy, mặt Thẩm Đô An đều đỏ lên, nước mắt không tự giác rớt xuống, vừa dùng tay áo lau nước mắt, vừa chạy đi như gió m.
Hắn có bổng lộc! Hắn có bổng lộc!
Thẩm Đô An trong phương diện nông nghiệp là người rất có thiên phú, Triệu Hi Hằng đã nghĩ sẵn cái vấn đề này từ lâu.
Bây giờ còn lại 19 người, tất nhiên phải chờ khi tổ chức Quỳnh Lâm Yến lại cẩn thận xem xét nghiền ngẫm sở trường của bọn họ, định chức vị xuống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...