"Lão tử đi thật đây!" Vệ Lễ không cam lòng, lại rướn cổ ra nhấn mạnh thêm một lần.
Hắn tiện tay bẻ một cành cây bên cạnh, đánh lên trên mặt đất như đang trút căm phẫn.
Triệu Hi Hằng không kiên nhẫn phất phất tay, ý bảo hắn đi cho mau, đừng có làm ồn.
Vệ Lễ cảm giác nếu mình còn không đi nữa, thật là một chút cốt khí đều không còn, Triệu Hi Hằng sẽ cảm thấy nàng ấy ăn chính mình sạch sành sanh rồi.
Địa vị nhất gia chi chủ cùng tôn nghiêm của hắn bị ném xuống đất, nhặt cũng nhặt không nổi, tuyệt đối không thể như vậy!
Hắn chần chừ nhìn Triệu Hi Hằng, sau đó ném nhánh cây đi, từng bước một đi về phía ngoài hoa viên, lớn tiếng tuyên cáo, "Triệu Hi Hằng nàng đừng hối hận, ta đi thật đây! Ngươi cứ ngồi ở chỗ này mà nuôi muỗi đi, trong lát nữa tự nàng về phòng, không ai đi cùng nàng." Hắn cảm thấy uy hiếp không đủ, "Về sau ta cũng không để ý nàng nữa."
Hai người đi ra ngắm trăng, bọn thị nữ tất nhiên vô cùng hiểu biết không dám đi theo, sợ quấy rầy hứng thú của Triệu Hi Hằng và Vệ Lễ.
Sau khi Vệ Lễ nói xong, lại nhìn nhìn Triệu Hi Hằng, nếu như nàng còn không nắm lấy cơ hội, cho dù sau này có làm nũng, ôm hắn hôn vài ngụm cũng không thể vãn hồi hắn được.
Triệu Hi Hằng còn chưa có phản ứng, như thật sự không thèm để ý hắn, mũi Vệ Lễ đau xót, cắn cắn môi mỏng, lập tức không còn thân ảnh.
Cũng đúng, hắn nói nhiều, lại nói lớn tiếng, Triệu Hi Hằng chỉ sợ sớm đã thấy hắn phiền, ước gì hắn đi cho xong, nàng được thanh tịnh, một mình có thể yên tĩnh ngắm trăng.
Yên lặng sau một lúc, trăng sáng sao thưa thớt, gió nhẹ thổi lên, Triệu Hi Hằng ôm đầu gối dựa lên trên ghế mây, nhìn ánh trăng, âm u thở dài, giọng nói thoáng phiền muộn, "Vệ Lễ, ta lạnh."
"Lạnh thì liền về phòng, nàng kêu ta cũng vô dụng." Lời của nàng vừa mới rơi xuống, một thanh âm từ góc hẻo lánh truyền tới.
Triệu Hi Hằng không nhịn nổi, ôm bụng, ngồi trên ghế mây cười đến ngã trái ngã phải, "Chàng không phải trở về rồi sao? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
Ở chỗ tối, nơi mà ánh trăng chiếu không đến, Vệ Lễ vén nửa góc áo choàng màu đỏ mận lên đến giữa lưng, sợ làm dơ góc áo, người thì ngồi xổm trên mặt đất, cắn cọng cỏ đuôi chó, vừa vặn có thể nhìn thấy Triệu Hi Hằng ngồi trên ghế mây cười ha hả, sắc mặt hắn liền xanh rờn, thật muốn cho chính mình một cái tát, miệng có cần tiện vậy không, nàng nói chuyện sao hắn cũng phải đáp lại? Ngu quá!
Mặc dù là như vậy, Vệ Lễ cũng giống như bịt tay trộm chuông, sống chết không chịu lộ ra một góc áo ở nơi chỗ tối, giống như làm vậy liền có thể duy trì được lòng tự trọng lung lay sắp đổ của hắn.
Triệu Hi Hằng cười đến sắp trào nước mắt, thật vất vả mới trở lại bình thường, cảm giác mình vừa rồi cười đến thật sự quá đáng, hiếm khi thấy có chút áy náy trong lòng.
Cái tên nhóc đáng chết này, được mỗi cái là mạnh miệng mềm lòng, hắn sẽ không mặc kệ mình.
Tâm Triệu Hi Hằng như là bị Cẩu Đản Nhi đạp đạp mấy cái, tê tê dại dại, nàng lặng lẽ nhủ thầm một câu trong lòng, "Vệ Lễ thật là đáng yêu."
Nàng mới không nói trước mặt hắn đâu, không thì hắn khẳng định sẽ tức xù lông, hắn sẽ không muốn người khác dùng từ đáng yêu để hình dung hắn.
Hai người lại yên lặng, như là một màn vừa rồi căn bản chưa từng phát sinh.
Lại một lát sau, Triệu Hi Hằng đổi tư thế, lại nói, "Vệ Lễ, ta lạnh, ta lạnh thật."
Vệ Lễ chưa trả lời, cũng bởi vì lòng tự trọng mà hắn vẫn canh cánh trong lòng.
Triệu Hi Hằng vẫn luôn lải nhải kêu, giống như mèo kêu, liên miên không dứt, có vẻ như nếu hắn không xuất hiện sẽ không ngừng.
Vệ Lễ rốt cuộc bị nàng kêu đến không chịu nổi, phun cọng cỏ xuống mặt đất, phủi phủi xiêm y từ trong góc hẻo lánh chui ra, đi qua, ngước cằm không nhìn nàng, kiêu căng nói, "Vừa rồi có phải ta bảo nàng đi theo ta về phòng rồi hay không?"
Triệu Hi Hằng ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp nhìn về phía hắn, "Ta hiện tại lạnh rồi."
Vệ Lễ vẫn quay đầu không nhìn nàng, bộ dáng như thật không kiên nhẫn, má trái viết "Nàng thật phiền", má phải viết "Quỷ phiền toái", sau đó không được tự nhiên đưa tay về hướng nàng, rầm rì một câu, "Nắm đi."
Sau khi nói xong, không đợi Triệu Hi Hằng phản ứng gì, lổ tai của hắn liền từ từ đỏ lên.
"Nhưng mà trời còn sớm, người ta không muốn trở về mà." Triệu Hi Hằng cảm giác mình đã ám chỉ cực kì rõ ràng, nàng xê dịch, chừa ra một vị trí trên ghế mây, tiếp tục ngóng trông nhìn hắn.
"Không muốn trở về thì cứ ngồi đây cho gió thổi đi." Vệ Lễ không kiên nhẫn nhíu mi, sợ lạnh lại không chịu về phòng, đây không phải là tật xấu sao? Xiêm y trên người hắn chỉ có một lớp, cũng không thể lột ra cho nàng mặc.
Triệu Hi Hằng "xuỳ" nhỏ một tiếng, liếm liếm môi, thật là, lúc không cần phong tình thì lại phong tình một cách kỳ cục, lúc nên hiểu phong tình thì lại như ông mù, không hiểu phong tình.
Nàng vươn tay, cầm lấy bàn tay to khô ráo ấm áp của Vệ Lễ.
Vệ Lễ theo bản năng hơi co quắp một chút, ngón tay nàng lạnh giống như một khối băng vậy, tinh tế mềm mềm xen vào trong lòng bàn tay chính mình, hắn theo bản năng nắm chặt, "Cho lạnh chết nàng..."
Mấy lời còn dư lại nghẹn trong cổ họng chưa kịp phun ra, Triệu Hi Hằng cầm lấy tay hắn, một tay kéo hắn đưa đến trên ghế mây, cũng không biết khí lực nàng sao lại lớn như vậy, kéo một cái mà làm hắn lảo đảo ngã vào trên ghế.
Vệ Lễ nhìn Triệu Hi Hằng, mắt của nàng sáng sủa trong veo, như là chứa cả ngân hà, trong lúc nhất thời lời nói gì cũng nói không ra, cảm giác mình ngã vào trong tay nàng hình như cũng không có gì thiệt hại, ít nhất nàng xinh đẹp, không phải sao?
Nhưng mà...!Nhưng mà...!
Một tay còn lại của hắn nắm lấy tay vịn ghế mây, vừa thẹn lại gấp đỏ mặt, "Nàng làm cái gì vậy?"
Triệu Hi Hằng nắm tay hắn, thuận thế ngã vào trong lòng hắn, ôm chặt vòng eo mạnh mẽ rắn chắc của hắn, sau đó thở một hơi nhẹ nhõm, "Như vậy là ấm áp hơn rồi nè."
Mặt Vệ Lễ đột nhiên đỏ ửng, đỏ suốt từ cổ đỏ đến mặt, lại từ mặt lan ra đến thính tai, thân thể hắn cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám.
Triệu Hi Hằng ấn bàn tay đang muốn nổ tung của hắn xuống, ôm vào phía sau lưng mình, cả người Vệ Lễ thật sự đều ấm áp dễ chịu, mặc dù là trong đêm xuân chỉ hơi se se lạnh, cũng là một cái lò sưởi tốt.
"Muốn ôm thì cứ nói thẳng đi...!Vòng lớn như vậy một vòng, ta cũng không phải không cho nàng ôm." Ngữ điệu của Vệ Lễ nhẹ nhàng, lộ ra vài phần khinh thường, nhưng nhiều hơn là nén ngượng ngùng.
Trước mặt mọi người, dù trong hoa viên nhưng cũng tính là bên ngoài, Triệu Hi Hằng chủ động ôm hắn, vậy đã rất kích thích rồi.
Hắn nhịn không được rụt tay một cái, cúi thấp mặt xuống, tựa lên trên vai Triệu Hi Hằng, trên bờ vai nàng có mùi hoa sơn chi nhẹ nhàng thoang thoảng, làm cho hắn u mê không biết Đông Nam Tây Bắc.
Hắn cảm thấy ôm thôi mà giống như làm tặc, tức phụ của mình thì mình cứ ôm, còn sợ ai nhìn?
Nắm tay Vệ Lễ dán lên phía sau lưng Triệu Hi Hằng, xoa xoa trên dưới, tỏ vẻ mình ôm rất quang minh chính đại.
Triệu Hi Hằng cọ cọ vào bên hông hắn, ngẩng đầu, phát hiện trên đỉnh đầu hắn có một chiếc lá nhỏ rơi xuống.
Nàng khoát tay, Vệ Lễ cho rằng nàng muốn sờ đầu của mình, vội vàng muốn tránh, "Triệu Hi Hằng, đầu nam nhân không thể tùy tiện sờ!"
"Vừa rồi có người nói muốn đi bỏ ta lại không để ý tới ta." Lời này của nàng vừa nói ra, Vệ Lễ khó tránh khỏi ngớ cả người, Triệu Hi Hằng thuận thế lấy chiếc lá trên đầu hắn xuống, sau đó được một tấc lại muốn tiến một thước, cho tay vào vuốt vuốt tóc của hắn, trơn mịn lại lành lạnh, cảm giác thật tốt.
Nàng mở tay ra cho hắn nhìn thấy chiếc lá nhỏ trong tay mình, mặt Vệ Lễ càng đỏ, cảm giác mình vừa rồi thật sự là tự mình đa tình.
"Nàng làm như ta nghĩ để ý nàng? Nếu không phải sợ nàng không cẩn thận làm bị thương hài tử trong bụng, ta mới không quay lại đâu." Hắn cố chấp, không muốn nhận thua, thuận thế đưa tay trượt về bụng Triệu Hi Hằng, tỏ vẻ mình thật sự là vì hài tử mới không đi.
Bụng Triệu Hi Hằng đã năm tháng, nhưng so sánh với bụng của phụ nhân bình thường, vẫn là muốn nhỏ hơn một vòng, lại hay mặc xiêm y thoáng rộng rãi chút, ai cũng không nhìn ra đây là một thiếu phụ có thai, chỉ cho là một thiếu nữ.
Tay Vệ Lễ mới dán lên bụng nàng, tiểu gia hỏa liền rất nể tình mà đá một cái, làm cho hai người đều có thể cảm nhận được.
Triệu Hi Hằng từ lúc mới bắt đầu hơi có chút ngạc nhiên, sau dần cũng quen, tên tiểu tử này thân thể khỏe mạnh, cũng rất hoạt bát, sinh ra đến nhất định rất dễ nuôi.
Nàng trở mình, dứt khoát nằm vùi vào trong lòng Vệ Lễ, hắn từ phía sau ôm lấy người nàng, lồng ngực thật ấm áp dễ chịu.
Hắn khoát cả hai tay lên bụng Triệu Hi Hằng, chần chờ nói, "Triệu Hi Hằng, hay là...!đợi hài tử sinh ra rồi, ta mới đi đi."
Nếu hiện tại liền đi, hắn căn bản không yên lòng.
Triệu Hi Hằng cười nhạo một tiếng, "Chàng nhanh chân lên thôi, đợi đến khi hài tử sinh ra chàng lại càng luyến tiếc không nỡ đi.
Còn kéo dài nữa thì liền thành sang năm.
Thừa dịp mẹ con chúng ta còn chưa từ một người biến thành hai người, chàng nhanh tay nhanh chân lên một chút, tranh thủ tại tháng 9 trở về, còn có thể giúp ta ở cữ."
Nghĩ như vậy, hình như cũng rất hợp lý.
Nếu Vệ Lễ đi chinh phạt Bắc Cao Lệ, vậy thì không giống như lần trước chống đỡ Lưu Hoán cùng Vương Viễn rồi, không thể một hai tháng liền có thể trở về, nói không chừng phải đến bốn tháng nửa năm.
"Vậy ra đây đi sớm về sớm." Vệ Lễ vỗ ngực một cái, "Ta đã nhiều lần đánh Cao Lệ đến tè ra quần, lần này cũng không có vấn đề gì, chỉ là thời gian dài hay ngắn mà thôi."
Đây đại khái là lần đầu tiên hai người sẽ phân ly lâu như vậy, Triệu Hi Hằng thật sự có chút luyến tiếc.
Nếu như hắn không ở nhà, không ai ủ ấm chăn, xoa ấm chân cho nàng; không ai cùng nàng ăn cơm, không ai bóc tôm cho nàng; không ai cùng nàng đi dạo phố; người ta có thể vui chơi lễ hội Thất Tịch, Trung thu, Tết đoan ngọ, nói không chừng năm nay nàng đều phải ăn lễ một mình, đối mặt với căn phòng lạnh lẽo hiu quạnh...!
Càng nghĩ càng thảm, càng nghĩ càng cảm giác mình đáng thương, nhịn không được rơi nước mắt, xoay đầu đi, chùi chùi nước mắt lên trên ngực áo hắn, "Hic...!Dù sao, chàng đi sớm trở về."
Nàng hiện tại mang thai mà, khóc cũng không kiểm soát được, cũng không phải do nàng muốn khóc, đều là hài tử ảnh hưởng nàng, nàng mới không muốn khóc đâu.
"Nàng nói xem, trước kia khi chưa gặp ta, cũng không thấy nàng khóc, cuộc sống dù không tốt mấy cũng không khóc, sao bây giờ ở cùng ta rồi, ta ra ngoài mấy tháng thôi đã thành như vậy?" Vệ Lễ giơ tay áo lên cho nàng lau nước mắt, lời lại kiêu ngạo.
Ừ, Triệu Hi Hằng hiện tại đều không thể rời khỏi hắn.
Chỉ kim tuyến thêu trên cổ tay áo cọ vào mặt Triệu Hi Hằng hơi đau nhức, nàng đẩy đẩy người ra một chút, "Không phải ta đây chơi với chàng tốt nhất, nên luyến tiếc chàng sao.
Chàng cũng phải đi đánh nhau, đều không có ai khóc tiễn chàng, chàng không cảm thấy vậy chàng sống quá thảm sao?"
"Trần Nhược Giang xuất chinh thì có muội muội của hắn khóc, Dương Trạch Lạp có mẹ của hắn khóc, chảng chỉ có mỗi tức phụ là ta như thế, ta không khóc thì ai khóc? Ta cũng là không có cách nào, không thể để chàng trông có vẻ quá đáng thương nha."
Vệ Lễ tức giận liếc nàng một cái, lại đem mặt nàng dùng sức xoa nắn như cục bột mì nhi, "Ta ngày mai liền đi, khỏi uổng phí công nàng khóc một hồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...