Gả Cho Bệnh Kiều Ta Sống Đời Cá Mặn


Vệ Lễ mới điều chỉnh xong hô hấp, lập tức liền lại loạn, đây là Triệu Hi Hằng tự tìm, cũng không phải hắn chủ động.


Hắn ba bước thành hai bước đi qua, Triệu Hi Hằng bỗng nhiên từ sau lưng lấy ra một bộ bài lá.


"Chủ công ngủ hả? Không ngủ được thì hai ta đánh bài đi! " Triệu Hi Hằng dùng một đôi mắt ngập nước nhìn Vệ Lễ, loại ánh mắt khao khát kia, cơ hồ có là thần cũng không nhẫn tâm cự tuyệt.


Vừa lúc đánh bài, hai người bọn họ cũng nói ít chuyện.


Vệ Lễ trừng nàng, bóp chặt cằm của nàng một phen, "Triệu Hi Hằng, chơi ta rất thú vị sao?"
Triệu Hi Hằng thoáng nghiêng đầu, cái gì gọi là chơi hắn? Hắn nửa đêm nửa hôm lại đoán mò cái gì?
Sách, nam nhân, thật khó hiểu.


Triệu Hi Hằng chớp chớp đôi mắt, tuy rằng không nói chuyện, nhưng ý tứ trong ánh mắt rõ ràng đang khiển trách Vệ Lễ cố tình gây sự, nàng nhẹ nhàng ưm một tiếng, "Đau quá."
Sau đó lắc lắc mấy lá bài trong tay, "Ta vốn dĩ chỉ muốn đánh bài với chủ công thôi mà."
Vệ Lễ vừa mạnh mẽ bấm mặt nàng một cái, sau đó ngồi lên trên giường, đoạt bài trong tay nàng lại đây, "Chơi cái gì?"
"Ngươi thua đừng có khóc, khóc ta cũng sẽ không nhường ngươi."
"Không khóc, khẳng định không khóc." Triệu Hi Hằng vỗ ngực cam đoan.


Nàng vỗ xong giật mình, thật phẳng! Nàng thật sự nhỏ như thế sao? Lại muốn sờ thêm hai cái, nhưng ngại Vệ Lễ cũng đang ở chỗ này, loại động tác này cũng thật sự chướng tai gai mắt, vì thế chỉ có thể bỏ ý nghĩ này đi.


Dù sao tuổi nàng vẫn còn nhỏ, khẳng định sẽ lớn lên!
"Chiếu theo luật chơi của Tấn Dương chúng ta, nếu như ta thắng, ngươi phải đáp ứng cho ta cái thứ gì đó!" Triệu Hi Hằng ngồi chồm hỗm trên giường, bắt đầu nói quy tắc cho Vệ Lễ.


Ai thua ai thắng còn không chưa biết nha.


Bởi vì Triệu Hi Hằng sợ lạnh, cho nên trong phòng lửa đốt rất đủ, ít nhất là làm Vệ Lễ cảm thấy quá mức khô nóng, nóng đến trán hắn đều chảy ra một mạt mồ hôi mỏng.



Hắn theo bản năng kéo kéo cổ áo, để cho mình mát hơn chút, nhưng đối diện với cặp mắt của Triệu Hi Hằng, bỗng nhiên lại kéo cổ áo chặt lại, hắn sờ sờ da sau gáy, có chỗ đang rợn da gà lên, có thể là do không khí đang quá nóng, nên tay hắn chạm vào thôi cũng thấy khó chịu.


Vệ Lễ nhanh chóng thu tay, sau đó khép bài lại.


"Ngươi muốn thứ gì? Muốn thứ gì mà phải dùng phương pháp thế này để nói?" Vừa hỏi, hắn vừa bắt đầu xào bài.


"Thì, lúc ban ngày, cái tráp mà ngươi lấy tới đó, nếu như ta thắng, ngươi phải đem nó và thư trong đó cho ta." Triệu Hi Hằng nhăn nhăn nhó nhó, "Dù sao nhàn rỗi cũng đang nhàn rỗi, ngủ không được thì cũng phải tìm ít chuyện làm."
Nàng cảm giác mình và một tên tiểu tử còn trẻ như Vệ Lễ đêm khuya ở chung một phòng quá mức nguy hiểm.

Ấm no sinh dâm dục, ma ma của nàng trước kia có nói, nam nhân không đáng tin cậy, nàng cảm thấy rất đúng.


Hôm nay hai người đều dậy không sớm, chiếu theo tinh thần sức lực của con cú Vệ Lễ này, chỉ sợ trong một chốc sẽ chưa ngủ được, dù sao nàng cũng phải tìm ít chuyện làm hao mòn tinh lực của hắn.

Nàng mơ hồ cảm thấy, toàn thân Vệ Lễ hiện tại đều tràn ngập hai chữ "Nguy hiểm".


Ánh mắt Vệ Lễ nhìn nàng giống như một con thú nhỏ mới ra khỏi chuồng nhìn thấy thịt non vậy, đáy mắt cũng muốn phát sáng.


Triệu Hi Hằng tiện tay lấy ra một lá bài, "Đoán số lẻ hay là số chẵn."
Nếu như Vệ Lễ đoán trúng, thì hắn ra bài trước, còn nếu Vệ Lễ đoán sai, thì chính là Triệu Hi Hằng ra bài trước.


"Lẻ."
Triệu Hi Hằng lật lá bài lại, là một lá "Tứ", nàng cao hứng lên, "Chủ công, đã nhường rồi, ta ra bài trước đây."
Mặt Vệ Lễ gợn sóng không kinh gật đầu, thậm chí mang theo chút ý cười không dễ phát giác, "Ừ, vậy ngươi ra trước đi."
Triệu Hi Hằng kéo cái bàn nhỏ giữa hai người lại, lại xào bài lại một lần.


Hành vi này rõ ràng là không tin mới vừa rồi Vệ Lễ xào bài công chính.



Đầu tiên, Triệu Hi Hằng ra bài là một lá có chữ số nhỏ nhất, Vệ Lễ đuổi kịp theo sau, hai người ngươi đến ta đi, coi như vui vẻ.


Vệ Lễ phát hiện Triệu Hi Hằng chơi bài cũng không tồi, thuận miệng hỏi câu, "Ai dạy ngươi? Trong cung còn có dạy thứ không chính thống như thế này sao?"
Bài lá này tuy rằng lưu truyền rộng rãi khắp nơi, nhưng luôn luôn là lưu truyền ngầm, không có ai có thể cầm bài thả trên mặt bàn giữa thanh thiên bạch nhật cả.


Triệu Hi Hằng là công chúa Đại Chu, thứ này chắc hẳn không có ai đi dạy nàng.


"A gia ta." Triệu Hi Hằng thản nhiên nói, lại tiện tay ra một lá bài.


Triệu Tinh Liệt đúng là chay mặn không kiêng kị, lên trên thì cao nhã như mây trôi nước lượn, xuống dưới thì đá gà, đá dế đầu đường phố phường gì cũng đọc lướt qua, khi Triệu Hi Hằng còn nhỏ không ít lần bị hắn dạy theo mà "Mê muội mất cả ý chí".


Dùng lời hắn mà nói, cái này gọi là vui cùng dân chúng.


Khoé mắt Vệ Lễ kéo lên, trầm mặc một hồi, ném ra một lá bài, "Nhạc phụ thật là uyên bác, nhận thức rộng rãi."
Hắn nâng má nghĩ, phụ thân của Triệu Hi Hằng đến cùng là nhân vật thần kỳ gì vậy, không chỉ có thể trị quốc an bang, lên được chiến trường xuống được triều đình, viết thư nhão nhẹt cho thê tử còn không tính, còn có thể dạy nữ nhi đánh bài, nghe nói cầm kỳ thư họa cũng là mọi thứ tinh thông, thậm chí còn có ra thi tập (tập thơ) được các văn nhân vô cùng tâm đắc, chọn để dắt lưng quần.


Sao hắn lại cái gì cũng biết nhỉ?
Tay Triệu Hi Hằng run lên, làm rơi lá bài xuống, không biết xấu hổ, ai là nhạc phụ ngươi?! Tiếng nhạc phụ này ngươi kêu cũng thuận miệng dữ!.


Vệ Lễ mở mắt nhìn lá bài Triệu Hi Hằng để rơi kia, dùng ánh mắt cảnh cáo nàng, "Xuống bài rồi không hối hận."
Nói xong ném bài trong tay mình lên trên bàn, hắn thắng.


Triệu Hi Hằng tức giận đến vừa để bài xuống liền la lên, "Không được, thêm một lần nữa! Ngươi chơi xấu, ván vừa rồi không tính."
Vệ Lễ đè vai nàng đang sắp nhảy dựng lên, sau đó búng trán nàng một cái, "Đêm mai lại tiếp."
Triệu Hi Hằng nước mắt rưng rưng, Vệ Lễ lại búng trán nàng tiếp một cái, "Khóc cũng vô dụng, sáng sớm ngày mai người phải đi diễn binh trường không phải ngươi, ngươi tất nhiên không cần ngủ sớm dậy sớm."
"?" Vệ Lễ muốn đi võ trường diễn binh?

Hắn hiện tại bắt đầu muốn phấn đấu? Nàng nghe nói Vệ Lễ tuy hiện tại chiếm lấy Bình Châu, nhưng chuyện đại sự gì cũng mặc kệ, mỗi ngày long rong đi bắt nạt dân chúng thôi.


"Ngủ ngủ ngủ, vậy liền ngủ!" Triệu Hi Hằng bận bịu không ngừng thu dọn đồ vật, Vệ Lễ muốn phấn đấu là chuyện tốt a.


Hiện tại Đại Chu loạn như vậy, nếu hắn vẫn là bộ dạng chuyện thế sự ta không thèm quan tâm như trước, vậy đúng là không xong con ong, nói không chừng không bao lâu nữa Bình Châu cũng sẽ bị kéo vào chiến tranh, mà Vệ Lễ sẽ vì không được dân tâm, sau đó bị người vây công mà chết, người thê tử trên danh nghĩa Vệ Lễ là nàng đây phỏng chừng cũng không có được kết cục gì tốt.


Bình Châu an ổn một ngày, Vệ Lễ cầm quyền tại Bình Châu một ngày, thì Triệu Hi Hằng liền dễ chịu một ngày.

Hiện tại, nàng vẫn tương đối hy vọng Vệ Lễ có thể đi vào nề nếp.


Vệ Lễ đi xuống tắt đèn, chỉ để lại gian ngoài hơi hắt ánh sáng mơ màng, thỉnh thoảng lại rọi vào trong nội thất một chút, độ sáng vừa đủ, có thể dỗ người vào giấc ngủ.


Hai người nằm song song, nhìn nhau không nói gì.


Thật ngoài ý muốn, Triệu Hi Hằng vốn cho là đêm nay căng thẳng vậy chắc mình sẽ rất khó đi vào giấc ngủ, nhưng không ngờ nàng lại ngủ rất nhanh.


Ngày hôm sau trời vẫn còn hơi tối, tiếng mõ giờ Sửu vừa mới gõ vang, Vệ Lễ liền bóp cổ nàng lắc lắc nàng dậy.


Triệu Hi Hằng vừa muốn mắng chửi, bỗng nhiên ý thức được trước mặt bản thân là Vệ Lễ, hình tượng tiểu cô nương yếu đuối không thể tự gánh vác của nàng trước mặt Vệ Lễ không thể hủy hoại trong chốc lát, vì thế nuốt câu thô tục trở về.


Còn chưa tỉnh ngủ, giọng của Triệu Hi Hằng mang theo chút khàn khàn, "Chủ công, trời còn sớm."
"Đứng lên cho ta." Vệ Lễ tiếp tục lay lay nàng, tiện thể vén luôn đệm chăn của nàng lên, "Hôm nay ta phải đi diễn binh trường."
Gió lạnh thổi vào, Triệu Hi Hằng nháy mắt bị hơi lạnh thúc tỉnh, run cầm cập ôm chăn ngồi dậy, tóc có chút loạn, loà xoà trên đầu vai
Cẩu vật, lão cẩu vật, ngươi đi diễn binh trường có quan hệ gì với ta?
"Chủ công, ta cũng phải đi sao?" Triệu Hi Hằng hỏi lại hắn, trời lạnh như vậy, thật đánh chết nàng cũng không muốn bước ra bên ngoài một bước.


"Ngươi có gì dùng? Dù sao bây giờ ngươi đứng lên cho ta, ta nhìn ngươi ngủ không vừa mắt."
Tuổi của Vệ Lễ cũng không lớn, đang vừa thiếu niên trưởng thành, tinh lực tốt; có thể thức suốt cả đêm không hề hấn gì, nhưng thật sự có thức dậy cũng là ngủ chưa tỉnh, bắt hắn sáng sớm trời còn lạnh giá đã phải dậy đứng lên thì thực muốn nửa mạng chó của hắn.

Hắn nghiêng đầu nhìn Triệu Hi Hằng đang ngủ say sưa ở một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, điềm tĩnh bình yên, lại đột nhiên tức không biết nói sao, tâm lý cực độ không cân bằng, túm lấy cổ nàng lay lay cho tỉnh.



Dựa vào cái gì trời lạnh gió thổi thế này Triệu Hi Hằng có thể ở trong phòng ngủ, còn hắn phải dậy chứ!
"Đứng lên, không dậy nổi để ta ném ngươi ra đống tuyết bên ngoài cho xong." Vệ Lễ hung thần ác sát uy hiếp.


Trong lòng Triệu Hi Hằng hai chữ 'mẫu thân' nhảy khắp nơi, miệng lại trề ra, đuôi mắt đỏ ửng, "Hôm qua mới nói về sau se đối xử với ta tốt; hôm nay liền thay đổi, chủ công, có phải trong lòng ngươi không có ta?"
Trong lòng Vệ Lễ lộp bộp nhảy dựng, bỗng nhiên bị hỏi ngược, nhưng chuyện lật lọng không phải hắn chỉ mới làm một lần hai lần, hắn bóp quai hàm nàng, "Nín cho ta, đứng lên, chuyện sau này, sau này hãy nói."
Tên khốn khiếp, lão cẩu Vệ Lễ này ngủ không đủ giấc, thật là dùng cách gì cũng không thể trị.


Triệu Hi Hằng chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng ngáp một cái.


Thị nữ sớm đứng ở bên cạnh đốt lửa than, sau đó còn chuẩn bị cơm canh nóng hầm hập cho hai người, sáng nay điểm tâm là cháo gạo kê và trứng luộc.


Triệu Hi Hằng ăn hai quả trứng, bởi vì quá buồn ngủ, cho nên không có hứng thú, nhìn cái bát mà mí mắt đều sắp gục xuống dưới.


Vệ Lễ trước khi đi còn xấu xa dặn dò, "Trước khi ta trở về, phải trông chừng phu nhân, không cho nàng ấy ngủ."
Nói xong lại búng mạnh một cái lên trán Triệu Hi Hằng nửa chết nửa sống.


Bọn thị nữ sôi nổi gật đầu, ngay cả Triệu Hi Hằng cũng che mặt, vừa ngáp vừa đáp lời, "Biết rồi, chủ công đi thong thả, chủ công cẩn thận đường trơn, chủ công, ta ở nhà chờ ngươi."
Vệ Lễ dưới ánh mắt quả quyết như chém đinh chặt sắt của mọi người, bước ra khỏi sân.


Thị nữ đi theo sau lưng liền trở về mật báo hô, "Chủ công đi rồi!"
Vài người đem bình phong vây lại cái giường ngủ, bày ra đệm chăn ấm áp, lại mang bếp lò đến, "Phu nhân đi ngủ đi, khi nào chủ công tiến vào trong phủ, chúng ta liền tới truyền tin."
Triệu Hi Hằng cầm tay các nàng, chân tình thiệt ý mà rơi hai giọt nước mắt buồn ngủ, thật là hảo tỷ muội của nàng!
Tuy rằng ghé mắt đều thấy được phản ứng này chứng tỏ Vệ Lễ đến cùng không được ưa chuộng biết bao nhiêu, nhưng lúc này vui vẻ đã hoàn toàn chiếm giữ bản thân Triệu Hi Hằng.


Nàng mới nằm xuống, có người mặt lộ vẻ chua xót tiến vào, trong tay trái là một que kẹo đường bị cắn mất một chỗ, là que kẹo cuối cùng mà tối qua Triệu Hi Hằng chưa ăn xong, dặn dò để bên ngoài cho lạnh.


Tay phải xách cổ một con mèo con.


"Khi ta ra ngoài, tiểu súc sinh này đang ăn vụng kẹo đường, bây giờ làm như thế nào giải thích với phu nhân đây?" Nàng ta than thở, loại đồ chơi làm bằng đường này không đáng giá tiền, nhưng chủ công là mua về cho phu nhân chơi, vậy thì đang giá biết bao nhiêu chứ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui