Trần Nhược Nam là một tiểu cô nương trẻ tuổi, da mặt mỏng, bị Vệ Lễ đối đãi như vậy, trong lòng chua xót muốn chết,nước mắt ủy khuất đều sắp rơi xuống.
Nàng ta cho rằng, ca ca của mình đi theo hắn nhiều năm như vậy, tốt xấu gì cũng có chút tình cảm, mình là muội muội của ca ca, thế nào cũng sẽ không quá phận với nàng ta, kết quả......!
Trong lòng cũng nhiều thêm oán hận cùng ủy khuất không rõ ngọn nguồn đối với Triệu Hi Hằng chưa từng gặp.
Nàng ta thật ra muốn nhìn xem, vị công chúa kia là cái dạng nhân vật gì?
Triệu Hi Hằng choàng hai tầng chăn, ngồi trên giường đất thất thần, cả người bọc dày đến như một ngọn núi nhỏ.
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, một cô nương cao gầy tú khí tiến vào, trong tay xách theo cặp gắp than cùng một sọt than.
Triệu Hi Hằng thấy than trong tay nàng ta tựa như thấy thân nhân, đôi mắt thoáng chốc sáng lên.
Nàng nhiệt tình thăm hỏi, "Vất vả rồi, có lạnh không?"
Nàng như vậy, Trần Nhược Nam ngược lại cảm thấy ngượng ngùng.
Nàng ta là người ăn mềm không ăn cứng, người ta dịu dàng như vậy đối với nàng ta, làm nàng ta cũng mềm lòng theo, không biết làm sao bây giờ, nên ngay cả nhìn Triệu Hi Hằng cũng không dám nhìn.
Nghe nói nữ nhi của thiên tử đều là quý nhân khí thế ngất trời,kiêu ngạo ương ngạnh, trước khi nàng ta tiến vào, đều đã chuẩn bị tinh thần nhìn thấy một nữ nhân kiêu căng ngạo mạn, kết quả Triệu Hi Hằng lại nhìn nàng ta cười ngâm ngâm.
Nàng ta ngượng ngùng lắc đầu, sau đó trầm mặc đi đốt lửa bếp lò.
Không liên quan, dù nói như thế nào, nàng ta chính là không thích Triệu Hi Hằng, bởi vì Vệ Lễ thích Triệu Hi Hằng!
Sắp được ấm áp lên, tâm tình Triệu Hi Hằng cũng theo đó tốt lên, lời nói cũng nhiều hơn, miệng nhỏ càng ngọt ngào, lời hay không trả tiền cũng tuôn ra, nhìn Trần Nhược Nam khen, "Ngươi cũng thật lợi hại nha, biết đốt lò than, ta thì không biết rồi.
Tiểu cô nương Bình Châu đều lợi hại giống như ngươi vậy sao?"
Trần Nhược Nam nghe được mặt đỏ lên, khoé miệng cũng nhếch cao lên không ít, nhưng vẫn không hùa theo Triệu Hi Hằng.
"Ngươi là tiểu cô nương nhà ai vậy? Vệ Lễ tìm được ngươi từ chỗ nào tới? Khi tối hôm qua ta tới đây, rõ ràng không thấy trong phủ có người."
"Ca ca ta là Trần Nhược Giang." Trần Nhược Nam dẩu môi giải thích, sợ Triệu Hi Hằng không biết tên ca ca mình, "Chính là phó tướng của chủ công."
"A? Ngươi là muội muội của phó tướng nha? Vậy sao lại có thể gọi ngươi đến đốt bếp lò cơ chứ?" Triệu Hi Hằng cảm thấy Vệ Lễ cũng thật không biết điều.
Phó tướng là ai chứ, tốt xấu gì trước mắt cũng là người uy tín danh dự, ngươi sai muội muội người ta như nha hoàn, cũng không sợ người ta không cao hứng liền sinh lòng oán hận với ngươi, người thân cận bên mình mà còn oán hận mình, tương lai còn có thể tìm ai đến làm việc cho ngươi chứ?
Triệu Hi Hằng nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy mình tìm được căn nguyên vì sao phó tướng đối với chuyện Vệ Lễ bị thương thập phần đạm mạc.
Vệ Lễ không lung lạc nhân tâm nha, hai người này ngoại trừ quan hệ chủ thượng cùng thuộc hạ, ngoài ra cũng không có tình cảm gì.
Trong giọng nói của Triệu Hi Hằng tràn ngập không tán đồng đối với chuyện bắt Trần Nhược Nam đi đốt bếp lò, chuyện này làm cho Trần Nhược Nam giống như cảm giác Triệu Hi Hằng là người đang đứng cùng một chiến tuyến với nàng ta, uỷ khuất trong lòng cũng như được an ủi, chút oán hận trong lòng đối với Triệu Hi Hằng kia liền tan đi một ít.
Nàng ta cũng biết, ca ca mình làm việc cho Vệ Lễ, vốn chính là quan hệ trên dưới, dù nàng ta có làm nha hoàn cho Vệ Lễ cũng không có gì ghê gớm, nhưng nàng ta khó chịu, bởi vì nàng thích Vệ Lễ.
Bị người mình thích xem như nha hoàn mà sai sử, cho dù biết hắn cũng không thích mình, trong lòng cũng sẽ cảm thấy ủy khuất thôi.
Triệu Hi Hằng lại khen nàng ta vài câu, "Trách không được ngươi làm việc nhanh nhẹn như vậy, hoá ra là muội muội của phó tướng nha, giống y như ca ca ngươi, đều rất lợi hại."
Tuy Trần Nhược Nam ngay từ đầu đã có thành kiến với Triệu Hi Hằng, cảm thấy công chúa đều là những nữ tử nũng nịu lại ương ngạnh không có gì năng lực, nhưng Triệu Hi Hằng khen xong ca nàng ta lại khen nàng ta, duỗi tay không đánh mặt cười, nàng ta cho dù có độc miệng, cũng nói không ra cái gì quá mức.
Nhưng trong lòng lại tức tối, chỉ có thể không phản ứng lại Triệu Hi Hằng.
Nàng ta lặng lẽ đánh giá Triệu Hi Hằng, phát hiện nàng ấy lớn lên thật đẹp mắt.
Còn đẹp hơn mấy trăm lần tất cả mọi người mà mình từng gặp qua.
Trần Nhược Nam cúi đầu, nhìn cái váy diễm lệ trên người mình, hận không thể tìm cái khe đất chui vào, nhưng vẫn còn cãi bướng, "Lợi hại thì có ích lợi gì? Chủ công cũng không thích ta, hắn chỉ thích ngươi."
Nàng ta lại nhìn Triệu Hi Hằng thêm vài cái, sau đó xách váy chạy ra ngoài.
Triệu Hi Hằng sờ sờ đầu, tiểu cô nương này, là thích Vệ Lễ?
Vệ Lễ có chỗ nào đáng cho người thích? Thật là kỳ kỳ quái quái, trên thế giới này sao lại có người thích người như hắn chứ nhỉ?
A! Nếu ai hiếm lạ cái lão cẩu Vệ Lễ này, nàng ước gì dâng hai tay lên còn không kịp, đừng có kiếm chuyện phiền toái trước mặt nàng là được.
Vệ Lễ và phó tướng ở bên ngoài nói chuyện.
"Chủ công, cái toà hành cung dưới chân núi Trường Bạch là Trấn Bắc vương tốn thời gian có hai năm đã xây xong, giống kiểu hành cung của thiên tử, chỉ là vẫn luôn trì hoãn không hoàn chỉnh.
Mấy cái gia cụ thiết yếu này nọ vẫn chưa có, tính đi tính lại nếu muốn bổ sung cho xong cũng một đống tiền."
Theo ý tứ của hắn, về mặt đời sống sinh hoạt chắc chủ công cũng không chú ý, phủ Trấn Bắc vương cũng là mới vừa tu sửa xong năm trước, ở cũng không kém, hà tất tốn nhiều tiền đi tu chỉnh lại cái hành cung dưới chân núi Trường Bạch sơn làm chi?
Vốn dĩ hành cung ở dưới chân núi Trường Bạch sơn là vương phủ mà Trấn Bắc vương đã vứt bỏ, cả nhà cũng không ai qua đó.
"Ngươi thấy ta giống thiếu tiền?" Vệ Lễ se se góc áo đang dính tuyết.
Lúc trước Trấn Bắc vương phái hắn tuần thú Trường Bạch sơn, tòa hành cung kia là hắn nhìn từng chút từng chút mà xây lên được, rộng lớn đẹp đẽ quý giá, khắp chốn đều là tơ vàng gỗ nam sang cùng gạch cẩm thạch trắng.
Hắn ngại phiền, cứ cảm thấy căn nhà nhỏ hiện tại của hắn ngủ cũng an ổn, nhưng lần này đã chết nhiều người như vậy, Triệu Hi Hằng lại nhát gan, nếu đi theo hắn ở chỗ này, phỏng chừng muốn mỗi ngày sẽ khóc lóc với hắn.
Đầu xuân năm sau tuyết tan, nàng nhìn đầy đất một màu máu đỏ phỏng chừng sẽ bị hù chết.
Nếu như hắn phải làm người goá vợ, cũng phải đến chờ đến trước khi hắn chết, tự tay giết Triệu Hi Hằng, chứ không phải tùy ý nàng bị hù chết như vậy.
"Bên kia trước tiên thu dọn ra một cái viện cho đàng hoàng trước, người có thể ở là được, đồ vật thì sau này chậm rãi bỏ vào." Đuôi mắt Vệ Lễ nhìn thấy Trần Nhược Nam đang vội vàng múc nước từ dưới giếng lên, lại vội vàng vào phòng.
"Công chúa rửa mặt." Trần Nhược Nam đặt nước lên trên bếp lò đun cho ấm, sau đó múc ra đưa cho Triệu Hi Hằng rửa mặt đánh răng, ngữ khí cũng có hơi ngại ngùng.
Trong phòng ấm dần lên, Triệu Hi Hằng mặc xong quần áo, vô cùng cao hứng đi qua, chỉ là chân cọ vào vết thương trên đùi có chút đau.
Khi đến gần, Trần Nhược Nam mới phát hiện trên khoé miệng Triệu Hi Hằng bị trầy một mảng, hơn nữa tướng đi đường còn kỳ lạ như vậy, không khỏi hiểu lầm, nước mắt nàng ta liền tích tụ nơi hốc mắt.
Ô ô ô, cái công chúa này là tình địch mà!
Chủ công còn hôn nàng ta, đều hôn môi hôn đến sắp tróc da luôn! Còn, còn......!
Trần Nhược Nam ngồi dưới đất, khóc đến thở hổn hển.
Ẩn ẩn truyền ra tiếng khóc làm trên trán Vệ Lễ, gân xanh nhịn không được nhảy thình thịch.
Khóc cái gì vậy?
Thật là muốn tức chết hắn!
Hắn giữ Triệu Hi Hằng tại bên người, là muốn thấy nàng không cao hứng, thấy nàng khóc, sao bây giờ còn chọc cho người khác khóc chứ? Thật đen đủi.
Vệ Lễ xoa xoa giữa mày, đá văng ra cửa đi vào.
Triệu Hi Hằng cả kinh, vội vàng nhìn về phía Vệ Lễ sắc mặt âm trầm, theo bản năng liền kéo Trần Nhược Nam từ trên mặt đất lên.
Ách, hắn sẽ không nghĩ là mình chọc cho tiểu cô nương này khóc chứ? Nàng thật sự không có nha!
Trong cung, mấy chuyện các phi tử này nọ tranh sủng giở thủ đoạn đều ùn ùn không dứt, giả vờ bị đẩy ngã chính là kỹ xảo quen dùng nhất, nghiêm khắc mà nói, tiểu cô nương này cũng xem như tình địch của nàng.
Tuy rằng nàng không thích Vệ Lễ, ước gì hắn cách chính mình xa xa một chút, nhưng cách xa xa không có giống như bị bóp chết đâu nha.
Triệu Hi Hằng bỗng nhiên ý thức được mình vốn là hình tượng đoá hoa kiều nhu vô lực trước mặt Vệ Lễ, loại hành vi này của nàng cũng không thích hợp, vì thế vội vàng buông tay, Trần Nhược Nam lại ầm một cái rớt lại trên mặt đất.
Trong lòng nàng tê rần, Trần Nhược Nam thì mông tê rần.
Trần phó tướng kéo muội muội của mình lên.
"Chuyện gì xảy ra?" Vệ Lễ hỏi Triệu Hi Hằng, ánh mắt nặng nề.
Triệu Hi Hằng trong lúc nhất thời cũng chưa đáp được.
Ngươi muốn hỏi tiểu cô nương này sao lại khóc lên, nàng kỳ thật cũng không biết, đang yên lành, nói khóc liền khóc, nàng thật sự không biết giải thích thế nào.
Hiện tại nàng thậm chí có chút hoài nghi mình là bị tính kế.
"Ta, ta cũng không biết......" Triệu Hi Hằng xua xua tay, thậm chí đã làm tốt tinh thần rơi nước mắt chung với Trần Nhược Nam.
Trần Nhược Nam tuy thích Vệ Lễ, nhưng không phải là người thích tổn hại người khác, nàng ta vừa khóc vừa nức nở giải thích, "Không liên quan đến công chúa, tự ta muốn khóc, không phải công chúa khi dễ ta."
Triệu Hi Hằng chu chu môi, cô nương à, ngươi giải thích thế này còn không bằng không giải thích, nghe xong liền thấy có mùi không đúng.
"Vô nghĩa, ta còn không biết là tự ngươi khóc sao?" Vệ Lễ tức giận trừng mắt nhìn Trần Nhược Nam liếc một cái, giở cánh tay Triệu Hi Hằng lên, "Tay chân nhỏ xíu thế này, có thể khi dễ người cao lớn thô kệch như ngươi?"
Triệu Hi Hằng nhát gan, động một cái đã bị dọa khóc, chỉ có bị người khác khi dễ thôi, làm sao có thể khi dễ người khác?
Tiếng khóc thút thít của Trần Nhược Nam nhưng lại trong một chớp mắt, bỗng nhiên oà một tiếng khóc lớn lên, ôm cánh tay ca ca mình, sắp ngất xỉu đi rồi.
Tiểu cô nương nào bị người trong lòng nói mình cao lớn thô kệch đều sẽ không quá vui nhỉ.
Triệu Hi Hằng âm thầm sách một tiếng, quá thảm, thật là quá thảm.
Người ta yêu không yêu ta, còn trào phúng ta.
"Nhanh chóng dẫn muội muội ngươi đi đi." Vệ Lễ nghe tiếng khóc đến đầu đau, bắt đầu đuổi người.
Phó tướng đi tới cửa, bỗng nhiên nhớ tới chuyến quan trọng, lúc nãy liên tiếp bị cắt ngang, hắn suýt nữa đều đã quên.
"Chủ công, Vương Viễn của Thanh Châu cùng Lưu Hoán của U Châu tối hôm qua khai chiến ở Ký Châu.
Hoa Thượng Nhạc của Ký Châu sáng nay truyền tin tới Bình Châu, hy vọng ngài có thể cho chi viện cho, hắn nguyện ý cắt đất ba quận làm thù lao.
Ở Tấn Dương, thiên tử biết Ninh An công chúa bị đưa đi Cao Lệ hòa thân, lập tức trúng gió, hiện giờ là do Thái Tử giám quốc."
Tình hình không mấy lạc quan, Đại Chu nay, mắt thấy sắp có thay đổi bất ngờ.
"Đâu có chuyện nào liên quan tới ta?"
Nhưng Vệ Lễ hoàn toàn không quan tâm đến những việc này, không chỉ là mỗi những việc này, mặc dù có là tánh mạng của hắn, hắn cũng trước nay không quý trọng như vậy.
Thanh Châu Ký Châu U Châu, đều ở vào phía dưới Bình Châu, hướng chính Bắc và Đông Nam của Bình Châu là Cao Lệ, chính Đông là giáp Đông Doanh cách nhau một mặt biển, láng giềng chính Tây là Tiên Bi.
Nếu Triệu Hi Hằng muốn rời khỏi Bình Châu, nhất định phải đi qua một đường Thanh Châu Ký Châu U Châu, hiện giờ ba cái châu này lại đang bị kéo vào chiến hỏa.
Nàng nhịn không được liếm liếm môi, lặng lẽ liếc mắt nhìn Vệ Lễ một cái, hình như, hiện tại nàng chỉ có thể nằm ở Bình Châu làm con cá mặn, nơi khác cũng đi không được.
Nói ngược lại, Bình Châu cũng thật an toàn a......!
Vệ Lễ cũng ý thức được, khóe môi ngoéo một cái, nắm cằm Triệu Hi Hằng kề sát vào, "Tiểu công chúa, ngươi không có chỗ đi nha."
Tâm Triệu Hi Hằng hơi trầm xuống, nhảy qua ôm cánh tay Vệ Lễ, "Người ta nơi nào cũng không muốn đi, chỉ muốn cùng chủ công ở bên nhau!"
Trần Nhược Nam còn chưa đi đi ra ngoài, thấy hai người dán vào cực gần, liếc mắt đưa tình, thật vất vả mới ngừng khóc được, hiện giờ lại oa một tiếng gào ra.
Nàng ta thật đúng là quá khó chấp nhận rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...