Đôi mắt phượng xinh đẹp của Uyên Quyết chăm chú nhìn khuôn mặt Nguyễn Thu Thu, màu đỏ tươi trong đồng tử như hưng hừng lửa nóng.
Hắn không khắc chế được, khẽ liếm răng nanh nhỏ, tỉ mỉ đánh giá, lúc Nguyễn Thu Thu sắp tới bên cạnh hắn, đột nhiên giở trò rút yêu lực đi, làm cho Nguyễn Thu Thu trong nháy mắt mất đi cân bằng, không đứng vững nhào về phía trước.
Tên sói tâm cơ họ Uyên kia nhân cơ hội duỗi cánh tay dài ra, vững vàng đỡ được tiểu phu nhân nhỏ bé.
Cho dù chân trái của Sói xám tiên sinh không được trọn vẹn, nhưng bởi vì yêu lực đã khôi phục lại rất nhiều, hắn hoàn toàn có thể dùng linh lực để duy trì cân bằng.
Huống hồ hắn rất khỏe, có thể dễ dàng xách khối lượng nặng mấy tấn, khỏi nói tới Nguyễn Thu Thu nhỏ bé như vậy.
Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy cánh tay, cổ chân nàng dần dần ửng hồng, yêu lực lan tràn chống đỡ thân thể nàng trong nháy mắt biến mất, cả người nàng bị buông lỏng, như cọng cỏ đáng thương rơi xuống.
Nàng biết chàng sói của mình kia chắc chắn sẽ đỡ được mình, nhưng vẫn không nhịn được nhắm chặt hai mắt.
Âm thanh của tiếng gió nhẹ nhàng vang lên, cùng với tiếng ma sát của quần áo, khuỷu chân và thắt lưng nàng va vào cánh tay cứng rắn hơn rất nhiều so với nàng, một bên mặt Nguyễn Thu Thu chạm vào lớp quần áo da thú màu đen không quá mềm mại.
Nàng hé mắt, chóp mũi tràn đầy mùi hương nhẹ nhàng, khoan khoái trên người Uyên Quyết.
Nguyễn Thu Thu hơi ngửa đầu, có thể nhìn thấy hàng lông mi dài như những cánh quạt của Uyên Quyết dường như được phủ một lớp ánh sáng trong sơn động, còn có những bóng mờ ở dưới mí mắt.
Đôi tai nhọn bên trên mái tóc khẽ run rẩy, lớp lông mềm mại trên khuôn mặt hơi hỗn độn, giống như là vừa mới bị nổ tung, bay lơ lửng ở trong không khí, rơi vào trong lòng nàng, nương theo cảm giác ngứa ngáy ấy, là một cảm giác rung động không nói được thành lời.
Lang yêu khi nào cũng muốn hòa nhịp với suy nghĩ của nàng, là người thuộc về nàng.
Ý nghĩ này vừa nảy lên, toàn thân Nguyễn Thu Thu không nhịn được mà run rẩy.
Nàng không chịu được giơ tay lên, khẽ kéo mảnh áo đen của Uyên Quyết, gò má nóng bỏng, nhẹ giọng hỏi hắn, "Phu quân, chàng đang làm gì vậy?"
Chàng sói họ Uyên kia cũng cảm thấy rất ngượng ngùng, nghe vậy thì muốn buông nàng ra.
Nhưng cũng có thể là vì cánh tay không nặng không nhẹ lướt qua khuỷu chân và thắt lưng yểu điệu của tiểu thê tử, lập tức có một cảm giác khó diễn tả thành lời từ dưới lưng vọt lên, hắn không những không buông ra, ngược lại càng ôm chặt lấy nàng.
Nguyễn Thu Thu: "......" Nàng cảm thấy bị ghìm chặt không thoải mái.
Cứ vài lần như vậy, không khí dường như nóng bỏng hơn, một người một sói đều cảm thấy không bình thường, Sói xám tiên sinh cuối cùng mới buông lỏng nàng ra.
Mũi chân chạm vào mặt đất, khuỷu chân và thắt lưng vẫn còn đọng lại cảm giác bị giam cầm, Nguyễn Thu Thu cảm thấy mình lâng lâng như đứng trên mây, nàng định hỏi chàng sói, yêu lực hóa thành cành cây vừa rồi là sao, đã bị hắn nắm chặt cổ tay.
Nguyễn Thu Thu: "???" Tên sói này tối nay làm sao vậy?
Bình thường tỉnh táo, không phải là hắn luôn cao lãnh kiệm lời sao? Hôm nay bọn họ còn chưa bắt đầu đi ngủ cơ mà......
Nguyễn Thu Thu chân khẽ run rẩy, Sói xám tiên sinh nhẹ nhàng dùng chút lực, thành công ôm người vào trong lồng ngực.
Cho dù tính cách của hắn rất quái gở, ngày thường cũng không thích nói nhiều.
Nhưng có lẽ hôm nay khác.
Hắn còn nhớ, tên gấu đáng ghét tên là Hùng Tiểu Nguyệt kia, đỏ mặt dùng ánh mắt hâm mộ nhìn theo bóng dáng tiểu phu nhân của hắn.
Sói xám tiên sinh ghen tỵ nghiến răng, ôm chặt Nguyễn Thu Thu vào trong lồng ngực, cái đuôi to xù lông uốn cong lên, men theo làn váy da thú dày qua gối duy nhất của nàng, cuốn lại chậm rãi quấy nhiễu.
Nguyễn Thu Thu đầu tiên là cảm thấy sững sờ, cả người ngốc trệ.
Nàng giống như đứng dưới cành đào cuối mùa đông đang chớm xuân, cổ áo bị những giọt nước lạnh từ trên cành cây rơi xuống thấm ướt, rồi giọt nước đó lăn xuống lưng.
Nguyễn Thu Thu đột nhiên giật mình run rẩy, giác quan dường như nổ tung trong nháy mắt, kể cả ngón tay cũng run rẩy.
Nàng cũng không để ý tới điều gì khác, khuôn mặt trở nên nóng bỏng đáng sợ, đưa tay đẩy chàng sói trước mặt bình thường luôn tỏ vẻ tội nghiệp, giọng nói cũng run rẩy, "......!Buông, buông ra."
Tuy thỉnh thoảng nàng thầm gọi Uyên Quyết là ác lang trong lòng, nhưng từ xưa đến nay nàng không hề cảm thấy tên sói này ác liệt như vậy.
Uyên tiên sinh của nàng bình thường vẫn rất nghe lời, lần này lại không chịu buông ra, một cái tay khác của hắn giật vài sợi lông tơ màu xám bạc, cứng rắn nhét vào trong ta Nguyễn Thu Thu, giống như phải chịu oan ức to lớn, "Phu nhân, lông của sói có phải là mềm mượt hơn nhiều so với lông gấu không?"
Đối mặt với vấn đề vô cùng chấn động tinh thần như thế này, Nguyễn Thu Thu cảm thấy vô cùng hoảng hốt và mê mang.
Nàng xoa xoa hai nhúm lông sói cũng được coi là mềm mại trong tay, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại.
Tên, tên sói này sao lại ghen tuông với một con gấu ngốc nghếch chứ??
Nguyễn Thu Thu trừng mắt nhìn, sau khi phản ứng lại, trong nháy mắt cảm thấy không biết phải nói gì.
Lại cảm thấy dở khóc dở cười, chỉ là một nhóc gấu mà thôi, mặc dù đối phương đúng là hơi kỳ lạ, nhưng Sói xám tiên sinh thùng giấm lại khiến cho nàng vừa buồn cười vừa thấy bất đắc dĩ.
Bị hắn trêu đùa một lát, trong lòng Nguyễn Thu Thu nảy lên một ý nghĩ xấu xa, duỗi một cánh tay đang còn được tự do ra, học theo hắn, muốn ôm lấy thắt lưng Uyên Quyết.
Nhưng bởi vì vấn đề hình thể giữa một người một sói, cuối cùng nàng cũng chỉ túm được quần áo nơi thắt lưng hắn, khẽ cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn hắn, "Phu quân......!Lẽ nào chàng đang ghen sao?"
Đối diện với khuôn mặt mềm mại của tiểu phu nhân, gò má điển trai của Uyên Quyết đỏ ửng, hắn ngượng ngùng quay mặt sang một bên, khẽ híp mắt, môi mỏng mím chặt, ngay lúc Nguyễn Thu Thu cho rằng tên sói này sẽ không chịu thừa nhận, bên tai nàng lại chợt nghe thấy một giọng thừa nhận khàn khàn "Ừ."
Giọng nói rất nhẹ, nhưng cũng rất rõ ràng.
Nguyễn Thu Thu hơi mở mắt to, không ngờ Uyên Quyết sẽ thừa nhận dứt khoát như vậy.
"Phu nhân, chỉ có thể yêu thích sói......" Sói xám tiên sinh cúi đầu, đôi đồng tử màu đỏ tươi nhìn thẳng vào gò má Nguyễn Thu Thu, lần thứ nhất không hề che giấu, lộ ra ham muốn sở hữu ở trước mặt nàng.
Nguyễn Thu Thu cách hắn rất gần, gần tới mức khi hắn nói ra những lời này, cảm nhận được những lớp lông cũng run rẩy.
"Những yêu khác, cũng không được thích......" Hàng lông mi dài của hắn buông xuống, buông lỏng bàn tay đang giam cầm nàng, nhưng vẫn ôm chặt eo của nàng.
Tóc mai quấn vào nhau, hô hấp của Sói xám tiên sinh phả lên khuôn mặt nàng, gương mặt tuấn tú của hắn phóng to trong đôi mắt nàng, Nguyễn Thu Thu nắm lấy quần áo hắn, cánh môi mềm mại, ngay sau đó được buông ra.
Cái đuôi to nhẹ nhàng quét qua, Nguyễn Thu Thu cảm thấy khuôn mặt mình càng lúc càng ửng đỏ, đầu gối nàng rất ngứa, chân mềm nhũn, chỉ có thể tùm lấy cánh tay hắn thật chặt.
Vừa rồi, rõ ràng đã tính toán phải nhân cơ hội đùa giỡn tên sói nào đó, nhưng lại bị con sói này thoải mái thay đổi toàn bộ tiết tấu.
Trên môi lại truyền tới cảm giác mềm mại, lúc nhẹ nhàng chạm vào, Nguyễn Thu Thu quyết tâm, khẽ cắn cánh môi của chàng sói trong giây lát, sau đó lập tức tách ra.
Trong nháy mắt nàng cảm nhận được sói con trước mặt hô hấp bất ổn, đã biến thành thở dốc khàn khàn.
Khóe môi nàng cong lên, thừa dịp sói ngốc còn chưa kịp tỉnh táo lại, đặt bàn tay lên đuôi hắn, dùng sức nhổ mấy cái, sau đó đắc ý thưởng thức hình ảnh vành tai Uyên Quyết đáng thương run rẩy, nở một nụ cười.
Cuối cùng nàng cũng coi như hòa nhau một ván.
"Buông ra đi." Nguyễn Thu Thu lấy lại tinh thần, vỗ vỗ cánh tay hắn, ý bảo hắn buông mình ra, hoàn toàn không biết nàng vừa mới giúp hắn mở ra cánh cửa của một thế giới mới.
Khi nàng buông Uyên Quyết ra, vừa mới hoàn hồn sau nụ hôn nhẹ thuần khiết lại ngọt ngào, dự tính tranh thủ đi tu luyện, đã bị nâng cằm lên.
Cánh môi mềm mại của Uyên Quyết khẽ bao trùm lên môi nàng, Nguyễn Thu Thu tưởng rằng hắn cũng giống như lần trước, chỉ biết thuần khiết chạm nhẹ, nên không động đậy.
Mà khi nàng hé mắt, ngay lập tức chìm trong đôi mắt huyết sắc của Sói xám tiên sinh, đôi mắt ấy sâu thẳm như đầm nước lạnh lẽo, mới phát hiện tính nghiêm trọng của sự việc.
Trên cánh môi, ngoại trừ xúc cảm ấm áp, mềm mại quen thuộc, còn có cảm giác hơi đau đớn.
Là răng nanh nhỏ của Sói xám tiên sinh.
Trong đầu xẹt qua ỹ nghĩ này, Nguyễn Thu Thu đã bị cảm giác kỳ lạ quen thuộc, từ bên trong lan tràn ra khắp cơ thể, khiến cho nàng không còn chút sức lực mà trượt xuống, lại bị Uyên Quyết ôm chặt vào trong ngực.
Hô hấp của hai người đan xen vào nhau, tốc độ học tập của chàng sói quá nhanh, không chỉ đã học được nhẹ nhàng day cắn cánh môi của tiểu phu nhân, còn vô sự tự thông học được trình tự của một nụ hôn sâu ngọt ngào.
"Ưm......" Nguyễn Thu Thu nhất thời vô ý khẽ há miệng, ngay lập tức bị hắn nhân cơ hội công thành đoạt đất, hôn một cách điên cuồng, không biết trời đất.
Đến cuối cùng, Nguyễn Thu Thu đã không thể hô hấp, đầu cũng bị choáng váng nặng nề, tầm mắt nàng mơ hồ thoáng nhìn khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng của Uyên Quyết, hàng mi dài đọng đầy nước mắt.
Không biết qua bao lâu, hắn mới chịu buông nàng ra.
Tay chân Nguyễn Thu Thu đã mềm nhũn, nói không ra tiếng, nhưng tên sói kia lại giống như vô cùng hưng phấn vui vẻ.
Sói xám tiên sinh dường như phát hiện ra một thế giới mới, lại hôn chụt chụt Nguyễn Thu Thu mấy cái, mới chưa cảm thấy thỏa mãn mà đỏ mặt, buông tha cho nàng.
Nguyễn Thu Thu nâng tay vuốt ve cánh môi tê ngứa đau nhói, chân hơi khụy xuống, lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của lang yêu kia, tuy rằng đã bị hủy hoại rất nhiều, nhưng lại hoàn mỹ phù hợp với ảo tưởng trong lòng nàng, cảm thấy không vui.
Nàng biết bây giờ lang yêu đã gần như bình phục, không cần nàng đỡ cũng có thể đứng vững.
"......!Ta, ta đi vệ sinh trước." Nguyễn Thu Thu nói xong, đỡ tường, thậm chí không nhìn biểu tình của Sói xám tiên sinh.
Uyên Quyết đỏ mặt đứng tại chỗ, hai vành tai thẹn thùng cụp xuống, đầu lưỡi khẽ liếm cánh môi hồn nhuận, cả người đều cảm thấy nóng bừng.
Trước kia hắn cũng không biết, thì ra hôn môi, còn có nhiều cách như vậy.
Trong mắt hắn lóe lên tia sáng, hàng mi dài khẽ rũ xuống, trong đầu Sói xám tiên sinh không biết vì sao lại vang lên lời nói của sa điêu.
"Rất thích tu luyện như vậy......?"
Lúc trước hắn không hiểu lắm, bây giờ, mới ngộ ra một chút.
Nhưng hắn tốt xấu cũng đã từng là một thủ lĩnh lang yêu, một số thường thức cơ bản vẫn biết.
Tỷ như lang yêu là có thể tìm kiếm bạn lữ từ rất sớm, tương hợp có thể sinh sói con.
Nhưng mà trước đó, trước đó không biết tất cả đều là mưu kế của chủ thượng Khanh Như Ý, mưu tính bồi dưỡng trái tim của hắn, hắn cũng chỉ đơn thuần nghĩ, tiểu phu nhân nàng là bồi thường của bộ lạc.
Là muốn hắn trước khi chết, được hưởng thụ sự thoải mái của việc được giao hợp với bạn lữ.
Hắn đã từng nghĩ đến những việc đơn giản như ôm hôn, đó là giao hợp.
Nhưng mà......
Lòng bàn tay thô ráp lướt qua cánh môi dường như còn lưu lại độ ấm của Nguyễn Thu Thu, cái đuôi lông xù to ở phía sau khẽ đong đưa.
Trong đầu Sói xám tiên sinh xẹt qua rất nhiều những suy nghĩ chớp nhoáng, tên sói này dường như vừa học được từ trong nụ hôn kia một số thứ không bình thường.
Chàng Bụt nhịn không được mà run rẩy đôi tai nghĩ.
Giao hợp, thật sự chỉ là hôn và ngủ cùng chăn thôi sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...