Gả cho bệnh kiều ác lang xung hỉ


Sự chuyển động linh khí ở phía sau ngọn núi khiến lũ gấu kinh ngạc một hồi, sâu đó mọi người ai nấy quay trở lại sơn động của mình để nghỉ ngơi.
Ngoại trừ một số yêu và nhân tộc hiểu biết sử dụng thảo dược, tay chân khá nhẹ nhàng chăm sóc cho những người bị thương ra, thì bộ lạc Đông Hùng dưới làn tuyết đang rơi lại trở về trạng thái yên tĩnh.

Tộc trưởng gia gia cũng ôm bọn trẻ trở về sơn động rộng lớn.
Xà Khâm, Hùng Cổn Cổn và mấy đứa trẻ con lớn tuổi khác đang chăm sóc những đứa trẻ nhỏ thuộc nhiều chủng tộc khác nhau, trong sơn động chỉ có một chiếc giường đá lớn với củi đốt đủ để sưởi ấm.
Tộc trưởng gia gia xách mấy đứa trẻ nghịch ngợm trên người xuống, nhìn xung quanh hầu hết bọn trẻ đều đang ngủ ngon, rồi xoa xoa cái đầu tròn vo của mình.
Hai ngày nay huynh đệ Hùng Đoá Đoá ra ngoài hái thảo dược trở về, cộng thêm Khanh Như Ý và Điền Tú ở lại bộ lạc giúp đỡ, bọn trẻ đều đã được ăn no.

Nhiều yêu già yếu, cuối cùng cũng có thể trút bỏ gánh nặng, trở về sơn động của mình ngủ đông.
Gấu trúc gia gia thủ nhỏ yêu hình, ngồi khoanh chân trên giường đá, định tu luyện.
Ánh mắt hắn nhìn sang chỗ con non toàn thân được bao phủ bởi lông tơ và lớp vảy màu xanh, đang nằm cuộn tròn trong góc bên cạnh Xà Khâm, trong lòng rất buồn.
Con non bán xà bán ưng này bị thương rất nặng, mặc dù đã uống rất nhiều giọt nước chữa trị mà Nguyễn Thu Thu đưa nhưng đến hôm nay vẫn chưa tỉnh lại.
Gấu trúc gia gia vừa nhìn đã thấy con non này là một trong những con lúc trước được nuôi nhốt trong sân nhà lão rắn đen.
“Haizzz.” Nhìn vết thương trên người cậu bé, khuôn mặt đầy lông của gấu trúc gia gia lộ rõ ​​vẻ tức giận và bất lực.
Tính tình của ông thực ra không tốt như Hùng Đoá Đoá vẫn nghĩ, trước đây cũng là một tộc trưởng rất nóng nảy và không dễ đụng vào, chạm mặt lão tặc vô sỉ như lão rắn đen kia là đã đập cửa xông vào rồi.
Nhưng, đó là trước đây.
Bộ lạc Đông Hùng trước đây, không phải gọi là bộ lạc Đông Hùng, mà là tộc Đông Hùng Thủ Sơn.
Dãy núi họ trấn giữ chính là ngọn núi có rất nhiều linh khí phía sau, nói chính xác hơn là cấm địa có thể thông đến vùng đất kỳ lạ của ngọn núi đó.
Nghe đồn, trong kết giới cấm địa của ngọn núi phía sau có một con đường thông tới vực sâu.
Nhưng tin đồn này chẳng qua cũng chỉ là tin đồn, hầu hết các tộc nhân của bộ lạc Đông Hùng thậm chí còn chưa từng nghe thấy tin đồn này, chỉ có hùng yêu cấp bốn trở lên mới được biết.

Năm đó ông vừa mới ngưng tụ yêu hạch, đã bị rất nhiều gấu trúc cường đại trong bộ lạc bao vây, muốn dạy thuật pháp bảo vệ cấm địa cho ông.
Nhưng lúc ấy chắc là do ông quá tự tin.
Đối mặt với Tộc Vu cao giai, Hùng Kiện Khang ông hét lên: "Đã mấy trăm năm nay, không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa, kết giới ở cấm địa mạnh hơn chúng ta rất nhiều, nếu thật sự có thứ gì đó vượt ra khỏi kết giới thì chúng ta còn có thể chống lại sao? "
"Cho nên, thúc cũng không cần phải căng thẳng như vậy."
Hùng Kiện Khang vừa cười vừa vỗ vai Tộc Vu, mấy con gấu trúc cấp năm trong động lắc đầu ý muốn ra hiệu ông đừng nói nữa, nhưng ngay sau đó tất cả đều cười cho qua.
Mọi người gom da và vài thứ hiếm lạ bộ lạc kiếm được đóng gói lại, để Hùng Kiện Khang vừa bước vào cấp bốn đem nó đi giao dịch với Giao tộc.
Gấu trúc gia gia tiêu soái đã khởi hành ngay ngày hôm đó.
Nhưng khi ông trở về sau mười ngày, việc nghênh đón ông, quả thực là còn khổ sở hơn cả địa ngục.
Ban đầu tộc bọn họ có gần ba trăm con yêu, chết hơn nửa, chỉ còn lại những đứa trẻ gấu già yếu.
Những con gấu trúc từ cấp bốn trở lên tổn thất gần hết, và cha của ông, các trưởng bối và Tộc Vu, tất cả đều không còn nữa.
Gần cấm địa ở ngọn núi phía sau, biến thành biển máu đỏ tươi chất đầy xác chết.
Ma khí trong kết giới bị phá vỡ liên tục tràn ra, không gian bị xé rách giống như cái miệng lớn đang cười nhạo, mỉa mai những gì ông từng nói.
Xảy ra chuyện cũng không ngăn lại được.
Thực sự không thể ngăn nó.
Cho dù có biến thành yêu hình lớn nhất, giẫm lên thân thể của tộc nhân, thiêu đốt hết máu toàn thân, dùng lông toàn thân ngăn cản, cũng chỉ tốn công vô ích.
Như thể trở về đêm đẫm máu đó, Hùng Kiện Khang cố gắng khôi phục tinh thần.
Kể từ sau cái đêm gần như bị diệt vong đó, tâm trạng của ông cũng bị ảnh hưởng, mắc kẹt ở cấp bốn rất lâu, vì lo lắng, mà ngay cả khi thấy bọn trẻ con bị lão rắn đen kia ức hiếp cũng không thể chiến đấu được.

Một khi ông xảy ra chuyện, những yêu tộc còn lại trong bộ lạc Đông Hùng sẽ vô cùng bi thảm.
Vì thế, dù ông có biết bọn trẻ bị lão rắn đen kia nuôi nhốt rất khổ sở thì cũng không cách nào giúp đỡ.
Chỉ mong, sự xuất hiện của Khanh Như Ý và Nguyễn Thu Thu có thể cải thiện tình hình khó khăn của bộ lạc Đông Hùng.

Gấu trúc gia gia nhìn kỹ đứa trẻ bán ưng bán xà đang cuộn tròn trong góc, rồi lập tức nhắm mắt lại, không đánh lòng nhìn tiếp.
Ông thầm quyết tâm, nếu lần này Uyên Quyết đột phá được, và khôi phục thực lực cấp bốn, có lẽ, ông có thể nói cho phu thê họ biết một số bí mật của cấm địa.
Uyên Quyết tuy mang tiếng xấu, nhưng chưa từng chủ động ra tay giết yêu bao giờ, thậm chí sự phát triển của bộ lạc Viêm Lang mấy năm nay cũng ngày càng tốt.
Nếu những bí mật mà ông biết có thể giúp Uyên Quyết đột phá, có lẽ hắn sẽ sẵn sàng giúp đỡ bộ lạc Đông Hùng.
Mặc dù con sói kia bị tàn tật, nhưng kết hợp với bảo vật trong tay ông thì vẫn có thể đứng lên được.
Như vậy, trong đợt thú triều mùa đông có thể tới tiếp theo, xác suất sống sót của bộ lạc Đông Hùng càng lớn hơn.
Gấu trúc gia gia âm thầm tính toán rằng, xuất phát từ góc độ của bộ lạc Đông Hùng, ông hy vọng Uyên Quyết bọn họ có thể giúp đỡ những con yêu sắp không cầm cự được.
Ông lại không biết rằng, Sói xám tiên sinh sớm đã tìm ra phương pháp tu luyện thuộc về chính mình trước khi chuyển đến, thực lực của Sói xám tiên sinh có thể sánh ngang với Như Ý nãi nãi cấp năm sơ kỳ.
Dòng linh lực ở ngọn núi phía sau tiếp tục kéo dài một ngày một đêm, mãi đến tận đêm khuya ngày hôm sau, Thu Thu và Sói xám tiên sinh đan tay nhau trong sơn động mới từ từ thoát khỏi cảm giác kỳ lạ đó.
Vào thời điểm linh lực trong cơ thể ngừng chuyển rộng, ý thức của Nguyễn Thu Thu cuối cùng cũng đạt tới cực hạn của sự chịu đựng.
Nàng vừa tắm sạch sẽ xong mà giờ lại rất bẩn, cả người như bị ngâm nước, rất khó chịu.
Linh lực trong đan điền hoàn toàn ngưng tụ thành giọt nước, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, thực lực của nàng đã tăng thêm mấy bậc nhỏ.
Nhưng Nguyễn Thu Thu lại không có tâm sức để nghiên cứu xem thực lực của mình rốt cuộc đã được cải thiện đến đâu.
Nàng chỉ cảm thấy mệt, rất mệt.
Rõ ràng chỉ là nằm trên giường đá tu luyện, nhưng từng tấc da trên cơ thể nàng như bị nghiền nát, cảm giác đau đớn khiến nàng không có thời gian quan tâm mình bây giờ có bẩn hay không.
Nguyễn Thu Thu thậm chí còn không có sức để mở mắt, nàng cố gắng hết sức động đậy ngón tay, nhưng trong đầu chỉ toàn tiếng “gào thét”, vô số pháo hoa rực rỡ nổ tung, sau đó trước mắt lại trống rỗng, mặc dù không ngất xỉu, nhưng cũng không thể cử động được.
Tình trạng của chàng Bụt tốt hơn thê tử mình một chút.
Trước khi hắn trọng thương, đã tu luyện đến cấp năm, tuy rằng tu luyện cùng Thu Thu cho hắn sự phấn khích cực lớn nhưng hắn vẫn chịu đựng được, sau khi kết thúc lần tu luyện này, nội thương đã tốt lên bảy tám phần, các yêu hạch vỡ nát cũng miễn cưỡng gom lại một chỗ với nhau.
Nhưng thu hoạch lớn nhất là,
Hắn đã nhìn thấy ánh sáng.

Cái đuôi lông lá khẽ nhúc nhích, không tiếp tục thói quen cuộn tròn Thu Thu để "ngủ" nữa, Uyên Quyết nhẹ nhàng nắm tay Nguyễn Thu Thu.
Đầu ngón tay mảnh khảnh vuốt quanh đuôi mắt, sợi len bịt mắt lỏng ra đã rơi tuột hẳn xuống.

Dưới hàng mi đen nhánh, một đôi mắt dài hơi lóe lên sự u ám.

Uyên Quyết nheo mắt, vẫn chưa làm quen được với ánh sáng trong sơn động, vài giọt nước lóng lánh đang rung rinh trên lông mi.
Lưng hắn cứng lại, nhưng lòng bàn tay vẫn run lên, đồng tử cố gắng tập trung lại, chậm rãi lần mò theo đầu ngón tay, muốn chạm chính xác vào người Nguyễn Thu Thu.
Mặc dù đã dùng yêu thức "nhìn" nàng nhiều lần.
Nhưng, hắn rất muốn tận mắt nhìn thấy nàng.
Không biết đã bao lâu, có lẽ chỉ là một giây ngắn ngủi, nhưng nó dài như cả thế kỷ.
Trong tầm mắt mờ mịt, một hình dáng rõ ràng cuối cùng cũng xuất hiện.
Mái tóc đen dài hơi rối xõa trên đệm da thú, hai má ửng hồng, mắt nhắm chặt.
Hắn nhìn chằm chằm vào thê tử mình, người mà hắn đã mong nhớ từ lâu.
Ánh mắt không chút giấu giếm lướt qua hàng mi cong vút và đôi lông mày trên trán nàng, rồi đến đôi môi có chút mịn màng.
Hắn vẫn luôn biết, phu nhân của hắn rất xinh đẹp.
Nhưng không ngờ, khi tận mắt nhìn thấy nàng, lại càng khiến hắn yêu thích hơn, dường như máu toàn thân đang rục rịch sôi lên, rất muốn hôn nàng, muốn có được nàng.
Hắn không tự chủ được nghiêng người về phía trước, đầu ngón tay thô ráp của hắn lướt trên đôi má mềm mại của nàng, trong lúc không tỉnh táo, hắn không nhịn được chạm vào khoé môi nàng.
"Sói rất thích..." Giọt nước mắt trên lông mi rớt xuống, rơi trên má Nguyễn Thu Thu, lạnh lẽo, chẳng khác gì nước mắt của Sói xám tiên sinh.
Hơi thở Uyên Quyết nóng rực, rơi xuống môi hắn, ướt át.
Nguyễn Thu Thu đã tỉnh táo lại, bên tai vang lên giọng nói bộc trực hiếm thấy của hắn, và đôi má dần trở nên đỏ hơn.
Nàng do dự không biết có nên mở mắt ra để đáp lại phu quân mình không, hay là tiếp tục im lặng, nghe xem con sói có nói thêm gì nữa không.
Thậm chí, Nguyễn Thu Thu còn nổi lên ý đồ xấu--
Đợi lần sau hắn hôn nàng, nàng sẽ tỉnh dậy để doạ hắn một phen, xem con sói hay lạnh lùng này sẽ có biểu cảm như thế nào?
Nhưng khi nàng thực sự nghe thấy giọng nói khàn khàn và ấm áp như lệ rơi của Uyên Quyết, nói đi nói lại rằng hắn thích Thu Thu, hơn nữa còn giống hệt sói con trong thế giới ký ức, lúc cầu xin nàng đừng rời đi, nàng đã mềm lòng.

Nàng có lẽ đã bại trong tay tên sói không rõ về tư thế hôn môi chính xác, chỉ biết dùng môi chạm nhẹ khoé môi nàng một cái này rồi, rõ ràng hai giây trước hắn vừa mới làm cho nàng tu luyện đau đớn như vậy, giờ nàng lại không còn cách nào để vạch trần hành vi hôn trộm xấu xa của hắn.
Uyên Quyết bình thường khi thức dậy đều rất lạnh lùng, lúc cắn nàng cũng không ngại ngùng và do dự như bây giờ.
Bây giờ, không phải chỉ là đổi từ cổ tay sang môi thôi sao? Sao hắn không dám ‘cắn’ nàng?
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Nguyễn Thu Thu biết, nàng là người giàu lý thuyết.
Dù cho là một cái chạm nhỏ, thì nàng cũng đã giống như con sói nào đó, toàn thân run run, phấn khích không ngừng.
Có lẽ vì quá mệt nên hơi thở trở nên dài hơn rất nhiều.
Dần dần quen với nụ hôn của con sói, Nguyễn Thu Thu mới thả lỏng người, nàng kiên trì hơn mười phút, con sói này chỉ dám hôn lên trán và má của nàng lần nữa, Thu Thu mệt mỏi cứ thế ngủ thiếp đi.
Nàng đoán Sói xám tiên sinh trước giờ chưa từng đi học nên không hiểu gì hết, và có lẽ không biết phải làm gì với nàng.
Sự thật chứng minh nàng đoán không sai.

Sói con ngay thẳng cảm thấy rất thỏa mãn sau khi được hôn nhiều lần, mặc dù một số chỗ trên cơ thể trở nên kỳ lạ, nhưng chỉ cần cố gắng trấn áp nó thì sẽ không thành vấn đề.
Cuối cùng Uyên Quyết ôm Thu Thu ngủ nguyên đêm, lòng đầy mãn nguyện, thậm chí không dám ngủ say, sáng sớm hôm sau, khi Thu Thu có dấu hiệu tỉnh dậy, hắn đã dậy trước.
Thế là, khi Nguyễn Thu Thu ung dung tỉnh dậy vào ngày hôm sau, nàng là người duy nhất còn lại nằm trong chiếc chăn ấm áp với hơi ấm còn sót lại.
Nguyễn Thu Thu cười bất lực, đưa tay lên sờ vào đôi má ửng đỏ mà môi nơi hắn chạm vào, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại, lắc đầu ép bản thân không được nghĩ đến Sói xám tiên sinh nữa.
Nàng nhìn xung quanh một lúc, nàng bất ngờ phát hiện linh lực trong cơ thể mình đã đạt tới cấp hai đỉnh phong, chủ chút nữa thôi là vào được cấp ba rồi.
Tương tự, Nguyễn Thu Thu cũng nhận thấy, linh khí trong sơn động không giống với lúc bọn họ chuyển đến đây, có lẽ chỉ bằng khoảng một phần ba lúc họ mới chuyển đến.
Thực lực đã được cải thiện rất nhiều, và sự hiểu biết về cơ thể của Nguyễn Thu Thu nghiễm nhiên lên một tầm cao mới.
Nàng lặng lẽ cảm nhận một chút, rồi không biết là nên hụt hẫng hay là thở phào nhẹ nhõm.
Ừm.
Quả nhiên Sói xám tiên sinh không làm gì hết.
Ngay cả bộ quần áo nàng đang mặc trên người vẫn là của ngày hôm qua, lớp áo da thú dày cộp bên ngoài của nàng cũng không cởi bỏ.
“Dậy rồi sao?” Một giọng nói lạnh lùng quen thuộc từ bên ngoài bức màn da thú truyền đến..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui