Trước kia khi Tống Kiều thu xếp mọi việc cho Triển Thanh Viễn, hắn chỉ cảm thấy giám đốc nhà mình mạnh tay, dám chi tiền cho bạn gái, thậm chí Tống Kiều còn có chút ghen tị vì sao mình không phải phụ nữ, vậy chẳng phải đỡ mất công cố gắng mấy kiếp người sao!
Nhưng hiện tại khi nhìn thấy những con số chói mắt này, hắn không nén được sợ hãi trong lòng.
Hỏng, hỏng hết rồi.
"Vào bộ phim《 Phiêu Diêu 》chưa được công chiếu kia a," dưới ánh mắt bình tĩnh của Triển Thanh Việt, Tống Kiều vô cớ cảm thấy lạnh gáy, căng da đầu giải thích, "Nhưng bộ phim này được đầu tư kĩ lưỡng, khẳng định lượt ratings sẽ cao, đến lúc đó khoản tiền đầu tư hoàn toàn có thể thu lại."
Triển Thanh Việt nhìn những con số kia rồi lâm vào trầm tư, hình như...... lượng tiền anh chi cho Thu Thu nhà anh, so với lượng tiền em trai chi cho Quý Vi Lương, còn chưa bằng một phần năm a.
Khụ khụ.
Có phải anh chưa làm tròn bổn phận không?
Nhưng xét nguyên nhân sâu xa vẫn là do Ninh Thu Thu nhà anh khiến người khác quá mức an tâm. Vai diễn cô tự nhận, chương trình thực tế hay đại diện thương hiệu cũng là do người ta tự mình tìm tới cửa, căn bản không cần hắn nhọc lòng chuyện gì, lại thêm việc thân thể anh mới khỏe lại, tinh lực hữu hạn nên anh cũng không chú ý quá nhiều đến sự nghiệp của cô, chỉ có thời điểm cô cần trợ giúp thì anh mới thuận theo tự nhiên mà đẩy cô một phen.
"Hiện tại hai người bọn họ như thế nào?" Triển Thanh Việt hỏi, trước khi Tống Kiều lên tiếng thì anh bổ sung thêm, "Tôi biết cậu rõ ràng chuyện này."
"......" Quả thực Triển Thanh Viễn vẫn giữ liên lạc với hắn vì muốn thăm dò tình hình bên này, cũng bảo hắn phải giữ liên lạc. Tống Kiều cũng biết Triển nhị thiếu lúc này không chỉ ngã đau mà còn chưa ôm được người đẹp trở về.
Tống Kiều: "Tạm thời vẫn chưa quay lại."
"Vậy tốt," Triển Thanh Việt gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, "Rút toàn bộ vốn đầu tư cho phòng làm việc tư nhân của Quý Vi Lương, toàn bộ phòng marketing hủy hợp đồng với Quý Vi Lương, xử lý tiếp như thế nào thì tôi sẽ nói sau, còn đầu tư điện ảnh...... cậu mời giám đốc bọn họ tới gặp tôi."
Tống Kiều: "...... HÌnh như làm vậy không ổn lắm...."
Những cái khác còn tốt, tất cả chỉ như thêu hoa trên gấm, hiện tại Quý Vi Lương đã có lượng tài nguyên nhất định trong tay, hợp đồng quay phim đầu năm cũng đã được ký kết ổn thỏa. Mặc khác, chờ sau khi 《 Phiêu Diêu 》 ra mắt khẳng định cô ta sẽ "nóng bỏng tay", tiền đồ bằng phẳng, không cần phải đầu tư phim hay marketing gì nữa.
Nhưng phòng làm việc của Quý Vi Lương mới thành lập hơn hai tháng, nếu bọn họ thu hồi vốn chắc chắn nó sẽ phải đóng cửa.
"Sau khi chia tay có thể đòi lại quà tặng có giá trị, việc này được pháp luật bảo hộ, xin hỏi," Triển Thanh Việt nhìn hắn, "có chỗ nào không ổn?"
Tống Kiều cảm giác như mình bị Triển Thanh Việt nhìn đến xuất huyết não rồi: "Nhưng đây dù sao cũng là tiền của nhị thiếu......"
"Ngay cả thẻ ngân hàng của chú ấy tôi còn có thể quản, tại sao không thể quản tiền của hắn?"
Tống Kiều: "......"
Đối mặt với một Triển Thanh Việt ngang ngược vô lý, Tống Kiều đương nhiên không dám nói hắn không muốn.
Nhưng hắn rất thân Quý Vi Lương, nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn của Triển Thanh Việt, hắn biết chắc bản thân phỏng chừng cũng không có kết cục tốt.
Suy nghĩ như vậy khiến lá gan Tống Kiều to hơn, nói: "Nhị thiếu thích Quý tiểu thư, ngài ấy đang nỗ lực cứu vãn mọi thứ, ngài làm như vậy khác nào chia rẽ uyên ương, nhị thiếu khẳng định sẽ hận ngài. Việc anh ấy quẳng Trác Sâm giữa đường vì Quý tiểu thư là không đúng, nhưng dù sao thời gian ngài hôn mê anh ấy cũng rất cần cù chăm chỉ rồi, không làm bất luận chuyện gì có lỗi với ngài vàTriển gia. Ngài chặn đường lui rồi bức bách anh ấy, lương tâm ngài liệu có chịu nổi không? Căn bản ngài là người sống lý trí nên không thể hiểu được cảm giác điên cuồng, mất đi lý trí khi thích một ai đấy là như thế nào."
Logic câu nói này khiến khiến Triển Thanh Việt cảm động đến bật cười.
Nói Triển Thanh Viễn nỗ lực vì Trác Sâm thì anh cũng vậy, nào có ai chưa từng cần cù chăm chỉ vì Triển gia? Lúc trước khi anh tiếp nhận Trác Sâm, củ khoai này còn phỏng tay hơn thời điểm Triển Thanh Viễn tiếp nhận nhiều, không phải anh cũng im lặng gánh vác sao? Trái lại Triển Thanh Viễn lần này, không màng anh khuyên can, chỉ vì một người phụ nữ mà trực tiếp quẳng gánh rồi chạy, hoàn toàn không suy xét đến việc thân thể vừa hồi phục này có thể ứng phó với Trác Sâm hay không.
Là ai đang ép ai, lương tâm ai mới cần phải cắn rứt?
Triển Thanh Viễn không phải trẻ ba tuổi, mà người trưởng thành cần đặt hai chữ trách nhiệm hai chữ lên vai chứ không phải động một chút liền bỏ đấy không làm, nếu chú ấy lựa chọn tùy hứng thì chú ấy sẽ trả giá cho sự tùy hứng của mình.
Hơn nữa người phụ nữ tên Quý Vi Lương kia.
Từ khi cô ta tới tìm mình nói chuyện, Triển Thanh Việt liền biết cô gái này không phải kẻ tầm thường.
Nếu cô ta thật lòng thích Triển Thanh Viễn thì cô ta sẽ không bỏ hắn vì hắn không có tiền. Mặt khác, việc này rõ ràng là do Triển Thanh Việt làm chủ, một xu tiền mất đi cũng không quan hệ gì với Triễn Thanh Viễn, ngược lại, khi thấy hắn vì mình mà bị người nhà chèn ép như vậy cô ta phải càng cảm động đến rớt nước mắt mới đúng.
Nếu cô ta không thích thì việc này hoàn toàn có thể lấy ra làm lý do chia tay.
Nghĩ đến đây, Triển Thanh Việt cười nhạt, nói: "Sai, người tôi thích chưa từng làm xằng làm bậy, không cần tôi phải điên cuồng mất trí vì cô ấy."
Thu Thu nhà anh khiến người khác rất an tâm, ngẫu nhiên tùy hứng một chút cũng là do bị anh hố.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Triển Thanh Việt nhu hòa hơn hẳn, ngay cả lúc nói chuyện cũng ôn hòa thêm vài phần, nói: "Dừng tại đây thôi, hôm nay xử lý thỏa đáng mọi việc cho tôi, nếu không......"
"......" Tống Kiều lại cảm thấy cổ mình lành lạnh, Triển Thanh Việt nói tiếp, "... nếu không tôi cũng không biết xử lý cậu thế nào."
Tống Kiều: "......"
Quỷ mới tin!!
***
Triển Thanh Viễn vừa nhìn thấy Quý Vi Lương đeo khẩu trang xuống taxi cùng trợ lý thì kéo vội áo khoác lại, trời đông buốt giá mà hắn chỉ mặc một chiếc áo khoác lông dê bên ngoài một chiếc áo sơ mi. Hắn nhanh chóng xuống xe, vừa vặn đuổi kịp Quý Vi Lương trước khi cô vào cửa.
"Vi Lương......" Giọng nói Triển Thanh Viễn khàn khàn trong gió lạnh, ủy khuất giống như một đứa trẻ bị bắt nạt.
Quý Vi Lương nhìn thấy bộ dáng của hắn thì ngẩn ra một chút, sau đó lại lạnh mặt mà mở cửa: "Quan hệ giữa chúng ta không còn gì để nói."
"Một lần cuối thôi," Ánh mắt Triển Thanh Viễn để lộ vài phần thỉnh cầu, "Vi Lương, chỉ một phút thôi, cho anh cơ hội giải thích được không?"
"Triển Thanh Viễn, không phải giải thích, tôi biết anh bị hại, nhưng việc này cũng cho thấy căn nguyên vấn đề giữa chúng ta," Quý Vi Lương rũ mắt, nói, "Gia thế chúng ta khác biệt, trước kia tôi chính là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga."
"Bây giờ anh cũng là một tên nghèo!" Triển Thanh Viễn cười hắc hắc, "Em xem, anh một thân kiệt quệ, cả người chỉ còn 600 đồng, nếu em không cho anh vào nhà thì anh chỉ còn nước chết bên vệ đường."
"......" Quý Vi Lương biết tin hắn ném Trác Sâm lại cho anh trai từ phía Tống Kiều, cũng biết được toàn bộ thẻ ngân hàng của hắn đã bị Triển Thanh Việt đóng băng, nhưng chỉ nói, "Tôi càng không thể quay về bên anh, anh từ bỏ thứ mình từng dành toàn bộ nỗ lực cùng tâm huyết vì tôi chỉ khiến tôi cảm thấy xấu hổ, đời này tôi sẽ sống với cảm giác có lỗi. Anh vốn là kẻ cao cao tại thượng, nên cưới người ngậm thìa vàng từ trong trứng nước như Ninh Thu Thu hay Giả Tình chứ không phải tôi."
Triển Thanh Viễn: "......"
"Đừng tìm tôi nữa," Quý Vi Lương đẩy cửa, "Tạm biệt."
Triển Thanh Viễn nâng nâng tay, cuối cùng đành trơ mắt nhìn Quý Vi Lương đi vào, không thể giữ lại.
......
Triển Thanh Việt ở Trác Sâm hết một ngày, người nên gặp đã gặp, việc cần xử lý cũng đã xử lý, về đến nhà cơm nước xong xuôi lại lôi công việc ở Ninh Hòa ra xử lý tiếp, làm xong đã là 10 giờ tối.
Anh nhớ tới bộ dáng bi tráng của Ninh Thu Thu trước lúc đi buổi sáng, lấy điện thoại ra gọi video cho cô.
May mắn là lần này Ninh tiểu thư không mua bất động sản ở WeChat cho anh, gọi video chỉ một lúc là thông.
Sau hồi lâu video mới rõ ràng, đập vào mắt là gương mặt oán hận tiểu như nữ quỷ của Thu Thu, cằm đặt trên bàn, nhìn màn hình, u oán đầy mặt.
"A a a a a." Tiểu nữ quỷ kêu thảm thiết.
"......" Triển Thanh Việt kéo video ra xa một chút, "Em đi quay phim ma sao?"
"Không có ô ô ô, tôi đang soạn bài."
"Soạn bài?" Triển Thanh Việt bất ngờ, "Đi học sao?"
Đúng là việc chỉ đài truyện hình quốc gia làm được.
"Không phải, nói ra anh đừng sợ, tôi đang làm chủ nhiệm lớp cấp ba a."
"......" Đúng là rất dọa người, Triển Thanh Việt trầm mặc một chút, "Em xác định không phải đang dạy hư con nhà người ta chứ?"
"Nếu thật sự có thể làm vậy thì tôi đã làm rồi, đây còn không phải học sinh cấp ba thật mà là diễn viên mời từ trường điện ảnh qua đó, ai cũng biết diễn, quay tôi như chong chóng ý, ai làm hư ai còn chưa biết đâu!"
Ninh Thu Thu nói xong liền khóc huhu, bóp khuôn mặt mình như cái bánh bao méo, hiển nhiên hôm nay quá mức khổ sở.
Hôm nay, sau khi nhìn thấy danh sách khách mời《 người bình thường siêu cấp 》, Ninh Thu Thu thiếu chút nữa tắc thở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...