Du Linh sốt ruột đến mức sắp khóc rồi lúc này Kỳ Lạc mới từ từ buông cô ra, tự mình đá giày nằm trên giường.
Bà ngoại bước lên thấy nhưng không thể trách, thay Kỳ Lạc đắp chăn, Chu Khai Khai cau mày, bà đang mặc một cái váy ôm giá xa xỉ cầm khăn lông người hầu đưa đến lau mặt cho Kỳ Lạc.
Du Linh co người trong góc phòng, nhìn đám người đang hầu hạ Kỳ Lạc, cô cũng không giúp được gì chỉ có thể ở một bên chăm chăm nhìn Kỳ Lạc.
Cô cảm thấy Kỳ Lạc điên rồi, thật đó, anh trong bốn năm cô không gặp này nhất định đã chịu đựng sự giày vò không cách nào hiểu được, nếu không sẽ không có chuyện vừa làm hòa với cô liền không kiêng nể gì như vậy.
Trước đây hay sau này anh giống như điên cuồng vậy, không hề kiêng dè, thậm chí căn bản chính là thể hiện rõ muốn cù cưa cù nhằng với cô.
Giống như sợ không thu hút được ánh mắt hoài nghi của người khác vậy.
Qua một lát sau, Chu Khai Khai đứng dậy đi đến trước mặt Du Linh, thản nhiên nói:
“Được rồi, hôm nay cũng trễ rồi, cháu đi ngủ trước đi, dì vú trong nhà đã giúp cháu chuẩn bị giường đệm xong rồi.”
Du Linh gật đầu với sắc mặt có chút nhợt nhạt, bước chân ra khỏi cửa một cách thất thần, Chu Khai Khai nhìn bóng lưng cô rồi lại nhìn Kỳ Lạc đang nằm trên giường nói chuyện câu được câu không với bà ngoại, bà lắc đầu thở dài, cũng ra khỏi phòng Kỳ Lạc.
Dưới ngọn đèn sáng rực ấm áp, Kỳ Lạc dựa ở đầu giường, đôi má ửng hồng tự nhiên sau khi uống rượu, trong tiếng càm ràm của bà ngoại anh hơi di chuyển tầm mắt, nhìn về cửa sổ sát đất của phòng mình.
Bên ngoài cánh cửa sổ này là một ban công rất to, một cái ban công mà anh và Du Linh cùng sử dụng.
Căn biệt thự này muốn lên được ban công này thì nhất định phải đi qua một trong những phòng của anh và Du Linh.
Tương tự, anh và Du Linh cũng vì cái ban công này, căn phòng thật ra là thông với nhau.
Du Linh trở về phòng của mình, tắt đèn, ngồi trên giường mà dì vú của Kỳ gia vừa trải xong, cô cũng nhìn và cửa sổ sát đất trong phòng của mình, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Dường như cô nhớ đến những buổi tối ở nhà Kỳ gia, mỗi khi đến đêm khuya vắng lặng, anh trai sẽ đi qua ban công chỉ thuộc về hai người để đến phòng cô.
Hoặc muốn cô đến phòng anh.
Từ nhỏ bọn họ đã như vậy rồi, khi còn rất rất nhỏ nhân lúc người lớn đều đã ngủ, bọn họ sẽ chen chúc trên một chiếc giường, cùng nhau chia sẻ bí mật nhỏ của mình, sau đó ôm nhau cùng ngủ, bất luận là ở Kỳ gia hay ở Du gia.
Đối với chuyện này, Du Linh vẫn luôn cảm thấy người ở Kỳ gia biết, thậm chí mẹ ruột Chu Khoái Khoái của cô cũng biết.
Lúc cô còn nhỏ Chu Khoái Khoái từng bắt gặp một lần.
Có điều đó là ở Du gia, bởi vì ăn tết thăm người thân, Kỳ Lạc đến Du gia chúc tết phải ngủ chung với Du Linh, ba Du không cho phép, ông thu dọn phòng chính để Kỳ Lạc ngủ, đến ngày hôm sau khi Chu Khoái Khoái gọi Du Linh dậy thì phát hiện Kỳ Lạc vốn phải ngủ ở phòng chính lại chạy đến phòng của Du Linh.
Hai anh em cứ ôm nhau như vậy, cuộn trong một ổ chăn, ngủ rất ngon.
Mà Chu Khoái Khoái không nhìn thấy bên dưới tấm chăn, tay của Kỳ Lạc đang đặt trong quần lót của Du Linh, che lên toàn bộ chỗ cô đi xi xi, đặt ở đó cả đêm.
Có điều ai lại nghĩ đến chỗ khác chứ? Kỳ Lạc và Du Linh vẫn còn nhỏ mà, trong mắt người lớn, hai người bọn họ có tình cảm tốt, không sao cả.
Nhưng vào ban đêm che dưới lớp chăn bông của chiếc giường ôm nhau, thật ra người lớn cũng không biết hai đứa trẻ sẽ lén lút làm những chuyện gì.
Có khi anh sẽ vuốt ve cô, chỗ nào cũng sờ, anh thích nhất chính là sờ âm hộ của cô, cô luôn cảm thấy rất thoải mái, sau đó cuộn mình trong lòng anh trai, được anh vuốt ve đi vào giấc mộng đẹp.
Vẫn là Kỳ Lạc thiếu niên nhỏ tuổi, cũng sẽ hôn môi cô, anh không theo quy tắc hôn từ môi cô, hôn đến chân cô, ở trên giường của cô hoặc trên giường của anh. Bọn họ sẽ dùng lòng hiếu kỳ ngây thơ của nhau, mặc sức thăm dò cấu tạo cơ thể khác nhau của con trai và con gái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...