Kỳ Lạc nhìn dáng vẻ này của Du Linh, mặt mày lạnh đến mức sắp phóng dao băng rồi, anh cứ như vậy nhìn cô không nói một lời, cô liền xoay người chạy đi.
Đến lúc bóng lưng thấm mồ hôi của Du Linh hơi giống chạy trốn vào đồng hoang dần dần biến mất trong ánh sáng yếu ớt của hành lang kiểu cũ, Kỳ Lạc dựa lưng vào xe Merc-Benz, lấy một hộp thuốc lá từ trong xe ra, ngẩng đầu hút thuốc, nhìn đèn phòng của nhà Du Linh đang, trong nhà cô có người lớn ở nhà.
Kỳ Lạc không đuổi theo.
Trong khói mù lượn lờ, ánh mắt Kỳ Lạc vừa hung ác vừa khát vọng, nhìn vào cửa kính phòng ngủ của Du Linh, anh đứng dưới lầu, mạnh mẽ hút một hơi thuốc, cuối cùng vứt bỏ tàn thuốc trong tay, mắng một câu.
“Mẹ kiếp.”
Từ lúc cô rời khỏi, đến khi bước vào cửa hành lang, căn bản không quay đầu lại nhìn anh một lần.
Nếu như cô quay đầu, thì sẽ nhìn thấy anh luôn đứng sau lưng cô, vẫn không rời đi.
Bất luận cô sợ điều gì, anh vẫn luôn ở phía sau cô.
Nhưng cô thì không, vẫn vô tình vô nghĩa trước sau như một, không tim không phổi...
Du Linh hốt hoảng đi lên lầu, nhìn thấy ba Du ở nhà một mình, trái tim nhảy tùm tùm, có loại cảm giác có tật giật mình khó hiểu, cô cố giữ bình tĩnh hỏi:
“Ba, hôm nay không đi tìm mấy người chơi cờ dở đánh cờ sao?”
“Hôm nay con về, cho nên ở nhà đợi con.”
Ba Du có chút già nua, mặc áo sơ mi ngắn quần dài màu đen, trên gương mặt đeo một cặp mắt kính, ngồi trên ghế sô pha chỉ vào chiếc ghế nhỏ đối diện.
“Ngồi đi, anh con đưa con về à?”
“Dạ.”
Trong lòng Du Linh đập mạnh, không biết là ba đứng trên ban công đã nhìn thấy gì, hay là tìm mẹ để nghe ngóng rồi.
Nếu như ba đã nhìn thấy, vậy khi nãy cô và anh trai ở dưới lầu... Thị lực của ba chắc không tốt như vậy chứ, dẫu sao đoạn đường cô và anh trai chơi hôn nhau, không có ngọn đèn đường nào. Bây giờ trời tối như vậy, nhà cô lại ở trên tầng năm tòa nhà thang bộ.
Không nhìn thấy mới đúng.
Du Linh lấy lại tinh thần, ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đối diện ba, nhìn gương mặt già nua và có chút mệt mỏi của ba, trong lòng chua xót, cô cúi đầu nói xin lỗi:
“Ba, con xin lỗi.”
Cô là vì mình vừa mới ở dưới lầu làm chuyện như vậy với anh trai mà cảm thấy hoảng sợ, nếu để cho ba biết thì ông sẽ nghĩ thế nào?
Nội tâm Du Linh khó chịu, đều là cô không tốt thích làm ầm ĩ, cho nên mới để cho ba lo lắng như vậy
“Tại sao phải nói xin lỗi?”
Ba Du có chút không hiểu, mỉm cười nhìn Du Linh, hiền hậu mà nói:
“Anh con đưa con về nhà là chuyện tốt, chứng tỏ cậu ta bớt giận rồi, tại sao phải xin lỗi ba chứ?”
“Con...”
Du Linh cúi thấp đầu, cắn môi đáp:
"Trước kia con không hiểu chuyện, luôn làm cho anh trai tức giận, nếu không phải vì con lập dị, ba và mẹ cũng sẽ không cãi nhau, cho nên, cho nên con nói xin lỗi.”
Còn chưa nói xong, ba Du xua xua tay, quanh người ông toàn là sách, cho nên khiến cho cả ông trông giống như ngồi trong một đống sách lớn vậy.
Trông thì nhìn xa trông rộng như thế, nhưng lại có sự yếu đuối và nhã nhặn của người đọc sách.
Ông không để tâm nói:
"Chuyện này không có gì cả, Linh Linh, ba và mẹ cãi nhau thành ra như hôm nay, là chuyện giữa hai người chúng ta, thật ra trên bản chất không liên quan gì đến con, không cần ôm gánh nặng suy nghĩ như vậy.”
Sau đó, ông dừng một lát, lại nhìn Du Linh với ánh mắt ôn hòa, hỏi:
“Con làm hòa với anh trai rồi à?”
Rất khó tượng tượng, giống như ba Du là người ôn hòa và hiền hậu như vậy, lúc đầu khi Du Linh chống lại Kỳ Lạc, thề sống chết không cùng Kỳ Lạc ra nước ngoài, tất cả bạn bè thân thích đều chỉ trích Du Linh, nhưng ba Du là người đọc sách mềm yếu như vậy lại kiên định đứng bên cạnh Du Linh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...