Gả Ăn Chơi Trác Táng FULL


 
 
Cố Cửu Tư nghe được lời này thì cả người có chút ngốc, hắn vội nói: “Tự ta có biện pháp, nàng nếu vì ta……”
 
“Ta không vì chàng.”
 
Liễu Ngọc Như ngồi xuống thương lượng với Cố Cửu Tư: “Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, nếu chàng không phải phu quân ta, ta đã sớm tới cửa bàn chuyện làm ăn này với chàng, Cố đại nhân,” Liễu Ngọc Như nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Chàng hiện tại cầm nhiều tiền như vậy cũng phải tìm người xử lý.

Chàng ở quan trường đích xác am hiểu, nhưng kinh thương là một chuyện khác, chàng lại chưa chắc có năng lực này.

Số người chàng có thể sử dụng phần lớn không có tài cán này, có tài cán này thì chàng cũng không thể yên tâm.

Sao không để ta đi, chàng giao cho ta một số tiền, mọi người cùng nhau kiếm tiền thì sao?”
 
Cố Cửu Tư nhìn Liễu Ngọc Như nghiêm túc ở trước mặt, một lúc sau, hắn nhẹ nhàng mỉm cười: “Nàng muốn bao nhiêu?”
 
“Chàng cho ta tiền vốn, lợi nhuận 10%, tất cả do ta giữ.”
 
“Vậy nếu thiếu thì sao?”
 
“Nếu thiếu,” Liễu Ngọc Như nghiêm túc đáp, “Thiếu bao nhiêu ta bổ sung bấy nhiêu.

Nhất thời bổ sung không được thì lấy cả đời bổ sung.”
 
Cố Cửu Tư trầm mặc, sau một hồi, hắn cười khổ: “Liễu Ngọc Như, không có ai buôn bán như nàng vậy.

Ai cũng không dám nói bản thân nhất định có thể kiếm tiền, nàng lập quân lệnh như vậy có chút ngốc.”
 
“Không phải đối với ai ta cũng ngốc như vậy,” Liễu Ngọc Như cười cười, “Chỉ vì chàng là tướng công ta, tiền này xảy ra chuyện chàng phải chịu trách nhiệm, ta phải sắp xếp con đường cho chàng.”
 
 
Cố Cửu Tư nghe lời này thì nhịn không được cong khóe miệng, nhưng hắn ho nhẹ một tiếng, lại nói: “Nếu ta là tướng công nàng, vậy chuyện này ta phải từ góc độ tư nhân quản nàng một chút.

Nàng muốn đi ra ngoài ta không ngăn cản, nhưng nàng phải nói cho ta biết rõ nàng muốn đi như thế nào, kế hoạch là gì, hành trình lộ tuyến như thế nào, ta phải bảo đảm nàng đi ra ngoài không sao, ta mới có thể để nàng qua đó.”
 
“Ngọc Như,” hắn giơ tay vuốt tóc nàng, ôn nhu nói, “Nàng đừng cảm thấy ta quản quá nhiều, chỉ là điểm này, ta đích xác không nhường được.”
 
“Sao ta lại có thể cảm thấy chàng quản quá nhiều.” Liễu Ngọc Như cười cười, “Giao nhiều tiền như vậy trong tay ta, nếu ngay cả mạng của bản thân cũng không giữ được, sao chàng có thể yên tâm?”
 
“Chàng đi huyện nha trước đi,” Liễu Ngọc Như giơ tay sửa sửa quần áo cho hắn: “Ta sẽ viết rõ ràng những gì ta tính toán cho chàng biết.

Chàng cũng không cần lo ta là phu nhân chàng, nếu chàng cảm thấy biện pháp này được thì giao tiền cho ta, ta xử lý giúp chàng.

Nếu cảm thấy không được, vậy thì thôi.”
 
Cố Cửu Tư đáp lại, cười cười nói: “Ta đi trước đây.”
 
Hai người nói xong, Cố Cửu Tư ra khỏi nhà.
 
Trên đường đi, Mộc Nam theo sau hắn, thấy không có bóng dáng của Liễu Ngọc Như, Mộc Nam có chút bất an: “Công tử, ngươi thật sự dự định để thiếu phu nhân đi ra ngoài một mình?”
 
“Bằng không thì sao?”

 
Cố Cửu Tư có chút bất đắc dĩ: “Ta còn có thể ngăn cản sao?”
 
“Thiếu phu nhân là một nữ tử……” Mộc Nam lựa lời nói, “Một mình đi ra ngoài, tóm lại vẫn có chút không thỏa đáng?”
 
“Nếu nàng có thể sắp xếp ổn thỏa, ta sẽ không ngăn nàng.

Nếu sắp xếp không tốt, ta tất nhiên khuyên can.

Nhưng tóm lại nàng là con người,” Cố Cửu Tư nhìn Mộc Nam nói, “Nếu ngươi nói ngươi và ta chọn một con đường, người khác đều nói không tốt ép ngươi không làm, ngươi và ta sẽ nghĩ thế nào?”
 
“Việc nào cũng ép buộc ta,” Cố Cửu Tư nghiêm túc nói, “Dù đó là phụ thân mẫu thân ta, ta cũng không chấp nhận được.

Ta tình nguyện không cần lòng tốt này cũng không muốn lúc nào cũng bị người khác khống chế.”
 
“Vậy nếu thiếu phu nhân sắp xếp không tốt lại khăng khăng muốn đi ra ngoài thì sao?”
 
Mộc Nam dò hỏi tiếp, Cố Cửu Tư cười khổ.
 
“Ta có thể làm sao đây?” Hắn thở dài, “Chỉ có thể nghĩ cách đi theo nàng thôi.”
 
Cũng may Liễu Ngọc Như ưu tú hơn tưởng tượng của bọn hắn rất nhiều.
 
Liễu Ngọc Như suy nghĩ mấy buổi tối, rốt cuộc toàn bộ hành trình rồi viết rõ ràng, sau đó giao cho Cố Cửu Tư.
 
Nàng tỉ mỉ hỏi thăm tình huống hiện giờ của các châu, liệt kê hết mục tiêu thành thị trong chuyến đi này, căn cứ vào tình huống các thành thị, cuối cùng chuẩn bị một đội ngũ hộ vệ.
 
Nàng thậm chí liệt kê tất cả phí tổn hại dự đoán trước, viết rõ ràng toàn bộ hành trình mua lương như thế nào, thậm chí phân tích cả tiền lời mong muốn.

Cố Cửu Tư đọc thử không khỏi có chút cảm khái, trước đó hắn chưa nghĩ Liễu Ngọc Như có thể làm tốt như vậy.
 
Cả một lộ tuyến của nàng gần như tránh tất cả khu vực nguy hiểm, lưu lại đều là thành thị trước mắt tương đối ổn định.

Lộ tuyến cũng không có gì nguy hiểm.

Mà nàng sắp xếp hộ vệ cũng đủ để nàng giải quyết gần như tất cả nguy cơ nàng có thể tưởng tượng.
 
Mà biện pháp mua lương của nàng càng có một phong cách riêng làm Cố Cửu Tư không hề băn khoăn.
 
Liễu Ngọc Như đang lặp lại quá trình mua bán nợ U Châu nên có rất hiểu biết thị trường.

Nàng bắt đầu hiểu một ít nguyên tắc cơ bản trên thị trường, nếu có người thu mua số lượng lớn nợ U Châu, khi hàng hóa thiếu hụt thì đồng thời tăng giá, tất cả mọi người sẽ liều mạng thu mua nợ U Châu, do đó giá nợ U Châu sẽ tăng cao; nếu có người bán nợ U Châu với số lượng lớn, đồng thời xuất hiện rất nhiều nợ U Châu trong thành, giá tự nhiên chậm lại.
 
Mọi người đều có “cảm giác” với thương phẩm, đây là mấu chốt tăng giảm giá cả.
 
Cho nên trong kế hoạch Liễu Ngọc Như, nàng sẽ tới một tiểu thành trước, mà tiểu thành này cần thỏa mãn ba yêu cầu:
 
Thứ nhất không lớn không nhỏ, vừa vặn kim ngạch trong phạm vi bọn họ có thể thao tác;
 
Thứ hai giá lương thực ở mức trung bình thậm chí thấp, tóm lại tuyệt đối không cao;
 
Thứ ba lực quản lý của quan lại thấp, sẽ không can thiệp quá phận vào thị trường.

 
Sau đó Liễu Ngọc Như sẽ trong một đêm không hỏi giá cả thu mua tất cả lương thực, cũng tỏ vẻ tiếp tục mua, kể từ đó mọi người bắt đầu mua lương thực, lấy đồ bán cho Liễu Ngọc Như nhằm bán với giá cao, chờ mọi người từ khắp nơi bắt đầu mua lương trữ lương, Liễu Ngọc Như lại chậm rãi tuồn lương thực ban đầu vào thị trường, như vậy thấp mua cao bán sẽ có sự chênh lệch.

Lúc này giá cả lương thực từng bước hạ xuống, chờ hạ xuống đến vị trí bình thường thậm chí thấp, nàng lại mua sáu đến bảy phần lương thực trên thị trường.
 
Cố Cửu Tư xem hiểu, thủ đoạn này của Liễu Ngọc Như không có gì khác với thủ pháp phú thương xào nợ U Châu hiện giờ, họ đều xào cao giá cả trước, lại âm thầm ở mức cao bán ra, tiếp theo đồng giá hạ xuống, lại ra tay tiếp tục mua vào.
 
“Nói như vậy, chi bằng nàng mang theo chút lương thực từ Vọng Đô,” Cố Cửu Tư nhìn biện pháp của Liễu Ngọc Như, cân nhắc rồi nói, “Sau khi nàng hạ giá cả lương thực xuống mức bình thường thì trực tiếp nện năm vạn thạch xuống, giá cả lương thực tất nhiên sụt giảm, lúc này nàng lại mua toàn bộ về chẳng phải càng tốt hơn sao?”
 
“Không được.” Liễu Ngọc Như lắc đầu, quyết đoán nói: “Cứ như vậy động tĩnh quá lớn, nhất định sẽ kinh động đến quan phủ.

Sở dĩ ta điều chỉnh giá cả xong chỉ mua sáu đến bảy phần lương thực vì không muốn để lương thực trong thời gian ngắn ảnh hưởng đến dân sinh, quan phủ sẽ cho rằng đây là hiện tượng tất nhiên trong lúc chiến loạn, sẽ không chú ý quá nhiều.”
 
Cố Cửu Tư gật đầu, nói mấy câu hắn đã nghe hiểu, trong chuyện này, Liễu Ngọc Như nghĩ chu toàn hơn hắn nhiều.
 
Trong chuyện buôn bán, hắn không am hiểu hơn Liễu Ngọc Như, vì thế hắn nhìn Liễu Ngọc Như sắp xếp hộ vệ hậu cần, do dự một lúc, hắn rốt cuộc nói: “Nàng mang Thẩm Minh theo đi, ta lại mượn vài người từ chỗ Chu đại ca, bảo đảm không có sơ sót gì xảy ra.”
 
Liễu Ngọc Như đáp lời, trong chuyện bảo vệ tính mạng mà nói, tất nhiên càng chu đáo càng tốt.
 
“Tới Dương Châu rồi,” Cố Cửu Tư lựa lời nói, “Nàng đừng tự lộ diện, bảo người khác thay ngươi.”
 
“Ta hiểu.”
 
Liễu Ngọc Như gật đầu.
 
Buổi tối cùng ngày, Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư ngủ trên giường, Cố Cửu Tư một đêm chưa ngủ, Liễu Ngọc Như phát hiện hắn trằn trọc thì xoay người sang ôm lấy hắn: “Sao còn chưa ngủ?”
 
“Ta đang suy nghĩ,” Cố Cửu Tư mở to mắt, hơn nửa ngày, rốt cuộc nói, “Ta đi với nàng.”
 
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như nhịn không được cười: “Chàng đi với ta, quan không làm nữa à?”
 
“Ta ngẫm lại cách.” Cố Cửu Tư suy nghĩ, “Ta đi tìm Phạm đại nhân……”
 
“Cửu Tư,” giọng nói của Liễu Ngọc Như ôn nhu vang lên, “Sau này ta muốn đi rất nhiều nơi.”
 
“Buôn bán mà, quan trọng nhất chính là tin tức từng nơi không giống nhau.

Hương liệu ở Ba Tư chẳng qua là đồ bình thường ở Ba Tư, đến Đông Đô thì có giá trị thiên kim.

Nếu ta tiếp tục buôn bán, dã tâm sau này của ta sẽ càng lúc càng lớn, không thể luôn ngồi ở nhà.

Chàng đi với ta lúc này, vậy lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao? Chàng còn có việc phải làm,” Liễu Ngọc Như đặt tay lên tay hắn khuyên nhủ, “Chàng hiện tại vừa khởi bước ở quan trường, vừa được Phạm Hiên thưởng thức, đừng vì việc trong nhà mà thất bại trong gang tấc.

Nếu chàng muốn đi theo ta, ta sẽ không đi nữa.”
 
Nghe thấy Liễu Ngọc Như nói bản thân không đi, Cố Cửu Tư trầm mặc, một lúc sau, hắn thở dài, chỉ có thể nói: “Thôi, cứ như vậy đi.”
 
Ngày thứ hai Cố Cửu Tư đưa Liễu Ngọc Như ra khỏi thành, đã nói là đưa đến cửa thành lại nói đưa thêm một dặm.


Mà một dặm thêm một dặm, chờ tiễn xa mười dặm, Liễu Ngọc Như không thể nhịn được nữa, vén màn xe lên nói với Cố Cửu Tư: “Được rồi, về đi, đừng đi theo nữa.”
 
Cố Cửu Tư ngẩn người, cúi đầu nói: “À.”
 
Liễu Ngọc Như nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách kia của Cố Cửu Tư, nhất thời có chút không đành lòng.

Nàng cũng không biết người này trước đây tung tăng nhảy nhót không ai bì nổi như vậy, hôm nay lại không nỡ rời khỏi mình.
 
Nàng thở dài nhìn xung quanh, sau đó vẫy tay với Cố Cửu Tư.
 
Cố Cửu Tư thò lại gần, Liễu Ngọc Như bưng mặt của Cố Cửu Tư, ở trước mặt mọi người nhẹ nhàng hôn mặt hắn một cái, sau đó nói: “Nếu nhớ ta thì viết thư cho ta.”
 
Dứt lời, nàng nhanh chóng vào xe ngựa, buông mành, ra vẻ trầm tĩnh nói: “Được rồi, đi thôi.”
 
Cố Cửu Tư cưỡi ngựa, nhìn đội thương lữ đi xa dần.

Hắn nhìn hồi lâu mới trở về nhà.
 
Vào buổi tối lúc ăn cơm, Tô Uyển và Giang Nhu thấy Liễu Ngọc Như không trở về, không khỏi có chút kỳ quái, Tô Uyển thật cẩn thận nói: “Ngọc Như đâu rồi?”
 
Lúc này Cố Cửu Tư mới nói: “À, quên nói với mọi người, gần đây Ngọc Như không về.”
 
“Các con cãi nhau?” Động tác của Giang Nhu dừng một chút, Cố Cửu Tư lắc đầu, “Triều đình có một số việc muốn Ngọc Như đi làm, nàng tự đi trước.”
 
Dứt lời, Cố Cửu Tư móc một phong thư trong ngực đưa cho Giang Nhu: “Ngọc Như bảo ta giao cho người, nói nàng không ở đây phiền người để tâm nhiều hơn đến cửa hàng.”
 
“Công việc của triều đình nàng đi làm gì?” Giang Nhu cau mày, bất mãn nói, “Nàng là một cô nương, lúc này loạn như vậy lại đi đâu?”
 
“Không phải người cũng là nữ nhân sao?” Cố Cửu Tư theo bản năng phản bác, Giang Nhu sửng sốt nghe nhi tử của bà đúng lý hợp tình nói: “Người khác có thể làm, sao nàng không được? Không có đạo lý này.”
 
“Ngươi đứa nhỏ này,” Giang Nhu nhịn không được cười, “Có nương tử thì quên mẫu thân, lúc trước là ai khóc lóc đòi không cưới.”
 
“Khi còn nhỏ không hiểu chuyện,” Cố Cửu Tư vẻ mặt thản nhiên, “Trưởng thành rồi, biết cái gì tốt rồi, không được ạ?”
 
Dứt lời, Cố Cửu Tư vẫy tay đứng dậy: “Được rồi, ta nói không với hai người nữa, tóm lại Ngọc Như không sao, hai người yên tâm đi.”
 
Dứt lời, hắn trở về phòng.
 
Hắn vào thư phòng, trong phòng lạnh tanh không một bóng người, hắn ngây ngốc hồi lâu, Mộc Nam bưng canh đi vào thấy dáng vẻ của Cố Cửu Tư thì cười nói: “Công tử đang suy nghĩ gì mà xuất thần như vậy?”
 
Cố Cửu Tư nghe được lời này thì vội hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không có gì.”
 
Dứt lời, hắn bắt đầu lục tung tìm giấy.

Mộc Nam có chút kỳ quái: “Công tử đang tìm gì?”
 
“Trước đó có phải chúng ta để một đống giấy có mộc hoa đào không?” 
 
“Đúng vậy.” Mộc Nam tìm trong ngăn tủ đưa cho hắn, thấy Cố Cửu Tư cầm giấy trở về chỗ ngồi, hắn hoài nghi nói: “Đại nhân muốn viết thư?”
 
“Ừm.”
 
Mộc Nam nghe xong một tiếng này có chút không xác định: “Cho…… Phu nhân?”
 
“Ừm.”
 
Cố Cửu Tư nghiêm túc viết thư, Mộc Nam trầm mặc một lát, chậm rãi nhắc nhở: “Công tử, thiếu phu nhân mới đi hôm nay mà?”
 
Cố Cửu Tư dừng ngòi bút, tỏ vẻ bị người khác nhìn trộm tâm sự.
 

Hắn nhịn không được trừng mắt với Mộc Nam, tức giận nói: “Ai cho ngươi nói nhiều!”
 
Phong thư này được viết vào ngày Liễu Ngọc Như rời đi, lại đưa đến cùng ngày nàng dừng chân tại thành thị thứ nhất.
 
Liễu Ngọc Như dừng chân ở thành thị thứ nhất, là Vu Thành Thương Châu.
 
Lúc trước nàng đi ngang qua Thương Châu, trong trí nhớ là cát vàng chạy dài, mặt đất khô nứt.

Mà Vu Thành là châu phủ của Thương Châu hoàn toàn khác với thành thị trong trí nhớ Liễu Ngọc Như.
 
Vu Thành rất rộng, tường thành rất cao, xung quanh là đồng bằng mênh mông vô bờ, bên ngoài cỏ xanh lả lướt.

Không khác Vọng Đô nhiều lắm.
 
Thẩm Minh quen thuộc Thương Châu hơn nàng, vì thế thương đội bọn họ đi theo Thẩm Minh, do Thẩm Minh giao thiệp đi vào Thương Châu.
 
Lúc này Cố Cửu Tư đã chuẩn bị cho Liễu Ngọc Như một cái văn điệp giả.

Hắn hiện giờ làm huyện lệnh Vọng Đô, tuy là tiểu quan bát phẩm nhưng cũng là quan, làm một cái văn điệp giả với hắn mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay.
 
Liễu Ngọc Như và đám người Thẩm Minh cầm văn điệp (*) giả vào thành, sau đó tìm một khách điếm dừng chân.

Liễu Ngọc Như vừa vào thành đã bắt đầu đánh giá giá hàng ở khắp nơi, nhìn mọi người nói cười rộn ràng.
 
(*) Văn điệp khá giống với giấy tờ ghi chép lý lịch của một người.
 
Đối với Liễu Ngọc Như mà nói đám người đi đường này đều giống bạc đang di chuyển, mỗi người có giá trị bao nhiêu tiền đều yết giá rõ ràng trong lòng Liễu Ngọc Như.
 
Ăn mặc, cử chỉ, cách nói năng, đa số đều bộc lộ qua thói quen sinh hoạt của một người, biết được thói quen sinh hoạt của đối phương tất nhiên đoán ra mức độ thu nhập của đối phương.
 
Tất cả mọi người cảm thấy Liễu Ngọc Như trời sinh nhạy bén với con số.
 
Mỗi người đều biết cao bán thấp mua sẽ kiếm tiền, nhưng bước khó nhất là xác định khi nào cần cao bán, khi nào cần thấp mua.
 
Mà Liễu Ngọc Như khi đối mặt với vấn đề này dường như luôn có năng lực biết trước, nàng có thể phỏng đoán giá cả thích hợp nhất.

Tất cả mọi người cho rằng đây là ngẫu nhiên, nhưng Liễu Ngọc Như từ từ phát hiện đây có lẽ có liên quan đến việc nàng từ nhỏ đã thích xem sắc mặt người khác, chú ý quanh mình.
 
Nàng có một số biện pháp nghiền ngẫm giá cả, cơ bản là lấy nhỏ để nhìn lớn, loại việc này không ai học được, cho nên chỉ có thể tự nàng đi một chuyến.
 
Nàng thám thính đến tối mới đi vào phòng, người Cố Cửu Tư phái mang tin tức tới cũng sắp đến rồi.
 
Liễu Ngọc Như nhận thư của Cố Cửu Tư  thì có chút kinh ngạc, nàng tưởng đã xảy ra chuyện gì nên tin tới đặc biệt nhanh.

Vì thế nàng vội mở thư thì thấy dòng chữ ở tờ thứ nhất:
 
Chừng nào nàng về?
 
Nàng xem ngày tháng, phát hiện thư viết vào ngày nàng tới, nói cách khác nàng chân trước ra cửa, Cố Cửu Tư đã bắt đầu nghĩ chuyện nàng trở về.
 
Nàng dở khóc dở cười mở tờ thứ hai, chữ của Cố Cửu Tư không tính là đẹp, chỉ có thể xem như quy củ dừng trên trang giấy:
 
Ngàn trọng sơn, vạn trọng sơn, núi cao sông dài người chưa về, tương tư lá phong đỏ.

(*)
 
(*) Câu thơ trên (tạm dịch) trích từ bài thơ Trường Tương Tư – Nhất Trọng Sơn của Lý Dục.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận