[full_free]_[tập truyện vực sâu diễm tình]_anh họ

“Tâm trạng mấy ngày nay của cô rất tốt, quần áo cô mặc cũng rất đẹp.” Tiểu Lưu nhìn cô vài lần, cảm thán. Tâm trạng của Ôn Tưởng tốt thì anh ấy không cần phải học thuộc truyện cười trên mạng nữa, đỡ mất công kể rồi mà còn bị cô soi lỗi rồi khịa cho không trượt phát nào.
 
Ôn Tưởng quay sang nhìn anh ấy một cái, đẹp cái gì? Chỉ là trang điểm nhẹ thôi mà? Anh cứ làm như cô mặc quần áo rực rỡ bảy sắc cầu vồng không bằng.
 
“Cô có người yêu rồi à? Là ai? Không phải là tôi đấy chứ!” Tiểu Lưu vốn đang cười ha ha mà hỏi, đột nhiên sắc mặt lại thay đổi, cực kì khẩn trương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ôn Tưởng lộ ra nụ cười ngọt ngào. “Chính là anh đó! Không phải là tôi đã nói là muốn yêu đương với anh sao?”
 
Tiểu Lưu bày ra bộ mặt như vừa ăn mướp đắng. “Không được, sao cô lại có thế một mình bắt đầu trò chơi yêu đương chứ? Hai chúng ta căn bản là không hề có chút phản ứng hóa học nào cả.”
 
“Tôi mặc kệ, dù sao thì khi nào ba tôi hỏi, anh phải làm lá chắn giúp tôi, biết chưa?”
 
Tiểu Lưu trợn to mắt. “Cô thật sự yêu đương sao? Cô yêu đương với ai chứ? Không được, chú đẹp trai đã nói rồi, nhất định phải theo dõi cô thật chặt, chú ấy nói cô vừa ngơ vừa ngốc, rất dễ bị đàn ông lừa, mau nói xem đối phương là ai? Để tôi kiểm tra trước đã rồi tính sau.”

 
Ôn Tưởng nghe được lời anh ấy nói, không vui mà híp mắt trừng anh ấy. “Vừa ngơ vừa ngốc, rất dễ bị đàn ông lừa?”
 
===================
 
Ôn Tưởng thay đổi, người có mắt đều nhìn ra được, cô vui mừng, sung sướng, bừng bừng sức sống, trước khi ra ngoài đều trang điểm tỉ mỉ, sau khi trở về thì không giấu được nụ cười tươi rói.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tên nhóc Tiểu Lưu kia thật sự ổn sao?” Ông nội Ôn không yên tâm mà xác nhận lại một lần nữa.
 
“Cậu ta là một người đàn ông có thể dựa vào cả đời.” Cha Ôn bảo đảm như thế. Sau khi rời khỏi phòng sách, ông bước đến phòng con gái, muốn tâm sự vài lời với con, chẳng hạn như Tiểu Lưu kia đổi xử với cô như thế nào? Hai đứa đã đi đến bước nào rồi? Khụ, chắc là chưa làm tình đâu, bởi vì ngày nào cô cũng trở về đúng giờ.
 
Kết quả là chỉ gặp được không khí, con gái không ở trong phòng, ông chỉ đơn giản cho rằng con gái đang xuống bếp rót nước uống, một lát nữa sẽ trở về. Ngồi trên sofa nhỏ trong phòng, ông chờ đến mức sắp ngủ gật luôn rồi, mà bé Tưởng vẫn chưa trở về. Trời đất, con gái ông đâu?
 
Ông bị dọa hú hồn, cho rằng Ôn Tưởng lại lén chuồn ra ngoài tìm Tiểu Lưu qua đêm, ông gọi điện thoại cho Tiểu Lưu, tức phát điên mà chất vấn anh ấy là bé Tưởng đã đi đâu.
 
“Sao cháu biết được ạ? Cháu đưa cô ấy về nhà, chính mắt nhìn thấy cô ấy bước vào cửa nhà rồi.” Tiểu Lưu không hề nói dối, khi anh ấy đưa Ôn Tưởng về nhà, đúng lúc cha Ôn xuống xe, thấy thằng nhóc này gọi ông là chú đẹp trai rồi rời đi. Bản dịch được thực hiện bởi Byredo _Sắc - Cấm Thành. Mọi người có thể vào fanpage để đọc được nhiều truyện cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
Trong một thời gian ngắn, cha Ôn đã tưởng tượng ra vô số tình huống, chẳng han như bệnh cũ của bé Tưởng lại tái phát, bị ngã trong phòng bếp, hoặc là bé Tưởng bị kẻ gian lẻn vào nhà bắt cóc đi rồi.
 
Ông tông cửa xông ra khỏi phòng, sau đó nhìn thấy bà nội Ôn với vẻ mặt kinh ngạc.
 
“Con làm gì đấy?”
 

“Không thấy bé Tưởng đâu cả!”
 
Bà nội Ôn “À” một tiếng, không để bụng. “Con bé đang ở trong phòng Tiểu Nho, hai đứa đang chơi trò chơi, vừa rồi con bé đã nói với mẹ thế.”
 
Cha Ôn thở phào nhẹ nhõm. “Làm con sợ muốn chết.”
 
Bà nội Ôn trừng mắt lườm ông một cái. “Ở nhà thì có thể xảy ra chuyện gì? Chỉ lo vớ lo vẩn.”
 
Sau khi cha Ôn tới phòng Ôn Thậm Nho xác nhận hành tung của cô xong, sau đó thấy bà nội Ôn nói cũng đúng, ở nhà thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Cho nên, ông lại trở về phòng mình.
 
==================================
 
Hai mắt Ôn Tưởng bị anh dùng cà vạt che lại, theo lời anh nói thì khi lên giường, để Ôn Tưởng nhìn thấy thân thể mình dưới hình dạng của anh họ cô, sợ cô không thể thích ứng được, quan trọng là sợ một khi cô mở miệng, sẽ nghiêm trọng phá hư bầu không khí.
 
Cứ nên làm như vậy thì cô sẽ không còn quá thẹn thùng nữa.
 
Nhưng mà, anh đã suy nghĩ quá nhiều. Ôn Tưởng cố chấp yêu anh nhiều năm như vậy, tình cảm đó đã ngấm vào tận trong xương tủy, cô không lập tức hạ gục anh, ăn tươi nuốt sống anh, còn im lặng nằm trên giường chờ anh ra tay, đã là kìm chế lắm rồi.
 

Lần đầu tiên của hai người họ xảy ra khi ý thức mơ hồ, là lần quan hệ dã man thô bạo. Xong việc, Ôn Tưởng chẳng nhớ một chút gì, chỉ cảm thấy đau đớn toàn thân và tủi thân, phiền muộn khi bị hiểu lầm.
 
Lúc ấy, Ôn Thậm Nho cũng còn tồn tại một chút ý thức, nhưng lại không biết ai đang nằm trên giường với mình, chỉ cảm thấy cơ thể ngọc ngà thơm tho trong ngực và nơi chặt chẽ mềm mại và ướt nóng làm anh si mê không thôi.
 
Môi anh khẽ chạm vào đôi môi mềm mại của cô, còn chưa tiếp tục động tác tiếp theo thì đã bị cô ôm cổ, chân kẹp chặt, lật người lại, đổi thành tư thế cô cưỡi trên người anh.
 
Anh giật mình nhưng không hề phản kháng, để cô tự ý đùa nghịch.
 
Ôn Tưởng luôn đứng ở thế yếu trước mặt tình yêu, nếu đã lên giường thì dù cô chưa học sâu, kĩ thuật chưa đủ điêu luyện, nhưng mà cô vẫn luôn mang một loại khí thế gọi là “bà đây muốn làm chú”, mà áp chế Ôn Thậm Nho chặt chẽ, còn kéo cà vạt trên mặt ra, buộc hai tay Ôn Thậm Nho vào đầu giường.
 
“Bé Tưởng…” Vốn dĩ Ôn Thậm Nho muốn nói gì đó, nhưng khi thấy đôi mắt tươi đẹp mê người của cô, bên trong như ẩn chứa ánh lửa hừng hực, anh lại nhắm mắt lại, ngẩng cằm. “Đến đây đi!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận