Chớp mắt đã đến thứ bảy, qua ba giờ chiều nhóm nhà tạo kiểu mà ông nội Cố sắp xếp cho Kiều Mộc đã đến trước mười phút, tổng cộng có bốn người. Ngoại trừ thợ trang điểm đi đầu, những người khác đều xách hoặc kéo rất nhiều thùng và túi đi đến.
Kiều Mộc nhìn thấy khung cảnh này lần nữa cảm thấy có tiền thật là tốt, cô suýt chút nữa đã tưởng rằng bản thân mình là một ngôi sao nào đó luôn rồi.
Thợ trang điểm nữ nhìn thấy cô thì vội vàng nói vài câu khen ngợi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc mỉm cười khiêm tốn, ngồi xuống trước gương trang điểm, giao bản thân cho họ tạo kiểu.
Bởi vì hiện giờ cô và Cố Hàn Thanh ngủ khác phòng, sợ người ngoài nhìn thấy sẽ đồn đại lung tung, cho nên quản gia Trần đã chu đáo đặt gương trang điểm ở phòng khách, Kiều Mộc sẽ ngồi trang điểm ở đây.
Đầm dạ tiệc phải mặc vào hôm nay đã được người giúp việc lấy xuống, treo ở trên giá.
Thợ trang điểm nhìn qua thiết kế của bộ đầm này, tự tin nói: “Bà Cố, cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ khiến cô lộng lẫy vào đêm nay.”
Kiều Mộc nhìn cô ấy từ trong gương, cười: “Không cần lộng lẫy gì cả, chỉ là ăn cơm với người nhà mà thôi. Cô xem thử có cách trang điểm nào vừa long trọng nhưng lại không phô trương hay không.”
Thợ trang điểm hiểu ra: “Bà Cố, tôi biết rồi, cứ giao cho tôi.”
Nói xong, cô ấy bắt đầu đánh nền giúp Kiều Mộc, một trợ lý đưa đồ giúp cô ấy, còn hai trợ lý còn lại thì ở phía sau lót đệm tóc cho Kiều Mộc để lát nữa tạo kiểu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ấy vừa trang điểm vừa thật lòng khen ngợi: “Bà Cố, làn da của cô thật đẹp, là người có làn da đẹp nhất trong những vị khách mà tôi đã từng trang điểm, tôi thấy cô không cần thiết phải đánh nền luôn đó.”
Kiều Mộc biết da mình đẹp, nhưng làm người thì vẫn phải nên khiêm tốn: “Cô khách sáo quá rồi, tôi chỉ trắng một chút mà thôi.”
“Không có, bà Cố, làn da cô đẹp thật mà. Đương nhiên, cô cũng rất xinh đẹp, ngũ quan thật thanh tú.” Thợ trang điểm là khen thật lòng, nhan sắc và làn da của bà Cố này thật sự rất đẹp.
Chẳng trách có thể gả được vào gia đình giàu có, nghe nói tổng giám đốc Cố kia cũng rất đẹp trai, một người xinh gái, một người đẹp trai, sau này không biết con họ sinh ra sẽ đẹp thế nào nữa.
Thợ trang điểm thầm ngưỡng mộ trong lòng.
Một lần trang điểm phải mất hơn hai tiếng đồng hồ, Kiều Mộc có chút buồn ngủ, lưng đã sắp mỏi rồi. Cuối cùng kiểu tạo đã đến bước cuối cùng: Định hình.
Thợ trang điểm chải những sợi tóc con của cô ra phía sau, rồi phun keo xịt tóc lên, đảm bảo tóc con không chỉa lung tung ra ngoài, sau đó kéo cho mái tóc trên đỉnh trông bồng bềnh hơn một chút, và kết thúc!
“Bà Cố, cô có thể đi thay đầm được rồi.” Thợ trang điểm dìu Kiều Mộc đứng dậy, Kiều Mộc vắt tay đấm lưng, thở dài một hơi, vươn vai: “Được, tôi đi thay đây.”
Thợ trang điểm gọi hai nữ trợ lý đi theo cô, một người cầm đầm dạ tiệc, một người dìu cô.
Kiều Mộc nhớ ra gì đó, đi được vài bước thì ngoảnh đầu nói với quản gia: “Quản gia Trần, tôi thay đồ nhanh lắm, ông lên gọi Hàn Thanh đi, bảo là chúng ta sắp xuất phát được rồi.”
Quản gia Trần gật đầu: “Vâng thưa bà chủ, tôi đi ngay đây.”
Ông đi về phía thang máy, Kiều Mộc cũng đi đến phòng nghỉ ở lầu một.
Trong thời gian Kiều Mộc trang điểm, Cố Hàn Thanh vẫn luôn ở trong phòng sách đọc sách, là một cuốn sách kinh tế được viết hoàn toàn bằng tiếng anh. Anh đọc rất chuyên tâm, mãi cho đến khi quản gia gõ cửa đi vào, nhắc anh rằng Kiều Mộc đã trang điểm xong, có thể đi được rồi.
Cố Hàn Thanh đóng sách lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía quản gia: “Được, tôi biết rồi.”
Anh bỏ sách lại trên giá, rồi đứng dậy.
Quản gia Trần đi phía sau anh: “Ông chủ, bộ vest của cậu đã ủi thẳng treo ở phòng thay đồ vào nửa tiếng trước rồi.”
“Được, vất vả cho ông rồi.” Cố Hàn Thanh bước về phía phòng ngủ.
Bộ vest là anh bảo quản gia tiện chuẩn bị cho mình, không ngờ lại là màu trắng tinh như vậy. Anh rất ít khi mặc màu này, nhưng thỉnh thoảng mặc cũng không tệ. Anh bình tĩnh mặc vào, đứng ở trước gương, thong thả chỉnh lại cúc áo.
Đột nhiên anh lại nhớ đến hôm nay là lần đầu tiên dẫn Kiều Mộc đến buổi tụ họp của gia đình, nếu mặc quá đơn giản có thể cô sẽ bị người ta nói ra nói vào. Thế là anh bèn đi đến bên cạnh tủ trang sức kéo ngăn tủ, lấy ra một chiếc trâm cài ngực màu bạc đính toàn kim cương gài ở trước ngực để điểm xuyết, rồi lại lấy hai chiếc cúc làm bằng kim cương màu đen cài lên cổ tay áo.
Sau khi mọi thứ ổn thỏa, anh thuận tay vuốt tóc mình một chút, phun keo xịt tóc lên.
Đi thang máy xuống lầu một, tiếng “ting” của thang máy vang lên, anh sải bước đi ra.
Lúc này, Kiều Mộc đã thay đồ xong, đang ngồi ở trước gương trang điểm để người thợ giúp cô đeo sợi dây chuyền và đôi hoa tai kim cương màu xanh lam mà bà nội Cố Hàn Thanh để lại cho mình.
Bộ đầm dạ tiệc hôm nay của cô là chiếc váy dài màu đen hở vai, chất liệu dính chặt vào người làm nổi bật thân hình quyến rũ động lòng người của cô, nước da trắng ngần, đôi môi đỏ thắm, mái tóc được búi lên để lộ ra chiếc cổ thiên nga thon dài, dây chuyền kim cương màu xanh lam vòng qua xương quai xanh thanh tú của cô, trông càng thêm mê hoặc.
Đôi hoa tai cũng đã được thợ trang điểm đeo xong. Kiều Mộc đứng dậy, nghe theo tiếng thang máy nhìn về phía Cố Hàn Thanh. Không ngờ anh lại mặc bộ vest màu trắng, ánh mắt hơi sáng.
Cố Hàn Thanh, người cũng như tên, khí chất lạnh lùng cao ngạo không thể với tới, mà bộ vest màu trắng này đã trung hòa được với sự lạnh lùng của anh, nhiều thêm phần nho nhã của một quý ông.
Rất đẹp trai!
Không hổ là nam chính!
Kiều Mộc không biết rằng bản thân hiện giờ xinh đẹp thế nào, chỉ đơn giản cong mắt, nở nụ cười: “Woa, anh mặc như vậy đẹp trai quá.”
Trái tim Cố Hàn Thanh bỗng chốc như bị thứ gì đó đánh một cái, có chút ngây ngốc nhìn cô gái trước mắt. Cô mặc một bộ đầm đen, đoan trang nhã nhặn, lại vì chút linh động, trong suốt trong đôi mắt mà khi cô cười rộ lên giống hệt như một tinh linh nhỏ trong rừng vậy.
Anh híp mắt, lần đầu tiên cảm thấy phiền não, không ngờ bản thân lại mất hồn khi nhìn một cô gái.
Anh chỉnh lại cúc tay áo, Cố Hàn Thanh lịch sự gật đầu với thợ trang điểm một cái xem như chào hỏi, sau đó điềm nhiên đi về phía Kiều Mộc, rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay của cô: “Xong chưa? Nếu xong rồi thì chúng ta đi thôi.”
Kiều Mộc ngẩng đầu nhìn anh, cười híp mắt, gật đầu: “Ừ, xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Cố Hàn Thanh cong cánh tay trái, Kiều Mộc liếc một cái, hiểu ra ngay, bèn khoác qua, bàn tay còn lại khẽ nhấc đuôi váy: “Quản gia Trần, ông tiễn thợ trang điểm giùm tôi nhé, tôi và Hàn Thanh phải đi rồi.”
“Vâng, thưa bà chủ. Chuyện trong nhà cứ giao lại cho tôi là được.” Quản gia Trần trả lời xong thì thợ trang điểm bỗng gọi Kiều Mộc lại: “Bà Cố, đợi đã.”
Kiều Mộc khó hiểu quay đầu: “Sao thế?”
Thợ trang điểm chỉ tay trái cô, không biết được chân tướng sự việc nên tốt bụng nhắc nhở: “Bà Cố, cô quên đeo nhẫn rồi.”
Lời vừa nói xong, Kiều Mộc hơi sững người, cô làm gì có nhẫn chứ, Cố Hàn Thanh có mua cho cô đâu. Mà cô đi mua quần áo trang sức cũng sẽ không đặc biệt đi mua nhẫn.
Nhưng hiện giờ người ngoài đang ở đây, chắc chắn không thể để lộ sơ hở được. Thế là Kiều Mộc gấp gáp buột miệng nói: “Không đeo nữa, chồng tôi mua nhẫn to quá, tôi không thích đeo.”
Cố Hàn Thanh nghe được chữ “chồng”, ánh mắt vốn bằng phẳng bỗng lóe lên một tia sáng nhỏ, anh liếc mắt nhìn khuôn mặt nghiêng của cô gái thông minh này.
Tất nhiên thợ trang điểm cũng không nghi ngờ gì, mà còn cảm thấy ngưỡng mộ: “Hóa ra là thế, vậy bà Cố và ông Cố nhanh đi tham gia buổi tiệc đi, ở đây không cần cô bận tâm đâu, lát nữa tôi thu dọn xong sẽ rời đi.”
“Ừ, vất vả cho cô rồi.” Kiều Mộc mỉm cười, khoác tay Cố Hàn Thanh ngồi lên xe Rolls Royce đã đợi ở bên ngoài.
Siêu xe chậm chậm lái ra khỏi biệt thự, Kiều Mộc lập tức chắp tay lại xin lỗi ông chủ ở bên cạnh: “Anh Cố, xin lỗi nha, vừa nãy gọi anh là chồng thật là ngại quá. Là vì tôi không muốn để người khác phát hiện tình hình thực tế của chúng ta mà thôi.”
Cố Hàn Thanh khẽ nhăn mày, bỗng cảm thấy không thích cô xin lỗi như vậy, anh nói: “Không cần thiết phải nói xin lỗi, tôi có tức giận đâu.”
Kiều Mộc hơi nghiêng đầu, tỉ mỉ quan sát anh, thấy anh thật sự không để tâm, cô nhẹ nhõm bỏ tay xuống, cười nói: “Được thôi, anh không giận là tốt rồi.”
Cô ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, nhấc mông lên chỉnh lại bộ đồ dính chặt vào người, dáng vẻ như không định nói thêm gì nữa.
Cố Hàn Thanh càng nhăn mày, ngón tay thon dài gõ trên đùi, im lặng trong giây lát, rồi nhàn nhạt mở miệng: “Chuyện chiếc nhẫn, cô không trách tôi sao?”
“Hả?” Kiều Mộc khó hiểu, ngẩng mặt: “Tại sao tôi phải trách anh? Giữa chúng ta vốn dĩ là gượng ép ở bên nhau, không có tình cảm. Đương nhiên cũng không cần thiết phải có nhẫn.”
Cô cảm thấy Cố Hàn Thanh làm như vậy rất đúng, trong lòng anh đã có bạch nguyệt quang, mà ý nghĩa đại biểu của chiếc nhẫn cũng có phần đặc biệt, đương nhiên là không thể mua cho cô được rồi, tùy tiện cũng không thể được.
Mà trong sách cũng viết nguyên chủ trước giờ đều không có nhẫn kết hôn.
Cô nhìn thoáng thật đấy.
Có được kết luận này, lòng Cố Hàn Thanh cảm thấy có chút khó chịu.
Anh “ừ” một tiếng, không nói gì nữa. Kiều Mộc cũng vậy, cô quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Sau vài phút, ánh mắt Cố Hàn Thanh lại quét qua cô gái bên cạnh, anh lấy điện thoại âm thầm nhắn tin cho trợ lý của mình: [Giúp tôi đến Bulgari mua một chiếc nhẫn, kích thước lớn nhỏ…]
Cố Hàn Thanh im lặng nhìn ngón tay Kiều Mộc, bởi vì trước đây anh từng giúp mẹ mua nhẫn vài lần nên có kinh nghiệm, nhắm chừng một kích cỡ rồi nói với trợ lý.
Tiếp tục nói: [Phải mua với tốc độ nhanh nhất, nói với giám đốc khu Trung Hoa là tôi mua, cố gắng mang đến căn nhà cũ trước tám giờ.]
Người trợ lý trả lời rất nhanh: [Vâng thưa tổng giám đốc Cố, vậy anh muốn kiểu dáng nhẫn như thế nào? Bao nhiêu ca-ra?]
Ca-ra?
Cố Hàn Thanh suy nghĩ một lúc, tiếp tục nhớ lại lúc Kiều Mộc gọi anh là chồng ban nãy nói đến lý do nhẫn quá to, anh nói: [Mua loại lớn nhất, mắc nhất.]
Trợ lý: [Tổng giám đốc Cố, tôi hiểu rồi, nhất định sẽ đưa đến cho anh trong thời gian nhanh nhất.]
Kiều Mộc hoàn toàn không hay biết chuyện này, hiện giờ cô chỉ nghĩ đến buổi tụ họp gia đình. Đây là lần đầu tiên cô tham gia bữa tiệc của gia đình giàu có, hy vọng lát nữa sẽ không bị mất mặt.
Bảy giờ mười lăm phút, hai người đã đến căn nhà cũ. Siêu xe dừng hẳn ở trước cổng chính, quản gia đi đến mở cửa xe sau cho hai người: “Thiếu gia, thiếu phu nhân.”
Hai người gật đầu với ông.
Cố Hàn Thanh hỏi: “Đến cả rồi chứ?”
Quản gia Hà nói: “Đã đến hết rồi, đều đang đợi thiếu gia và thiếu phu nhân.”
Cố Hàn Thanh: “Được, chúng ta vào trong thôi.”
Anh cong cánh tay, Kiều Mộc khoác vào.
Cánh cổng từ từ mở ra, trong nhà đã trở thành một buổi tiệc từ lâu, dọn ra một không gian rộng lớn để làm sảnh của buổi tiệc, một đám trai gái ăn mặc lộng lẫy đứng tụm năm tụm bảy nâng ly rượu, nói chuyện với nhau.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa, đồng loạt nhìn về phía hai người.
Kiều Mộc không tự chủ mà siết chặt cánh tay, Cố Hàn Thanh không nghĩ nhiều, nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ, có tôi ở đây, cô chỉ cần ưỡn ngực, thẳng lưng, mỉm cười là được.”
Kiều Mộc bình tĩnh lại, làm theo những gì anh nói. Do đó, họ hàng nhà họ Cố nhìn thấy chính là một cô gái không có bối cảnh nào nhưng lại rất có khí chất, đứng chung một chỗ với chủ nhà Cố Hàn Thanh cũng không bị yếu thế, ngược lại trai xinh gái đẹp trông rất đẹp mắt.
Một số người chạm mắt với nhau, đáy mắt lộ ra sự hài lòng.
Nhưng có một số người, đặc biệt là mấy cô gái trẻ chạc tuổi Kỳ Anh khẽ bĩu môi, có chút xem thường.
Lúc này, ông nội Cố đi ra đón bọn họ, ba mẹ Kỳ Anh cũng đi theo bên cạnh. Đây là lần đầu tiên Kiều Mộc gặp cô và dượng, dưới sự giới thiệu của ông nội Cố, cô lễ phép chào hỏi.
Cô của Cố Hàn Thanh là một người phụ nữ dịu dàng, phóng khoáng, bà cười hiền: “Đứa trẻ Mộc Mộc này thật xinh đẹp, rất xứng đôi với Hàn Thanh. Hàn Thanh à, cháu phải biết trân trọng đấy.”
Bà nhìn chằm chằm cháu trai mình.
Cố Hàn Thanh cũng không muốn làm bà mất mặt, gật đầu nói: “Cô yên tâm đi ạ.”
“Ơ kìa? Anh Anh đâu? Vừa nãy còn ở đây mà?” Ông nội Cố muốn tìm Kỳ Anh, nhìn trái nhìn phái cũng không thấy người đâu, lẩm bẩm nói.
Cố Hàn Thanh khẽ cười: “Biết bản thân sai rồi nên không dám gặp cháu chứ gì, kệ con bé đi, cháu dẫn Kiều Mộc đi gặp ông nội hai trước.”
“Cũng phải, mặc kệ con bé. Thật là ngốc nghếch, cháu là anh nó, không lẽ còn tức giận với nó được à?” Ông nội Cố buồn cười nói: “Đi nào, Mộc Mộc, ông nội dẫn cháu đến làm quen với họ hàng trong nhà.”
“Dạ vâng ạ.” Kiều Mộc âm thầm tìm Kỳ Anh, người duy nhất mà cô quen biết, cô ấy đang trốn phía sau đám con gái có tuổi tác ngang nhau vẫy tay với cô, Kiều Mộc mỉm cười gật đầu, sau đó chuyên tâm đi chào hỏi họ hàng.
Vì người quá đông, cô phải mất hơn hai mươi phút mới chào hỏi xong, trưởng bối hậu bối, toàn bộ đều chào hết một lượt.
Sau khi kết thúc, ông nội bị ông nội hai gọi đi mất, cô dượng thì đang nói chuyện với những họ hàng khác.
Vốn dĩ ba người họ muốn để cho Cố Hàn Thanh và Kiều Mộc có không gian riêng.
Nhưng Cố Hàn Thanh nhận được tin nhắn, bèn nói với Kiều Mộc là anh ra ngoài một chút, để lại một mình cô ở đại sảnh.
Kiều Mộc nhìn trái nhìn phải tìm kiếm Kỳ Anh nhưng không tìm thấy. Mà lại có mấy người ngang bậc cô vừa chào hỏi chạy đến vây xung quanh cô: “Chị dâu, chị tìm gì thế?”
Người em họ tên Cố Tư Phàm hỏi cô, người này là cháu gái của gia đình ông nội hai, Kiều Mộc cong môi nói: “Tụi em có nhìn thấy Anh Anh đâu không?”
“Cô ấy đi vệ sinh rồi.” Một người em họ khác chỉ về phía nhà vệ sinh.
“Ồ, vậy à.” Kiều Mộc không tìm nữa, cô thấy bụng mình hơi đói, bèn nhìn sang bàn bánh ngọt dài ở bên kia, nâng váy đi qua.
Không ngờ mấy người em gái cũng đi theo cô, đặc biệt là Cố Tư Phàm, cô ta đột nhiên thần thần bí bí nhỏ giọng hỏi cô: “Chị dâu à, chị hiểu anh họ của em không?”
“Hả? Sao em lại hỏi như vậy?” Kiều Mộc phát hiện dường như cô ta có ý tứ trong lời nói, bèn tò mò hỏi ngược lại.
Cố Tư Phàm và mấy người chị em chơi thân với mình nhìn nhau, cười sâu xa: “Chị có biết hôm nay nhà chúng ta có một người họ hàng không đến không?”
Đương nhiên là biết rồi, Trình Tâm Nghiên chứ gì.
Mười sáu tuổi đến nhà họ Cố, được nuôi dưỡng đến năm hai mươi hai tuổi. Bốn năm trước đã ra nước ngoài, đến giờ vẫn chưa trở về.
“Không biết, là ai thế?” Kiều Mộc giả ngốc hỏi.
Cố Tư Phàm mím môi cười, có hơi giống kiểu trẻ con làm chuyện xấu xa, cô ta nhỏ hơn Kỳ Anh, đang học đại học năm hai: “Chị dâu, chuyện này tốt nhất chị nên đi hỏi anh họ. Điều em có thể nói cho chị biết, thực ra chị ấy không được xem là người nhà họ Cố chúng ta, chỉ là năm mười sáu tuổi dọn vào nhà anh họ ở. Khi đó ba mẹ anh họ còn chưa mất, rất nuông chiều chị ấy. Rõ ràng là con gái nuôi, nhưng căn bản lại được nuôi dưỡng như con gái ruột, xe sang đồ hiệu gì cũng đều mua cho chị ấy hết.”
Nói đến đây, cô ta cố ý khựng lại, sau đó che miệng, nhỏ giọng xuống, tạo ra cảm giác bí ẩn: “Chị dâu, bây giờ chị đã gả cho anh họ rồi, chắc chị cũng biết anh ấy đối xử với phụ nữ rất lạnh nhạt phải không? Nhưng em nói cho chị biết, anh họ đối xử với chị ấy rất khác đó nha, anh ấy đặc biệt cưng chiều. Nhắc nhở chị thêm một câu, hai người họ ở chung dưới một mái nhà tận bảy năm đấy, không có quan hệ huyết thống gì cả đâu.”
Người em gái này nhắc nhở chẳng hàm súc tí nào!
Kiều Mộc suýt chút không nhịn được mà bật cười rồi.
Nhưng để không bị lộ tẩy, cô nhẫn nhịn rất khổ cực.
Cô giả vờ ngạc nhiên, ánh mắt có chút hốt hoảng.
Cố Tư Phàm thấy cô như vậy, nở nụ cười xấu xa. Cô ta không thích Trình Tâm Nghiên, nhưng cũng xem thường người chị dâu này, cảm thấy cô xuất thân bình thường, không xứng gả vào nhà họ Cố bọn họ, cho nên cô ta muốn ra oai với cô.
Cô ta đưa mắt với những chị em của mình, có một cô em gái chu môi về phía tay trái của Kiều Mộc, ý bảo cô ta nhìn đi.
Cố Tư Phàm cúi đầu nhìn, chỉ thấy ở ngón áp út của Kiều Mộc không có đeo gì cả!
Mắt Cố Tư Phàm sáng bừng, tin đồn trong giới lại lần nữa được chứng thực. Cô ta giả vờ an ủi, nắm lấy tay Kiều Mộc: “Chị dâu, chuyện này em chỉ tùy tiện nói thôi, chị đừng để trong lòng, thực ra không có gì…”
Nói xong, cô ta “ui da” một tiếng, ngạc nhiên nói: “Chị dâu, sao chị không đeo nhẫn kết hôn vậy?”
Những cô em gái khác cũng phụ họa theo: “Đúng đó, nơi quan trọng như vậy sao chị không đeo thế? Có phải để trong túi không, mau lấy ra đeo đi.”
“Chị dâu, hôm nay là lần đầu tiên chị lộ diện, chiếc nhẫn tuyên bố chủ quyền không thể không đeo được. Chị mau đeo lên đi, để em lấy cho chị.”
Có người đoạt lấy chiếc túi xách trong tay Kiều Mộc, cô hơi nghiêng người tránh đi, mắt rũ xuống, đã biết được ý đồ của đám người này.
Chẳng qua muốn để cô mất mặt chứ gì, kết hôn rồi nhưng lại không tổ chức hôn lễ, nhẫn cũng không, chẳng phải chuyện cười sao.
Thực ra Kiều Mộc cảm thấy chuyện này rất bình thường, nhưng có người rõ ràng muốn xem cô trở thành trò cười, vậy sao cô có thể ngoan ngoãn để bọn họ toại nguyện được?
Lại là người ăn no rửng mỡ, tìm ngược đãi.
“Chị cố ý không mang đến, tụi em không biết đấy thôi, Hàn Thanh mua cho chị chiếc nhẫn to quá, chị đeo rất mệt.” Kiều Mộc đã tính qua khỏi tối nay sẽ tự mình đi mua chiếc nhẫn to bằng quả trứng cút, vậy thì sau này sẽ có thể đúng như lời nói dối này, không cần sợ bị vạch trần.
Cho nên cô nói rất khí phách.
Mấy người Cố Tư Phàm hơi ngạc nhiên, con ngươi chuyển động, nửa tin nửa ngờ.
Nhưng suy nghĩ lại thì anh họ rất nhiều tiền, lẽ nào không biết mua thêm chiếc nhẫn thích hợp để đeo ra ngoài sao? Chỉ cần có lòng, dựa vào năng lực tài chính của anh, hoàn toàn không vấn đề gì cả.
Nói dối!
Chị dâu chắc chắn đang nói dối!
Anh họ căn bản không yêu cô, sao có thể mua nhẫn cho cô được?
Cố Tư Phàm càng thêm xem thường Kiều Mộc, cô ta cảm thấy người phụ nữ này quá hư vinh, đúng lúc nhìn thấy Cố Hàn Thanh đang đi đến, cô ta chuẩn bị vạch trần lời nói dối của Kiều Mộc trước mặt mọi người, để cô mất mặt.
Cô ta ngăn Cố Hàn Thanh lại, giả vờ ngây thơ tò mò hỏi: “Anh họ, chị dâu vừa mới nói anh mua cho chị ấy chiếc nhẫn to quá nên chị ấy không muốn đeo ra ngoài, chuyện này có phải thật không?”
Cố Tư Phàm dám chắc Cố Hàn Thanh không thích Kiều Mộc, vì vậy cô ta cho rằng bản thân nói như vậy sẽ khiến Cố Hàn Thanh càng thêm chán ghét và bài xích Kiều Mộc, từ đó cô ta có thể vạch trần lời nói dối của cô.
Nhưng nào ngờ, Cố Hàn Thanh bình tĩnh nói: “Ừ, đúng là có hơi to, nhưng anh thấy trường hợp như hôm nay thì vẫn phải đeo mới được, nên anh đã bảo người mang đến đây, vừa nãy anh ra ngoài lấy nó.”
Anh giả vờ không hiểu ý tứ của Cố Tư Phàm, đi ngang qua người cô ta đến trước mặt Kiều Mộc, lấy ra hộp nhẫn vừa mới lấy về, giọng điệu cũng dịu dàng hơn rất nhiều, đến cả anh cũng không phát giác ra: “Nào, đưa tay ra đây, không được lười biếng có biết chưa?”
Kiều Mộc ngơ ngác nhìn nam chính.
Chuyện gì vậy?
Mấy người Cố Tư Phàm cũng ngây ngốc.
Mà đợi sau khi Cố Hàn Thanh mở hộp nhẫn ra, chiếc nhẫn xinh đẹp hình vương miện to bằng quả trứng cút lộ ra, mấy người kia càng thêm há hốc miệng.
Mẹ ơi!
To quá! Chói quá!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...