[full_free]_ông xã chẳng thể cho gì ngoài tiền

Ngày hôm sau tỉnh lại, Kiểu Mộc ngồi trên giường ngẩn ngơ. Tối hôm qua hình như đã phát sinh ra chuyện gì thì phải? Là chuyện gì vậy? Sao mình lại có một chút say rượu mất trí nhớ vậy?
 
Cúi đầu nhìn thấy mình đang mặc đồ ngủ, cô mãnh liệt lấy hai tay bắt chéo che lấy người.
 
Tại sao lại không nhớ được vì sao mình lại thay đồ ngủ? Là mình thay sao? Hay là…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
A a a!
 
Người ta thì say rượu, cô vì sao lại say pheromone chứ?
 
Cô nhớ rằng tối hôm qua Cố Hàn Thanh phát bệnh, sau đó… sau đó… cô không nhớ rõ nữa.
 
Kiều Mộc đi đến phòng thay đồ thay quần áo, trong phòng thay quần áo rộng hơn trăm mét vuông đều là quần áo Cố Hàn Thanh mua cho cô, tất cả đều là thương hiệu lớn, cô bình thường không dám mặc về nhà mà chỉ dám mặc ở chỗ anh.
 
Thay đồ xong, cô lén la lén lút mở cửa đi ra, nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy Cố Hàn Thanh, cô nhẹ nhàng lẻn xuống lầu, nhìn thấy một người giúp việc nữ, cô lập tức kéo người ta đến một góc: “Chị Vương, em hỏi một chuyện có được không?”
 
Chị Vương ôn hòa nói: “Cô Kiều, cô muốn hỏi chuyện gì? Nếu tôi biết thì nhất định sẽ nói hết.”
 
Kiều Mộc nhìn trái nhìn phải, che miệng, đỏ mặt hỏi: “ Cái đó… chị có biết tối hôm qua sau khi em và Cố Hàn Thanh đi sân sau, làm sao mà trở về không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô được ông chủ ôm về đó.” Chị Vương vẫn còn có chút tâm tình của thiếu nữ, hai mắt sáng ngời nói: “Như là ôm công chúa vậy, lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ lãng mạn như vậy đó.”
 
Kiều Mộc kêu ối lên một tiếng, quả nhiên là: “Vậy… vậy đồ ngủ của em? Cũng là do anh ấy thay cho em sao?”
 
Cô mong chờ nhìn chị Vương, hy vọng chị ấy có thể lắc đầu phủ nhận, nhưng ngay lúc đó, có giọng nói của Cố Hàn Thanh truyền đến: “Mộc Mộc, em muốn hỏi chuyện gì thì có thể hỏi anh.”
 
Trong lòng Kiều Mộc kêu lộp độp, chả mấy chốc khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
 
Chị Vương nhìn thấy ông chủ đi tới, gật đầu chào anh, rồi quay người rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai người bọn họ.
 
Kiều Mộc không dám quay đầu nhìn, Cố Hàn Thanh buồn cười đi đến gần bên cô, “Không phải tối hôm qua em rất to gan sao? Bây giờ sao lại xấu hổ như vậy? Không giống em chút nào.”
 
“Ý của anh là gì chứ, không lẽ em không thể xấu hổ sao?” Kiều Mộc bị làm cho tức giận, quay đầu nhìn anh chằm chằm: “ Còn nữa, tại sao ngày hôm qua em lại to gan chứ?”
 

Cố Hàn Thanh híp mắt, khuôn mặt tiến lại gần, “Em không nhớ gì về chuyện tối hôm qua sao?”
 
“Em… em chính là bị say pheromone một chút, có chút mơ hồ.” Kiều Mộc lắp ba lắp bắp trả lời, sau đó tràn đầy mong đợi hỏi: “Chắc là tối hôm qua em không có làm… làm ra chuyện gì đặc biệt đúng không?”
 
“Em bị say pheromone?” Đây là lần đầu tiên Cố Hàn Thanh nghe thấy cách nói này, nhất thời buồn cười. Nhưng mà nhớ lại trạng thái của cô gái này vào tối hôm qua, đúng thật là dáng vẻ của người hơi say rượu, cuối cùng khi ôm cô đưa về phòng, hai má cô đỏ bừng, hơi thở mềm mại, cả người giống như một chiếc bánh kem thơm ngon, suýt chút nữa anh không kìm lòng được mà chiếm lấy cô.
 
Sau khi vội vã đi ra khỏi phòng, anh liền kêu người giúp việc vào trong chăm sóc cho cô.
 
Thì ra bị say thật sao? Say đến nỗi không nhớ ra việc mà cô chủ động muốn kiss anh?
 
Cố Hàn Thanh đưa tay ngoắc cô gái: “Em qua đây một chút, anh nói cho em biết.”
 
Kiều Mộc tưởng rằng anh thật sự sẽ nói, ngoan ngoãn tiến đến một bước, anh lại đưa tay ngoắc cô, cô lại bước thêm bước nữa, hai người dường như sắp chạm vào nhau, cảm thấy đối phương đang trêu chọc cô, vừa định mắng anh, thì một gương mặt đẹp trai phóng đại ngay trước mắt, trên môi được dán lên một mảnh ấm áp, hàm răng bị cạy ra, một nguồn nhiệt mạnh mẽ tiến vào.
 
Trong đầu Kiều Mộc ầm lên một tiếng, ký ức của tối hôm qua lần lượt kéo về, cô nhớ lại rằng vì bị kích tình mà chủ động kêu Cố Hàn Thanh hôn mình, còn nhớ ra rằng Cố Hàn Thanh đã cho cô một trăm triệu.
 
OMG, thật là mất mặt quá.
 
Kiều Mộc giãy giụa hai lần, Cố Hàn Thanh lùi ra một chút, khàn giọng nói: “ Em đã nhớ ra rồi sao?”
 
Kiều Mộc ậm ừ hai tiếng, còn chưa nói xong, lại bị chặn lại, không biết qua bao lâu, cô mềm oặt dựa vào trong lồng ngực của anh.
 
*
 
Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh cứ mơ mơ hồ hồ mà ở bên nhau, sau khi thiết lập mối quan hệ, căn bệnh của anh càng trở nên đơn giản hơn, chỉ là tùy vào số lần phát bệnh tăng lên thì tình cảm càng thêm sâu đậm, mỗi lần đều vượt quá dự tính ban đầu, có chút mất khống chế.
 
Có một lần, Cố Hàn Thanh thiếu chút nữa là chiếm lấy cô rồi.
 
Đối với vấn đề này, giải pháp của Cố Hàn Thanh là…
 
“Phụt—“ Kiều Mộc phun trà sữa trong miệng ra, cô quay đầu ho khan mãnh liệt hai tiếng, sau khi ổn định lại, không thể tưởng tượng nổi mà quay đầu hỏi Cố Hàn Thanh: “Anh nói cái gì? Kết hôn? Gặp ba mẹ?”
 
Cố Hàn Thanh gật gật đầu, đồng thời lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau miệng cho cô, “Chúng ta đã ở bên nhau được ba tháng rồi, đã đến lúc nên gặp ba mẹ bàn về việc kết hôn rồi, em không muốn sao?”
 
“Nhưng mà chúng ta mới ở bên nhau được ba tháng đã muốn kết hôn rồi, có nhanh quá không vậy, đây chả khác gì cuộc hôn nhân chớp nhoáng cả.” Kiều Mộc cảm thấy thế giới riêng của hai người vẫn chưa đủ, gia tộc của Cố Hàn Thanh lớn như vậy, nếu kết hôn rồi, không chừng ba lần bốn lượt kêu mình sinh con nối dõi.
 

“Hẹn hò được ba tháng, nhưng hồi trước quen biết được hai tháng, gần như sắp được nửa năm rồi. Chỉ cần em đồng ý, như vậy là đủ rồi.” Cố Hàn Thanh bóp bóp hai má của cô, cười nói: “Sao vậy, em sợ sao? Hay là anh vẫn còn chưa đủ tốt để em dám bước chân vào hôn nhân này?”
 
“Tất nhiên là không phải rồi.” Kiều Mộc đối với người đàn ông Cố Hàn Thanh này cũng tính là rất vừa ý, không nói đến đẹp trai, anh là người không có tật xấu nào, không hút thuốc, không say xỉn, đi ngủ không ngáy, đặc biệt đối với mình cũng rất dịu dàng và kiên nhẫn.
 
Đương nhiên quan trọng nhất là, anh cực kỳ hào phóng!
 
Đưa tiền tiêu vặt đều trên cả trăm triệu!
 
Bạn có tưởng tượng nổi không?
 
Bọn họ vẫn chưa kết hôn, mà anh lại dám hào phóng đưa tiền cho cô tiêu như vậy, không sợ cô ôm tiền bỏ trốn sao?
 
Trước đây cô đã hỏi qua vấn đề này, ông chủ Cố nói là: “Anh tin rằng em sẽ yêu anh hơn yêu tiền.”
 
Kiều Mộc lúc đó đánh úp anh, nói rằng cô thực sự yêu tiền của anh hơn, ha ha ha, chẳng qua cô chỉ nói đùa mà thôi, dù sao thật sự không có sự lựa chọn nào, cô cũng không biết mình yêu cái nào hơn.
 
“Vậy cứ sắp xếp như thế, anh sẽ đi gặp ba mẹ em trước. Sau đó sẽ đưa em đến gặp người nhà của anh, cuối cùng hai nhà sẽ ngồi lại với nhau bàn về hôn sự, em thấy thế nào?” Cố Hàn Thanh thuộc phái hành động, khi quyết định một sự việc gì, anh đã nghĩ xong các bước tiếp theo rồi.
 
Sau khi Kiều Mộc hẹn hò với anh, thực sự đã thực hiện được cuộc sống của con cá muối, đi ra ngoài với anh cũng không cần động não, đặc biệt thoải mái mãn nguyện.
 
Cô nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng không phản đối, “Được thôi, nhưng mà ba mẹ của anh có xem thường em không? Nhà của em so với nhà của anh quả thật là như khu ổ chuột.
 
“Làm gì đến mức đó chứ.” Cố Hàn Thanh buồn cười, ôm lấy cô, hôn lên trán của cô: “Đừng lo lắng quá mức, ông và ba mẹ của anh sớm đã biết anh hẹn hò với em rồi, cứ luôn kêu anh đưa em về ra mắt, bọn họ vô cùng tò mò về em. Còn việc em nói mình nghèo, em quên số tiền anh đã đưa cho em rồi sao? Với số tiền đó cho dù em đi đến nước nào thì cũng không được coi là nghèo hết.”
 
Kiều Mộc gian xảo cười, nép vào trong lòng anh rồi ngẩng đầu: “Nhưng tiền đó là anh đưa cho em, luôn cảm giác rằng đó không phải là tiền của mình, em không có thấp kém như vậy.”
 
“Ngốc quá, mạng của anh xem như là được em cứu, em cảm thấy mạng của anh không đáng giá với số tiền đó sao?”
 
Kiều Mộc suy nghĩ kỹ, thản nhiên ngẩng đẩu hôn lên cằm của Cố Hàn Thanh: “Được rồi, nếu anh nói như vậy, em sẽ mặt dày mà không khách sáo nữa.”
 
Cố Hàn Thanh cười cười, xoa tóc của cô: “Đừng khách sáo với anh, đi thôi, bộ phim của chúng ta sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi soát vé.”
 
“OK.” Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh đan ngón tay vào nhau đi soát vé, hẹn hò thường xuyên nhất của hai người là đi xem phim, những cái khác cũng không có gì thú vị. Cố Hàn Thanh lại là một người bận rộn, có nhiều lúc không có cách nào dành ra  thời gian mấy ngày mà ở bên Kiều Mộc, cho nên kế hoạch đi nước ngoài du lịch đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được.

 
Hy vọng rằng sau khi hai người kết hôn có thể được đi hưởng tuần trăng mật.
 
Kiều Mộc cứ mơ mộng liên tưởng, ngây ngốc cười khúc khích.
 
Cố Hàn Thanh đã quen với việc bạn gái mình thỉnh thoảng sẽ có những hành động ngốc nghếch như vậy, sau khi hai người thân mật hơn, anh hiểu được rằng bạn gái mình thích nhìn, đặc biệt là thích mơ mộng hết sức tưởng tượng.
 
Như vậy cũng tốt, mãi mãi đơn thuần như vậy là được rồi, những việc khác để anh lo là được.
 
Cố Hàn Thanh trìu mến nhìn bạn gái, đến khi nhân viên nhắc nhở mới lấy ra hai vé xem phim đưa cho họ.
 
*
 
Kiều Mộc sắp xếp cho Cố Hàn Thanh và ba mẹ gặp mặt vào một ngày cuối tuần nào đó của tháng hai, thời tiết đã ấm áp hơn một chút, Cố Hàn thanh không có mặc áo len mà chỉ mặc một chiếc áo khoác màu đen, xách theo túi lớn túi nhỏ đến nhà thăm hỏi.
 
Kiều Minh Thiện và Khương Lộc nhìn thấy trước mắt là ông chủ lớn khí chất hiên ngang thì trong lòng vô cùng hài lòng, hận rằng đối phương không lập tức đem con gái mình đi.
 
Cho nên không làm khó như trong tưởng tượng của Kiều Mộc, mà ngược lại ba mẹ còn đối xử tốt với Cố Hàn Thanh hơn cô.
 
Kiều Mộc đi vào phòng bếp giúp mẹ nấu ăn, bĩu môi nói: “Mẹ, có phải con được tặng kèm khi mẹ nạp thẻ điện thoại không?”
 
Bà Khương Lộc đang thái rau, quay đầu nghi hoặc nhìn cô: “Con đang nói cái gì vậy?”
 
Kiều Mộc ghen tị nói: “Vậy tại sao hôm nay mẹ đối tốt với Cố Hàn Thanh như vậy, còn đối với con thì chả tốt chút nào, người không biết còn tưởng rằng anh ấy mới là con của mẹ, còn con là người ngoài đến.”
 
Khương Lộc nghe vậy, dở khóc dở cười nói: “Cái con bé ngốc nghếch này, người ta là khách, mẹ không thể đối tốt với người ta hay sao? Sao con lại đi ghen tị, con như vậy không giống với việc đang bàn hôn sự cưới gả chứ? Mẹ thật sự lo lắng khi gả con đi, nhà bên đó gia thế hùng hậu như vậy, có khi mỗi ngày đều như cung tâm kế, con ngốc như vậy, không chừng bị người ta tính kế bán mất, lại còn giúp người ta tính tiền.”
 
“Làm gì có chuyện đó, con lại đâu có ngốc, tốt xấu gì con cũng tốt nghiệp ở một trường có tiếng đúng không? Nếu không sao có thể vào công ty của Hàn Thanh làm việc được?” Kiều Mộc kiêu ngạo hếch cằm lên, nói xong lại làm nũng ôm lấy eo của mẹ: “Mẹ, đột nhiên con không muốn kết hôn nữa, hay là để con đuổi Hàn Thanh đi, con không muốn kết hôn nữa, chỉ muốn cả đời ở bên ba mẹ thôi.”
 
“Lại nói mấy câu ngốc nghếch rồi.” Khương Lộc lắc lắc bả vai, lấy ngón trỏ chọc vào trán con gái: “Cố Hàn Thanh nhà người ta là một đứa trẻ ngoan như vậy, người đàn ông tốt như vậy mà không chịu nắm lấy, con muốn làm cho mẹ tức chết sao, được rồi được rồi, muốn giúp thì giúp, không giúp thì đi ra ngoài đi.”
 
“Con biết rồi mà, để con giúp mẹ.” Kiều Mộc bĩu bĩu môi, cuối cùng cũng không nói gì nữa.”
 
Sau khi ăn cơm xong, Kiều Mộc dẫn Cố Hàn Thanh đi vào phòng ngủ nhỏ của mình, kéo anh nằm xuống giường của mình, cô quay đầu nhìn anh: “Có phải anh cảm thấy nhà của em rất nhỏ, phòng của em cũng rất nhỏ, còn không lớn bằng phòng tắm nhà anh không?”
 
“Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ cả.” Cố Hàn Thanh xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Rất ấm cúng, với lại ba mẹ của em đều rất thương em.”
 
“Chính xác!” Nhắc tới ba mẹ của mình, cả khuôn mặt Kiều Mộc hiện lên vẻ kiêu ngạo và tự hào: “Đừng nhìn thấy nhà em bình thường như vậy, nhưng em từ nhỏ đã được ba mẹ nâng niu trong lòng bàn tay như công chúa, cho nên sau này nếu như nhà của anh có ăn hiếp em, thì ba mẹ của em nhất định sẽ không tha cho anh đâu.”
 
“Anh sẽ không ăn hiếp em, cũng không để cho người khác ăn hiếp em đâu.” Cố Hàn Thanh nghiêng người một chút, ôm cô gái vào lòng của mình, anh biết hôm nay cô lo lắng điều gì, là hội chứng sợ hãi trước hôn nhân, tuy rằng vẫn chưa chính thức xác lập ngày cưới, nhưng việc này đã được nhắc trong lịch trình, khẳng định sẽ không quá lâu, cô gái có chút sợ hãi rồi: “Mộc Mộc, hãy tin ở anh, tuy rằng thời gian chúng ta quen biết nhau không nhiều, nhưng em lại là người con gái đầu tiên mà anh thích, tình cảm của anh đối với em có lẽ còn sâu đậm hơn so với em tưởng tượng, anh sẽ không bắt nạt em đâu.”
 

Kiều Mộc nhất thời có chút cảm động, cô nghe thấy Cố Hàn Thanh an ủi mình như vậy, mũi có chút chua xót, khóe mắt nhanh chóng đỏ lên, “Em có một chút sợ rằng sau khi kết hôn sẽ trở nên như thế nào? Nhà của anh có thúc giục em sinh con không? Em sợ đau, em không muốn sinh con sớm như vậy, nếu như mà phải sinh, em cũng chỉ có thể sinh cho anh một đứa, với lại em không muốn sinh bây giờ, em vẫn còn nhỏ tuổi.”
 
Cố Hàn Thanh không nhịn được mà bật cười, cuối cùng anh cũng hiểu được nỗi lo lắng của cô, hóa ra là do cô sợ sinh con, anh cảm động xoay người đè cô xuống, hôn xuống khóe môi cô, “Ngốc quá, chúng ta mới ở bên nhau chưa được bao lâu? Thế giới riêng tư của hai người vẫn chưa đủ, anh làm sao có thể để em sinh con sớm như vậy được chứ?”
 
“Nhưng nếu như người nhà của anh cứ thúc giục thì sao? Nghe nói một khi kết hôn thông thường đều phải sinh con! Em thấy đồng nghiệp ở bộ phận tài vụ của em đều như thế!” Kiều Mộc làm như có thật nói.
 
Cố Hàn Thanh cảm thấy cô đáng yêu, anh dời môi hôn nhẹ lên mắt cô, trầm giọng nói: “Anh không quan tâm đến chuyện người khác, nhưng chuyện nhà anh là do anh quyết định, với lại người nhà của anh không có tính hằng ngày thúc giục sinh con đâu, nếu như có nói câu này là cũng chỉ vì mong chờ có đứa trẻ xuất hiện, nhưng không phải là thúc giục em đâu, em đừng sợ, chuyện của chúng ta thì chúng ta làm chủ.”
 
“Có thật không?” Nghe anh nói như vậy, em cảm thấy nhà anh cũng dễ chung sống với nhau.” Kiều Mộc nắm chặt tà áo của anh, ôn nhu nói: “Anh kể cho em biết nhiều hơn về gia đình của anh đi, như vậy em sẽ không cần căng thẳng khi đi gặp bọn họ nữa.”
 
“Được, anh sẽ từ từ nói với em.” Cố Hàn Thanh ôm cô đổi vị trí, anh nằm ở phía dưới rồi để cô nằm lên người anh.
 
Cả một buổi chiều ấm áp họ đều nói chuyện như vậy, lúc ở bên nhau sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa.
 
Cuối tuần sau đổi thành là Kiều Mộc đi gặp mặt người nhà của Cố Hàn Thanh. Vốn dĩ cô muốn trang điểm thật xinh đẹp, cả người mặc toàn đồ hiệu, nhưng đến buổi sáng ngày hôm đó, cô cảm thấy không cần thiết như vậy, phải để người khác nhìn thấy con người thật của cô là như thế nào.
 
Khi ra ngoài, ba mẹ luôn dặn dò cô phải chú ý lễ phép, nói năng phải suy nghĩ, đừng giống như ở nhà muốn nói gì thì nói đó.
 
Kiều Mộc ậm ậm ừ ừ đáp lại, nhanh chóng mang giày chạy đi.
 
Khi xuống tới lầu, xe của Cố Hàn Thanh đã tới rồi, cô vừa chạy vừa nhảy tới, mở cửa phụ bước vào trong: “Phù—tim đập thật nhanh!”
 
Sau khi ngồi vào trong, cô giữ chặt tim mình mà nói.
 
Cố Hàn Thanh cưng chiều cười với cô, nghiêng người qua, không nhịn được mà ấn ra sau lưng ghế, trực tiếp hôn cho đến khi cô thở không ra hơi mới buông tha cho cô, “Bây giờ tim còn đập nhanh không?”
 
Kiều Mộc vừa thở vừa nhìn anh chằm chằm: “Anh làm như vậy còn đập nhanh hơn!”
 
“Thật tốt, có như vậy mới làm cho em nghĩ đến anh.” Cố Hàn Thanh nhướng mày, ngón tay cái xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Đừng căng thẳng, tất cả đều có anh ở đây, với lại ông và ba mẹ của anh là những người rất tốt.”
 
“Em biết rồi, anh mau lái xe đi.” Kiều Mộc đỏ mặt đẩy tay anh ra, để cho anh chú tâm lái xe.
 
Tại nơi ở của nhà họ Cố.
 
Ông nội Cố đang đứng trước gương, hỏi N lần con trai và con dâu: “Các con xem ba mặc như thế này có được không? Liệu có xấu lắm không?”
 
Mẹ Cố, Châu Ảnh và chồng bà cùng nhìn nhau, che miệng cười nói: “Ba , ba cũng căng thẳng quá rồi, ba thả lỏng một chút, chẳng qua là gặp mặt cháu dâu thôi, không cần phải như thế.”
 
“Đây gọi là xem trọng! Làm sao mà căng thẳng được!” Ông nội Cố không chịu thừa nhận, liếc nhìn con dâu, sau đó lại nhìn bộ đồ nhà Đường mà mình đang mặc trong gương, lại bắt đầu lảm nhảm nói: “Con nói xem Hàn Thanh của chúng ta ba mươi tuổi đến nơi rồi cuối cùng mới có tin vui, như vậy ba không vui được sao. Nhỡ mà dọa sợ con gái nhà người ta, con bé không muốn làm quen Hàn Thanh của chúng ta nữa thì phải làm thế nào? Hai người các con cũng vậy, lát nữa khi con bé nhà người ta đến nhất định phải cười, không cho phép làm cho ba mất mặt. Nếu như bị người khác hiểu lầm rằng chúng ta ghét bỏ nó, ba nói cho các con biết, gia pháp đang chờ các con!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận