Mặt mày Lâm Tự An đang lạnh lùng trở lại vẻ dịu dàng, quay đầu nhìn về phía cô: “Em không sao chứ?”
Tim Cố Miểu Miểu đập loạn bùm bùm, lắc đầu: “Không có, sao anh lại đến đây?”
“Mẹ nó, tên nhóc thối, mày muốn đánh nhau có phải hay không!” Lâm Tự An chưa đáp, mấy tên lưu manh đã kêu gào lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tự An bị cắt ngang lời định nói, ánh mắt lạnh lẽo liếc bọn họ: “Các người muốn đánh, tôi chơi đến cùng. Từng người tới, hay là cả đám tới?”
“Chết tiệt, còn rất kiêu ngạo.” Đám lưu manh chột dạ, chủ yếu cũng là do khí thế Lâm Tự An rất lớn, lại còn cao hơn bọn họ một cái đầu, nếu đánh chưa chắc có thể thắng.
Ngoài ra, có người chú ý tới logo trường học trên áo sơ mi trắng của Lâm Tự An, vội vàng nói: “Anh Cường, hai người này hình như là học sinh cấp ba thật đấy, chúng ta không thể trêu vào, hay là thôi đi, làm bị thương trẻ vị thành niên, bị cảnh sát bắt sẽ phiền phức lắm.”
Lời này làm đám người hoảng sợ, bọn họ nhìn nhau một lát, bỏ lại câu “Đợi đó” tàn nhẫn, sau đó bỏ chạy.
Cố Miểu Miểu cười với theo: “Thật là đồ nhát gan, chỉ như này còn muốn dọa ai.”
“Em còn cười nữa hả.” Lâm Tự An bất đắc dĩ liếc cô: “Nếu anh không ở đây, em cho rằng một nữ sinh như em đối phó được mấy tên đàn ông như bọn họ sao?”
“Em đánh không thắng thì em sẽ kêu to cứu mạng, em có ngốc đâu. Hơn nữa đang ở trước cửa câu lạc bộ Tứ Quý, em kêu tiếng sẽ có người tới ngay.” Cố Miểu Miểu cong mi cười nói: “Vả lại, không phải có anh ở đây sao? Nhưng sao anh lại ở chỗ này vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đi theo các em tới.” Lâm Tự An cũng không nói dối, ăn ngay nói thật.
Cố Miểu Miểu kinh ngạc: “Cái gì? Anh theo dõi em?”
Lâm Tự An nhấp môi: “Hôm nay em vẫn chưa nguôi giận, anh sợ em xảy ra chuyện gì, cho nên… Xin lỗi.”
Theo dõi người khác là chuyện không đúng, Lâm Tự An không còn lời nào để nói.
Nhưng thực ra Cố Miểu Miểu không hề tức giận, cô cắn môi lẩm bẩm nói: “Anh xin lỗi cái gì, em có trách anh đâu.”
Cô không thích nhìn Lâm Tự An xin lỗi cô, vì cô cảm thấy anh như vậy là cố ý hạ thấp vị trí của bản thân, cảm giác hèn mọn khó hình dung. Cô đao mắt, thay đổi sang giọng điệu thoải mái: “Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Nếu anh đã tới, vậy cùng em đi dạo phố một lát phố.”
“Hả? Em còn muốn đi dạo phố?” Lâm Tự An hơi kinh ngạc: “Em không về nhà sao?”
“Mới tám giờ, vẫn còn sớm.” Cố Miểu Miểu cười tủm tỉm nói: “Anh cùng em dạo phố một lát đi.”
“Vậy em báo bình an cho anh em đi, anh sợ cậu ấy lo lắng cho em.” Lâm Tự An đẩy kính xuống.
Cố Miểu Miểu nghe lời gật đầu: “Được nha.”
Cô lấy di động ra nhắn cho Cố Tư Ngôn, Cố Tư Ngôn nhắn lại bảo cô chú ý an toàn, rồi không nói nữa.
Ba mẹ gần đây đi du lịch nước ngoài, trong nhà chỉ còn cậu và em gái nên cũng bớt được việc xin phép.
Gần đây có một con phố buôn bán, Cố Miểu Miểu và Lâm Tự An sóng vai đi qua. Ban đêm gió lạnh thổi vào mặt, Cố Miểu Miểu vui vẻ duỗi người một chút, “Tự An, có phải rất lâu rồi chúng ta không cùng nhau đi dạo phố?”
Lâm Tự An gật đầu, không tự chủ được nhìn sang khuôn mặt nhỏ sáng ngời của cô: “Ừ, đã rất lâu, lần trước hình như là hồi lớp tám.”
“Đúng vậy, không ngờ đã lâu như thế rồi, thật khó tin.” Cố Miểu Miểu cảm khái, trong lòng chua xót, cô quay đầu nhìn nam sinh có dung nhan thanh tú kia, “Tự An, anh có cảm thấy sau khi lớn lên chúng ta không hề vui không?”
“Hả? Sao lại nói như thế?” Lâm Tự An không chịu nổi việc cô vẫn luôn nhìn cậu như vậy, cậu đẩy kính, rời ánh mắt đi chỗ khác.
Cố Miểu Miểu thấy cậu lại trốn tránh xa cách mình, căm giận cắn chặt răng: “Nói chung chính là không vui, vẫn là khi còn nhỏ vô lo vô nghĩ tốt hơn.”
“… Cái này cũng đúng.” Lâm Tự An vừa tán đồng cũng vừa không tán đồng câu này. Khi còn nhỏ, cậu rất mong mình lớn, như vậy có thể tự mình kiếm tiền, có thể rời khỏi cha mẹ
Nhưng khi lớn lên, sau khi ý thức được mình thích Cố Miểu Miểu, đôi khi cậu lại nghĩ không nên lớn thì tốt hơn, ít nhất khi đó bọn họ thân mật khăng khít, cũng không cần rối rắm cái thứ tình cảm kia.
“Woa, cái chuông gió kia thật đẹp.” Giọng nói vui vẻ của Cố Miểu Miểu vang lên, Lâm Tự An quay đầu nhìn về phía cô, cô gái lập tức đi về phía tủ kính của một cửa hàng bán đồ trang trí. Trong tủ kính, treo một cái chuông gió tự tay làm từ vỏ sò, đúng là rất đẹp.
Cô thích những vật trang trí nhỏ có tiếng vang, Lâm Tự An đi qua nhìn thấy đôi mắt cô sáng lấp lánh nhìn tủ kính, khuôn mặt tinh xảo hơi nghiêng được ánh đèn phác họa ra độ cong dịu dàng mê người, giữa mày cậu thoáng chốc dịu lại: “Anh mua cho em.”
Cậu nói xong, bước vào trong tiệm ngay.
Cố Miểu Miểu thở dài, theo cậu đi vào: “Không cần anh mua, em tự mua.”
“Anh mua cho em.” Lâm Tự An không giải thích thêm, hỏi ông chủ giá chuông gió, sau đó muốn trả tiền.
Cố Miểu Miểu kiên trì muốn tự mua, Lâm Tự An nắm cổ tay cô: “Không cần, mua đồ cho em gái, nào có chuyện để em gái trả tiền chứ?”
Hai chữ em gái làm Cố Miểu Miểu đứng hình tại chỗ, trái tim như bị vũ khí sắc bén đâm vào tim đau đớn.
Cô biết ngay Lâm Tự An chỉ coi cô như em gái mà.
“Em không cần!” Cố Miểu Miểu giận dỗi nói xong rồi phủi tay đi ra khỏi cửa hàng.
Lâm Tự An nôn nóng gọi cô một tiếng nhưng cô không nghe, ông chủ chần chờ hỏi cậu còn muốn mua hay không.
Lâm Tự An vẫn trả tiền, sau khi quét mã xong, cậu cầm đồ vội vội vàng vàng đuổi theo.
Cô gái đã đi xa được trăm mét, chân dài của cậu chạy nhanh tới bắt lấy tay cô: “Miểu Miểu, em sao vậy? Đang bình thường sao lại tức giận rồi.”
“Ai nói em tức giận, em không có.” Mũi Cố Miểu Miểu đã đỏ, nhưng vẫn cứng miệng nói.
“Em còn nói không tức giận, khuôn mặt đã sưng thành quả bóng rồi kìa.” Lâm Tự An kéo cô qua, khiến cô mặt đối mặt với mình, dỗ dành: “Nào, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì, nói không tức giận là không tức giận.” Cố Miểu Miểu hất tay cậu ra, tiếp tục buồn rầu đi về phía trước.
Lẽ ra cô không nên cùng anh ấy đi dạo phố, rồi lại khiến bản thân tức giận.
Lấy di động ra, Cố Miểu Miểu muốn gọi xe về nhà, kết quả nhìn di động mà không chú ý dưới chân, dẫm phải một cục gạch, cổ chân bị trật, cô kêu a một tiếng.
Lâm Tự An căng thẳng bước qua, ngồi xổm xuống xem chân cô: “Xảy ra chuyện gì? Bị bong gân rồi?”
“Không… Không sao.” Cố Miểu Miểu cau mày cậy mạnh, hai chân khập khiễng nhảy.
“Em đừng lộn xộn, ngồi xuống trước đã.” Lâm Tự An nhìn quanh, nhìn thấy một ghế nghỉ còn trống, cậu không nói gì mà bế cô lên, đi qua nơi đó.
“Này, Lâm Tự An, anh làm gì vậy!” Cố Miểu Miểu giật mình, đồng thời trong lòng tim đập nhanh lung tung rối loạn cả lên, vừa thẹn vừa hoảng.
“Ôm em qua chỗ đó ngồi, anh xem chân dùm em.” Lâm Tự An ôm cô ngồi xuống ghế đá, cậu ngồi xổm trước mặt cô, giúp cô cởi giày.
Cố Miểu Miểu khom lưng đè tay cậu lại: “Anh làm gì vậy, em đã nói với anh là không có việc gì rồi mà.”
“Chân rất nghiêm trọng, không thể sơ ý được.” Lâm Tự An đẩy mắt kính, sau đó để cô ngồi yên: “Em không cần ngại, coi như là anh trai nhìn chân của em gái thôi.”
Lại là anh trai, lại là em gái.
Ngực Cố Miểu Miểu đau đớn, đột nhiên không muốn nói chuyện, tùy ý để nam sinh cởi giày xoa chân cho mình: “Như này còn đau không?” “Có đỡ hơn chút nào không?”
Cậu kiên nhẫn dò hỏi từng câu.
Trong lòng Cố Miểu Miểu vừa chua xót vừa vui vẻ, thì ra yêu thầm một người khó chịu như thế, có đôi khi ngọt ngào, có đôi khi lại chua chát, nhưng hầu như là chua chát.
Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới này chắc là cùng nhau lớn lên, nhưng lại trở thành anh em.
“Khá hơn chút nào chưa?” Lâm Tự An không chê chân cô chút nào, sau khi xoa nhẹ cho cô, thì ngẩng đầu hỏi.
Cố Miểu Miểu rũ mắt ngơ ngẩn nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cậu, cho dù cách lớp kính nhưng con ngươi cậu vẫn sáng ngời xinh đẹp như vậy, không hề có ánh mắt ngờ nghệch giống những người bị cận thị khác: “Lâm Tự An, anh…”
Anh thật sự coi em như em gái sao? Anh từng thích em dù chỉ một chút chưa?
Nếu như hỏi sẽ lại chuốc thêm một lần thất bại.
Người thích trước đã được định sẵn là người thua cuộc. Cho dù nhà cô có tiền, xuất thân cô tốt, cũng sẽ sợ người mình yêu thầm không thích mình, sẽ sợ hãi sau khi thổ lộ, ngay cả bạn bè cũng không thể làm.
“Hả? Anh sao cơ?” Lâm Tự An dịu dàng nhìn cô: “Miểu Miểu, em muốn hỏi cái gì?”
Cố Miểu Miểu chớp mắt, nghiêng đầu kiêu ngạo: “Không có gì, đột nhiên quên mất rồi.”
Lâm Tự An thắc mắc nhìn cô, không nói gì nữa, đi giày lại cho cô.
Phía sau có một đôi bạn đi ngang qua, giọng nghị luận về bọn họ cũng không nhỏ.
“Woa, cậu xem, cậu đẹp trai kia đối xử với bạn gái thật tốt, còn đi giày cho nữa. Trời ạ, ngọt quá đi.”
“Đúng vậy, quả nhiên đàn ông tốt đều là của người ta, sao tớ toàn yêu phải thứ đàn ông tồi thế.”
“Hai người thật xứng đôi, giá trị nhan sắc như nhau.”
“Quần áo bọn họ mặc hình như là đồng phục trường quý tộc Kim Gia, má ơi, đây là thiếu gia tiểu thư nhà có tiền yêu nhau sao? Huyền ảo quá.”
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, hai người kia đã đi xa.
Cố Miểu Miểu và Lâm Tự An liếc nhau, cả hai đều có chút không được tự nhiên dời tầm mắt, Cố Miểu Miểu rút chân về, cong lưng buộc dây giày của mình: “Để em tự mang được rồi, cảm ơn anh.”
“À, ừ.” Lâm Tự An đứng dậy, bên cạnh có nhà vệ sinh, cậu đi qua rửa tay.
Sau khi về, thấy Cố Miểu Miểu vẫn còn đi cà nhắc, cậu lại lo lắng: “Có muốn đi bệnh viện khám không?”
“Không cần, chỉ là nhất thời không thoải mái mà thôi.” Cố Miểu Miểu lắc lắc di động: “Em vừa mới gọi xe, chúng ta về đi.”
“Được.” Xe rất nhanh đã tới, Lâm Tự An đưa Cố Miểu Miểu về nhà cô trước, xe bên ngoài vào không được, Lâm Tự An bảo tài xế ở bên ngoài chờ cậu một lát, cậu đưa Cố Miểu Miểu về trước. Sau khi xuống xe, cậu ngồi xổm trước mặt Cố Miểu Miểu: “Để anh cõng em đi.”
Cố Miểu Miểu sửng sốt, ánh mắt sáng lên trong chớp mắt lại ảm đạm xuống, khẳng định lại như anh trai giúp em gái, cô lắc đầu: “Không cần, em tự đi được."
Cô tránh Lâm Tự An, tự mình đi vào nhà.
Lâm Tự An nhíu mày, có chút đau thương. Có muốn duy trì khoảng cách cũng không nên cậy mạnh thế chứ, rõ ràng là đau lắm rồi. Cậu thật sự không thể nhìn cô như vậy được nữa, Lâm Tự An chạy tới ôm cô lên.
Mặt Cố Miểu Miểu đỏ lên, giãy giụa nói: “Anh đặt em xuống, đừng như vậy.”
“Em không cho anh giúp, anh chỉ có thể làm như vậy. Không sao cả, vài bước đi mà thôi.” Lâm Tự An không dao động, kiên trì ôm Cố Miểu Miểu đến cửa nhà.
Lúc Cố Miểu Miểu được đặt xuống, mặt vô cùng đỏ, ngay cả câu mời cậu vô nhà cũng quên mất: “Em vào đây, anh cũng mau về nhà đi, tạm biệt.”
Cô hoảng loạn chạy vào trong nhà.
Lâm Tự An nói cẩn thận, sau đó cảm nhận được cái gì, cậu ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai, Cố Tư Ngôn dựa vào lan can ở ban công vẫy tay với cậu.
Lâm Tự An cúi đầu nhắn WeChat cho cậu ấy, nói cho cậu ấy biết Cố Miểu Miểu trẹo chân, bảo cậu ấy dặn dò em ấy nhớ bôi thuốc.
Cố Tư Ngôn: [Được rồi, tớ đã biết, muốn vào nhà ngồi một lát không? Hoặc là vào nhà tớ ngủ?]
[Không cần, tớ phải về, bên ngoài xe vẫn đang chờ. Tạm biệt.] Cậu vẫy tay với Cố Tư Ngôn rồi rời đi.
Về đến nhà, không ngờ ba mẹ cậu vẫn còn ở trong phòng khách xem TV. Cậu có chút kinh ngạc, vừa ở cửa thay giày, vừa chào bọn họ một tiếng.
Tần Minh Lỵ và Lâm Hưng Uy xoay người, nhìn thấy cậu thì vội vàng vẫy tay bảo cậu ngồi.
Lâm Tự An nhíu mày, không tình nguyện đi qua, xa cách nói: “Có chuyện gì sao?”
Tần Minh Lỵ chỉ sô pha đơn: “Con ngồi xuống, ba mẹ muốn hỏi con một chuyện.”
Lâm Tự An cảm thấy trong miệng bọn họ sẽ không hỏi ra chuyện gì tốt, đứng nói: “Cứ như này nói đi, không nói thì con lên tắm rửa đây.”
“Đứa nhỏ này, sao càng lớn càng không kiên nhẫn thế?” Tần Minh Lỵ có chút không vui, đứa nhỏ này không biết sao mà càng lớn càng không nghe lời, vẫn là khi còn nhỏ tốt hơn, dễ khống chế.
Lâm Hưng Uy cũng không vui, anh ta uy nghiêm nói: “Ba mẹ nói chuyện với con mà con tỏ thái độ gì vậy. Ba nói con nghe, thái độ này của con sẽ không làm được chuyện lớn gì đâu. Sau này có giao công ty cho con quản lý, e rằng cũng chẳng thể phát triển lớn mạnh được!”
“Vậy thì đừng giao cho con.” Lâm Tự An đẩy mắt kính, đôi mắt bị ngăn cách kia trong chớp mắt trở nên lạnh đến đáng sợ.
“Con ăn nói kiểu gì vậy hả!” Lâm Hưng Uy giơ tay chỉ con trai: “Nhà của chúng ta chỉ có một đứa con trai là con, không cho con thì cho ai. Hơn nữa ba mẹ vất vả nhiều năm như vậy là vì ai? Còn không phải là vì con à.”
“Đừng, hai người làm vì cái gì, hai người hiểu rõ nhất, dù sao cũng không phải là vì con.” Nếu là vì cậu thì đã chẳng coi cậu như đồ vật, lúc nào cũng có thể mang lên bàn đàm phán.
“Lâm Tự An!” Lâm Hưng Uy bị chọc trúng điểm đau, tức giận đánh xuống sô pha, Tần Minh Lỵ vuốt ngực cho anh ta: “Thôi chồng, đừng tức giận, chẳng phải chúng ta muốn nói chuyện quan trọng với Tự An sao?”
Cô ta ra hiệu với chồng, nói chuyện chính rồi tính sau.
Lâm Hưng Uy chỉ có thể đè xuống cơn giận, nói chuyện chính trước: “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Gần đây quan hệ của con với Cố đại tiểu thư như thế nào?”
Cố đại tiểu thư.
Ha ——
Lâm Tự An từ nhỏ đã nghe bốn chữ này đến trưởng thành, cậu nở nụ cười tự giễu. Ba mẹ thật sự luôn nhắc nhở cậu, Miểu Miểu là đại tiểu thư, còn cậu là người hầu.
“Quan hệ của bọn con vẫn như vậy.” Lâm Tự An trả lời cho có lệ.
Lâm Hưng Uy lại muốn tức giận, Tần Minh Lỵ vỗ đùi anh ta, sau đó tự mình hỏi: “Tự An, con và Cố đại tiểu thư cũng sắp mười tám, rất nhanh sẽ thành niên. Theo mẹ thấy, có một số việc vẫn nên lên lịch trình rồi.”
“Chuyện gì?” Lâm Tự An lạnh lùng nhìn mẹ.
Tần Minh Lỵ liếc cậu một cái, ghét bỏ cậu là một đầu gỗ, một chút cũng không hiểu: “Đương nhiên chuyện tình cảm rồi! Quan hệ vững chắc nhất giữa công ty và công ty đương nhiên là con cái liên hôn rồi! Con và Miểu Miểu đã làm bạn nhiều năm như thế, nếu như muốn chuyển hóa thành tình yêu cũng không khó đâu nhỉ? Mẹ nói con nghe, Miểu Miểu rất được hoan nghênh trong giới đó, có rất nhiều gia đình muốn cùng con bé liên hôn. Chỉ nói mỗi nhà họ Tả mấy năm gần đây dần nổi tiếng thôi, mẹ nghe nói bọn họ muốn nhân tiệc mừng thọ chủ tịch Tả, tìm kiếm đối tượng liên hôn cho con trai mình đó, nói không chừng có cả nhà họ Cố.”
“Nhà họ Tả?” Nghe một đoạn dài như thế, cậu chỉ nghe được ba chữ. Nghĩ đến Tả Trì chuyển trường, cậu nhạy bén phát hiện được gì đó, sắc bén hỏi: “Con trai nhà họ Tả có phải tên là Tả Trì không?”
“Sao ba mẹ nhớ được con của họ tên gì, nhưng nghe nói con họ trước kia học ở nước ngoài, hình như học kỳ này muốn chuyển trường về. Không lẽ thằng bé đã chuyển tới trường tụi con rồi?” Tần Minh Lỵ rầu rĩ nói: “Thấy chưa, chắc chắn người ta muốn tìm kiếm đối tượng liên hôn ở trường tụi con đó, nói không chừng còn nhìn trúng Cố đại tiểu thư nữa. Nhà họ Tả lợi hại hơn công ty nhà ta nhiều, ưu thế duy nhất của con là lớn lên cùng Cố đại tiểu thư. Tự An à, con phải nắm chắc đó!”
“Nếu mẹ đã nói nhà chúng ta không có ưu thế, mẹ cảm thấy Cố đại tiểu thư có thể coi trọng một người hầu như con?” Lâm Tự An hỏi.
Tần Minh Lỵ trợn mắt với cậu: “Cho nên mẹ mới bảo con phải lợi dụng tình cảm lớn lên từ nhỏ đó. Các cô gái ở cái tuổi này rất dễ rơi vào lưới tình, con chỉ cần sử dụng chút thủ đoạn nhỏ, bất đắc dĩ thì mạnh bạo chút cũng được, con gái cũng có chút thích mạnh bạo, biết đâu con còn có thể đưa con bé lên… giường.”
Một chữ cuối cùng rơi xuống, gân xanh trên trán Lâm Tự An hiện lên, nắm đấm hung hăng đánh lên trên chỗ tựa lưng trên ghế sô pha bên cạnh mẹ mình, ánh mắt tràn đầy dữ tợn: “Mẹ, mẹ nói lại một lần nữa thử xem?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...