Lúc Kiều Mộc ra khỏi công ty, cô vẫn luôn suy nghĩ Cố Hàn Thanh có hỏi câu “đêm nay ngủ chung giường” hay không? Có hỏi không?
Hình như có hỏi, hình như cũng không hỏi.
Vậy cô trả lời anh thế nào?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc cảm thấy mơ hồ, lúc ấy cô bị hôn đến thiếu oxy lên não, không thể suy nghĩ bình thường được.
Thôi kệ, cho dù là có hay cô đồng ý, cũng không tính!
Kiều Mộc tự an ủi bản thân, rốt cuộc cũng thả lỏng, tập trung lái xe về nhà cũ tìm Kỳ Anh.
Về tới nhà, ông nội đã về phòng ngủ trưa, trong phòng khách chỉ có Kỳ Anh, cô ấy nhìn thấy cô thì kích động vẫy tay: “Chị dâu, chị mau tới đây xem, lúc chị đến công ty của anh em đã bị người ta chụp lại, hay là anh chị trực tiếp công khai luôn đi.”
“Cái gì? Bị chụp lại?” Kiều Mộc kinh ngạc, cô đổi giày, sải bước đi đến: “Chị bị người ta nhận ra rồi?”
“Đúng vậy, hiện giờ chị chính là người nổi tiếng đó!” Kỳ Anh kéo Kiều Mộc ngồi xuống bên cạnh cô ấy, đưa điện thoại cho cô xem: “Chị dâu, chị tự xem đi.”
Kiều Mộc nhận lấy điện thoại của cô ấy. Là một người qua đường chụp được lúc cô đeo khẩu trang tiến vào tập đoàn Cố thị, caption đi kèm là: [Người này có phải Kiều Mộc không?]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có vẻ người này chỉ chia sẻ lên một cách rất bình thường, kết quả lại bị các fan của cô phát hiện, nhanh chóng hot lên, số bình luận đã vượt qua mười nghìn.
[A a a! Rốt cuộc cũng tìm được liên hệ giữa tổng giám đốc Kiều và tập đoàn Cố thị! Chắc chắn cô ấy biết bà Cố, chuyện này chắc như đinh đóng cột đúng không?]
[Má ơi, cư dân mạng phân tích ở đằng trước thật trâu bò, thế mà thật sự nói đúng rồi!]
[Vậy xem ra quan hệ giữa tổng giám đốc Kiều và tổng giám đốc Cố không bình thường? Chẳng lẽ người đứng sau lưng văn hoá Kim Sư thật ra là tổng giám đốc Cố sao?]
[Chắc chắn không phải tổng giám đốc Cố, tôi nghĩ là bà Cố!]
Những bình luận phía trên hầu như không đánh đồng cô với bà Cố, nhưng Kiều Mộc lướt tiếp xuống dưới, cô phát hiện đã có cư dân mạng tinh mắt nhận ra.
[Chỉ có mình tôi cảm thấy Kiều Mộc chính là bà Cố sao?]
[Không không không, còn tôi nữa, gần đây tôi thử so sánh ảnh chụp Kiều Mộc che mắt và ảnh bà Cố chụp chung với bạn lúc trước, thật sự quá giống! Tôi cảm thấy Kiều Mộc chính là bà Cố!]
[Trời ạ, da gà nổi hết lên rồi, nếu Kiều Mộc là bà Cố, vậy thì tình chị em plastic giữa cô ấy và Trình Tâm Nghiên cũng dễ hiểu hơn, còn không phải là ghen ghét chị dâu mình sao!]
[Còn nữa, trước đây văn hoá Kim Sư thuộc về tập đoàn Cố thị, bây giờ lại thành của Kiều Mộc. Ngoại trừ tặng cho vợ, còn có lí do nào hợp lý hơn không? Tổng giám đốc Cố lần nào cũng thích bình luận của bà Cố, vừa nhìn đã biết tình cảm giữa hai người rất tốt, không có khả năng sẽ tặng cho người phụ nữ khác, không thì bà Cố sẽ ghen.]
[Má ơi, mọi người cũng dám đoán quá, không có khả năng đâu, nếu Kiều Mộc là bà Cố, vì sao lại không muốn công khai?]
[Có thể là có tính toán riêng, dù sao hôm nay nhìn thấy ảnh chụp Kiều Mộc vào tập đoàn Cố thị, tôi càng kiên quyết tin rằng cô ấy chính là bà Cố!]
Mí mắt Kiều Mộc hơi giật giật, cô cảm thán: “Những cư dân mạng này tinh mắt quá, chuyện này mà cũng đoán ra được!”
Kỳ Anh dựa vào vai Kiều Mộc, cười nói: “Cũng phải, chị nghĩ lại xem, cả nước có biết bao nhiêu là cư dân mạng, trong đó nhất định sẽ có người tài. Hơn nữa những người này chẳng quan tâm lắm tới chuyện của bản thân, nhưng với mấy chuyện bát quái bí ẩn, tuyệt đối sẽ dốc sức gấp tám lần để nghiên cứu. Họ đoán được chị là bà Cố chẳng phải rất bình thường sao? Em nói này, chị dâu, sao chị còn chưa công khai với anh em? Em thấy bây giờ tình cảm giữa hai người cũng không tồi mà.”
Cô ấy lắc lắc cánh tay Kiều Mộc làm nũng: “Chị dâu, chị trực tiếp nói với mọi người rằng chị là bà Cố đi, chuyện tốt mà, quang minh chính đại.”
Kiều Mộc trả lại điện thoại cho Kỳ Anh, ngồi xếp bằng ở trên sô pha, nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Chị thấy bây giờ chưa đúng thời điểm, chờ một thời gian nữa đi, chờ về sau có cơ hội rồi nói. Hơn nữa chị phải bàn chuyện này với anh em một chút, em cũng biết anh chị kết hôn bí mật, ngay cả hôn lễ cũng chưa tổ chức.”
“Quả nhiên đều do anh em sai, chờ tối anh ấy về, em giúp chị mắng anh ấy!” Kỳ Anh lòng đầy căm phẫn nắm tay lại.
Kiều Mộc dừng lại, cười nói: “Em tuyệt đối đừng làm thế, chuyện này chị sẽ bàn bạc với anh em, em đừng mắng anh ấy, chị cùng anh ấy vốn là bị ép duyên, lúc đầu không có tình cảm là chuyện thường.”
“Vậy bây giờ hai người có chưa?” Kỳ Anh làm mặt quỷ nhìn Kiều Mộc.
Kiều Mộc sờ sờ đầu cô ấy, cũng không phủ nhận: “Ừ, vẫn đang bồi dưỡng.”
“Woa, vậy tiến triển đến đâu rồi? Chị dâu, nói cho em đi.” Kỳ Anh hóng hớt nhướng mày.
Kiều Mộc cười mà không nói, nhưng nghĩ đến hai cái hôn kịch liệt trưa nay, cô không kiềm chế được mà đỏ mặt, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng.
Kỳ Anh giống như phát hiện ra một vùng đất mới, kích động chỉ vào mặt cô tra hỏi. Kiều Mộc cắn răng, nhất quyết không chịu nói.
Hai người cùng nhau chơi đùa trên sô pha, chơi đủ rồi thì đi phòng trồng hoa ở sân sau chơi game.
Hôm nay cả hai người đều phải ăn cơm chiều ở nhà cũ, buổi tối Cố Hàn Thanh cũng sẽ tới, trước đó Kiều Mộc đến công ty đã nói với anh chuyện này.
Thời gian chơi game trôi qua rất nhanh, lúc Cố Hàn Thanh trở về, Kiều Mộc và Kỳ Anh đang chơi ván cuối cùng, có một đồng đội chơi quá dở khiến cả hai rất tức giận, Cố Hàn Thanh đi đến sau lưng các cô, chỉ nghe hai người mỗi người mắng một câu, đều giận đến mặt đỏ tai hồng.
Cố Hàn Thanh chưa từng thấy Kiều Mộc như thế này, cô hầu như sẽ không chơi game trước mặt anh, vì thế anh rất có hứng thú mà đứng đằng sau xem hai người chơi.
Kiều Mộc nói: “Anh Anh, tới con đường ở giữa giúp chị.”
Sau đó nhìn thoáng qua chỗ Kỳ Anh, vừa lúc thấy có một bóng người xuất hiện ở đằng sau, cô sợ tới mức run lên, suýt chút nữa làm rơi cả điện thoại.
Cố Hàn Thanh ở phía sau đỡ hộ cô: “Cẩn thận một chút.”
Tiếp đó là Kỳ Anh cũng bị dọa, cô ấy “A!” một tiếng, cả người đều đổ sang một bên, chờ khi thấy rõ là Cố Hàn Thanh, Kỳ Anh giận dỗi nói: “Anh, anh dọa chết em rồi, sao bước đi mà không có tiếng.”
“Chỉ sợ khi nào anh dậm chân mà đi thì hai người mới phát hiện ra anh phải không?” Cố Hàn Thanh buồn cười: “Tiếp tục chơi đi, cẩn thận thua.”
Nghe anh nhắc nhở, Kiều Mộc và Kỳ Anh nhanh chóng lấy lại sĩ khí, tập trung chơi game.
Không cần phải suy nghĩ, ván này cũng thua do gặp đồng đội chơi tệ. Kỳ Anh không phục: “Không được, chị dâu, chúng ta chơi tiếp một ván.”
Kiều Mộc lý trí hơn cô ấy một chút, cô thấy Cố Hàn Thanh cũng đã về, vì thế nói: “Sắp ăn cơm, đừng chơi thì hơn, ăn xong rồi nói sau. Hàn Thanh cũng về rồi.”
“Ừ, quản gia Hà cũng bắt đầu mang đồ ăn lên, đi thôi, đi ăn cơm trước.” Cố Hàn Thanh xoa đầu Kiều Mộc, rất tự nhiên mà kéo cô đi.
Kiều Mộc cũng không phát hiện có gì không đúng, để cho anh dắt.
Kỳ Anh vốn còn đang giận dỗi vì thua game, đột nhiên phát hiện anh trai và chị dâu thân mật như vậy, lực chú ý lập tức bị dời đi, mắt sáng lấp lánh kêu lên: “Chà chà, anh, chị dâu, thì ra hai người ân ái như vậy? Có phải em sắp có cháu không?”
Mặt Kiều Mộc đỏ lên, tức giận chọc cái trán của cô ấy: “Đừng nói linh tinh, còn xa lắm.”
“Xa bao nhiêu? Nếu là rất xa, có phải anh em không được?” Kỳ Anh nói chuyện luôn tùy tiện không biết lớn nhỏ.
Cố Hàn Thanh bất đắc dĩ nhìn cô ấy một cái: “Nếu còn muốn về sau anh cho em tiền tiêu vặt thì nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
“A! Em sai rồi em sai rồi!” Kỳ Anh lập tức sửa miệng, lấy lòng cười cười: “Anh, em sai rồi, anh tuyệt nhất, cả thế giới anh là người tuyệt nhất.”
“Được rồi, đừng nịnh bợ, đi ăn cơm trước đi.” Cố Hàn Thanh lười nói chuyện với cô ấy, dắt Kiều Mộc đi nhà ăn.
Ông nội Cố cũng phát hiện ra hành động của hai người, liếc nhìn cháu gái, hai người đồng thời khép miệng cười trộm.
Rốt cuộc cũng có tiến triển! Ngày ông có chắt trai cũng không còn xa nữa!
Kiều Mộc vốn dĩ không muốn nắm tay Cố Hàn Thanh, cô để tay ra sau định rút ra nhưng không được, ngược lại Cố Hàn Thanh còn nắm chặt hơn, cô chỉ có thể để mặc anh. Dù sao cũng hôn rồi, nắm tay cũng chẳng có gì to tát, không cần phải ra vẻ.
Cơm nước xong, mọi người ngồi nói chuyện với ông nội, đột nhiên ông nội Cố đề nghị: “Hay là đêm nay các cháu đều ở lại đi? Đã rất lâu rồi mấy đứa không ở chỗ ông.”
“Được ạ, cháu không ý kiến.” Người đầu tiên đồng ý là Kỳ Anh, cô ấy ngủ ở đâu cũng được.
Từ lúc Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh kết hôn tới giờ, đúng ra chưa ngủ lại đây lần nào, cô nhìn Cố Hàn Thanh, dò hỏi ý kiến của anh.
Cố Hàn Thanh không hề do dự: “Được, Mộc Mộc, đêm nay chúng ta ở lại đây.”
Anh quay đầu nhìn về phía cô, khoảnh khắc ấy Kiều Mộc cũng không suy nghĩ nhiều. Cô nghĩ ở bên ông nội nhiều chút cũng tốt, sau khi cô bắt đầu ghi hình chương trình, cuối tuần cũng không tới được, vì thế gật đầu nói: “Được, nghe anh.”
Ông nội Cố nhìn bọn họ giao tiếp càng thêm thân thiết, lại liếc nhìn cháu gái một chút, nở nụ cười hiền từ.
Trước đó Kiều Mộc đồng ý vô cùng dứt khoát, nhưng khi bước vào phòng ngủ mà nhà cũ đã chuẩn bị cho bọn họ từ lâu, cô cảm thấy da đầu tê dại, nơi này không có đệm trải trên mặt đất, cô và Cố Hàn Thanh cũng không thể chia phòng ngủ riêng ở nhà ông nội, vậy chỉ có thể…
Nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng ngủ, dưới chân Kiều Mộc như có quả tạ ngàn cân.
Cố Hàn Thanh vào phòng sau cô một bước, phát hiện cô đứng bất động ở cửa, đầu tiên là thắc mắc, rồi sau đó thấy cô nhìn về phía giường, trong lòng anh hiểu rõ, khóe môi hơi nhếch lên: “Thế nào? Em hối hận rồi?”
Kiều Mộc hoảng sợ quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh: “Anh lại làm tôi sợ.”
“Là em đứng bất động ở chỗ này làm tôi sợ thì đúng hơn?” Cố Hàn Thanh xoa mặt cô: “Vì sao đứng ở chỗ này? Sợ đêm nay ngủ chung giường với tôi? Nhưng tôi nhớ rõ là lúc ở văn phòng em đã đồng ý rồi.”
“A? Cái gì?” Kiều Mộc trợn to mắt, tỏ vẻ không có khả năng, anh lừa tôi.
Cố Hàn Thanh cúi người tới gần cô, nở nụ cười đen tối: “Có cần tôi giúp em nhớ lại không?”
Kiều Mộc: “…”
A a a! Đáng giận!
Lúc ấy đầu cô choáng váng, quả nhiên là đã đồng ý chuyện không nên đồng ý!
Người đàn ông này bẫy cô!
Kiều Mộc đột nhiên nghĩ thông, thở phì phì mà lườm anh: “Lúc ấy tôi bị anh hôn đến hôn mê, không tính! Là anh bẫy tôi!”
“Em làm thế nào để chứng minh em bị hôn đến hôn mê?” Cố Hàn Thanh ung dung lý luận với Kiều Mộc.
Kiều Mộc nghẹn lại, ấp úng hai tiếng, mặt cũng đỏ rực, giận dỗi nói: “Tình hình khi ấy, vốn dĩ là như vậy… Rõ ràng anh biết mà!”
“Tôi không biết nha.” Cố Hàn Thanh nghiêm túc nhíu mày tự hỏi, sau đó nghiêm trang nói: “Nhưng mà có một cách để giúp em chứng minh.”
“Cách gì?” Đôi mắt Kiều Mộc sáng lấp lánh nhìn anh, người đàn ông này đầu óc thông minh, nói không chừng thật sự có cách.
Sau đó…
Sau đó…
Sau đó…
Kiều Mộc lại bị hôn…
N phút trôi qua.
Cô cũng không còn giận, sau khi hô hấp ổn định lại, cô trừng mắt nhìn Cố Hàn Thanh: “Tránh ra, tôi muốn tắm rửa.”
Cố Hàn Thành thấy cô thật sự thẹn thùng, cũng không quá ép cô, rất lịch sự mà xoay người, để cô xuống giường: “Đi đi.”
Kiều Mộc lại lườm anh một cái, chạy đến phòng để quần áo với tốc độ nhanh như chớp.
Tuy rằng chưa từng ngủ lại nhà cũ, nhưng ông nội đã chuẩn bị phòng cưới cho cô và Cố Hàn Thanh, tất nhiên cũng có quần áo của hai người, ngày thường có bảo mẫu giặt giũ thường xuyên, lúc nào cũng có thể mặc.
Cô lấy một bộ áo ngủ mang vào phòng tắm, dây dưa nửa ngày mới đi ra. Cô tắm xong rồi thì tới lượt Cố Hàn Thanh. Chờ khi anh đi ra, cô đã nằm trên giường giả vờ ngủ.
Cố Hàn Thanh nhìn cái ót của cô, nhẹ nhàng nhếch môi, không nói gì, chỉ lập tức tắt đèn trong phòng, xốc chăn leo lên giường.
Kiều Mộc cảm nhận được phần giường sau lưng cô bị lún xuống, lông tơ dựng lên giống như mèo xù lông, cơ thể không dám động đậy, chỉ sợ Cố Hàn Thanh phát hiện cô giả vờ ngủ.
Cũng may hình như anh thật sự cho rằng cô đã ngủ, sau khi nằm xuống cũng không có động tĩnh gì.
Kiều Mộc thả lỏng một chút, lông mi run rẩy, cố gắng thôi miên bản thân.
Nhưng mà có thêm một người nằm chung chăn đệm, hơn nữa nhiệt độ cơ thể của đối phương khiến độ ấm của chăn cao đến sắp bốc hơi, cô thật sự không ngủ được.
Thật muốn xoay người đổi tư thế một chút, nằm nghiêng mãi cũng khó chịu.
Kiều Mộc từ từ mở đôi mắt to sáng ngời giữa bóng đêm, tự nhận là chuyển động cổ ở mức nhỏ đến không thể phát hiện, đôi mắt nhìn về phía sau.
Chờ khi cô quay lại, trong ánh sáng lờ mờ của đèn trong sân và ánh trăng, mắt cô chạm vào đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh của Cố Hàn Thanh. Cô hô nhỏ một tiếng, thân thể nhỏ nhắn rụt về phía sau.
Cố Hàn Thanh cười khàn khàn nói: “Không giả vờ ngủ nữa?”
Da mặt Kiều Mộc nóng lên, lại bị anh dọa rồi, cô tức giận nói: “Anh có biết là làm như vậy rất dọa người không, cứ mở to mắt nhìn tôi làm gì? Dọa chết tôi.”
“Tôi cảm giác được em cựa quậy nên mới mở mắt, trước đó tôi không nhìn em.” Cố Hàn Thanh giải thích, anh không nhàm chán đến mức này, luôn luôn mở mắt chờ Kiều Mộc tỉnh. Vả lại, anh cũng không biết cô sẽ xoay người lại, còn tưởng rằng cô sẽ giữ nguyên tư thế này giả vờ ngủ.
“Ai biết anh nói thật hay không.” Kiều Mộc lẩm bẩm, ngay sau đó, hai người mặt đối mặt nhìn nhau một lát, cô sờ mũi, nhỏ giọng nói: “Anh không cảm thấy chúng ta thế này rất xấu hổ sao? Anh ngủ được không? Hay là tôi xuống đất ngủ.”
“Cũng phải thích nghi dần, về sau chúng ta cứ ngủ chung đi.” Cố Hàn Thanh thử từng bước.
Kiều Mộc hơi trợn tròn mắt, tim đập loạn nhịp: “Chuyện này… Thế này thì nhanh quá.”
“Cũng ổn, tôi cảm thấy mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên, em không thấy thế sao?” Cố Hàn Thanh vươn cánh tay dài, ở trong chăn sờ đến vòng eo của Kiều Mộc, ôm cô vào lòng.
Kiều Mộc không kịp phòng bị mà nhào vào trong lồng ngực anh, đôi tay hơi cong lên đặt ở cơ ngực rắn chắc của anh, khuôn mặt nhỏ đều đỏ ửng: “Anh làm gì thế, như vậy càng khó ngủ hơn.”
“Thay vì chúng ta cứ giữ khoảng cách, chi bằng cứ ngủ vậy đi.” Bàn tay to của Cố Hàn Thanh đặt sau lưng cô cũng chậm rãi chuyển đến trên đầu cô, xoa xoa: “Thử xem?”
Kiều Mộc vẫn không tự nhiên mà đẩy ngực anh một chút: “Nằm gần quá, rất nóng, không thoải mái, tôi thấy tôi vẫn nên xuống đất nằm.”
Cô cũng không có năng lực thích ứng tốt như anh, cô cảm thấy bản thân không thể ngủ với Cố Hàn Thanh như thế, quá nguy hiểm!
Cô vặn vẹo cơ thể thoát ra, đột nhiên nghe thấy giọng nói quá mức trầm khàn của anh, cảnh cáo cô: “Đừng lộn xộn.”
Kiều Mộc há miệng định nói cô không lộn xộn, cô chỉ muốn đi xuống, nhưng rất nhanh máu từ lòng bàn chân đã vọt tới đỉnh đầu, trong đầu nổ một tiếng, giống như có người đốt pháo hoa trong đầu cô.
Trước khi cô kịp phản ứng lại, cục diện bỗng trở nên không thể cứu vãn…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...