Kiều Mộc nghe được câu nói của Cố Hàn Thanh bèn khép lại hai chân theo bản năng, đồng thấy kéo chăn đắp lên người, mặt đỏ bừng, thầm mắng chửi: “Anh lưu manh!”
Cố Hàn Thanh mỉm cười, bàn tay to lớn xoa đầu cô gái: “Có bảo em thay ở đây đâu, nghĩ gì thế hả. Vào phòng thay đồ thay váy đi, để tôi xem đầu gối của em.”
Kiều Mộc nghẹn lại, cô cảm thấy bản thân bị Cố Hàn Thanh trêu chọc rồi. Bèn nói: “Ban nãy anh có nói thế đâu, rõ ràng là không có ý gì tốt cả.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nếu không có ý tốt thì giờ tôi nên thay giúp em rồi.” Cố Hàn Thanh nhướng mày, từ từ khom lưng xuống, hai bàn tay chống ở hai bên của Kiều Mộc, đầu mũi cách cô rất gần: “Hay là, em muốn như vậy?”
Cơ thể Kiều Mộc cứng ngắc ngả ra phía sau, hơi thở nóng bỏng như có như không của người đàn ông lướt qua mặt cô, trái tim cô không tự chủ được mà đập mạnh.
Cô liếc nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cố Hàn Thanh gần ngay trước mắt, lòng cô run lên nhanh chóng đẩy vai anh, luồn qua cánh tay anh thoát ra ngoài: “Tôi đi thay, anh đợi chút.”
Cố Hàn Thanh nhìn bóng lưng hoảng loạn tháo chạy của cô, mắt hơi đóng lại, nở nụ cười sâu xa.
Kiều Mộc đi nhanh vào phòng thay đồ, dựa người vào cửa dùng sức hít thở sâu, bàn tay nhỏ đang vỗ về trái tim đập liên hồi của mình.
Cô cảm thấy Cố Hàn Thanh trở nên xấu xa rồi, là kiểu rất khó để hình dung. Anh càng ngày càng biết trêu chọc cô, quả nhiên đàn ông đều giống nhau cả.
Kiều Mộc hừ một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoan đi thay váy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô lề mà lề mề bước ra, lúc này Cố Hàn Thanh đang ngồi trên sô pha xem tạp chí. Khi nghe được tiếng cửa mở, người đàn ông gấp tạp chí lại, đứng dậy đi tới.
Kiều Mộc sợ anh lại ôm mình, bèn lấy tay ngăn lại: “Anh đừng có ôm nữa, tôi tự đi được, vết thương ngoài da mà thôi anh việc gì phải làm đến mức thế chứ.”
Vừa dứt lời, cô lại bị anh ôm lên.
Kiều Mộc: “…”
Xem lời cô nói như không khí phải không?
Nhưng trong lòng có một chút ngọt ngào tràn ra khiến cô không kiềm được mà cong khoé môi.
Cố Hàn Thanh ôm Kiều Mộc đặt xuống ghế sô pha, anh ngồi bên cạnh chân cô, nhẹ nhàng vén chân váy lên trên đầu gối. Miếng băng cá nhân ở chỗ vết thương đã hơi bong ra, anh nói: “Hay là xé ra nhé, tôi dán miếng mới cho em.”
Kiều Mộc không có ý kiến: “Được, để tôi tự xé.”
Cô đưa tay muốn xé nhưng Cố Hàn Thanh đã tự mình giữ lấy một góc của băng cá nhân, cẩn thận xé ra cho cô.
Vết thương bên dưới có một số chỗ đã kết vảy, nhưng ở chính giữa vẫn còn màu hồng nhạt, Cố Hàn Thanh chau mày: “Chẳng phải em nói không nghiêm trọng sao?”
“Thì không nghiêm trọng mà, ngày mai nhất định có thể đóng vảy hết rồi.” Kiều Mộc nói thầm trong lòng, kiếp trước cô còn bị nước nóng làm phỏng bắp chân, để lại một vết sẹo lớn nhưng khi đó cô không hề rơi giọt nước mắt nào.
Bởi vì nước mắt của đứa trẻ mồ côi không đáng tiền, mẹ viện trưởng và mấy thầy cô cũng không cách nào tận tâm chăm sóc nội tâm của mỗi đứa trẻ được. Bọn họ chỉ có thể khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, khóc và làm nũng đối với bọn họ mà nói là thứ quá xa xỉ.
“Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, để lại sẹo sẽ không đẹp.” Cố Hàn Thanh lấy cồn i-ốt và băng cá nhân ở trong hộp y tế dưới bàn ra.
Kiều Mộc nói đùa: “Sao, tôi mà để lại sẹo thì tổng giám đốc Cố sẽ ghét bỏ tôi à?”
Cố Hàn Thanh nhăn mày, nghiêng mắt nhìn cô: “Sao tôi lại ghét bỏ em được chứ. Tôi tưởng rằng con gái các cô rất chú trọng việc chăm sóc da dẻ mà thôi, đặc biệt là chỗ đầu gối dễ bị lộ ra này.”
Lời vừa dứt, anh nghiêm túc nhìn Kiều Mộc: “Sao em lại gọi tôi là tổng giám đốc Cố rồi?”
“Phụt—“ Kiều Mộc bật cười, cô cảm thấy Cố Hàn Thanh mỗi lần nói về chuyện xưng hô thật là đáng yêu. Cô không kiềm được mà ôm lấy khuôn mặt anh nhéo một cái: “Biết rồi, Hàn Thanh.”
Động tác thân mật theo bản năng này khiến hai ngươi đều trở nên ngây ngốc. Kiều Mộc gượng gạo nhìn con ngươi sâu thăm thẳm của người đàn ông, chầm rãi bỏ tay ra: “À… tôi… tay tôi bị tật… ha ha.”
Cô cười khan.
Để xoá tan bầu không khí ngưng trệ này, cô cầm lấy cồn i-ốt: “Tôi tự làm được rồi.”
Cổ tay trắng ngần bị Cố Hàn Thanh giữ lấy, Kiều Mộc nghiêng đầu nhìn anh. Ánh mắt u ám của Cố Hàn Thanh nhìn qua, giọng nói khàn khàn: “Để tôi, em ngồi yên đó.”
Bây giờ Kiều Mộc không dám làm trái lại lời anh nữa, ngoan ngoãn “ừm” một tiếng, cúi đầu mặc cho anh làm.
Xử lý xong đầu gối, Cố Hàn Thanh lại thay miếng băng khác ở dưới ngón tay cái bên phải của cô. Vết thương trên tay của cô không nặng, đã đóng vảy hết rồi.
Kiều Mộc cử động tay một chút, nghĩ đến gì đó, buồn rầu nói: “Tối nay đi tắm phải làm sao đây? Thực ra nên để tôi tắm xong rồi mới bôi thuốc.”
“Tối nay lau người được rồi, đừng tắm nữa. Tôi bảo người giúp việc đến lau người giúp em.” Cố Hàn thanh cất hộp y tế, vứt bông gòn đã dung qua vào thùng rác.
“Lau người không thoải mái.” Kiều Mộc yếu ớt phản kháng.
Cố Hàn Thanh liếc cô: “Vậy tôi lau cho em?”
“Thôi để người giúp việc đi!” Kiều Mộc lập tức thay đổi lời nói.
Đôi môi mỏng của Cố Hàn Thanh khẽ mở, bỗng muốn trêu chọc cô gái này. Anh giả vờ nghiêm túc nói: “Thực ra tôi không để tâm đâu.”
Kiều Mộc: Hơ hơ, tôi để tâm!
Nhưng lời từ chối thẳng thắn ông chủ nhất định sẽ tức giận, thế là cô đổi cách nói khác, cười híp mắt: “Đương nhiên là không được rồi, anh đi làm mệt thế kia sao tôi có thể khiến anh vất vả thêm chứ. Chuyện như vậy tôi bảo mấy dì giúp được rồi. Bây giờ tôi sẽ xuống dưới tìm dì, nhân tiện ăn chút gì đó.”
Cô cứ cảm thấy ở chung một phòng với Cố Hàn Thanh nhất định sẽ có chuyện không hay xảy ra, Kiều Mộc quyết đoán đi ra.
Đi thang máy xuống lầu một, cô bảo quản gia Trần hấp dùng mình một dĩa sủi cảo. Lúc đang ăn thì Mạnh Hàm và Kỳ Anh đều đang gửi màn hình chụp những bình luận đòi trừng phạt Trình Tâm Nghiên vào nhóm chat, còn tag cô ra xem.
[@Cá mặn Mộc Mộc, chị dâu chị mau ra đây xem nè, em cảm thấy lần này Trình Tâm Nghiên chết chắc rồi, sau này chắc chắn không ai mời chị ta tham gia chương trình nữa, cũng không còn nhãn hàng nào tìm chị ta làm đại diện rồi! Ha ha ha, sung sướng quá! Cuối cùng đã nhìn thấy chị ta rớt đài rồi!]
[@Cá mặn Mộc Mộc, nhưng tại sao cô ta còn chưa đứng ra thanh minh. Mộc Mộc, cô ta đến tìm cô chưa? Tôi cảm thấy với tình hình như hiện tại cô ta chắc chắn sẽ đến tìm cô, sau đó bảo cô cùng mình đăng bản thanh minh, nói rằng đó chỉ là một hiểu nhầm.]
Kiều Mộc vừa nhai sủi cảo, vừa trả lời: [Không có tìm tôi, nói không chừng sẽ đến tìm nhà họ Cố.]
Kỳ Anh: [Tìm cũng vô ích, ông ngoại đã biết chuyện này rồi, thái độ rất rõ ràng, bảo chị tự mình xử lý. Cho nên chị dâu đừng sợ, chơi với chị ta đến cùng. Nhà họ Cố nhất định sẽ đứng phía sau chị, còn chị ta chỉ là con nuôi của nhà chúng ta mà thôi. Nói thẳng hơn là khách của nhà chúng ta, còn chị là con dâu của nhà họ Cố, địa vị của chị cao hơn chị ta nhiều.]
Lúc ở trên xe, Cố Hàn Thanh đã nói cho Kiều Mộc nghe về thái độ của ông nội Cố, vì vậy khi nhìn thấy những lời nói của Kỳ Anh cô không hề ngạc nhiên, cô nói: [Tạm thời không nói đến chuyện nhà họ Cố có quản hay không. Nhưng chị chắc chắn cô ta sẽ đến tìm, chị có dự cảm.]
Sau khi gửi xong tin nhắn, Kiều Mộc chuyển sang giao diện của Weibo, định xem chuyện này tiến triển thành như thế nào.
Chủ đề mà cô bảo giám đốc Đàm mua hot search vẫn còn ở top một, phía sau còn có một chữ “nóng” màu đỏ.
Tiêu đề rất trực tiếp: #Trình Tâm Nghiên cố ý ngáng chân Kiều Mộc#
Vừa nhấp vào đã thấy video phân tích của cư dân mạng [Ánh sáng X ăn dưa] làm, bình luận vượt qua hai trăm nghìn, hơn hai triệu lượt thích.
[Má ơi, kinh ngạc cả nhà tôi. Biết rằng tình chị em trong giới giải trí thường rất lỏng lẻo, nhưng đến mức dám gây chuyện trong lúc phát trực tiếp, tôi thật sự mới nhìn thấy lần đầu đó!]
[Dưa bữa nay thật thú vị, minh tinh tự cấu xé nhau sao? Ha ha ha, quá tuyệt vời, sắp theo kịp giới giải trí bên Mỹ rồi đó.]
[Trình Tâm Nghiên giỏi thật đó, tôi còn nhớ trong buổi phỏng vấn lúc mới bắt đầu chương trình, chính miệng cô ta nói mình mời Kiều Mộc cùng tham gia chung chương trình. Kết quả, bây giờ cô ta lại chơi bạn mình ngay trong chương trình, bị bệnh sao?]
[Chắc chắn là vì Kiều Mộc đã chạm đến lợi ích của mình chứ gì nữa. Không thấy từ lúc Kiều Mộc tham gia chương trình thì sức nóng tăng rất nhanh sao? Mà Trình Tâm Nghiên vì vấn đề tính cách mà liên tục rớt fan. Bạn có tin là trước khi tham gia chương trình mỗi lần đăng Weibo của Trình Tâm Nghiêm phải hơn trăm mấy nghìn lượt bình luận. bây giờ chỉ còn trăm nghìn lượt không? Không biết đã mất bao nhiêu fan rồi.]
[Chỉ có tôi tò mò hai người này rốt cuộc trở thành bạn bè bằng cách nào à? Nhìn tính cách của họ, tôi cảm thấy họ căn bản không thể trở thành bạn bè được! Tính cách hai người chẳng hợp nhau xíu nào!]
[Có người phân tích rồi mà. Bởi vì bà Cố đó, bà Cố là chị dâu của Trình Tâm Nghiên, mà Kiều Mộc và bà Cố hoặc là bạn bè hoặc là bạn hợp tác rất thân thiết, bằng không hai người này tuyệt đối không tham gia chung một chương trình.]
[Tại sao Trình Tâm Nghiên còn chưa có động tĩnh gì vậy? Chột dạ rồi sao? Cũng chẳng thèm giải thích nữa?]
[E là đang trốn trong nhà, lòng nóng như lửa rồi, đây là sự thật mà mọi người đều nhìn thấy, cô ta còn đảo lộn trắng đen được sao?]
Quả thật đã bị cư dân mạng nói trúng rồi. Trong căn phòng ở khách sạn lúc này, Tôn Mẫn và Trình Tâm Nghiên đều đang sứt đầu mẻ trán. Tôn Mẫn nghe không hết những cuộc gọi của truyền thông, phía nhãn hàng hỏi chị ta rốt cuộc chân tướng chuyện này là thế nào. Tôn Mẫn nói đến khô cả cổ.
Vừa nghe xong một cuộc điện thoại nữa, chị ta ném điện thoại lên sô pha, hai tay chống hông, giọng nói nghiêm khắc: “Tâm Nghiên, bây giờ em bắt buộc phải đi tìm Kiều Mộc thành khẩn xin lỗi, dù có giả vờ cũng phải giả vờ chân thành một chút. Sau đó em bảo cô ta cùng em đăng văn bản thanh minh, nói rõ chuyện này là hiểu nhầm, không giống như suy đoán của cư dân mạng!”
“Chị cho rằng hot search này là ai mua? Chúng ta bỏ tiền cũng không hạ xuống được, chị thật sự cho rằng Kiều Mộc chính là con người ngốc nghếch sao? Cô ta đang cố ý gây chuyện với em mà chị còn nhìn không ra ư!” Trình Tâm Nghiên hung tợn gầm lên, cô ta không ngốc, cô ta nhìn ra được chuyện hot search hiện giờ là người nào làm.
Kiều Mộc quá đáng ghét, quá ác độc rồi. Cho dù cô ta có cố ý đi chăng nữa, nhưng cũng đâu có khiến cô bị thương gì đâu. Sao cô có thể mua hot search để phóng lớn mọi chuyện lên chứ?
Chẳng phải chỉ ngã một cái sao, đừng có õng ẹo thế chứ!
“Mặc kệ có phải cô ta mua hay không, bây giờ em còn muốn lăn lộn tiếp trong giới thì bắt buộc phải cầu xin cô ta tha thứ. Chỉ khi cô ta lên tiếng thì ảnh hưởng của chuyện này mới giảm xuống mức thấp nhất.” Tôn Mẫn tận tình khuyên bảo, ngồi xuống cầm tay Trình Tâm Nghiên nói: “Tâm Nghiên, bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính, không phải vấn đề mặt mũi mà là sự nghiệp của em đó! Em không muốn lăn lộn ở giới giải trí trong nước nữa sao? Chuyện này có tính hủy diệt rất lớn đến nhân phẩm của em đấy! Chúng ta bắt buộc phải nghĩ cách giải quyết mới được!”
“Vậy cũng đâu cần đến tìm Kiều Mộc đâu?” Trình Tâm Nghiên đầy vẻ bài xích: “Muốn em phải năn nỉ nịnh nọt cô ta, em không làm được.”
“Vậy em đến tìm nhà họ Cố đi! Để tổng giám đốc Cổ ra mặt quản vợ mình.” Tôn Mẫn đề nghị.
Khi Trình Tâm Nghiên nghe đến tổng giám đốc Cố thì vành mắt ấm ức đỏ lên: “Bây giờ tìm anh Thanh có lẽ không được, anh ấy đã bị người phụ nữ kia bỏ thuốc mê đắm rồi, chắc chắn sẽ không đứng về phía em.”
Ở điểm này trực giác phụ nữ của Trình Tâm Nghiên rất chuẩn.
Tôn Mẫn nhớ đến dáng vẻ lạnh nhạt của vị tổng giám đốc Cố đối với Tâm Nghiên trong chuyện lần trước, cũng cảm thấy không đáng tin. Con ngươi chị ta đảo quanh, lại đề nghị: “Vậy đi tìm ông nội Cố, ông ấy là trưởng bối lớn nhất trong nhà. Tìm ông ấy là chính xác nhất, Kiều Mộc chắc chắn sẽ nghe lời của ông ấy.”
Trình Tâm Nghiên có hơi bối rối: “Trước giờ ông nội không thích những chuyện trong giới giải trí, em không biết làm phiền ông ấy như vậy có khiến ông ấy cảm thấy phản cảm hay không…”
“Bây giờ làm gì quản được nhiều thế nữa, nếu em không chịu tìm người này người nọ, em cảm thấy chuyện này nên xử lý thế nào?” Tôn Mẫn đau đầu.
Trình Tâm Nghiên khịt mũi, biết rằng bản thân không còn đường lui nữa. Thực ra cô ta rất hối hận vì hôm nay đã giơ chân ngáng Kiều Mộc. Khi đó cô ta thật sự bị ma xui quỷ khiến rồi, hoặc là vì dạo gần đây liên tục bị Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh đả kích khiến cô ta càng ngày càng mất đi lý trí. Cô ta cảm thấy bản thân hiện giờ đang trong trạng thái rất nguy hiểm, dường như có thể phát điên bất cứ lúc nào.
Cô ta vẫn nằm mơ bản thân là nữ chính, bên trong đó cô ta một đường trải đầy hoa hồng, bội thu cả về tình yêu và sự nghiệp, còn Kiều Mộc mới là người phải phát điên kia. Nhưng hiện giờ mọi chuyện đã đổi ngược, cô ta đã không phân biệt rõ giấc mơ kia là lời tiên tri hay là bản thân cô ta tự hoang tưởng ra nữa. Cô ta chỉ biết giấc mơ này càng ngày càng dày vò mình, càng ngày càng khiến cô ta không cam tâm. Cô ta luôn cảm thấy Kiều Mộc đã cướp hết mọi thứ thuộc về mình.
Cô ta đau khổ lấy tay ôm đầu, im lặng hồi lâu mới quyết định gọi điện cho ông nội Cố.
Sau khi cô ta khóc lóc kể xong những ấm ức của bản thân, ông nội Cố nói: “Tâm Nghiên, nếu cháu thật sự không cố ý ngáng chân Mộc Mộc, vậy cháu nên đến giải thích với con bé và nhận được sự tha thứ, chứ không phải đến nói với ông. Chuyện này ông nội không giúp cháu được, hy vọng cháu sẽ hiểu cho ông.”
Kết thúc cuộc gọi, Trình Tâm Nghiên ném điện thoại đi, thất thần dựa vào sô pha: “Chị Tôn, nhà họ Cố không giúp em. Chị nói xem bây giờ em nên làm gì đây?”
“Vậy thì tìm Kiều Mộc! Em mau gọi điện thoại cho cô ta đi, hoặc là để chị gọi cho em!” Tôn Mẫn sau khi biết ông nội Cố không bảo vệ Trình Tâm Nghiên thì cũng hoảng loạn. Chị ta cầm lấy điện thoại của Trình Tâm Nghiên chuẩn bị gọi đi.
Trình Tâm Nghiên giành lấy, vẻ mặt nhăn nhó nói: “Không được! Em tuyệt đối không cúi đầu trước cô ta đâu!”
“Tâm! Nghiên!” Tôn Mẫn vô cùng tức giận: “Em muốn về Anh rồi phải không?”
“Không, em sẽ không về, nhưng cũng không đi cầu xin Kiều Mộc!” Trình Tâm Nghiên bị người quản lý kích thích, ngược lại đã trở nên bình tĩnh hơn nhiều, đầu óc cũng linh hoạt hơn. Cô ta nheo mắt, nghĩ ra được một cách.
Kiều Mộc đang lau người ở căn phòng trước đây của minh. Sau khi cảm ơn dì giúp việc, cô ngáp một cái rồi trở về phòng của Cố Hàn Thanh. Vừa đi vào đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cô còn tưởng của Cố Hàn Thanh, bèn nói: “Hàn Thanh, điện thoại anh reo kìa.”
Cố Hàn Thanh đã tắm rửa xong đang ngồi ở sô pha đợi cô, nghe thấy cô nói thì cầm điện thoại bên cạnh lên xem: “Không phải tôi, của em đó.”
Kiều Mộc “ồ ồ” hai tiếng, nghe theo tiếng chuông phi lên giường lấy nhưng lại quên mất đầu gối đang bị thương. Cô vừa quỳ xuống thì cả người như bị chạm điện, kêu lên một tiếng, nằm nghiêng người lên giường. Cố Hàn Thanh hơi đứng dậy, tư thế muốn qua đó giúp đỡ nhưng thấy cô không sao, bèn ngồi trở lại: “Em cẩn thận chút đi.”
Kiều Mộc cười ngại ngùng, tự mình xoa đầu gối đau nhức, nhận lấy điện thoại: “Alo? Anh Anh, muộn vậy rồi em còn gọi chị làm gì thế?”
“Chị dâu! Chị mau lên Weibo xem đi, Trình Tâm Nghiên trả lời rồi, mẹ kiếp! Chị ta trả lời nghe vô tội ghê á, chị mau xem đi! Tức chết em rồi, giờ em như bị máu dồn lên não rồi!”
“Cô ta trả lời rồi?” Kiều Mộc nhướng mày.
Động tác xem tạp chí của Cố Hàn Thanh khựng lại, nhìn sang Kiều Mộc, nghe hiểu được ý trong câu nói của cô, anh cầm điện thoại lên mở Weibo ra xem.
Kiều Mộc cũng chuyển màn hình điện thoại sang giao diện trang Weibo, hot search này nằm dưới hot search của cô, chủ đề là #Trình Tâm Nghiên khóc lóc trả lời#
Mục đầu tiên hiện lên khi nhấp vào hot search này chính là Weibo của Trình Tâm Nghiên, không biết cô ta mua fan hay là tác dụng của hào quang nữ chính mà số lượng fan hâm mộ của cô ta tăng rất nhanh chóng, mới debut một khoảng thời gian ngắn mà đã phá mức chục triệu fan rồi. Lúc này, dòng trạng thái mới nhất của cô ta chính là một đoạn video.
Kiều Mộc nhấn nút phát, khuôn mặt mộc khóc lóc đáng thương của Trình Tâm Nghiên lập tức xuất hiện trong mắt.
Lời còn chưa nói ra thì đã nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào trước tiên, trông vô cùng đáng thương.
Cô ta nói: “Đối với việc hôm nay trên mạng nói tôi cố ý ngáng chân người bạn Mộc Mộc của mình, ở đây tôi trịnh trọng lên tiếng nói rõ, chuyện này tuyệt đối không có! Tôi xin thề!”
Cô ta giơ tay lên nói: “Nếu tôi nói dối sẽ bị sét đánh chết!”
Hai hàng lệ rơi theo lời nói đó trông rất tội nghiệp, khịt khịt mũi rồi nói tiếp: “Tình hình khi đó là bốn nhóm chúng tôi đang thi đấu, tôi vì quá muốn giúp đỡ Mộc Mộc giành được điểm, có lẽ do căng thẳng khiến chân tôi lúc đó bị chuột rút, trong chốc lát cả người ngả về phía Mộc Mộc đúng vào lúc cô ấy đang chạy đến nên đã bị cổ chân tôi ngáng phải mà thôi. Khi đó ở trong chương trình tôi đã xin lỗi cô ấy rồi, Mộc Mộc cũng không trách tôi, cô ấy cũng nói đây là trùng hợp ngoài ý muốn. Tôi không biết ai đang ở phía sau phóng to chuyện này ra, nhưng tôi muốn nói rằng dù bạn có làm như vậy thì cũng sẽ không làm tổn hại đến tình chị em giữa tôi và Mộc Mộc được đâu. Chúng tôi mãi mãi là bạn bè, Mộc Mộc cũng sẽ tin tưởng tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...