[A a a, chị gái hát hay quá đi!]
[Giọng hát của Tâm Nghiên quả là có một không hai trong giới giải trí! Làm gì có ai có giọng hát trong trẻo bằng cô ấy!]
[Không hổ danh là người nổi tiếng sau một tiếng hát. Chị gái giỏi quá đi. Mọi người nhìn kìa, mấy bác gái đều nghe đến say mê luôn!]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng hát của Trình Tâm Nghiên đúng là rất êm ái. Kiều Mộc thầm đánh giá trong lòng dưới góc nhìn khách quan nhất. Sau khi cô ta hát xong, chợt có chú chim nhỏ nhắn xinh xắn bay tới đậu bên đàn piano, xung quanh như phát ra hào quang của nhân vật chính. Chú ta hót lên hai tiếng phụ họa rồi nhanh chóng bay đi.
Tuy chỉ là một cảnh tượng thoáng qua nhưng lại tô điểm thêm cho tiếng hát êm tai nọ. Tiếng vỗ tay giòn giã của các bác gái vang lên hoan hô màn biểu diễn của Trình Tâm Nghiên.
[Ôi vãi, chú chim đó có phải hiệu ứng đặc biệt không vậy? Kỳ diệu quá má ơi!]
[A a a, giọng hát của chị nhà tôi hay đến mức dù là chim hay người thì cũng phải ghé đến nghe nè trời ơi! Đỉnh quá à!]
[Vậy khác gì đang nói giọng hát của chị nhà tôi hay như chim hoàng anh chứ?]
[Ha ha ha, chị nhà tôi đỉnh quá trời quá đất. Thấy rõ chưa, đây chính là khoảnh khắc huy hoàng của người dẫn đầu giới âm nhạc Trung Hoa!]
Đạo diễn Vương thống kê số người vô tay xong thì tuyên bố: "Cô Trình quả là lợi hại, nhận được năm mươi bốn điểm. Giỏi thật, đa số người dân đều vỗ tay cả đấy!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng là rất giỏi, chỉ có ba người không vỗ tay mà thôi.
[Tôi muốn biết ba người nào không vỗ tay quá, phải khó tính cỡ nào mới không vỗ tay vậy? Chị nhà tôi đỉnh vậy mà cũng không vỗ tay?]
[Đừng nói thế, kéo anti fan cho chị nhà bây giờ. Tôi nghĩ là chiêu trò của tổ chương trình ấy, đâu thể cho mức điểm cao nhất được.]
[Tôi cũng nghĩ là chiêu trò của tổ chương trình, nhưng mà kệ đi, dù có thế nào thì chắc chắn chị gái nhà chúng ta cũng là người cao điểm nhất, còn ai cao điểm hơn được nữa?]
[Đương nhiên là không có ai rồi. Chỉ còn mỗi Kiều Mộc chẳng tài cán gì thôi mà.]
[Đã quá đi! Fan của Kiều Mộc lại còn ồn ào nói tụi này đừng có kiêu ngạo, chỉ là chút tài lẻ thôi mà. Bắt nạt chị nhà tôi ra trường lâu quá rồi đúng không? Giờ thấy chưa, dính dáng năng lực nghiệp vụ thì kiểu gì chị nhà tôi cũng đè bẹp chị nhà mấy cô!]
Có câu nhìn fan đoán được idol nhà đó ra sao. Hiển nhiên tâm trạng của Trình Tâm Nghiên sau khi nhận điểm cũng chẳng khác fan của mình là mấy, cô ta cũng chắc chắn bản thân sẽ thắng, Kiều Mộc làm gì còn cơ hội lật ngược tình thế.
Cô ta tự hào nhếch môi cười: "Mộc Mộc, đến cô rồi. Đừng căng thẳng quá, cứ thả lỏng đi. Điểm của tôi cũng là điểm của cô mà, không cần phải áp lực."
"Ừ, tôi biết rồi." Kiều Mộc cong cong mi mắt, bình thản cười. Trông cô không hề căng thẳng chút nào, có lẽ cô tự biết điểm yếu của mình là gì nên mới vậy.
Đây là suy đoán duy nhất của những người ở hiện trường lúc này cũng như cư dân mạng.
Châu Lan cổ vũ cô: "Mộc Mộc, đừng quá áp lực, mỗi người đều có thế mạnh của riêng mình mà, không biết chơi nhạc cụ cũng có sao đâu."
Văn Văn: "Đúng thế, cố gắng lên nha. Em hát xong thì chúng ta đi làm nhiệm vụ tiếp theo."
Quan hệ của hai người họ và Kiều Mộc khá tốt, mặc dù chỉ là những lời khách sáo nhưng đều là những lời cổ vũ thật lòng.
Kiều Mộc nói lời cảm ơn với hai người họ.
Sau đó cô cầm microphone bước tới trước mặt các bác gái.
Vì là người cuối cùng, hiện tại lại là giữa trưa nên các bác gái đều đã thấm mệt, có mấy người còn đang ngáp.
Hiển nhiên chẳng mấy ai hứng thú với cô.
Máy quay quay lại những gương mặt mệt mỏi khiến cho mấy anti fan cực kỳ phấn khích: [Ha ha ha, Kiều Mộc mau đi xuống giùm cái, khỏi biểu diễn cho đỡ mất mặt.]
[Nhận điểm thấp nhất đi cho rồi!]
[Hôm nay ăn hôi điểm của chị Nghiên nhà tôi là được rồi, vòng này mời cô cút.]
Từng câu giễu cợt hiện lên trên khu bình luận như muốn tràn màn hình. Sau khi Kiều Mộc cất lên câu hát đầu tiên, khu bình luận lập tức bị những tiếng [Ha ha ha ha ha.] chiếm đóng.
Có độc!
Không ngờ Kiều Mộc lại hát nhạc của đảng!
Có đùa không đó?
Ai lại đi hát loại nhạc này chứ?
Phản ứng ban đầu của mọi người đều là cảm thấy Kiều Mộc lạc quẻ. Mấy người trước đó đều biểu diễn những ca khúc đang hot, tự dưng tới lượt cô thì lại biểu diễn nhạc đảng, không phải lạc quẻ thì là gì.
Nhưng dần dần mọi người phát hiện các bác gái bỗng nhiên hừng hực khí thế lên, lúc này biểu cảm của cư dân mạng mới thay đổi, trợn to mắt!
[Ha ha ha ha, đỉnh! Tổng giám đốc Kiều nhà tôi thông minh quá! Sao tôi lại không nghĩ đến chiêu này nhỉ!]
[A a a a! Mộc Mộc thông minh quá đi! Biết các bác gái thích gì để biểu diễn, chiếm lấy lòng đồng cảm từ họ! Ha ha ha, các bác gái hưởng ứng còn nhiệt tình hơn tiết mục trước luôn đúng không nè?]
[Tôi thích tổng giám đốc Kiều chết mất! Cô ấy thông minh quá à! Tôi không nghĩ tới cách này luôn á!]
Ở hiện trường, ca khúc nhạc Đảng của Kiều Mộc vang lên như nhạc xướng, kéo theo làn sóng giơ tay của các bác gái.
Không ngoài dự đoán, sau khi cô hát xong đã nhận được số điểm cao nhất là sáu mươi điểm, toàn bộ ba mươi bác gái có mặt ở hiện trường đều vỗ tay vì cô.
Tất cả anti fan vừa kêu gào khi nãy đều lần lượt bị vả mặt.
Trình Tâm Nghiên cũng không khỏi sững sờ không chớp mắt, tức đến mức muốn hộc máu. Cô ta không ngờ Kiều Mộc sẽ dùng cách này để lấy được sự yêu thích của mọi người, lật ngược thế cờ vượt qua cô ta.
Đáng ghét! Thật đáng ghét! Không ngờ Kiều Mộc lại đầu cơ trục lợi đến vậy!
"Ha ha ha, chị dâu lợi hại thật! Hàn Thanh, cậu mau qua xem vợ cậu kìa, chị dâu thông minh quá." Thẩm Ngọc ngoắc tay gọi Cố Hàn Thanh đang đánh golf lại.
Động tác vung gậy của Cố Hàn Thanh dừng lại, nghe thấy anh ta nhắc đến Kiều Mộc thì lập tức nói: "Cái gì?"
"Tự xem đi. Đỉnh thật, chị dâu đúng là thu hút quá!" Thẩm Ngọc giơ điện thoại của mình cho anh xem.
Cố Hàn Thanh đẩy kính râm xuống, bấm vào nút tạm dừng video phát sóng trực tiếp.
Sau khi xem xong đoạn video ngắn, anh mỉm cười: "Cô ấy rất thông minh, đến cách này mà cũng nghĩ ra được."
"Đúng vậy, tôi còn thấy phục cô ấy nữa là. Tôi cứ tưởng cô ấy không biết chơi nhạc cụ thì sẽ bị chèn ép, ai ngờ cô ấy lại nghĩ ra cách này." Thẩm Ngọc càng nghĩ càng thấy Kiều Mộc tài tình.
Hầu như các bác gái nọ đều là người từng trải qua thời kỳ khắc khổ của đất nước trong thế kỷ trước, những người này không mấy hứng thú với âm nhạc hiện đại, thế nhưng với âm nhạc thời đại trước ví dụ như nhạc của Đảng thì khác, đa số đều nghe nhiều nên thuộc. Kiều Mộc lại còn lôi kéo mọi người hát cùng, hiển nhiên sẽ lấy được lòng yêu thích từ các bác gái!
"Hàn Thanh, mắt nhìn người của ông nội cậu đỉnh thật, không ngờ lại phát hiện được một bảo bối như Kiều Mộc." Thẩm Ngọc cười nhạo Cố Hàn Thanh: "Tôi nhớ hôm đăng ký kết hôn cậu còn không muốn về nhà để vợ mình làm góa phụ sống mà, bây giờ lại càng ngày càng lún sâu mất rồi à?"
Cố Hàn Thanh nhớ lại trước đây, chỉ biết nhếch môi cười. Rõ ràng là chuyện chỉ mới hai tháng trước đây thôi mà ngỡ như đã qua thật lâu. Trong khoảng thời gian này, ấn tượng của anh về Kiều Mộc cứ càng ngày càng nhiều, và tình cảm với cô cũng theo đó mà tăng.
Có thể trong mắt người khác, cô chỉ là một cô gái thích xài tiền, xuất thân bình thường, chẳng tài cán gì. Nhưng anh lại thấy cô rất tốt, hằng ngày bên cô trải qua rất thoải mái.
"Đúng vậy, càng ngày càng lún sâu." Cố Hàn Thanh không phủ nhận, thoải mái đáp lời Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc huýt sáo một tiếng, đụng vai Cố Hàn Thanh rồi nháy mắt ra hiệu, "Kể người anh em này thử, hai người tiến triển tới bước đó chưa?"
"Chơi golf tiếp đi." Cố Hàn Thanh không trả lời, cầm gậy đánh golf quay về vị trí cũ.
Thẩm Ngọc hóng hớt đuổi theo: "Đừng mà, kể nghe thử, kể sơ sơ thôi cũng được."
"Còn hỏi nữa thì trả quà Mộc Mộc tặng cậu cho tôi." Cố Hàn Thành lạnh lùng liếc mắt nhìn Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc bật cười ha hả: "Mộc Mộc? Đổi cả xưng hô luôn rồi? Tôi nhớ trước đây cậu toàn gọi Kiều Mộc mà. Với cả, cậu ghen có đúng không? Chị dâu tặng quà cho tôi, nhưng mà chưa tặng cậu phải không?"
"Làm cậu thất vọng rồi, cô ấy cũng tặng cho tôi." Cố Hàn Thanh không nhận ra hiện tại trông anh rất ngây thơ. Anh lấy điện thoại ra, cố ý khoe Thẩm Ngọc bức ảnh chụp món quà mà mình lưu trong album.
Thẩm Ngọc suýt xoa vuốt cằm: "Trông có vẻ chọn quà có tâm hơn lúc tặng tôi nhỉ."
"Đương nhiên rồi." Cố Hàn Thanh kiêu ngạo liếc mắt nhìn Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc bật cười thành tiếng. Không được, không được, người anh em của anh ta yêu đương vào cứ như trẻ con ấy! Quả nhiên có là ai đi nữa thì chỉ số thông minh cũng giảm đi khi yêu đương mà thôi!
Cười xong thì Cố Hàn Thanh cũng đã đánh bóng đi. Thẩm Ngọc choàng vai anh lắc lắc: "Vậy bây giờ hai người tiến triển tới bước đổi cách xưng hô rồi hả? Cô ấy có gọi cậu là Hàn Thanh không?"
Cố Hàn Thanh sửng sốt, lúc này mới để ý Kiều Mộc vẫn gọi anh là ông chủ, thỉnh thoảng mới gọi tên đầy đủ. Chỉ có lúc gặp mặt phụ huynh thì cô mới giả vờ gọi anh là Hàn Thanh.
Có khi nào đại diện cho gì không? Cách xưng hô ông chủ nghe là biết có phần khách sáo, chẳng có chút tình cảm nào. Hay có thể nói, nghe cứ như trêu chọc hơn.
Cố Hàn Thanh suy tư thật lâu.
Tại chương trình, sau khi hoàn thành nhiệm vụ trình diễn, bốn nhóm khách mời di chuyển đến địa điểm làm nhiệm vụ kế tiếp. Dọc đường đi, mấy người Châu Lan còn hết lời khen Kiều Mộc thông minh.
Kiều Mộc khiêm tốn đáp: "Mọi người đừng khen tôi, tôi chỉ hát đại thôi."
"Hát đại gì chứ, nhất định là cô đã đoán được các bác gái sẽ hưởng ứng cùng mình mà." Hạ Tình mỉm cười chỉ tay vào cô.
Kiều Mộc xoa xoa mũi: "Đừng nói thế chứ. Thật ra tôi cũng không chắc liệu có thành công hay không, chỉ định đánh cược thử một lần mà thôi. Dù sao tôi cũng chẳng có tài nghệ gì, lỡ vướng chân Tâm Nghiên thì lại không hay."
Đây cũng là suy nghĩ thật của Kiều Mộc. Dù sao thì trước khi thành công, làm gì có ai dám chắc một trăm phần trăm được chứ. Cô để ý thấy các bác gái khá hưởng ứng tiết mục đàn nhị, lại biết bản thân phải đánh vào sở thích của họ. Mà thứ có thể khiến họ thích hiển nhiên sẽ tương tự đàn nhị, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hát nhạc Đảng mà thôi.
Kết quả là cô đoán đúng thật.
Xem ra cô cũng có chút hào quang của người xuyên sách đấy.
"Cô đánh cược một cái là nhảy vọt lên vị trí thứ nhất luôn, thậm chí còn thu hút hơn màn trình diễn làm cả người cả chim mê đắm của Tâm Nghiên nữa." Hàn Duyệt vô thức so sánh Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên.
Trong lòng Trình Tâm Nghiên rất mất hứng, nhưng lại chẳng biết nói gì. Thấy đã đến địa điểm làm nhiệm vụ thứ hai, cô ta mới kéo tay áo Kiều Mộc: "Mộc Mộc, đến địa điểm làm nhiệm vụ rồi, chúng ta qua đó đi."
"À, được." Kiều Mộc đáp lời. Mấy nhóm khác cũng nhìn sang địa điểm làm nhiệm vụ, không vây quanh Kiều Mộc trò chuyện nữa.
[Hình như người nào đó lại đen mặt đúng không? Ôi thật là mất mặt, thấy bạn thân mình trình diễn tốt lẽ nào không nên vui vẻ hả? Cô ta nhận điểm cao, Mộc Mộc nhà tôi vỗ tay chúc mừng thật lòng, còn cười tươi dữ lắm!]
[Tình bạn thân plastic mà. Không biết tổng giám đốc Kiều có biết cô bạn của mình đang ghen ghét mình hay không.]
[Chắc chắn hai người này chẳng thân thiết gì đâu, nhưng không biết sao lại cùng tham gia chương trình, khó hiểu ghê.]
[Có gì đâu mà khó hiểu, chắc chắn là vì bà Cố rồi! Trình Tâm Nghiên là em gái kết nghĩa của chồng bà Cố, hiển nhiên hai người sẽ có quen biết nhau. Mà cái cô tổng giám đốc Kiều này cũng có khả năng có quen biết bà Cố. Cho nên Trình Tâm Nghiên không kéo bà Cố cùng tham gia chương trình được, đành kéo bạn của bà Cố là tổng giám đốc Kiều theo thôi chứ sao.]
[Ôi vãi, phân tích đỉnh thật, nghe cứ như chuyện có thật luôn ấy.]
[Thì chuyện thật chứ sao, lan truyền khắp mạng rồi này. Nếu không thì sao hai người họ lại cùng tham gia chương trình này chứ. Chắc chắn là do tổng giám đốc Kiều nể mặt bà Cố đấy, hơn nữa cũng có lợi cho công ty cô ấy mà.]
[Ê càng nghĩ càng thấy đúng nha. Trình Tâm Nghiên mới về nước không lâu, làm gì có bạn có bè ở đây. Cho nên đến tìm bạn của chị dâu cũng dễ hiểu, hơn nữa Kiều Mộc được tính là một nửa người trong nghề, cũng thích hợp tham gia chương trình mà.]
Kiều Mộc không ngờ cư dân mạng đã phân tích đến gần sát sự thật luôn rồi, trong khi đó cô vẫn đang tập trung làm nhiệm vụ. Nhiệm vụ kế tiếp có phần kiểm tra thể lực, cũng có phần kiểm tra trí nhớ. Cô đều thể hiện rất tốt, ít nhất là cả quá trình đều đè bép Trình Tâm Nghiên.
Trình Tâm Nghiên muốn chèn ép Kiều Mộc, thế nhưng cô ta chỉ biết bất lực, chẳng biết phải làm sao mới giẫm Kiều Mộc xuống được.
Cả một buổi chiều cô ta cứ như vật trang sức đính kèm bên Kiều Mộc.
Cuối cùng màn đêm cũng buông xuống đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh giành điểm số của các cô. Mọi Người mệt mỏi quay về nhà thôn trưởng, bắt đầu đổi bảng tên và xoay vòng xoay.
Nhóm của Kiều Mộc kiếm được hai trăm bảy mươi sáu điểm, có thể đổi lấy mười ba bảng tên phòng số ba và một bảng tên phòng số hai. Trên vòng xoay có tổng cổng mười tám ô, sau khi dán mười bốn tấm bảng tên lên thì còn lại bốn ô chia đều cho phòng số bốn và phòng số một, cũng có nghĩa là mỗi loại phòng chiếm hai ô.
Còn ô nào dán bảng tên nào thì sẽ do Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên quyết định.
Hai người dán bảng tên xong thì bắt đầu xoay.
Với tỉ lệ này thì dù có không may cũng có thể chọn trúng ô phòng số ba. Mà hai người đều không phải người xui xẻo, vậy nên kết quả hiển nhiên là phòng số ba rồi.
Nhóm tiếp theo là Hạ Tình và Mục Đồng Đồng quay trúng phòng số bốn. Hai người bày ra vẻ mặt đau khổ, rõ ràng là đã mua rất nhiều bảng tên phòng số hai vậy mà vẫn không trúng.
Nhóm kế tiếp là Hàn Duyệt và Trần Tư Vận có vẻ may mắn hơn, quay trúng phòng số hai.
Như vậy dựa theo điểm số, Châu Lan và Văn Văn hiển nhiên sẽ phải lấy căn phòng tệ nhất là lều vải.
Văn Văn khuỵu chân dài, ngồi xổm trên mặt đất: "Xong rồi, đêm nay chỉ đành ngủ lều vải thôi. Đạo diễn, liệu có sâu không vậy? Tôi sợ sâu lắm á."
Chiều nay lúc làm nhiệm vụ, Văn Văn nhìn thấy có một con sâu trong bụi cỏ khiến cô ấy sợ đến mức nhảy dựng lên người bạn mình, làm cho khán giả bật cười.
"Không có đâu, lều vải của chúng tôi cũng không dựng trong bụi cỏ." Đạo diễn Vương an ủi.
"Vậy lỡ đâu có côn trùng, sâu bọ gì đó chui ra từ bụi cỏ thì sao?" Văn Văn vẫn không yên lòng. Cô ấy không sợ gián, không sợ các loại côn trùng giáp xác mà chỉ sợ loại côn trùng thân mềm, chỉ cần nhìn thôi cũng đã hoảng loạn.
Kiều Mộc nhìn sang Văn Văn, chợt nhớ ra gì đó, lặng lẽ kéo Trình Tâm Nghiên sang một bên rồi khẽ hỏi ý kiến cô ta: "Tâm Nghiên, cô muốn chúng ta đổi phòng với mấy người Văn Văn không? Lần trước bọn họ đã tặng phòng ở tốt nhất cho chúng ta rồi, tôi thấy bây giờ chúng ta cũng nên trả ơn mới phải."
Trình Tâm Nghiên lập tức nhíu mày, trong lòng thầm đáp: Không được! Cô ta không thèm đổi đâu! Với cả, lều vải sao so với căn phòng lần trước bọn họ ở được? Tập lần trước, ít ra phòng của bọn họ cũng là phòng ở thật chứ không phải lều vải. Bây giờ mà đổi thì bọn họ lỗ to rồi còn gì?
Kiều Mộc đúng là lắm trò thật đấy, muốn đổi thì cũng đừng kéo cô ta theo chứ. Bây giờ cô ta không đồng ý cũng không được mà có đồng ý cũng chẳng xong.
"Nhưng mà tôi cũng sợ côn trùng." Trình Tâm Nghiên suy nghĩ một chút rồi quyết định không đồng ý, cố tình nói dối. Cô ta không sợ côn trùng thân mềm, chỉ là không thích nên mới cố ý nói dối mà thôi. Cô ta sợ gián nhất, trái ngược hoàn toàn với Văn Văn.
Nhưng bây giờ nếu không nói vậy thì biết viện cớ gì được chứ: "Mộc Mộc, cô cũng biết tôi sợ côn trùng mà. Hay là sang tập sau chúng ta mới đổi đi. Nếu tập sau chúng ta lại được phòng tốt, còn bọn họ trúng phòng kém hơn thì chúng ta lại đổi sau, có được không?"
Kiều Mộc liếc nhìn Trình Tâm Nghiên bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Trong sách lại viết cô ta không sợ côn trùng thân mềm, chỉ sợ mỗi gián, có nghĩa bây giờ cô ta đang nói dối à?
Người này cũng thật là...
Đã nhận ân tình của người ta thì phải trả ơn chứ.
Tuy vậy, nếu cô ta đã kiên quyết không đồng ý thì cô cũng hết cách. Căn phòng này là phòng chung của cô và Trình Tâm Nghiên, cô không thể quyết định một mình được.
Nếu là phòng của mình cô thì cô đã chọn đổi phòng ngay rồi.
"Được rồi, vậy để tập sau vậy." Kiều Mộc không nói gì thêm, chỉ đành mời Châu Lan và Văn Văn qua phòng mình tắm rửa, rửa mặt.
Cứ vậy mọi người chia phòng xong xuôi, lần lượt kéo hành lý về phòng mình. Còn Châu Lan và Văn Văn thì đi theo các cô để tắm rửa.
[Trình Tâm Nghiên vong ơn phụ nghĩa dữ vậy? Cô ta quên mất lần trước mình được người ta giúp đỡ thế nào rồi à? Sao giờ không chịu đổi phòng thế?]
[Cũng có phải bọn họ ép Châu Lan đổi phòng đâu? Hơn nữa Tâm Nghiên nhà chúng tôi cũng sợ côn trùng mà, sao đổi phòng được? Cô ấy cũng nói sang tập sau sẽ đổi rồi. Tôi thấy Kiều Mộc mới là chuyên gia giả tạo ấy, cứ giả nhân giả nghĩa, đúng là đồ giả tạo!]
[Ít ra còn đỡ hơn cái loại vô ơn như Tâm Nghiên nhà mấy cô á! Tập trước người ta hết lòng giúp đỡ cô ta rồi, bây giờ Văn Văn sợ côn trùng, cô ta lại chẳng thèm giúp đỡ. Quá thất vọng.]
[Hôm nay lúc Văn Văn nói có sâu, tôi có thấy Trình Tâm Nghiên tỏ ra sợ hãi chút nào đâu. Tôi còn nhớ lúc đó cô ta lại gần hóng chuyện cơ mà?]
[Đúng đấy, tôi cũng nhớ là vậy. Ôi vãi, chẳng lẽ cô ta nói dối hả?]
[Càng phân tích càng thấy ngày hình tượng của cô ta sụp đổ sắp tới.]
Sau khi tiễn Châu Lan và Văn Văn đi, Kiều Mộc ngáp dài ngáp ngắn quay về phòng nghỉ ngơi. Hôm nay không cần ngủ cùng Trình Tâm Nghiên nên cô thấy thả lỏng hơn hẳn. Bây giờ đã dừng phát sóng trực tiếp nên cô thoải mái nằm trên giường, không thèm để ý hình tượng mà vươn tay vươn chân thành hình chữ đại (大).
Điện thoại bỗng rung lên hai cái. Cô dụi mắt, mò sang xem. Là Cố Hàn Thanh, hình như anh biết phát sóng trực tiếp đã dừng. Cô cầm lấy điện thoại, lập tức trả lời tin nhắn.
[Xong rồi?]
[Ừ, mới xong.]
[Mệt không?]
[Hơi hơi, mắt díu lại với nhau luôn rồi này.]
Vừa dứt lời đã thấy một loạt thông báo chuyển khoản hiện lên:
[Tài khoản có số đuôi 3248 đã chuyển khoản 1000000 nhân dân tệ.]
[Tài khoản có số đuôi 3248 đã chuyển khoản 1000000 nhân dân tệ.]
[Tài khoản có số đuôi 3248 đã chuyển khoản 1000000 nhân dân tệ.]
[Tài khoản có số đuôi 3248 đã chuyển khoản 1000000 nhân dân tệ.]
...
Chỉ một đoạn tin nhắn ngắn mà đã được mười thông báo chuyển tiền.
Kiều Mộc mở mắt to hơn.
Sau đó là một đoạn ghi âm từ Cố Hàn Thanh: [Đã tỉnh táo hơn chưa?]
Kiều Mộc thật sự thấy tỉnh táo hơn: "..."
Cô chợt thấy xấu hổ, ông chủ đúng là hiểu cô.
Cô gửi liên tiếp mấy nhãn dán xấu hổ, sau đó nói: [Ông chủ, thật ra anh không cần phải làm vậy đâu. Đúng là tôi yêu tiền thật, nhưng không phải lúc nào cũng cần chuyển khoản.]
[Tôi biết, chỉ là tôi muốn cho em thôi. Nhưng mà cũng có hạn. Chỉ có thể chuyển khoản vậy thôi, em thấy bớt mệt mỏi hơn chưa?]
Trong lòng Kiều Mộc như được rót đầy mật ngọt. Cô mím môi cười ngọt, cô thích cách dỗ dành phụ nữ đầy đơn giản mà lại trực tiếp như ông chủ nhất đấy. Cô cầm điện thoại bằng hai tay, hài lòng gõ chữ: [Ừm ừm ừm, ông chủ đỉnh quá, ông chủ chính là ánh sáng xán lạn của đời tôi!]
Cô thích gọi anh là ông chủ thật.
Cố Hàn Thành ngồi bên quầy bar, gõ bàn một cái. Anh thoáng trầm tư, ánh mắt sâu hun hút, trả lời cô: [Có thể không gọi tôi là ông chủ nữa được không? Tôi muốn em gọi tôi là Hàn Thanh, giống như tôi gọi em là Mộc Mộc vậy.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...