Trong chương trình, Hàn Duyệt và Trần Tư Vận đã bắt đầu nhảy dây, thử thách của hai người rất đơn giản.
Châu Lan, Văn Văn và Hạ Tình, Mục Đồng Đồng khó hơn một chút, dù gì ném vòng cũng không chuyện dễ dàng. Cũng may không giới hạn giờ, cho nên bọn họ cùng lắm sẽ bỏ nhiều thời gian một chút.
Nhưng sẽ không tốn thời gian bằng xoay rubik.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tổ chương trình chuẩn bị rất nhiều cục rubic, đạo diễn Vương bảo Trình Tâm Nghiên và Kiều Mộc thoải mái chọn: “Các cô làm cùng nhau đi, xem thử ai xoay ra trước. Như vậy cũng có thể tiết kiệm được thời gian.”
Kiều Mộc tùy tiện lấy một cục, tò mò hỏi: “Đạo diễn Vương, nếu như chúng tôi đều không xoay ra được, chủ động bỏ quyền thử thách thì thế nào?”
Đạo diễn Vương nói: “Nếu như bỏ quyền thì ở nguyên chỗ đó đợi những nhóm khác hoàn thành thử thách rời khỏi, các cô chờ thêm mười phút nữa là có thể xuất phát.”
“Phải đợi mười phút à?” Kiều Mộc chau mày, thời gian quá dài rồi. Rớt lại phía sau mười phút sẽ rất khó để đuổi lại được, như vậy thì xác suất giành thắng lợi sẽ giảm mạnh. Xem ra cô phải cố gắng xoay được rubik!
[Thấy chưa, tôi đã bảo Kiều Mộc nói dối rồi mà. Cô ta đã suy nghĩ đến đường lui rồi, còn Tâm Nghiên nhà chúng tôi chẳng nói gì cả, xem ra là rất có tự tin đó!]
[Kiều Mộc phiền quá đi, đang giảm chí khí của bản thân sao? Mình không xoay ra được thì thôi, cứ phải kéo theo Tâm Nghiên nhà tôi thế.]
[Đúng đó, ai thèm bỏ quyền thử thách với cô ta chứ! Tự mình từ bỏ đi, ngồi đợi cô ta bị Tâm Nghiên nhà chúng tôi vả mặt!]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Fan của Trình Tâm Nghiên phách lối vô cùng, nào biết rằng chị gái nhà bọn họ đang không ngừng chảy mồ hôi trong lòng chứ.
Cô ta nào biết xoay cái này, chỉ nhớ hồi đại học năm nhất có chơi qua. Khi đó còn phải nhờ anh Thanh xoay giùm cô ta nữa, căn bản là chẳng biết gì cả, xoay mãi xoay mãi mới may mắn ra được một mặt.
“Đúng vậy, cho nên các cô phải tự mình cố gắng một chút.” Đạo diễn Vương cổ vũ bọn họ, thấy những nhóm khác đã bắt đầu thực hiện nhiệm vụ rồi, ông giục: “Các cô cũng mau xoay đi, đừng làm lỡ thời gian nữa.”
Kiều Mộc nhìn sang những nhóm khác, Hàn Duyệt đã nhảy được ba mươi mấy cái, sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi. Cô không suy nghĩ linh tinh nữa, gạt bỏ những ý nghĩ linh tinh, nói với Trình Tâm Nghiên: “Tâm Nghiên, chúng ta bắt đầu đi, xem thử ai trong chúng ta có thể xoay ra trước, cùng cố lên nhé.”
Xoay ra được cái khỉ gì, cô ta không biết thì Kiều Mộc càng không biết hơn. Ngay cả câu trả lời cũng sao chép của cô ta, làm sao có thể xoay ra được chứ?
Cô ta tìm hiểu ra quá trình học tập của Kiều Mộc, chỉ là một học sinh của trường loại hai, còn kém hơn cô ta nhiều. Người như vậy đầu óc có thể thông minh đến mức nào.
Cô ta liếc nhìn bàn tay đang xoay của Kiều Mộc, trong lòng cười đểu, giả vờ giả vịt.
Cùng lúc đó, cô ta cũng bắt chước theo.
Cô ta định xem Kiều Mộc dừng khi nào thì cô ta sẽ dừng khi đấy, dù gì hai người cũng không biết nên cô ta sẽ không bị mất mặt.
Nhưng dần dần mọi chuyện vượt ngoài dự liệu của cô ta, ngón tay thon dài của Kiều Mộc càng xoay càng nhanh, càng xoay càng mượt. Không biết từ lúc nào mà một mặt xoay xong, hai mặt xoay xong, nhưng cô vẫn không ngừng lại, làm lộn xộn hai mặt đã xoay xong. Nhưng người xem hiểu đều biết rằng đây không phải làm lộn xộn, mà cô đang tiền hành theo từng bước. Chẳng bao lâu, ba mặt bốn mặt năm mặt sáu mặt, toàn bộ đều đã xoay xong!
Không ngờ tốc độ chỉ chậm hơn đội thử thách mức độ đơn giản là Hàn Duyệt và Trần Tư Vận một chút mà thôi. Hai người nhận lấy gợi ý của mình, giây sau đã nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của tổ chương trình. Hai người nhìn qua thì thấy Kiều Mộc đã xoay hết tất cả các mặt của rubik, bèn khó tin đi tới xem.
“Trời ơi, Mộc Mộc, cô xoay hết toàn bộ rồi sao!” Hàn Duyệt trợn to mắt.
Trần Tư Vận: “Mộc Mộc, sao cô có thể lợi hại như vậy, quả thật là thiên tài mà!”
Hai nhóm ném vòng cũng không làm nhiệm vụ nữa, khâm phục đi tới chúc mừng.
Kiều Mộc gãi đầu, có chút ngại ngùng: “Mọi người quá khen, tôi nói rồi mà, trước đây có chơi qua chỉ là rất lâu chưa đụng đến, tưởng mình quên rồi. Không ngờ cầm được cục rubic này thì phản ứng của cơ bắp chốc lát đã quay lại rồi.”
Cô cũng cảm thấy thần kỳ, đổi một cơ thể khác nhưng vẫn còn phản ứng của cơ bắp, vậy là linh hồn quyết định phản ứng sao?
“Em giỏi quá, mấy trò phải động não này chị không được chút nào.” Văn Văn xua tay, hâm mộ nhìn Kiều Mộc.
“Tâm Nghiên, cô thì sao? Cô xoay được bao nhiêu mặt rồi?” Hạ Tình hỏi theo bản năng.
Ống kính chiếu xuống cục rubic trên tay Trình Tâm Nghiên, chỉ thấy nó chẳng khác lúc trước khi cô ta lấy là bao, đều là một mớ hỗn độn, chưa xoay ra được mặt nào cả.
Người hỏi là Hạ Tình bỗng cảm thấy ngại ngùng.
Trình Tâm Nghiên chỉ cảm thấy mặt mình bị vả bốp bốp đau đớn, cô ta miễn cưỡng mỉm cười nói: “Tôi không có phản ứng cơ bắp tốt như Mộc Mộc, quên hết sạch rồi. Ha ha… quên hết rồi…”
[Phụt! Fan Tinh Tinh nhảy tiếp đi nào! Tiếp tục đi chứ! Xem ai đang nói dối!]
[Nhìn thấy chưa, nói chuyện bằng thực lực, vả mặt bằng thực lực! Nguyên nhân tổng giám đốc Kiều của chúng tôi có chữ “tổng” là vì cô ấy không giống người làm công ăn lương các cô đó!]
[Tổng giám đốc Kiều thật là, không ra tay thì thôi, một khi ra tay là kinh ngạc toàn trường!]
[Yêu Mộc Mộc chết mất! Cô ấy lợi hại quá! Có thể xoay hết đã đành, quan trọng là còn xoay nhanh như thế. Tôi cảm thấy cô ấy không chỉ mỗi điểm này lợi hại đâu!]
[Còn gì nữa!]
Kiều Mộc lần này quả thực rất hút fan, ngay cả một người đàn ông như Thẩm Ngọc cũng phải liên tục gật đầu. Anh ta sợ người anh em mình không nhìn ra được mặt ưu tú của vợ mình, bèn gửi đoạn video ngắn mà fan cắt ra gửi cho anh.
[Hàn Thanh, mau xem vợ cậu xuất sắc đến mức nào nè. Cô gái như vậy cậu còn không mau giành lấy. Một khi cô ấy đá cậu sẽ có rất nhiều người đàn ông xếp hàng theo đuổi đó.]
[Tôi biết rồi, đang xem đây.] Cố Hàn Thanh trả lời.
[Hô hô! Cậu cũng xem chương trình như vậy sao? Không khoa học xíu nào! Nhưng cũng chứng minh được rằng cậu thực sự rất thích cô ấy. Ha ha ha, chúc mừng, chúc mừng, tên nhóc lạnh lùng nghiêm túc như cậu cuối cùng đã xuống trần rồi. Cậu nói xem, nếu hai người các cậu thi đấu xoay rubik thì ai lợi hại, có phải rất thú vị không?]
[Cậu nói nhiều thật đấy.] Cố Hàn Thanh lạnh lùng trả lời lại anh ta, tiếp tục xem chương trình.
Bây giờ anh cảm thấy Kiều Mộc tham gia chương trình này là đúng đắn. Nếu không có chương trình này, có lẽ anh sẽ rất khó biết được nhiều hơn về ưu điểm của Kiều Mộc.
Cô khá thích hợp lộ mặt trước ống kính.
Kiều Mộc nhận lấy thư gợi ý từ chỗ đạo diễn Vương, sợ bị người khác nhìn trộm, cô và Trình Tâm Nghiên đi đến một góc rồi mới lấy tấm thẻ bên trong. Gợi ý trên đó viết tên của vương phủ nào đó ở trong khu quay phim này.
Kiều Mộc nói: “Xem ra bí kíp kia được giấu trong vương phủ này, chúng ta trực tiếp qua đó tìm sao?”
Tinh thần Trình Tâm Nghiên không được tốt lắm, lắc đầu nói: “Bây giờ qua đó cũng vô ích, vương phủ này rất lớn mà chúng ta chỉ có một manh mối, vào đó rồi biết tìm chỗ nào? Chẳng khác nào con ruồi mất đầu cả, tôi thấy chúng ta vẫn nên làm nhiệm vụ giành thêm nhiều manh mối hơn rồi tính tiếp.”
“Cũng phải.” Kiều Mộc cất tấm thẻ đi, cười nói: “Vậy chúng ta đến điểm nhiệm vụ tiếp theo đi.”
Trên tấm thẻ có gợi ý địa điểm nhiệm vụ tiếp theo, không ở chỗ bọn họ ở mà là chỗ nào đó bên ngoài.
Bọn họ theo sau nhóm Hàn Duyệt, Trần Tư Vận, nhìn thấy bên ngoài có chiếc xe, Hàn Duyệt thắc mắc hỏi: “Cho chúng tôi ngồi sao?”
Cô ấy hỏi người đánh xe có ký hiệu của tổ chương trình: “Tôi có thể ngồi không?”
Người đánh xe lắc đầu, khi thấy Kiều Mộc đi ra thì anh ta bước lại: “Đại tiểu thư, mời lên xe.”
Kiều Mộc ngạc nhiên: “Hả? Cho tôi ngồi sao?”
Người đánh xe gật đầu.
Kiều Mộc ngây người một lúc, cuối cùng đã hiểu lợi ích mà thẻ nhân vật đại tiểu thư trong miệng đạo diễn Vương là gì. Cô nở nụ cười rạng rỡ nói: “Cho nên thân phận đại tiểu thư của tôi chính là có xe kéo đi?”
Hàn Duyệt cũng hiểu ra, vẻ mặt ngưỡng mộ cùng ghen tị nói: “Mộc Mộc, vận may của cô cũng tốt quá rồi đó! Cô nói với người đánh xe cho tôi ngồi chung đi, tôi không để ý đến việc làm vệ sĩ bảo về cô đâu!”
Cô ấy thuận thế rút thanh kiếm trong tay mình ra, hư hư ha ha múa vài đường.
Đáng tiếc, đây không phải chuyện mà Kiều Mộc có thể làm chủ được. Tổ chương trình quy định chỉ Kiều Mộc được ngồi, ngay cả Trình Tâm Nghiên chung một nhóm cũng không được. Cô ta chỉ đành cầm cái bát ăn xin vỡ của mình đi bên cạnh.
Trông cô ta càng thêm nhếch nhác hơn.
Trình Tâm Nghiên vô cùng sa sút, nhỏ giọng oán trách: “Trời nắng như thế này, nếu chúng tôi phải tự mình đi, có thể cho một cây dù không?”
Không có dù, chỉ đành phơi nắng đi.
Trình Tâm Nghiên xị mặt.
[Hay, tôi thấy phục luôn rồi! Trình Tâm Nghiên giả tạo quá!]
[Không chịu khổ được thì làm ơn đừng có đến tham gia chương trình thực tế.]
[Đây không phải nơi để đại tiểu thư mấy người ra vẻ. Muốn có người yêu thương, chăm sóc thì đi về nhà. Cư dân mạng không phải ba mẹ cô!]
[Tôi không thể lừa dối bản thân được nữa, tính cách của Trình Tâm Nghiên thật không chịu nổi mà, tôi có chút muốn thoát fan rồi.]
[Tôi cũng thế, tôi thật lòng khuyên chị gái đừng tham gia chương trình này nữa. Cô ấy thực sự không thích hợp với chương trình thực tế đâu, còn tham gia nữa tôi nghĩ fan của cô ấy sẽ chạy hết đó.]
Đích đến thứ hai nằm trên cùng một con đường, đi khoảng năm trăm mét. Nơi đây đã được tổ chương trình thuê lại, không có người ngoài.
Kiều Mộc là người đến đầu tiên, cô đứng dưới ô che nắng đợi Trình Tâm Nghiên đi tới.
Cô ta đi rất chậm, Hàn Duyệt và Trần Tư Vận chạy đến trước một bước. Thử thách trước đó hai người lựa chọn nhiệm vụ đơn giản, gợi ý đưa ra chẳng có tác dụng gì cả. Lần này hai người họ lựa chọn mức độ trung bình.
Kiều Mộc đợi Trình Tâm Nghiên đi đến, hỏi cô ta muốn chọn cái nào. Trình Tâm Nghiên một bụng cơn giận nói: “Vẫn còn cái khó nhất đi. Mộc Mộc, cô lợi hại như vậy, tôi tin cô nhất định làm được.”
Giọng nói có chút quái gở.
Hàn Duyệt và Trần Tư Vận cảm thấy kỳ lạ, nhìn sang hai người họ rồi lại nhìn nhau, không lên tiếng. Bảo tổ chương trình cho bọn họ xem nhiệm vụ của mức độ trung bình.
Vì thấy những nhóm khác còn chưa đến, tổ chương trình đã xé miếng dán cho bọn họ nhìn qua nhiệm vụ.
Kiều Mộc nghe ra được sự bất mãn của Trình Tâm Nghiên đối với mình, cô cười hững hờ, cũng chẳng sợ khó hay không, thoải mái nói: “Được thôi, vậy chọn cái khó đi.”
Cô sợ gì chứ, cô đã thử thách được một đề khó rồi, dù lần này không được thì tin rằng cư dân mạng cũng sẽ khoan dung với cô thôi. Nhưng lời nói ban nãy của Trình Tâm Nghiên chắc đã khiến hình tượng của cô ta bị tổn thất lớn rồi.
[Tôi chịu luôn đó, tính cách của Trình Tâm Nghiên tệ quá! Còn dám nói chuyện quái gở với tổng giám đốc Kiều của tôi nữa.]
[Tình bạn plastic này là gì thế, tôi vừa muốn xem tổng giám đốc Kiều tham gia chương trình này, vừa không muốn nhìn thấy Trình Tâm Nghiên, băn khoăn ghê. Tổng giám đốc Kiều có thể đổi người bạn khác đến tham gia không?]
Trình Tâm Nghiên bây giờ mới phát hiện thái độ của mình không đúng, cô ta vội vàng hít sâu đề điều chỉnh lại cảm xúc. Đều tại mặt trời chói chang này khiến cô ta nóng bức đến mất cả lý trí.
“Mộc Mộc, tôi chỉ cảm thấy gợi ý của mức độ khó thật sự rất có ích, cho nên mới muốn chọn tiếp thôi. Cô yên tâm, dù là nhiệm vụ gì thì chúng ta cùng nhau đối mặt.” Trình Tâm Nghiên cố gắng bù đắp lại.
Kiều Mộc mím môi cười, nhưng không được thật lắm: “Ừ, tôi biết rồi.”
Cô bảo nhân viên cho bọn họ xem nhiệm vụ, không ngờ là một đề bài suy luận logic. Đại khái là một cửa tiệm nào đó bị trộm, khẩu cung của Giấp Ất Bính Đinh lần lượt là:
Giáp: Chúng tôi không có ăn trộm.
Ất: Trong chúng tôi có người ăn trộm.
Bính: Trong Ất và Đinh ít nhất có một người không ăn trộm.
Đinh: Tôi không ăn trộm.
Hỏi: Nếu trong Giáp Ất Bính Đinh có hai người nói thật, hai người nói dối. Vậy có thể phán đoán xem ai nói thật, ai nói dối hay không?
[Ôi mẹ ơi, bài kiểm tra đã chết lại trở về tấn công tôi rồi.]
[Tôi nhìn thấy cái này là đau đầu – Tiếng khóc đến từ một nhân viên thi công chức thất bại!]
[Một người rời khỏi ghế nhà trường n năm như tôi biểu thị tôi chỉ biết mặt chữ, những thứ khác chịu.]
[Câu này đối với tôi mà nói còn khó hơn rubik.]
[Tôi cũng cảm thấy khó hơn rubik.]
Nhưng Kiều Mộc lại cảm thấy đơn giản hơn, cô hỏi người nhân viên: “Có giấy bút không?”
“Có, cho cô nè.” Người nhân viên sớm đã chuẩn bị hai thứ này, kịp thời lấy ra đưa cho Kiều Mộc, còn hỏi Trình Tâm Nghiên: “Cô Trình, cô có cần không?”
Lời này thật nhói lòng, Trình Tâm Nghiên căn bản không biết làm. Đã rời khỏi trường bao nhiêu năm rồi, cô ta cũng chưa từng thi qua công chức. Nhìn thấy câu hỏi này, thứ duy nhất cô ta cảm nhận được chính là đầu óc quay cuồng.
Nhưng Kiều Mộc lại bày ra bộ mặt làm được, làm sao cô ta có thể chịu thua, gật đầu nói: “Cần đó.”
Hai người bắt đầu giải đề ở chiếc bàn mà nhân viên đã chuẩn bị sẵn.
Hàn Duyệt khâm phục hai người họ: “Các cô mạnh thật đó, lại chọn mức độ khó nhất. Câu hỏi này tôi đọc còn chưa hiểu nữa là.”
Trần Tư Vận: “Mộc Mộc, trước đây cô là học sinh giỏi phải không?”
Kiều Mộc thực sự là học sinh giỏi, có thể thi được vào trường trong top thì thành tích học tập không thể kém được rồi. Mà nguyên chủ cũng không tệ lắm, lúc đó người trong nhà gặp chuyện mới khiến cô ấy ảnh hưởng đến việc học.
“Cũng tạm.” Kiều Mộc khiêm tốn trả lời, nhưng đầu óc chưa từng ngừng suy nghĩ. Câu hỏi như vậy chỉ cần lập ra từng dòng giả thiết, rồi thuận theo đó suy luận một chút, xem thử hai người nào nói thật, hai người nào nói dối thì phù hợp với câu hỏi.
Nắm được mánh khóe, giải quyết ngay trong tích tắc. Khi hai nhóm phía sau đi đến thì Kiều Mộc đã giải ra. Người nói thật là Ất và Bính, Giáp và Đinh là hai người nói dối.
Cô viết ra đáp án đưa cho nhân viên, người đấy cười công nhận: “Cô Kiều, cô thật là lợi hại, làm đúng rồi. Hơn nữa, cô làm nhanh ghê.”
Cái gì, cái gì? Mộc Mộc, hai người chọn mức độ khó lại thành công rồi à?” Mục Đồng Đồng không dám tin: “Có cho chúng tôi con đường sống không vậy trời ơi! Như vậy sẽ khiến chúng tôi trông rất ngốc đó!”
Kiều Mộc cười vui vẻ, vỗ vai Mục Đồng Đồng: “Cố lên, cô cũng làm được mà. Các cô có thể chọn mức độ khó nhất, tôi cảm thấy câu hỏi này tạm ổn, đơn giản hơn xoay rubik.”
“Đồng Đồng, cô đừng có nghe Mộc Mộc đó.” Hàn Duyệt lập tức nói: “Nếu thành tích trước đây của cô không tốt thì đừng có chọn khó nhất, tốn chất xám tốn thời gian vô cùng. Cũng chỉ có thiên tài như cô ấy mới làm ra nhanh vậy thôi.”
“Còn lâu tôi mới chọn đó, đầu óc cô ấy quá lợi hại rồi.” Mục Đồng Đồng liên tục lắc đầu, chọn mức độ trung bình giống với nhóm Châu Lan.
Kiều Mộc cầm lấy thẻ gợi ý cùng Trình Tâm Nghiên đến cửa ải tiếp theo. Cô ngồi lên xe ngựa, Trình Tâm Nghiên đi phía dưới.
[Quỳ xuống cho tổng giám đốc Kiều.]
[Muốn ôm chân tổng giám đốc Kiều, muốn tổng giám đốc Kiều dẫn tôi lên cao.]
[Thời đi học, tổng giám đốc Kiều nhất định là một học sinh giỏi, cô ấy mạnh quá!]
[Tổng giám đốc Kiều, cô nói thật đi, có phải cô từng thi qua công chức không!]
Cứ như vậy, Kiều Mộc tỏa sáng lấp lánh trong hai lần chọn đề khó nhất, sức hấp dẫn tăng lên nhanh chóng, thu hút vô số fan hâm mộ. Cửa ải cuối cùng, Trình Tâm Nghiên không muốn để cô tỏa sức hấp dẫn nữa, lấy lý do ổn thỏa, đề nghị chọn nhiệm vụ trung bình.
Ba nhóm còn lại cũng chọn trung bình. Nhiệm vụ này thử thách thể lực, đứng tại chỗ xoay mấy vòng rồi đi đến đích ở đối diện.
Cửa ải này, bởi vì Trình Tâm Nghiên có nền tảng về vũ đạo, cô ta hoàn thành tốt hơn Kiều Mộc. Nhưng thân hình ngã lên ngã xuống của Kiều Mộc khiến mọi người buồn cười, nên vẫn đè bẹp cô ta.
Sự chú ý của cư dân mạng đều ở chỗ Kiều Mộc: [Hình tượng huy hoàng vĩ đại của tổng giám đốc Kiều nhà tôi cứ thế bị ngã hết rồi.]
[Ai bảo thế! Tổng giám đốc Kiều nhà tôi gọi là có thể lợi hại, có thể gây hài.]
[Ha ha ha, tổng giám đốc Kiều đáng yêu quá.]
Sau ba cửa ải, mọi người đều lấy được ba gợi ý ghép lại với nhau. Bọn họ cùng nhau hướng về vương phủ nào đó, còn bí kíp kia được giấu ở đâu, cho dù là Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên giành được gợi ý tốt nhất ở hai vòng đầu cũng phải tìm rất lâu mới tìm được.
Cũng may bọn họ hạng nhất, bữa tối nay không cần phải tự mình nấu ăn!
Đương nhiên, điểm thú vị cũng không nhiều bằng những nhóm tự mình nấu ăn, nhưng Kiều Mộc không quan tâm. Chỉ cần không vất vả là được.
Cô và Trình Tâm Nghiên ăn xong bữa cơm được tổ chương trình sắp xếp thì thong dong đi về chỗ ở, ba nhóm khác còn đang nấu ăn. Hai người qua đó nói chuyện một lúc với mọi người.
Ba nhóm mời hai người họ cũng ản, Kiều Mộc liên tục xua tay: “Ăn không nổi rồi, quá no. Mọi người ăn đi, chúng tôi về phòng thay quần áo trước đây. Mặc đồ cổ trang đẹp thì có đẹp đó, nhưng mà không tiện lắm.”
Bọn họ đều đang mặc đồ cổ trang.
Chào tạm biệt xong, Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên đi tẩy trang thay quần áo trước. Khi ba nhóm khác ăn cơm thì hai người lại đến nói chuyện với họ. Qua chín giờ tối thì ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.
Phòng phát trực tiếp tắt máy.
Mọi người xếp hàng đi tắm, khi trở về phòng lần nữa thì Kiều Mộc nhảy phốc lên giường. Hôm nay thật là mệt mỏi.
Trợ lý Trương Nhã Nhã đưa điện thoại cho cô. Trên Wechat, Kỳ Anh và Mạnh Hàm đều đang tìm cô. Kỳ Anh khen cô một tràng, còn Mạnh Hàm thì nói chuyện công việc.
Cô trả lời Kỳ Anh trước, rồi mở Wechat của Mạnh Hàm ra xem: [Mộc Mộc, tôi liên hệ được với Đồng Phi rồi. Tình hình của anh ta có chút phiền phức, quả thực anh ta bị người quản lý chèn ép. Nhưng nếu không qua được người quản lý của anh ta, cô muốn cho anh ta diễn bộ phim của chúng ta e là không được, không thể ký hợp đồng.”
Kiều Mộc chau mày: [Tại sao lại chèn ép?]
Chắc lúc này Mạnh Hàm đang đi tắm nên không trả lời tin nhắn, Kiều Mộc nói chuyện với Kỳ Anh trước.
Nói được vài câu thì Cố Hàn Thanh cũng gửi tin nhắn cho cô: [Hôm nay ghi hình xong rồi?]
Kiều Mộc: [Ừ, cuối cùng đã ghi xong.]
Cố Hàn Thanh: [Mệt hả?]
Kiều Mộc: [Phải đó, mệt hơn việc nằm ăn không ngồi rồi nhiều. Nhưng cũng khá thú vị. Ông chủ, người đi làm cỡ anh có mệt thế không?]
[Tôi thích cuộc sống như vậy, cho nên đối với tôi mà nói, tôi không cảm thấy mệt.] Cố Hàn Thanh nghiêm túc trả lời.
Kiều Mộc gửi vài hình ngón tay cái cho anh: [Không hổ là người có thể kiếm số tiền lớn, cảnh giới tư duy không giống nhau, khâm phục, khâm phục.]
[Lại nịnh hót tôi?]
[Này gọi là khen ngợi chân thành, sao anh không phân biệt được nịnh hót và thật lòng thế. Ông chủ, anh không được rồi.]
[Nói ai không được?] Cố Hàn Thanh nặng nề chau mày, cô gái này sao luôn nói những lời khiến người ta kinh ngạc vậy.
Chưa thử qua sao biết anh không được?
Phải nói rằng đàn ông thật sự rất quan tâm chuyện mình có được hay không, ngay cả Cố Hàn Thanh cũng không ngoại lệ.
Kiều Mộc nhìn thấy câu trả lời của Cố Hàn Thanh, cô cười lăn lóc trên giường. Nhiều khi cô cảm thấy ông chủ thật đáng yêu, hơn nữa suy nghĩ của anh rất mắc cười, luôn nghĩ lệch so với tưởng tượng của cô.
Rõ ràng biết cô không có ý đó, nhưng anh cứ phải kéo nó vào phương diện kia.
Kiều Mộc cười lưu manh, cô định cố ý nói anh không được, dù sao anh cũng không ở đây, chọc anh tức giận cũng chẳng làm gì cô được.
[Ai trả lời thì chính là người đó.]
Cô soạn ra những chữ này, đang muốn nhắn gửi đi.
Trong cuộc hội thoại đột nhiên liên tục xuất hiện tin nhắn chuyển tiền.
Wechat chuyển tiền: 9999
Wechat chuyển tiền: 9999
Wechat chuyển tiền: 9999
Wechat chuyển tiền: 9999
Wechat chuyển tiền: 9999
Cuối cùng là câu nói của Cố Hàn Thanh: [Bây giờ đã được chưa?]
Kiều Mộc: “…”
A a a! Anh xã của cô có chút đáng yêu nha!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...