[full_free]_ông xã chẳng thể cho gì ngoài tiền

Trên bảng trắng có các ô vuông dùng để phân chia thứ tự các số, không thể tùy tiện viết mấy con số lên. Phải viết đúng ô tương ứng và chính xác mới được coi là thành công.
 
[Sao Trình Tâm Nghiên chưa viết nữa? Ê nè, đừng nói là không nhớ nổi một số nhé? Loại đầu óc gì thế?]
 
[Cô ta đang làm gì thế! Đừng có kéo chân Tổng giám đốc Kiều nhà chúng tôi! Tổng giám đốc Kiều nhà chúng tôi cố gắng ghi nhớ hết vì để tránh khỏi trừng phạt, sao cô ta vô dụng như thế chứ.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
[Không có năng lực thì đừng có gượng ép mà nhận chứ, lúc nãy Tổng giám đốc Kiều nói một mình có thể nhớ hết, chỉ có cô ta khăng khăng muốn viết mười số.]
 
[@Trình Tâm Nghiên, ít nhất cô cũng nhớ được năm số chứ? Sao không viết nổi một số thế hả!]
 
Viết số cũng giới hạn thời gian, chỉ có một phút mà thôi. Khi nữ PD đến ngược mười giây, có lòng tốt nhắc nhở Trình Tâm Nghiên rằng sắp hết thời gian, cô ta mới vội vội vàng vàng viết nguệch ngoạc một đống số lên bảng.
 
Cũng không biết vận số thế nào, không có cái nào đúng.
 
Sai hết.
 
Kiều Mộc ngạc nhiên hơn cô ta: “Tâm Nghiên, sao cô không nhớ được số nào hết vậy?”
 
Cô ta là nữ chính đó!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không đến nỗi chút trí nhớ cũng không có chứ?
 
Hơn nữa, bản thân Trình Tâm Nghiên là ca sĩ, khi mở nhạc hội chắc chắn sẽ phải nhớ rất nhiều bài hát mà.
 
Trình Tâm Nghiên vừa xấu hổ vừa bực bội, còn thầm trách Kiều Mộc là cô quấy nhiễu tâm trí cô ta, nếu không thì làm sao cô ta không nhớ nổi một số nào chứ?
 
Phiền muốn chết! Không biết bây giờ cư dân mạng đang mắng cô ta ra sao nữa.
 
Vì để cư dân mạng thôi chỉ trích mình, Trình Tâm Nghiên lập tức rơi lệ, giả vờ tự trách: “Mộc Mộc, xin lỗi cô, là tôi làm liên lụy đến cô.”
 
Kiều Mộc nhìn cô ta khóc cũng không thể nói gì, chỉ vỗ vai cô ta: “Bỏ đi bỏ đi, cũng không phải chuyện lớn gì, không trả lời được thì không trả lời được thôi. Biết đâu chúng ta cũng không xếp chót đâu.”
 
Cô nhìn nữ PD bằng ánh mắt chờ mong: “Đạo diễn, chắc chúng tôi... không xếp chót đâu ha?”
 
[Ha ha ha, tổng giám đốc Kiều đáng yêu quá.]
 
[Tổng giám đốc Kiều tỏ ra rất sợ nha!]
 
[Tổng giám đốc Kiều không được ăn bữa trưa thơm ngon phong phú rồi.]
 
Đáng tiếc là Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên vẫn xếp chót, nhóm hot girl nhiều hơn bọn họ một điểm, tỷ số sít sao. Vì thế, nếu Trình Tâm Nghiên có thể nhớ được hai số là hai người đã không bị thua rồi.
 
Trong một lúc, khu bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp chĩa mũi nhọn mắng chửi Trình Tâm Nghiên.
 
Thấy cảnh này, Tôn Mẫn đau hết cả đầu. Điều này khác hẳn với kế hoạch của chị ta và Tâm Nghiên bày ra. Không phải chứ, theo lý thuyết thì người bị ghét phải là Kiều Mộc mới đúng, sao lại biến thành Trình Tâm Nghiên bị ghét rồi?
 
Kiều Mộc không có tài năng cũng không có tài nấu nướng, sao có thể thu hút người hâm mộ được? Bây giờ não của cư dân mạng đều bị úng nước hết rồi à? Đồ không có mắt!
 
Tôn Mẫn không hiểu, bởi vì chị ta và Trình Tâm Nghiên chưa từng chịu khổ nên mới dùng suy nghĩ trịch thượng suy xét vấn đề mà không hiểu cái gì gọi là thực tế. Mà Kiều Mộc dù có tiền, biết cách tiêu tiền thế nhưng hành động và lời nói của cô lại giống như người bình thường bình dị, khiến cô thu hút được nhân duyên.
 
Thấy Kiều Mộc nổi tiếng đè bẹp Trình Tâm Nghiên, Kỳ Anh phấn khích siết chặt nắm tay, bật nhảy ra khỏi giường: “YES! Chị dâu tuyệt vời!”
 
Sau đó, cô ấy còn gửi đoạn clip Kiều Mộc nhớ số đang hot qua cho Cố Hàn Thanh: [Anh, anh nhìn chị dâu của em kìa, giỏi quá trời. Trước đây không biết chị ấy có tài ghi nhớ nhanh như này, quả nhiên cho chị dâu tham gia chương trình giải trí này là quyết định chính xác mà! Như vậy chúng ta có thể nhìn thấy càng nhiều điểm tốt của chị ấy!]

 
Bình thường Kiều Mộc toàn nằm ở nhà mua mua mua như con cá mặn, thật sự không có cơ hội thể hiện tài năng.
 
Kỳ Anh còn tưởng Kiều Mộc là phế vật vô dụng như cô ấy nữa.
 
Bây giờ nhìn lại chỉ có mình cô ấy là phế vật, nhưng cô ấy có nhiều đùi vàng như thế, ôm chân ai cũng có thể bay mà.
 
Khi Cố Hàn Thanh đến nhà ăn công ty mới lấy điện thoại ra xem đoạn clip Kỳ Anh gửi. Anh cũng giật mình, không ngờ Kiều Mộc lại có trí nhớ tốt như thế.
 
Trong mắt anh, ưu điểm của cô gái này là ngoan ngoãn nghe lời, thi thoảng khá hài hước còn về mấy cái tài năng thì anh thật sự không biết.
 
Đúng lúc đang rảnh rỗi, Cố Hàn Thanh tìm xem những đoạn clip về Kiều Mộc mà anh chưa từng xem. Sau khi thất bại ba lần liên tiếp, bọn họ phải chịu hình phạt đứng trên thảm mát xa. Tổ chương trình bảo cô và Trình Tâm Nghiên đứng trên thảm nhảy dây, phải nhảy tận mười cái.
 
Đứng trên thảm mát xa rất đau, Trình Tâm Nghiên cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt, cắn răng chịu đựng. Còn Kiều Mộc thì từ bỏ hình tượng, gương mặt như đất sét, nhăn nhó thành muôn hình vạn trạng.
 
Cơ thể cô cong vẹo giống như bị điện giật, thoáng chốc nhưng cực kỳ gây cười, cô tự mình giẫm chân trái lên chân phải, đặt mông ngồi xuống thảm gai mát xa, đau đến mức khiến cho cô bật người dậy lăn ra khỏi thảm mát xa ngay lập tức, cơ thể vẫy qua vẫy lại giống hệt một con cá.
 
Màn hình bình luật bật lên những tiếng cười như điên: [Ha ha ha, tôi cười chết mất, tổng giám đốc Kiều à, chúng ta chú ý hình tượng chút đi nào! Dù gì cô cũng là một người đẹp đấy!]
 
[Cơ thể này khiến tôi cười, cho một trăm lẻ một điểm, thêm một điểm cũng không sợ Tổng giám đốc Kiều tự đắc.]
 
[Tôi rất thích kiểu chơi này, tổng giám đốc Kiều cố lên.]
 
[Bây giờ tổng giám đốc Kiều thật sự biến thành một con cá mặn rồi.]
 
Cố Hàn Thanh cười nhẹ, quả thực buồn cười mà, cô gái này thật chẳng có hình tượng tí nào. Làm gì có ai giống như cô, dù sao cô cũng là chủ của một ty giải trí vậy mà lại làm trò như diễn viên hài.
 
Xem đủ rồi, Cố Hàn Thanh vào chương trình phát sóng trực tiếp, lúc này Kiều Mộc đang ăn cơm trưa với Trình Tâm Nghiên.
 
Sau khi các cô chịu phạt xong thì nhận được mấy củ khoai tây, cơm trưa cũng chỉ có một đĩa khoai tây sợi đáng thương.
 
Cố Hàn Thanh nhìn một lúc, suy nghĩ trong chốc lát rồi gửi tin nhắn cho cô: [Mông còn đau không?]
 
Kiều Mộc nghe thấy điện thoại vang lên, liếc mắt nhìn qua, thì thấy là tin nhắn của Cố Hàn Thanh, bèn theo bản năng nhìn về phía ống kính.
 
Cư dân mạng ngửi thấy mùi bát quái.
 
[Ai gửi tin nhắn vậy? Nhìn dáng vẻ căng thẳng của tổng giám đốc Kiều kìa.]
 
[Có gian tình, không lẽ tổng giám đốc Kiều đang yêu đương à?]
 
[Cô ấy cũng chẳng phải ngôi sao lưu lượng, yêu đương cũng có làm sao đâu?]
 
Ngón tay Kiều Mộc tung bay, nhanh chóng trả lời lại Cố hàn Thanh: [Không đau nữa, ông chủ, anh đừng gửi tin nhắn cho tôi, tôi đang ghi hình chương trình, không tiện chơi điện thoại đâu.]
 
[Ừ, chiều nay mấy giờ ghi hình xong?]
 
[Không biết nữa, nghe bảo là sáu giờ, thế nhưng cụ thể có xong hay không tôi cũng không dám nói trước, thế nên anh không cần nghĩ đến việc đón tôi đâu, tôi tự mình về nhà được, vậy nhé.]
 
Không biết nữa.
 
Vậy nhé.
 
Trong khoảng thời gian ngắn Cố Hàn Thanh đọc không hiểu, còn lên baidu tìm kiếm, sau khi biết được ý nghĩa, anh mỉm cười, không làm phiền cô làm việc nữa, ăn cơm xong anh về văn phòng làm việc nghỉ trưa.

 
Tổ chương trình của nhóm Kiều Mộc cũng có hai tiếng đồng hồ để nghỉ trưa, trong lúc đó sẽ tạm dừng phát trực tiếp để cho nhóm khách mời nghỉ ngơi thật tốt. Nếu như cả quá trình ghi hình không nghỉ ngơi sẽ dễ khiến người ta mệt mỏi không có tinh thần, hiệu quả ghi hình cũng sẽ không đẹp.
 
Ngừng quay trực tiếp, Trình Tâm Nghiên về phòng ngủ của mình, người quản lý của cô ta lập tức gọi điện thoại đến.
 
“Tâm Nghiên à, biểu hiện buổi sáng của em tệ quá! Em có biết độ thảo luận sáng nay của em kém cỡ nào không? Một buổi sáng mà Kiều Mộc đã tăng ba trăm nghìn người theo dõi, còn em chỉ có trăm nghìn người, em tự mình xem đi.”
 
Trình Tâm Nghiên vừa ghen tị vừa tự trách: “Chị Tôn, em biết mà, chị đừng trách em nữa, hiện tại tâm trạng của em rất không tốt.”
 
Tôn Mẫn sững lại, biết rằng vuốt đuổi ngựa không có tác dụng nên ngữ khí cũng dịu đi: “Bỏ đi, em đừng nghĩ đến chuyện sáng nay nữa, buổi trưa em hãy nghỉ ngơi cho tốt,  buổi chiều chúng ta lấy ra tinh thần tốt nhất, chương trình mới quay ngày đầu tiên thôi, không sao đâu, sau ngày đảo ngược lại, nói không chừng bây giờ danh tiếng không tốt, phần sau em biểu hiện tốt thì sẽ lật ngược ván cờ, hiệu quả thu hút fan sẽ tăng gấp đôi.”
 
“Vâng, em sẽ cố gắng, chị Tôn, chị hãy tin vào em, chèn ép một Kiều Mộc, em cảm thấy không có khó khăn gì cả.”
 
Kiều Mộc nói chuyện phiếm với Kỳ Anh và Mạnh Hàm ở phòng ngủ của mình, ba người có một nhóm trò chuyện.
 
Mạnh Hàm: [Mộc Mộc, vậy mà tôi không biết cô ghi nhớ con số lợi hại như vậy, rõ ràng trước đây đến cả số điện thoại của tôi mà cô cũng không nhớ được, cô nói đi, có phải cô cố ý không?]
 
Kiều Mộc cười nói: [Đó là vì không cần thiết mà, bây giờ điện thoại không rời tay, cũng không cần nhớ làm gì mà.]
 
Mạnh Hàm: [Sao lại không cần chứ, lỡ như rơi mất điện thoại cô còn có thể gọi cho tôi, tôi đến cứu cô mà.]
 
[Chị Hàm Hàm đừng ghen tị nữa, chúng ta hãy khen chị dâu nhiều vào.] Kỳ Anh nói chen vào: [Sáng nay chị dâu thật sự quá giỏi, tối hôm qua em còn lo lắng không thôi, sợ chị biểu hiện không tốt sẽ bị mắng, kết quả bây giờ độ nổi tiếng của chị là cao nhất!]
 
[Đúng đúng, Mộc Mộc thật quá siêu.] Mạnh hàm nói: [Chị cảm thấy Mộc Mộc rất hợp làm minh tinh, lần đầu tiên đối diện với nhiều máy quay như vậy vẫn có thể biểu hiện tự nhiên như thế, đây không phải chỉ rõ cô ấy sinh ra để làm minh tinh sao? Hay là cô debut đi Mộc Mộc, vừa làm bà chủ vừa làm ngôi sao cũng không phải không được.]
 
Kiều Mộc: [Bỏ đi, làm minh tinh không có tự do, hơn nữa làm xong rồi cũng rất mệt, diễn viên phải thức đêm quay phim, ca sĩ cũng phải thức đêm ghi chương trình này kia, tôi vẫn nên làm cá mặn thôi, dù sao cũng chẳng thiếu tiền.]
 
Mạnh Hàm: [Để lại nước mắt hâm mộ.]
 
Kỳ Anh: [Ôm chặt đùi lớn của chị dâu em!]
 
Ba người nói chuyện gần nửa tiếng đồng hồ, Kiều Mộc ngáp một cái, buồn ngủ rồi, nói ngủ trưa với hai người, rồi cô chui vào trong chăn đi tìm Chu Công.
 
Ghi hình buổi chiều đã đổi sang ngoài phòng, tổ chương trình đã phát nhiệm vụ cho mỗi người, đó là trang điểm cho nhau giữa các đôi bạn thân, thành phẩm cuối cùng đưa ra yêu cầu đăng lên mạng để cư dân mạng bỏ phiếu.
 
Số phiếu bầu mà một người có sẽ xác định ra người chiến thắng và thứ hạng này có liên quan mật thiết đến bản ghi hình chính thức vào ba ngày sau đó.
 
Dù sao thì thứ hàng này càng cao càng tốt, vì vậy mỗi người đều cố gắng trang điểm thật đẹp cho bạn thân của mình, chỉ có khi cả hai đều đẹp thì đội của mình mới có thể giành được chiến thắng.
 
Bên cạnh đó, lần trang điểm này không có yêu cầu gì đặc biệt, ban có thể theo phong cách bộ đội tiền vệ, cũng có thể đi theo phong cách con gái rượu, còn có thể làm theo phong cách quái dị, chỉ cần có thể bắt được trái tim của khán giả là được.
 
Tổ chương trình cung cấp kinh phí cho mỗi người năm trăm tệ, các khách mời có thể lựa chọn dùng số tiền này cũng có thể lựa chọn dùng tiền của riêng mình, không có quy định bắt buộc.
 
Ở các mùa trước, một trong những lý do khiến chương trình này trở thành chương trình giải trí hot nhất cùng thời điểm là khách mời không bị hạn chế tự bỏ tiền túi, điều này tạo ra rất nhiều điều không chắc chắn, chơi cũng càng lớn khiến khán giả cũng thích xem nó hơn.
 
Chưa từng thấy qua gia đình giàu có, vừa hay thông qua xem xem những minh tinh có tiền này.
 
Chỉ là minh tinh dám thật sự bạo tay tiêu tiền rất ít, về cơ bản, nhóm hot girl trong mỗi mùa đều dám chi rất nhiều tiền, bình thường bọn họ ở trên mạng chính là dựa vào mở hộp các món quà của các thương hiệu xa xỉ để thu hút lưu lượng, đã xuất hiện trong chương trình thì bọn họ cũng không đắn đo chút nào.
 
[Hi hi, lại đến phân đoạn tôi thích nhất rồi, tôi thích xem các minh tinh chi tiền ra mua lắm, phổ cập cho tôi quy trình mua hàng của thương hiệu xa xỉ đi, nếu không đợi sau này tôi có tiền thì tôi không biết vào mua như thế nào mất.]
 

[Phân đoạn trải qua đường đời đến rồi, tôi thích.]
 
[Lần này phỏng đoán lại là nhóm hot girl mới dám ra tay chi tiền mạnh nhất? Người ta cũng sức mạnh kia mà.]
 
[Tôi đi xem nhóm hot girl, đoán chừng bên đó sẽ thú vị hơn.]
 
[Ipad và điện thoại của tôi đều đang mở đây, tôi muốn cùng lúc xem Kiều Mộc và nhóm hot girl.]
 
Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên đi thang máy đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, chia tay nhau lên một chiếc xe bảo mẫu màu đen, phân đoạn này hai người phải tách ra, tự mình đi mua đồ, hoàn toàn dựa vào quyết định riêng của bọn họ, tổ chương trình chỉ là đi theo sau quay hình mà thôi.
 
Trình Tâm Nghiên gần như nói ra địa chỉ mà không có chút bối rối nào: "Chúng ta đi chợ bán buôn quần áo thôi, quần áo chỗ đó rẻ lắm, năm trăm tệ chắc chắn có thể vét được quần áo xinh đẹp."
 
Cô ta chắc chắn sẽ không chi tiền, một mặt sẽ tăng sự khoe khoang, sẽ bị bè cánh thù giàu chửi bới, một mặt không có lợi cho việc xây dựng hình tượng thần tượng.
 
Cô ta đoán chắc Kiều Mộc sẽ lựa chọn dùng tiền của mình, như vậy là tốt nhất, so sánh giữa một người nhà giàu tiêu tiền với một minh tinh đang nổi cần cù tiết kiệm chăm lo việc nhà giống như cô ta thì nhìn thoáng qua là biết rõ người nào tốt hơn.
 
Trình Tâm Nghiên thật sự đã đoán đúng, Kiều Mộc chuẩn bị dùng tiền của mình để đi mua, cô không biết phối quần áo ra sao, còn không bằng trực tiếp đến cửa hàng mua một bộ đồ tự thiết kế.
 
Đến trung tâm thành phố, cô xuống xe đi vào cửa hàng bách hóa.
 
Cùng lúc, nhóm hot girl ở thủ đô cũng đi vào một cửa hàng toàn là hàng hiệu, hai người này không có hoàn toàn tách ra, chỉ là đến cùng một nơi, một người đi vào cửa hàng G, một người đi vào cửa hàng được ưa chuộng.
 
[A a a! Tôi biết ngay mỗi lần đến phân đoạn này, mắt nhìn của nhóm hot girl thật không tệ!]
 
[Thích sự thoải mái khi nhóm hot girl tiêu tiền!]
 
Phân đoạn này, người chửi bới tất nhiên là có thế những người thích cũng không ít, hơn nữa nhóm hot girl coi như là những người bên lề, người ta cũng chưa ra mắt,  sự khoan dung của mọi người cũng cao hơn.
 
Bên Kiều Mộc cũng như thế, cửa hàng cô đi vào là cửa hàng được ưa chuộng ở Hải Thành.
 
[Tổng giám đốc Kiều của tôi uy vũ quá! Tôi biết tổng giám đốc Kiều sẽ giống với nhóm hot girl mà!]
 
[Không biết giá trị của tổng giám đốc Kiều là bao nhiêu, tò mò ghê.]
 
[Lần này cuối cùng có khách mời khác ngoài nhóm hot girl ra dám dũng cảm dùng tiền của mình rồi.]
 
Bên nhóm hot girl mua rất nhanh, giá một bộ ít nhất cũng trăm nghìn.
 
Cư dân mạng cục tác như gà kêu: [Mẹ ơi, người có tiền thật sướng, một năm tôi cũng không kiếm được nhiều như thế, một bộ đồ của người ta là có đủ rồi.]
 
[Đây chính là sức quyến rũ của người có tiền, ảo tượng tôi gả vào gia đình giàu có đây.]
 
Bên này Kiều Mộc vẫn chưa mua xong, cô đang đi tới đi lui ở trong cửa hàng, sau khi tổ chương trình trưng cầu sự đồng ý thì giờ đang ngồi ở trong góc quay hình.
 
Kiều Mộc là khách quen của cửa hàng này, cửa hàng trưởng đích thân ra đón tiếp, thái độ cực kỳ thân thiện, không ngừng giới thiệu cho cô những kiểu dáng thu đông cao cấp mới nhất.
 
Kiều Mộc cũng rất thích, tính toán thời gian, cũng phải mười mấy ngày cô không có mua quần áo mới, phải khiến phòng thay đồ sáng bừng lên, bây giờ thời tiết càng lúc càng lạnh, ra ngoài cũng phải mắc áo dài tay hoặc khoác thêm một chiếc áo khoác, thế nên đồ kèm theo cũng càng lúc càng nhiều.
 
Cô cũng không có quên mất nhiệm vụ của tổ chương trình, trước tiên chọn cho Trình  Tâm Nghiên một bộ, lúc này mới dự định mua chi mình, trước tiên che miệng lại thì thầm hỏi nữ PD: "Đạo diễn, tôi có thể nhân tiện mua một chút quần áo cho mình không?" Nữ PD gật đầu: "Đương nhiên là được, cái này không sao hết."
 
Cho phép khách mời tiêu tiền chính là cho phép các cô tự mua cho mình, như thế mới có thể hiểu rõ cuộc sống riêng của bọn họ như thế nào.
 
Trước đó đã có khách mời mua cho mình một hai bộ.
 
Cô ấy cho rằng Kiều Mộc cũng như thế, thế nhưng không ngờ, cô vừa vung tay lên, nói với cửa hàng trưởng: "Đóng gói tất cả dãy này cho tôi, sau đó đưa đến nhà tôi nhé."
 
Nữ PD: !!!
 
Bây giờ quỳ xuống ôm chân có còn kịp không?
 
Cư dân mạng: ???
 
Cư dân mạng: [A a a, đây là kiểu nhà giàu mua đồ sao!]

 
[Tôi khóc rồi, tổng giám đốc Kiều thật có tiền, tôi không muốn gọi là tổng giám đốc Kiều nữa, tôi muốn gọi là ông xã!]
 
[Tôi cũng muốn gọi ông xã, ông xã, ông xã, lấy em nhé! Tôi không ngại làm tiểu tam tiểu tứ đâu, tiểu năm tiểu sáu cũng được nữa!]
 
Kiều Mộc không biết bản thân đã gây nên sóng to gió lớn như nào ở trên mạng, cô ký xong hóa đơn thì chỉ xách túi đồ của Trình Tâm Nghiên rời đi, bên trong kèm theo một chút đồ trang sức, không cần thiết phải đi cửa hàng khác để mua nữa, cô lên đường trở về: "Đạo diễn, chúng ta quay về chưa, tôi đã mua xong rồi."
 
[Hu hu hu, ông xã thật quyết đoán, càng yêu chị mất thôi!]
 
[Ông xã của tôi thật ngầu nha, mlem mlem chảy nước miếng.]
 
Trình Tâm Nghiên quay về muộn hơn Kiều Mộc một tiếng đồng hồ, như vậy khiến phát sóng trực tiếp phải cắt ngang, quá trình trang điểm thay trang phục cần được giữ bí mật, nếu không sẽ không có cảm giác mới mẻ, không có lợi cho việc bỏ phiếu.
 
Đợi đến tám giờ tối, tổ chương trình sẽ đăng ảnh chụp trang phục của các khách mời lên nền tảng video tạo điều kiện bỏ phiếu, thời gian bỏ phiếu chỉ có hai tiếng đồng hồ.
 
Vì thế trước khi tắt buổi phát sóng trực tiếp, tất cả khách mời đều đang kéo phiếu nhắc nhở cư dân mạng.
 
Nói xong lúc này mới tắt buổi phát sóng trực tiếp.
 
Từng nhóm khách mời đều bận rộn trang điểm chụp ảnh, cuối cùng vẫn không tan làm đúng sáu giờ, nhóm của Kiều Mộc kéo dài đến bảy giờ tối.
 
Kết thúc trang điểm, Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên cùng nhau đi đến tổ chương trình trước, camera trong phòng cũng đã được gỡ bỏ, sau khi bọn họ rời đi, cô cũng vẫy tay tạm biệt Trình Tâm Nghiên và trở về nhà mình.
 
Đi thang máy xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, cô nhấn mở Bentley, vẫn chưa đi qua thì một tiếng còi truyền đến, Kiều Mộc theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy ở chỗ điều khiển, Cố Hàn Thanh một tay giữ vô lăng, tay còn lại móc ngón tay về phía cô.
 
Kiều Mộc nghiến răng, vô cùng không tình nguyện đi đến, khom lưng xuống bên cạnh ghế lái, híp mắt cười hỏi: "Ông chủ, sao anh lại ở đây chờ tôi vậy? Không phải tôi bảo anh không cần đến đón tôi rồi sao?"
 
"Đến cũng đến rồi, lên xe đi." Cố Hàn Thanh khẽ gật đầu, ra hiệu bảo cô lên xe.
 
Kiều Mộc khó xử: "Hay là thôi nhé, tôi lái xe đến mà, không lái xe về cũng không hay lắm, hay là anh lái ở phía trước, tôi đi theo anh nhé?"
 
"Để tài xế qua đây lái xe về là được, ngồi xe của tôi, làm sao, lâu như thế không gặp, cô không có gì muốn nói với tôi sao?" Cố Hàn Thanh tỏ ra sâu xa, nhìn chằm chằm vào Kiều Mộc.
 
Kiều Mộc thầm nói, tôi có thể nói gì với anh được đây, chẳng lẽ hỏi anh không thích Trình Tâm Nghiên vậy thì thích người nào à? Có muốn ly hôn với tôi không sao?
 
Cô cào mái tóc, vắt óc suy nghĩ ra cách đối phó.
 
Cố Hàn Thanh xoa đỉnh đầu cô: "Đừng nghĩ nhiều, lên xe trước đã, không sợ người khác phát hiện chúng ta sao? Sau đó thì thân phận bà Cố của cô chắc hẳn không giấu được đâu."
 
"A! Đúng đúng đúng, còn có chuyện này nữa." Kiều Mộc được nhắc nhở, nhanh chóng đi qua ngồi vào ghế lái phụ, thắt xong dây an toàn, cô phất tay thúc giục: "Ông chủ, mau lái đi thôi."
 
Cố Hàn Thanh thấy cô tích cực như thế, trái lại không muốn lái đi, anh nheo đôi mắt đen láy: "Cô sợ cư dân mạng phát hiện chúng ta là vợ chồng thế sao?"
 
"Chẳng lẽ anh không sợ?" Kiều Mộc hỏi ngược lại.
 
Cố Hàn Thanh ngừng lại trong giây lát, cũng không biết nghĩ đến điều gì mà không trả lời câu hỏi này, mà nói: "Tôi hôm nay chúng ta nói chuyện quán rượu lần trước."
 
"Hả?" Kiều Mộc trợn mắt, giây tiếp theo ngay lập tức cởi dây an toàn: "Anh Cố, tôi nhớ ra tôi có đồ ở trên xe mình, tôi đi qua lấy cái.”
 
Lạch cạch..
 
Bên trong vang lên tiếng khóa cửa.
 
Cố Hàn Thanh liếc mắt, cánh môi mỏng hơi cong lên: "Cô có thể đập cửa rồi nhảy ra."
 
Lời vừa dứt, anh thành thạo đánh vô lăng sang trái, đạp lên chân ga, lái ra khỏi bãi đỗ xe.
 
Kiều Mộc: "..."
 
Tính cách của ông chủ thật dở tệ! Cũng chỉ khi chuyển tiền mới đáng yêu mà thôi!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui