Kiều Mộc cảm thấy Cố Hàn Thanh thật sự có độc, cô lờ mờ cảm thấy thái độ của người đàn ông này đối với cô dường như có chuyển biến, mà tất cả rất có thể là do lần trước hai người suýt chút nữa thì hôn nhau.
Sau ngày đó, hơn một tuần hai người cũng không gặp nhau lần nào, bây giờ xem ra không gặp cũng không được, thế nhưng chỉ có thể được phút nào hay phút ấy, bây giờ cứ chuyên tâm ghi hình chương trình trước đã.
Kiều Mộc tùy ý trả lời Cố Hàn Thanh một câu: "Tôi ghi hình chương trình đã."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó cất điện thoại đi rửa mặt.
Trong nhà ngoại trừ phòng ngủ ra thì những chỗ khác gần như đều có máy quay, bảo đảm chắc chắn mọi cử chỉ hành động của các cô đều có thể được ghi hình.
Kiều Mộc tùy ý rửa mặt, bôi lên một chút kem chống nắng rồi đi ra phòng khách.
Trình Tâm Nghiên đang làm bữa sáng ở nhà bếp mở ngay bên cạnh.
Cô đi đến hỏi: "Tâm Nghiên, cần tôi giúp gì không?"
"Không cần không cần đâu, Mộc Mộc, cô ngồi đi." Trình Tâm Nghiên dùng khủy tay đẩy Kiều Mộc, cơ hội thể hiện bản thân này đương nhiên cô ta sẽ không để cho Mộc Mộc giành được, cư dân mạng nhìn thấy mình chịu khó như thế, Kiều Mộc lười như vậy chắc chắn sẽ càng thêm thích cô ta!
Kiều Mộc thấy Trình Tâm Nghiên không cần giúp đỡ, đại khái hiểu được ý của cô ta, cô cũng lười cãi, cô ta tình nguyện làm, còn cô ăn thôi vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong sách nói nữ chính rất giỏi thành thạo kỹ năng nấu nướng, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, đại minh tinh toàn năng đó!
"Cô Kiều và cô Trình nếu như ngày thường trong nhà có buổi tụ họp, cũng là cô Trình làm cơm sao?" Nữ PD sau màn đưa ra câu hỏi.
Kiều Mộc vừa đi đến phòng khách vừa cười nói: "Đương nhiên không phải rồi, trong nhà có người giúp việc. Hơn nữa, chúng tôi không ăn ở nhà mà thường ra ngoài hơn."
Thực sự căn bản không có hẹn riêng, cô và Trình Tâm Nghiên cũng không được coi là bạn bè.
[Phì-- sự thật đến rồi.]
[Nhóm hot girl cách vách rõ ràng không biết nấu cơm, còn đang diễn kia kìa, trực tiếp nói bình thường là do người giúp việc làm là không phải xong rồi sao, cư dân mạng chúng tôi không phải nhìn thấy không biết nấu cơm là sẽ chửi đâu.]
[Đúng thế, ai chả biết trong nhà những người có tiền đều có người giúp việc.]
Trình Tâm Nghiên vốn dĩ muốn trả lời là do mình làm, kết quả Kiều Mộc đã trả lời trước tiên, trong lòng cô ta có chút không vui, ghi hình chương trình nói chân thật đến thế làm cái gì? Vốn dĩ là muốn ba phần thật bảy phần giả, diễn một chút, thật sự không hiểu tạo dựng hình tượng mà!
Nhìn xem, ghi hình xong ngày hôm nay, danh tiếng của Kiều Mộc chắc chắn sẽ xuống đáy cho mà xem!
Nữ PD cảm thấy Kiều Mộc trả lời câu hỏi có mấy phần ý nghĩa bèn tiếp tục hỏi: "Vậy cô Kiều có biết nấu ăn không?"
"Biết chứ, thế nhưng tôi không thích nấu, tôi ghét mùi dầu khói lắm."
[Ha ha ha, tôi cũng ghét, biết làm thế nhưng vĩnh viễn không thích làm.]
[Nếu như có tiền tôi cũng sẽ thuê người giúp việc, đời này của tôi không bao giờ muốn vào phòng bếp.]
Nữ PD: "Vậy bình thường cô Kiều thích làm gì?"
Kiều Mộc ngồi xuống ghế sô pha, chần chừ một chút, biểu cảm trông dường như có chút khó xử.
Nữ PD ân cần nghiêng đầu: "Sao thế? Không tiện trả lời sao? Lẽ nào là sở thích quá kích thích?"
Kiều Mộc sờ mũi, suy nghĩ chốc lát, cảm thấy vẫn nên làm chính mình đi, cô còn cần quan tâm hình tượng cái gì chứ, nói không chừng sau khi bị những máy quay này phóng đại, ông chủ Cố kia có thể ly hôn với cô sớm hơn chút, không cần làm những chuyện kỳ lạ nữa, cũng không cần nói những lời kỳ quái.
Nghĩ như vậy, Kiều Mộc thẳng thắn vô tư cười nói: "Tôi thích ngủ nướng, nằm xem phim, mỗi ngày giống như con cá mặn ấy."
[Ha ha ha, tuyệt, tôi cũng thế!]
[Làm sao mà trùng hợp thế, tôi cũng thế này! Hóa ra bà chủ cũng hướng về cuộc sống như này!]
[Ha ha ha, tổng giám đốc Kiều là nói thay cho chúng ta rồi. Sao lại có thể chân thực như thế.]
[Vị tổng giám đốc Kiều này không phải là bạn với bà Cố đấy chứ, weibo của bà Cố cũng tên là Cá mặn nhỏ vui vẻ.]
[Nói không chừng thật sự là bạn bè đó, hai người đều thích cá mặn, chắc chắn có chủ đề nói chuyện chung rồi.]
Cố Hàn Thanh đọc đến đây thì lắc đầu mỉm cười, cô đúng là lời nói và hành động đi đôi với nhau dù ở bất cứ nơi nào, trước mặt khán giả cả nước cũng dám nói những điều không suy nghĩ.
Thế nhưng như thế này mới chân thật mới... đáng yêu.
Cố Hàn Thanh thấy bình luận trên màn hình đa phần là tích cực, trong lòng mới thả lỏng được một chút, cư dân mạng gần như rất thích Kiều Mộc như thế, đoán chừng phần lớn người đều có suy nghĩ giống như cô, cô đã gây được sự đồng cảm rồi.
Không cần lo lắng vợ mình bị chửi đến mức máu chó đầy đầu, Cố Hàn Thanh thoát ra khỏi phát sóng trực tiếp, chuyên tâm làm việc.
Về thành phố bên này, người quản lý Tôn Mẫn của Trình Tâm Nghiên vô cùng chau mày, Tâm Nghiên đang làm cái gì vậy? Cứ ở bên đó làm bữa sáng cái gì, không thấy Kiều Mộc qua mấy phỏng vấn đã thu hút được vô số người hâm mộ sao? Cư dân mạng cần là thẳng thắn, là chọc cười chứ không phải hiền lành làm cơm.
Chị ta vội vàng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trình Tâm Nghiên, bảo cô ta làm ít thôi đừng làm nhiều quá, mau chóng đi ra nói chuyện cướp máy quay đi.
Trình Tâm Nghiên nhìn thấy người quản lý gửi ảnh chụp bình luận trên màn hình cho cô ta, trong lòng bỗng trầm xuống, vì sao Kiều Mộc nói không để tâm gì mà lại được cư dân mạng thích đến thế?
Kiều người không có cầu tiền lại lười biếng không phải là đối tượng đáng bị ghét hay sao?
Trình Tâm Nghiên nghĩ thế nào cũng không thông, cô hâm hực cắn môi, chuẩn bị không làm nữa, bê bánh gà, sandwich, sữa bò đã có đi đến bên bàn ăn, cắt ngang cuộc đối thoại giữa PD và Kiều Mộc: "Mộc Mộc, qua đây ăn sáng đi."
"A, đến đây." Kiều Mộc đang đói, vui vẻ chạy sang, nhìn thấy bữa sáng coi như phong phú, cô thật lòng giơ ngón tay cái với Trình Tâm Nghiên: "Lợi hại."
Trình Tâm Nghiên nhẹ nhàng cong môi, giả vờ khiêm tốn nói: "Có gì lợi hại đâu, tùy tiện làm chút thôi, mau ngồi xuống ăn cho đỡ đói."
[A a a, Tâm Nghiên tốt quá đi.]
[Chị gái thật giỏi, kỹ thuật nấu ăn tốt như thế lại còn dịu dàng như vậy, quả nhiên em làm fan không nhầm mà.]
[Nhưng mà tôi cảm thấy tính cách của Tâm Nghiên không có thú vị bằng bạn thân của cô ấy, có vẻ yên bình quá.]
[Từ từ rồi có, mới bắt đầu ghi hình thôi mà, còn chưa đi vào nề nếp, sau này chắc chắn sẽ thể hiện ra thôi.]
Cơm sáng rất nhanh đã ăn xong, Kiều Mộc đi rửa bát, Trình Tâm Nghiên ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với PD, cũng được hỏi sở thích ngày thường, Trình Tâm Nghiên thanh nhã vén tóc mai dưới tai, nói: "Bình thường tôi thích đánh đàn dương cầm hoặc kéo đàn vĩ cầm, sau đó thì luyện hát. Nếu như có thời gian, cũng thích đi du lịch khắp nơi."
Những câu trả lời của cô ta đều đã có người ba nhóm khác nói trước, cũng hiện rõ cô ta không có ý gì mới, không thú vị gì, ngoài người hâm mộ khen có tài ra những khán giả qua đường cũng không quá quan tâm.
Dù sao thì mọi người làm việc giống nhau cũng không có gì là quá đặc biệt hiếm lạ gì cả, trong bốn nhóm tám người, có mỗi Kiều Mộc là khác biệt còn rất thực tế.
Bữa sáng kết thúc, tổ chương trình cho khách mời thời gian tự do phát huy, Trình Tâm Nghiên ngay lập tức ngồi xuống trước đàn dương cầm của mình làm tiểu tiên nữ biểu diễn tài nghệ.
Kỳ Anh nhìn thấy thì mặt đầy ghét bỏ, bĩu môi xì một tiếng, gửi tin nhắn cho Kiều Mộc: [Chị dâu, chị làm chính mình đi, em phát hiện cư dân mạng rất thích chị như thế, chắc chắn là cảm thấy chị rất thực tế, chúng ta đừng có giả vờ giống Trình Tâm Nghiên.]
Vì do ghi hình chương trình ở nhà nên điện thoại của các khách mời không bị thu, thế nhưng không thể cứ cầm nói chuyện được, sẽ bị người ta nói nhàm chán, Kiều Mộc liếc mắt, đơn giản nhắn lại một câu "ừ" thì không nói nhiều nữa.
Cô xé một túi khoai tây mà tổ chương trình tài trợ ra, nằm trên ghế sô pha như con cá muối, vừa nghe Trình Tâm Nghiên đánh đàn dương cầm, vừa nhai nhóp nhép khoai tây, vô cùng mãn nguyện, giống như đang nghỉ phép ở bên bờ biển vậy.
Ở phòng phát sóng trực tiếp khác, nhóm người mẫu đang thay quần áo đi catwalk, nhóm diễn viên đang tập yoga và nhóm hot girl cũng đang đánh dương cầm đôi.
So sánh thì dáng nằm cá muối này của Kiều Mộc, quả thực khiến cư dân mạng cười chết.
[Tổng giám đốc Kiều làm sao lại dễ thương thế!]
[Cười chết tôi mất, cô ấy thật sự nói được làm được, thật thú vị nha.]
[Rõ ràng không có tài nghệ gì cả thế nhưng làm sao cô ấy lại làm được người nổi bật nhất chương trình này vậy?]
[Có lẽ là sức quyến rũ của cá mặn đó.]
[Hu hu hu, tôi cũng muốn làm cá mặn!]
Tầm mười hai giờ, tổ chương trình bắt đầu phát nhiệm vụ cho các khách mời, Trình Tâm Nghiên vươn tay ra nhận thẻ nhiệm vụ, đọc lớn bên trong thẻ được rút ra: "Mời các khách mời làm nhiệm vụ lấy nguyên liệu cho buổi trưa, bốn nhóm sẽ thi đấu cùng lúc, nguyên liệu sẽ được chọn theo thứ tự xếp hạng."
Nói xong Trình Tâm Nghiên nói: "Nói vậy thì các nhóm khác chọn nguyên liệu nào thì chúng tôi không thể chọn nữa sao?"
PD đáp: "Đúng vậy đó. Nguyên liệu đều ở bên trong bức ảnh nhé hai cô."
Camera đưa đến ảnh nguyên liệu, có thịt lợn, thịt bò, sườn bò, còn có các loại hải sản như tôm cua bào ngư, rau dưa đủ các loại, tổng cộng có tới mười loại.
Trung bình chia ra bốn nhóm thì mỗi nhóm sẽ được năm loại nguyên liệu. Đương nhiên chỉ là chia đều, mà trò chơi này, xếp hạng thứ nhất có thể chọn ba loại, xếp hạng thứ hai hai loại, xếp hạng thứ ba một loại, xếp cuối cùng không có cái gì cả.
Ham ăn như Kiều Mộc bèn ngạc nhiên hỏi: "Nếu như mỗi lần nhóm chúng tôi đều xếp hạng cuối thì không thể ăn cơm trưa sao? Như này cũng ác độc quá rồi đó?"
Nữ PD cười nói: "Nào có khoa trương như thế, hơn nữa mỗi lần sao có thể đều xếp cuối được chứ? Đương nhiên, nếu như thật sự xui xẻo như vậy thì cũng không sao, chỉ cần nhận xong hình phạt thì vẫn có thể lấy được nguyên liệu trên mức thấp nhất."
"Vậy à, thế thì tôi yên tâm rồi, dọa chết tôi rồi, còn nghĩ rằng mọi người muốn tôi chết đói mất." Kiều Mộc nghĩ lại còn rùng mình vỗ ngực.
[Ha ha ha, trong mắt tổng giám đốc Kiều chỉ có ăn thôi.]
[Không thể để tổng giám đốc Kiều đói được.]
[Quỳ gối mong tổng giám đốc Kiều debut đi, dù sao cô cũng là bà chủ, tự mình cô nâng đỡ chính mình đi! Tôi nhất định sẽ cổ vũ cho cô.]
Sau khi giải thích xong quy tắc trò chơi, tổ chương trình bắt đầu nói trò chơi thứ nhất: Thử thách mức độ ăn ý của bạn thân, hai người lưng đối lưng làm đông tác, xem nhóm nào trong thời gian quy định làm được nhiều nhất.
Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên không có chú ăn ý nào, là bạn thân giả trong bốn nhóm thế nên hai người không hề bất ngờ khi giành được hạng nhất từ dưới đếm lên.
[Tổng giám đốc Kiều và Trình Tâm Nghiên sao lại khiến tôi cảm thấy giống bạn thân plastic vậy? Không có một chút ăn ý nào hết trơn.]
[Đúng thế, tò mò ghê, cảm giác hai người cho người ta thấy không giống như thân quen gì cả.]
[Tôi cũng cảm thấy như thế, ngay cả bắn tim cũng có thể sai, một người bắn tim đỉnh đầu, một người bắn tim ngón tay, quá quá không ăn ý rồi đó!]
Trong phòng phát sóng trực tiếp hiếm khi xuất hiện một chuỗi các bình luận.
Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên cũng có chút chột dạ, hai người nhìn nhau, Kiều Mộc bật cười trước, an ủi vỗ vai Trình Tâm Nghiên: "Không sao đâu Tâm Nghiên, còn có hai lần nữa mà, chắc chắn sẽ không xếp cuối mãi đâu."
"Ừ, chúng ta cố gắng, chỉ cần không từ bỏ ắt sẽ có hy vọng." Trình Tâm Nghiên nắm chặt tay cổ vũ.
Kiều Mộc ừ tiếng, quay đầu nghe PD nói trò chơi thứ hai.
Trò này có hơi khó, bạn thân các cô ăn một thanh socola từ hai đầu, xem xem nhóm nào ăn nhanh nhất thì nhóm đó sẽ giành chiến thắng, điều đó cũng có nghĩa là ai có thể dốc toàn lực để hôn bạn thân của mình thì người đó sẽ giành được vị trí đầu tiên.
Cái này thực sự không khó, con gái hôn con gái so với con trai hôn con trai hay nam nữ hôn nhau thì dễ dàng hơn nhiều, cho dù là hôn thật thì cư dân mạng cũng không tưởng tượng kỳ quái.
Thế nhưng vấn đề là… Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên không phải là mối quan hệ có thể môi chạm môi!
Lần này không hề bất ngờ, hai người lại xếp hạng cuối cùng. Thanh sô cô la còn thừa lại dài hẳn ba cen-ti-mét, gấp sáu lần so với thanh những thanh sô cô la dưới không phẩy năm cen-ti-mét.
[Ha ha ha, thật sự giống plastic mà.]
[Tôi nghi ngờ bọn họ quen nhau chưa bao lâu đâu.]
[Thật tò mò, hình như hai người này chưa bao giờ nói đã quen nhau bao năm nhỉ, các nhóm khác đều có câu hỏi này.]
[Tôi đoán là bọn họ mới quen nhau, nhưng mà mới quen nhau làm sao có thể cùng nhau tham gia chương trình chứ? Cũng không phải cùng một công ty nữa.]
[Nhóm này plastic vẫn là plastic, thế nhưng rất buồn cười, tôi thích xem.]
Hai lần xếp hạng cuối cùng, giỏ nguyên liệu của Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên cũng trống không, mí mắt của Kiều Mộc giật giật, bắt đầu lo lắng đến vấn đề chịu phạt, cô hỏi PD: "Đạo diễn, hình phạt là gì thế?"
"Cái này không thể nói trước cho mọi người được, nhưng mà tôi có thể nói hình phạt rất nặng đó, trò chơi cuối cùng hai người nhất định phải cố gắng, đừng để xếp cuối cùng nữa."
"Nhất định nhất định, đạo diễn, cô mau nói trò chơi thứ ba đi." Kiều Mộc không chờ đợi được nữa, ngàn lần xin đừng chơi lại trò chơi trước đó, đó là ngõ cụt đối với cô và Trình Tâm Nghiên, bọn họ là mối quan hệ plastic, không thích hợp để chơi trò chơi cùng một lúc đâu.
Trình Tâm Nghiên cũng có chút sầu não, cô ta không ngờ rằng hôm nay lại xui xẻo như thế, trong thời gian bữa sáng cô ta cố gắng nấu cơm, lại thanh nhã đánh đàn dương cầm, kết quả đều thua cá mặn Kiều Mộc, còn bây giờ thi đấu với các nhóm khác hai người bọn họ cùng nhau còn thua hơn nữa, hoàn toàn không có một chút ăn ý nào.
Nếu như cả nhóm đều biểu hiện rất tệ thì cô ta làm sao có thể thu hút fan tăng nhân khí được đây?
Nghĩ đến đây, Trình Tâm Nghiên thầm thề, trò chơi thứ ba tuyệt đối không thể thua được nữa, cô ta phải thể hiện cho thật tốt, không nói chèn ép các nhóm khác, thậm chí phải giỏi hơn Kiều Mộc!
Nữ PD được tổng đạo diễn hướng dẫn ở sau hậu trường, bắt đầu nói về quy tắc trò chơi thứ ba. Lần này là kiểm tra trí nhớ giữa các cặp bạn thân, tổ chương trình sẽ đưa ra bộ mươi con số, khách mời phải ghi nhớ chúng trong vòng mười giây, sau đó đi đến chỗ khác viết chúng theo trình tự lên bảng trắng ở một bên.
Cái này được đó!
Trước đây Kiều Mộc học tính toán, rất nhạy cảm với các con số, nhớ phương diện này cực kỳ tốt, một mình cô ghi nhớ bốn mươi con số cũng không có vấn đề gì.
Vì thế cô hỏi PD: “Một người ghi nhớ bốn mươi số được không?”
PD sửng sốt: “Hả? Một người nhớ sao? Cô Kiều làm được không?”
Kiều Mộc gật đầu. Vì miếng cơm manh áo, cô bằng lòng dốc hết sức lực: “Trí nhớ của tôi không tệ, đặc biệt là những con số nên tôi muốn hỏi một người ghi nhớ có được không? Hay là phải phối hợp với bạn chơi? Nói cách khác, tôi nhớ nhiều hơn một chút thì Tâm Nghiên nhớ ít hơn chút?”
[Chu choa, tổng giám đốc Kiều giỏi quá đi à! Trong mười giây có thể nhớ được bốn mươi số sao?]
[Có khi là đang chém gió mà thôi.]
[Chắc không nói dối đâu, dù sao người ta cũng là bà chủ mà. Đừng nói là mấy người nghĩ một người không có năng lực gì cũng có thể làm bà chủ đấy nhé?]
Chuông báo động trong lòng Trình Tâm Nghiên reo vang, Kiều Mộc muốn tranh nổi bật, đè đầu cô ta đúng không? Nằm mơ! Cô ta sẽ không để cô đoạt mất ánh hào quang đâu. Chẳng phải chỉ là nhớ số thôi sao? Cô ta cũng có thể nhớ.
“Mộc Mộc, trí nhớ của tôi cũng không tệ, cô không cần nhớ hết đâu. Nhỡ đâu cô nhớ nhầm thì chẳng phải chúng ta bị diệt cả lũ sao?” Trình Tâm Nghiên cười nói: “Chúng ta mỗi người nhớ mười số đi? Cô nhớ mười số trước, tôi nhớ mười số sau. Thế nào?”
“À, thế cũng được, nếu cô thấy ổn thì tôi không có ý kiến gì.” Trong sách không viết trí nhớ của nữ chính có tốt không nhưng bình thường nữ chính nào cũng toàn năng hết nên Kiều Mộc chọn cách tin tưởng cô ta.
Dù Trình Tâm Nghiên không nhớ được thì ít nhất cô cũng đã nhớ được mười số rồi, nếu cô trả lời đúng hết thì cộng lại đúng được ba mươi số, chắc không đến mức phải xếp chót đâu nhỉ.
Ý chí chiến đấu trong Kiều Mộc sục sôi, xắn tay áo dài lên, yêu cầu tổ chương trình cho chạy số.
Tổ chương trình lấy ra một tấm bảng có miếng dán, xé ra sẽ để lộ các con số.
Sau khi PD bấm đồng hồ, Kiều Mộc xé miếng dán ra, một dãy số xuất hiện.
Chia thành hàng trên và hàng dưới, tổ chương trình xếp mỗi hàng mười số.
Kiều Mộc ghi nhớ hàng thứ nhất, Trình Tâm Nghiên ghi nhớ hàng thứ hai.
Thời gian mười giây trôi qua rất nhanh. Có thể nói, nhìn hết các con số một lần là thời gian chỉ còn không đến một phần ba. Vả lại, các con số này không có mối liên kết nào cả, vì thế càng gia tăng độ khó.
Những con số của Kiều Mộc là: 84629, 75283, 17408, 30574.
Cô nhớ một lần năm số, tưởng tượng thành ô sudoku, bàn tay trái bấm tới bấm lui như bấm máy tính.
Đọc một lượt, cô quay người đi đến bảng trắng đối diện, viết lên.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp ngạc nhiên: “Vãi, thuộc rồi đó hả? Mới có bốn giây thôi mà!”
[Vãi ò, quá xuất sắc!]
[Ôi trời, viết đúng kìa, viết đúng thật kìa, đúng hết luôn.]
Khi Trình Tâm Nghiên nhìn thấy Kiều Mộc thuộc hết trước cô ta, lòng dạ lập tức rối bời rồi quay đầu nhìn cô. Giỏi thế? Ngày thường chỉ thấy cô nằm dài ở nhà không khác gì phế vật, thoạt nhìn không có tài cán gì mà.
“Cô Trình, đã đến giờ rồi, cô không được nhìn nữa.” Trong lúc Trình Tâm Nghiên đang nghĩ về Kiều Mộc, đồng hồ đảo ngược mười giây đã quay về số không, PD cầm bảng số đi, đáy lòng Trình Tâm Nghiên lạnh toát: “Không thể cho tôi nhìn lại một lần nữa sao?”
“Không được đâu cô Trình, cô mau viết số lên bảng đi. Thời gian càng lâu sẽ quên càng nhiều.”
“Tâm Nghiên, cô mau đến đây viết đi.” Kiều Mộc tự tay đưa bút dạ cho cô ta.
Trình Tâm Nghiên xấu hổ mím môi. Tiêu rồi, cô ta quên hết rồi. Lúc nãy chỉ lo tự hỏi tại sao Kiều Mộc lại giỏi như thế rồi quên mất năm con số đầu tiên rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...